Chương 8: Muốn lấy Quỳnh Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thằng bé nghe đến tên tôi liền quay mặt nhìn, nó thả bút vở trên bàn chạy đến phía tôi, hào hứng nói:

- Chị Qanh hôm nay đến ngủ cùng chị em à?

Tôi gật đầu. Thực ra thì tôi năm lớp 6 đã nghe được lời tỏ tình của một thằng nhóc lớp 5. Đó chính là Tuệ Lâm. Thằng bé kêu nó thích tôi dữ lắm, hứa hẹn mai sau giàu nuôi chị Quỳnh Anh.

Tuệ Lâm sờ sờ vào mũi, tỏ vẻ thích thú:

- Tính ra có bà Chi trong nhà cũng không tệ lắm...

Bốp. Chi không do dự gì lấy gối ném vào mặt thằng nhỏ. Lâm ra vẻ mặt khó chịu, liền chiến tranh mồm với chị nó:

- Bộ một ngày bà không đập tui là bà ngứa tay lắm hả?

- Ranh con, có hiếu với gái là giỏi.

Sau đó Chi kéo tôi lên giường ngồi, nói chuyện phiếm. Tuệ Lâm cũng không thấy học nữa, nó tắt đèn cất sách vở rồi lên nghe kể chuyện.

- Mày, mày nghe thằng cha này voice cho tao.

Tôi với Lâm ghé sát tai lại để nghe, ba chữ bé ngủ ngon nó vang lên một cách ngọt xớt. Thằng bé Lâm chắc quen thuộc với tình cảnh lắm rồi, nó hỏi chị gái:

- Người thứ mấy đây rồi?

- Ai mà biết, chị mày nhớ sao nổi.

Tôi nhìn những dòng tin nhắn hai đứa nhắn với nhau, tò mò hỏi:

- Người yêu mày hả? Mày có người yêu từ khi nào vậy?

- Yêu gì? Tao độc thân.

Gì? Độc thân á? Những dòng tin nhắn sến súa tràn màn hình này mà kêu là độc thân á? Chắc thấy vẻ mặt chấm hỏi này của tôi, Chi liền giải thích:

- Qanh nè, chưa có câu anh thích em hay là anh yêu em. Tóm lại là chưa có một câu tỏ tình thì tao vẫn là gái độc thân nhé.

...

Hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu lý do vì sao Tuệ Chi thích nói chuyện cùng với anh trai của tôi rồi. Hoá ra là cùng tần số. Tôi liếc nhìn Tuệ Lâm, hình như thằng bé cao lên rồi phải. Tôi lấy tay đưa ra đo.

- Lâm cao hơn rồi thì phải?

Ánh mắt Lâm như thể thằng bé chờ câu hỏi này của tôi lâu lắm rồi. Nó liền khoe:

- Chị cũng nhận ra sao? Em cao lên tận 5,7 cm đấy, giờ cao 1m75 rồi.

Ặc. Lớp 9 bây giờ cao thế rồi à? Hay là do tôi quá lùn rồi? Tôi nhìn Tuệ Lâm, bỗng nhìn mặt thằng nhỏ tôi lại nhớ đến Hải Dương.

- Cao ghê ta, em cũng cao gần bằng bạn chị rồi.

Tôi vừa dứt lời, mặt nó liền xị ra, tỏ vẻ không thích. Chi như đi guốc trong bụng thằng bé, nói:

- Kệ nó đi. Nó bắt đầu đi ghen tỵ với Hải Dương đấy.

Tuệ Lâm nắm lấy tay tôi, ánh mắt nó đúng kiểu tha thiết thành khẩn:

- Chị ơi, chị đừng đồng ý lời tỏ tình của ai nhé. Đợi em học giỏi với mai sau giàu em sẽ chiều chị hết cỡ luôn.

...

Tôi chưa đáp lại lời thằng nhỏ, Chi đã phụt một tiếng.

- Há há há há mày nói cái gì nghe tức cười vậy? Mày mà đòi sánh bước cùng Qanh á, tao cười điên. Trời ơi tôi tức cười chết mất. Hơ hơ hơ há há há...

Chi à, ý là mình đừng hạ thấp em nó như thế được không? Lâm nhìn Chi đúng kiểu đầy sự tuyệt vọng, Sợ Tuệ Lâm nghe vậy tự ti, tôi liền nói đỡ:

- Đừng có cười. Lâm nó học cũng giỏi mà, dáng người cao ráo đẹp trai nữa, sao mày cười em nó được?

Chi cười tầm mấy phút nữa, sau đó vỗ lên vai tôi.

- Thế mày định lấy thằng em tao à?

Tôi lắc đầu.

Chi lại cười tiếp.

Lâm có vẻ hơi sụp đổ.

Tôi thành thật nói với Lâm:

- Chị coi Lâm như một người em trai trong nhà, chị rất quý mến Lâm. Nha?

Thằng bé gật đầu nhưng mà có vẻ hơi buồn. Tuệ Lâm cầm điện thoại của nó lên, nhắn nhắn cái gì đó. Chi có vẻ như biết rõ nó đang nhắn với ai, tỏ vẻ bình thản.

- Đến đâu rồi?

Lâm khoanh tay, suy nghĩ chút ít rồi đáp:

- Mới chủ động lại gần đây thôi.

