Chương 37:Hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, khi Ami  tỉnh lại, cảm thấy hai chân nhức mỏi, có lẽ do đêm qua làm nhiều quá.

Cô cẩn thận nghĩ lại chuyện tối qua, chỉ nhớ rằng mình bị jin vần vò đến ngất đi, rồi không biết sau đó anh còn làm bao lâu mới bắn.

Chẳng lẽ làm ba bốn tiếng thật sao?

Chắc là thật rồi, cô nhớ rõ khoảnh khắc trước khi hôn mê, anh vẫn luật động không ngừng, chẳng có dấu hiệu muốn bắn gì cả.

Ami xoa xoa hai đùi nhức mỏi, sau đó đứng dậy mặc quần áo trang điểm. May mà hôm nay cô không cần chạy tới chạy lui giống hôm qua, nếu không thì hai chân tàn phế luôn mất.

Hôm nay hành trình hẹn hò của cô và Chu Hách là đến rạp chiếu phim, xem xong sẽ dùng bữa tối.

Theo kịch bản, cô và Chu Hách đã phát triển đến giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cho nên hiện tại hai người sẽ thường xuyên nắm tay, ôm nhau, thỉnh thoảng sẽ hôn môi.

Bắt đầu quay, Chu Hách dựa vào một chiếc xe thể thao màu trắng cực kỳ phong cách, chờ Ami xuống lầu.

Khi Ami xuống, Chu Hách sẽ bước đến nắm tay cô, lịch lãm hôn lên mu bàn tay rồi mở cửa xe cho cô.

Sau khi lên xe còn giúp cô thắt dây an toàn.

Jin đứng trong đại sảnh biệt thự, nhìn xuyên qua cửa lớn mở rộng, thấy rõ động tác của hai người bên ngoài.

Hôm nay anh không cần ra ngoài quay, tổ sản xuất đã sắp xếp cho anh và Trần Văn ở lại biệt thự cùng làm bữa tối tình yêu.

Trần Văn nhờ anh bổ củ cải, vì muốn cho khán giả xem, nên dặn dò Jin phải cắt thật gọn gàng, đẹp mắt.

Lúc đầu anh cắt khá đẹp, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Hách hôn lên mu bàn tay Ami , mặt anh tức khắc âm u. Củ cải trên thớt bị anh cắt thành đủ các loại hình dạng bất quy tắc, không đẹp chút nào.

Khóe miệng Trần Văn run rẩy nhìn đống củ cải lộn xộn kia, bảo anh làm lại lần nữa.

Lúc Jin nhìn ra ngoài cửa lớn, đã không thấy bóng dáng Lâm Chi và Chu Hách đâu.

Anh mặt không biểu cảm cầm lấy một củ cải mới, tưởng tượng thành Chu Hách, cắt đầu đuôi trước, một dao chia làm hai nửa, tiếp theo cắt ngang bốn nhát, chia thành tám miếng.

Thường được gọi là đại tạ bát khối.

Trần Văn nhìn mấy miếng củ cải được cắt gọn gàng, chỉ là kích thước hơi lớn, không biết tám miếng có ít quá không.

Hơn nữa cô cảm thấy trong khoảnh khắc Jin ngẩng đầu kia, sắc mặt có hơi quỷ dị, trông không giống bổ củ cải, mà như là đang mổ xác vậy.

Trong lòng Trần Văn lạnh run, không biết bữa cơm đêm nay này còn ăn được không đây.

Đến khi Jim  và Trần Văn quay xong, trời đã tối, nhưng Chu Hách và Ami  vẫn chưa về.

Jin đứng trên ban công tầng hai nhìn màn đêm mờ tối, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa chờ  Ami về.

Khi tàn thuốc cháy hết, anh búng tay cho nó bay đi, vừa định hút thêm một điếu nữa thì cách đó không xa có ánh đèn chiếu tới.

Tiếp theo tiếng phanh xe ô tô vang lên, Chu Hách và Ami  đã trở lại.

Sau khi Ami xuống xe, Chu Hách lấy một bó hoa hồng đỏ trong cốp ra đưa cho cô.

Ami ngốc nghếch cầm bó hoa lớn trong tay. Cô nhớ tình tiết tặng hoa này không có kịch bản, mà hình như bó hoa này có 99 đóa.

Ami giật mình nhìn Chu Hách: “Cậu mua sao?”

“Ừ” Chu Hách gật đầu, “Tặng chị, quà hẹn hò hôm nay.” Cậu sợ Ami  không nhận, lại nói thêm: “Có thể khiến chương trình thêm chân thực.”

“Cảm ơn.”

Ami chưa từng nhận được bó hoa hồng lớn như vậy, hơn nữa trông có vẻ cao cấp. cánh hoa tươi tắn, kiều diễm ướt át. Có vẻ như nó mới được hái không lâu, có thể thấy cả mấy giọt nước còn đọng lại.

Nếu Chu Hách tặng vì hiệu ứng chương trình, cô cứ nhận lấy thôi. Bó hoa khá đẹp, chắc là rất đắt, ném đi thì lãng phí quá, có thể mang về cắm mấy ngày, cảnh đẹp ý vui.

Ami cầm bó hoa lớn lên lầu, Chu Hách đi theo sau cô. Lúc lên đến tầng hai, ai về phòng người nấy.

Khi Ami mở cửa phòng ra, Chu Hách đột nhiên nói: “Ami, hôm nay ngủ nhớ tắt đèn.”

Mặt Ami đỏ lên, cười nói: “Được, tối qua mệt quá, vừa bò lên giường là ngủ thiếp đi mất, quên cả tắt đèn.”

Nói xong cô đóng cửa lại và bước vào phòng, đặt hoa lên bàn rồi ngồi xuống sô pha. Bỗng nhiên một loạt tiếng đập cửa truyền đến.

Cô đi mở cửa, hóa ra là Jin.

AMi kinh ngạc, đêm nay anh tới sớm thế, mới chập tối mà đã đến. Trước đây phải sau 10 giờ anh mới đến mà.

“Bắt đầu trị liệu luôn à?” ami hỏi.

“Ừ.” Jin gật đầu, sau đó bước vào phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net