TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bọn họ trú lại trong một khách sạn cách sa mạc rất gần, ở ven bờ ốc đảo.

Bởi vì bão cát mà đồi núi bốn phía có hình dạng kỳ lạ, âm thanh ban đêm cũng có chút thê lương.

Nam Bắc nghe tiếng gió, ngắm nhìn ánh trăng xa xa, đồi núi này giống như một tượng Phật ngồi âm thầm vững vàng ở nơi đó. Khi cô gọi điện thoại cho cục cưng cũng là lúc cục cưng vừa uống sữa xong, chuẩn bị đi ngủ. Cô có thể nghe được cục cưng rất vui vẻ, bởi vì Nam Hoài đến Bỉ vào buổi chiều hôm đó với cô bé, trong mấy ngày Nam Bắc rời khỏi anh luôn ở cùng với cục cưng.

“Mẹ.” Cục cưng nhẹ nhàng gọi cô.

“Ừm,” Nam Bắc không nhịn được mà giương lên khoé miệng, “Cục cưng hôm nay làm gì vậy?”

“Cục cưng chơi với viên đạn.”

Nam Bắc hoảng sợ, đợi đến lúc Nam Hoài nhận điện thoại mới biết được cả buổi chiều cục cưng đều muốn cô, dỗ thế nào cũng không ngừng khóc. Nam Hoài liền lấy ra hai viên đạn, dùng khăn lau sạch rồi đưa cho cô bé thế mà lại không khóc nữa. Cái gọi là chơi thì chính là nắm ở trong tay, đếm qua đếm lại, tự tiêu khiển tự vui cười.

Trước khi cúp điện thoại, cục cưng bỗng nhiên để cho Nam Hoài đi ra khỏi phòng, khẽ hỏi cô: “Ba nhỏ có vui không?”

“Rất vui,” Nam Bắc lừa cô bé, “Nhìn thấy mẹ liền vui vẻ, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.”

Nếu không phải cô nói “ba nhỏ” ngã bệnh, không thấy được mẹ sẽ không vui, sẽ không khoẻ lại. Cục cưng cũng chẳng mềm lòng mà để cô rời khỏi mình.

“Vậy, ngày mai mẹ có thể về nhà không?” Cục cưng nhẹ giọng hỏi.

Nam Bắc cảm thấy lòng chua xót. Từ khi sinh cục cưng đến nay, đây là lần đầu tiên cô rời xa cô bé. Tuy rằng đứa nhỏ tỏ vẻ hiểu biết, nhưng lúc nào cũng nhớ đến cô. “Ngày mai không thể được,” Nam Bắc nhẹ giọng dỗ dành cô bé, “Mỗi lần cục cưng bị ốm phải mười ngày sau mới khoẻ lại, ba nhỏ là người lớn, so với cục cưng thì ngã bệnh lâu hơn một chút.”
Cục cưng à một tiếng.

Sau khi ngắt máy, Nam Bắc càng không ngủ được.

Cô không biết Trình Mục Dương ở đâu, khi nào thì có thể gặp mặt. Lần này hắn đến đây là vì cái gì? Muốn làm gì? Cô hoàn toàn không biết gì cả. Ngay lúc lối suy nghĩ có chút hỗn loạn, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên, cô cho rằng là cục cưng nên nhanh chóng bắt máy. Nhưng Nam Bắc vẫn cẩn thận không lên tiếng trước, cô sợ đây không phải là đường dây chuyên dụng, nếu xác định là người bên ngoài gọi đến, cuộc trò chuyện sẽ bị nghe thấy, ở chỗ này mỗi một bước đều phải thận trọng, cô thậm chí vẫn không tháo khăn che mặt xuống.

Đầu dây bên kia cũng không có tiếng động.

Rồi một đoạn Tâm Kinh bằng tiếng Phạn vang lên chậm rãi, Nam Bắc trước tiên sửng sốt sau đó thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh. Nếu là người bình thường sẽ cho rằng là bệnh thần kinh, lập tức ngắt điện thoại, nhưng trực giác của cô suy đoán điện thoại này có liên quan đến Trình Mục Dương. Sau khi tiếng Phạn kết thúc, trong điện thoại báo ra một dãy số.

Nam Bắc dụng tâm nhớ kỹ.

Cô tắt máy rồi lập tức gọi đến dãy số này.

Sau âm thanh chờ đợi ngắn ngủi, điện thoại được kết nối.

“Bắc Bắc?” Là tiếng của Trình Mục Dương, có chút mệt mỏi nhàn nhạt, không giống như đang nói cũng không chân thật.

“Vâng.” Cô trả lời, thế nhưng cũng không nói chữ thứ hai.

“Anh rất nhớ em.” Âm thanh của hắn có chút thấp.

Hốc mắt của Nam Bắc nóng lên, khi nghe hắn nói câu đầu tiên thì nước mắt đã chảy ra.

“Nơi này không thể uống rượu, cho nên bây giờ anh rất muốn em.”

Thực vô lại, thực lưu manh, cũng thực là Trình Mục Dương.

Hắn cười, cuối cùng nói: “Mở cửa ra, anh lập tức đến ngay.”

Cô không thể tin được, điện thoại cũng đã tắt.

Nam Bắc chạy đến cửa phòng mở ra, cô liền thấy ở hành lang bên kia, Trình Mục Dương đang bước về phía mình với tốc độ nhanh chóng. Cô mở to hai mắt, còn tưởng rằng đây chỉ là ảo giác, Trình Mục Dương chạy tới trước mặt cô, ôm lấy thắt lưng cô rồi đi thẳng vào trong phòng, hắn mạnh mẽ đóng cửa lại.

Không đợi cho Nam Bắc mở miệng, hắn đã kéo chiếc khăn che mặt màu đen xuống, đặt cô ở trên tường, trực tiếp áp sát môi cô.

Khuỷu tay hắn chống ở trên cửa, dùng thân thể mình ép lên người của Nam Bắc, không cho cô cơ hội phản ứng. Nụ hôn dài lâu sâu sắc, hắn không muốn buông ra, cô cũng không nỡ đẩy hắn ra.

Cô cảm thấy đau ngực vì thiếu dưỡng khí, rốt cục hắn buông lỏng đôi môi.

“Con gái gọi là gì?” Khi Trình Mục Dương nói chuyện, hắn vẫn không chịu buông tha, cứ gián đoạn mà hôn môi cô.

Nam Bắc ôm cổ hắn, thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Cục cưng.”

“Tên rất hay.” Tay hắn bắt đầu cởi áo choàng đen và khăn trùm đầu của cô ra.

Hơi thở Nam Bắc không ổn định: “Lưu manh, anh chỉ hỏi một vấn đề này là đủ rồi sao? Không thích con gái à?”

“Thích đến điên rồi,” hắn cười một cái, âm thanh cực kỳ mê người, “Lát nữa ở trên giường sẽ từ từ hỏi, hỏi thật tỉ mỉ kỹ càng.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net