Chủ động gì? Chẳng lẽ là crush của thằng bé sao? Ôi thật á, đúng là chuyện đáng mừng. Tôi còn chưa kịp nói gì thì Lâm đã luôn mồm giải thích:

- Chị đừng hiểu nhầm nha. Em tán gái giùm chị em thôi, tại bả bắt em làm vậy.

Hả? Tôi khó hiểu nhìn Chi. Nó nhếch mép, toát ra một cái khí chất của phản diện thường thấy trong kdrama:

- Đang tán con người yêu của mập mờ cũ. Bà mày không bỏ qua đâu.

Thật luôn? Trời, tôi tưởng những lời nói khi say của Chi là đùa thôi, ai ngờ bạn làm thật luôn. À đâu, khác ở chỗ là dùng Tuệ Lâm thay vì tạo ra acc clone. Ồ, thông minh quá ha.

Cả ba không hiểu sao có rất nhiều chuyện để nói, hơn nửa đêm Tuệ Lâm mới rời phòng để về phòng thằng bé ngủ. Hai đứa tôi cũng nằm xuống giường tắt điện, nhưng màn hình điện thoại vẫn sáng trưng.

- Qanh, khó chịu không?

Tôi biết, là Chi đang muốn hỏi về vấn đề đó. Tôi gật đầu, vẻ mặt Chi bức xúc hộ tôi:

- Lần sau mày mà gặp nó, bấm sẵn số điện thoại của tao. Nó tới số với tao. À mà sao thằng Dương nó phản xạ chậm thế? Thấy mày như thế mà không đứng ra can à?

Nói xong Chi một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại thoăn thoắt bấm điện thoại.

- Tao chưa kể rõ cho Hải Dương, mới kể sơ qua thôi. Tao nghĩ chuyện đã qua lâu rồi không nên nhớ lại làm gì.

- Hai đứa là bạn thân đấy? Mày phải kể ra cho nó thì nó mới thấu hiểu và có thể bảo vệ mày được chứ?

Tôi suy nghĩ với những lời của Chi nói. Thực sự thì Tuệ Chi là kiểu người ăn ngay nói thẳng, nên có một số câu thẳng thắn quá đâm ra hơi nhạy cảm. Nhưng tôi biết những lời Chi nói ra đều muốn tốt cho tôi, để Bảo Phú không thể làm được gì tôi cả. Với cả Chi nói cũng đúng, rõ ràng Hải Dương là bạn thân tôi nhưng tôi rất ít khi kể hoàn cảnh của bản thân cho bạn, trái lại Hải Dương kể rất nhiều điều của bạn cho tôi. Tôi còn khá chắc tôi là người biết nhiều tật xấu nhất của Hải Dương.

Tôi biết Hải Dương thích ăn gì, thích làm gì, ghét những gì, mong muốn thứ gì,...

Nhưng tôi lại không biết bản thân mình muốn hay làm gì cả, mông lung vô cùng.

- Lúc khác tao sẽ kể cho Hải Dương.

Không biết đó là lúc nào, nhưng chắc chắn ngày đó sẽ không xa.

Trời vẫn còn tối. Tôi bỗng tỉnh giấc, tỉnh bơ luôn. Không hiểu tại sao nữa, buổi trưa tôi cũng đâu có ngủ nhiều. Lạ giường không ngủ được cũng không phải, tôi ngủ giường nhà Chi muốn mòn giường luôn rồi. Hơi sợ nha, đầu tôi bỗng hiện lên mấy cái video gặp ma giữa đêm làm tôi run cả tay.

Tai tôi, nghe thấy tiếng lách cách. Hả? Giờ này còn ai thức sao? Tôi mò lấy điện thoại, 3 giờ 27 phút, là ai?

Tôi xuống giường, xỏ dép. Bật đèn pin điện thoại lên, đi ra ngoài. Ngoài này phòng tối om, nhưng lại nghe thấy tiếng lách cách càng rõ ràng hơn. Ma sao? Không không, đời này làm gì có ma? Tôi tự trấn an bản thân. Tuệ Lâm thì tôi đã thấy thằng bé nằm lăn trên giường rồi, chú dì nếu lên đây thì ít nhất phải bật đèn chứ? Tôi kêu khẽ:

- Lâm ơi...

Không đáp lại.

Hay là, quay lại kêu Chi dậy?

Tôi chiếu đèn đến xung quanh. Có cây chổi. Được rồi. Ma hay quỷ thì cũng phải sợ cây chổi đập lên đầu thôi. Chắc là vậy. Tôi tiến từ từ về phía nơi có tiếng động đấy.

...

!!!

Ôi trời ơi. Là ma sao còn bật nhạc Đừng bỏ em một mình thế? Nó biết tôi sợ bài này nên bật lên để doạ tôi đúng không? Rồi, đếm ba hai một là một cước thật mạnh vào đầu nó.

Ba.

Hai.

Một phẩy chín.

Một phẩy tám.

Một phẩy bảy sáu.

...

Một.

Tôi xông vào.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Mn ai thấy tuii sai lỗi chính tả ở đâu thì cmt nhắc giùm tui cái nha🥹, lâu lâu viết nhanh quá k để ý đc hết á.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net