Quyển 3: THIÊN NHƯỢC HỮU TÌNH, THIÊN DIỆC LÃO ( C62- C73)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62

Sau khi Tề Minh Diệu nôn ra máu thì hôn mê, đến lúc tỉnh lại, đã thấy mình ở trong phủ.

Hắn cập quan xong đã xuất cung lập phủ, vẫn chưa có phong hào gì, đến nay đã sắp được hai năm.

Tề Minh Diệu mở mắt nhìn tấm màn, ngay lập tức chưa thể phân biệt đây là cảnh trong mơ hay ngoài hiện thực, đợi ý thức hồi phục lại, sắc mặt hắn trở nên u ám mờ mịt.

"Đại điện hạ..." Có tiếng người do dự vang lên gọi hắn ngay gần đó.

Tề Minh Diệu quay sang, thấy Trần Kiêu đứng ở một bên, đang nhìn hắn đầy lo lắng. Trần Kiêu là đích tử của Thừa tướng đương triều Trần Bái, là thư đồng của hắn. Trần Kiêu là người phóng khoáng không chịu gò bó, bình thường luôn không theo khuôn phép, nhưng khi bàn về chính sự thì như thay đổi thành một người khác, không còn ậm ờ qua loa nữa. Giao tình giữa hai người thâm sâu, Tề Minh Diệu luôn tin tưởng trọng dụng hắn.

Tối nay, Trần Kiêu đang uống rượu ở thuyền hoa bên bờ sông Lạc Hà cùng bằng hữu, đúng lúc nhìn thấy Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đang nắm tay đi cùng nhau. Thật ra, Trần Kiêu không nhận ra Minh đế, chỉ nhận ra dáng người Đằng Huy Nguyệt. Dù sao mọi người đều đã từng đi học ở Cẩm Mặc cung với nhau, bất luận là dung mạo hay tính cách, Đằng Huy Nguyệt luôn là văn tử khiến cho người ta có ấn tượng rất sâu. Hơn nữa cậu còn là người trong lòng của Tề Minh Diệu, có khả năng rất lớn sẽ trở thành chủ mẫu tương lai của mấy thuộc hạ như hắn. Trần Kiêu bất giác nhớ kỹ đến cậu. Nhưng vì hai người kia đều đeo mặt nạ, Trần Kiêu không dám khẳng định. Ngẫm nghĩ một lát, hắn vẫn nói chuyện này cho Tề Minh Diệu biết.

Tề Minh Diệu thay mặt Minh đế chủ trì tiệc nguyên tiêu trong cung xong, rồi dẫn người hầu xuất cung, mục đích là để tìm chút đồ chơi mới mẻ trong ngày tết nguyên tiêu cho Đằng Huy Nguyệt. Hắn vốn muốn hẹn Đằng Huy Nguyệt đi chơi ngoài phố, nhưng ý chỉ bất thình lình của Minh đế đã làm xáo trộn kế hoạch của hắn. Tuy rằng đã tặng một chiếc đèn lồng khéo léo cho Đằng Huy Nguyệt để nhận lỗi, nhưng Tề Minh Diệu vẫn thấy áy náy, muốn bồi thường gấp đôi.

Khi Trần Kiêu nói với hắn đã nhìn thấy một người rất giống Đằng Huy Nguyệt, ban đầu Tề Minh Diệu còn tưởng Trần Kiêu nhận nhầm người, thế nhưng Trần kiêu cũng nhắc tới có một nam nhân đi cùng với người rất giống Đằng Huy Nguyệt kia, dáng vẻ hai người đó vô cùng thân mật, tự nhiên Tề Minh Diệu cảm thấy đứng ngồi không yên.

Sự trân trọng của hắn dành cho Đằng Huy Nguyệt đã khắc sâu vào tận trong xương, vừa có dục vọng bảo vệ của huynh trưởng, vừa có dục vọng chiếm giữ của tình nhân. Bởi vì đã quen ôn hòa nội liễm, nên mới không biểu hiện rõ ràng mà thôi.

Hắn cũng không muốn chỉ vì sơ sót nhất thời, mà để Đằng Huy Nguyệt gặp chuyện không may. Trong mắt hắn, hộ vệ của phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa rất nghiêm khắc, Đằng Huy Nguyệt lại là người hiểu lễ nghĩa, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trên đường. Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Trần Kiêu kết thúc trách nhiệm nhắc nhở xong, rồi giao hết mọi chuyện cho Tề Minh Diệu, rất thức thời tránh sang một bên. Hắn cũng không muốn trộn lẫn mình vào trong những bí mật cung đình. Dù là Tề Minh Diệu hay Đằng Huy Nguyệt, trong người đều có chảy huyết mạch của hoàng thất, không phải là đối tượng để hắn tò mò hiếu kỳ.

Cho đến khi Tề Minh Diệu mang khuôn mặt kinh hãi đau đớn đi từ trên lầu xuống, còn đuổi theo sau, Trần Kiêu không yên tâm, mới cố kìm nén cảm giác khó xử để đi cùng hắn, chỉ sợ hắn bị làm sao. Nhưng cũng chỉ dám đi ở phía xa xa, không dám đến gần, nhưng sau cùng cũng đỡ được Tề Minh Diệu nôn ra máu ngã xuống đất hôn mê, đưa hắn về phủ Đại Hoàng tử.

Trần Kiêu thấy Tề Minh Diệu nôn ra máu thì hoảng loạn, sợ hắn bị nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng trong lúc đưa Tề Minh Diệu về phủ, Trần Kiêu đã khôi phục được chút ít thần trí, trong đầu chỉ có một câu nói "Không được phô trương".

Cũng may trong phủ Đại Hoàng tử luôn có Thái y. Thái y chẩn bệnh xong, chỉ nói Tề Minh Diệu bị khí ức công tâm, không có gì đáng lo ngại.

Trần Kiêu thở phào một hơi, lại ngẫm nghĩ, có thể làm cho một người ôn hòa rộng lượng như Tề Minh Diệu khí ức công tâm đến nỗi nôn ra máu, chỉ sợ...

Sắc mặt Tề Minh Diệu xám xịt, trong mắt lộ rõ vẻ u ám bi thương. Hắn khàn giọng, nói: "A Kiêu, chuyện đêm nay, nhớ rõ thủ khẩu như bình. Nếu không, đừng trách bản cung..."

Trong lòng Trần Kiêu đảo lộn kịch liệt. Hắn là người nghe một hiểu mười. Tề Minh Diệu là Hoàng tử xuất sắc nhất Nguyên Trưng, tất nhiên hắn có chỗ vượt trội, cho đến giờ, trên vấn đề đại sự vẫn rất thành thạo, không hề hoang mang lúng túng. Duy nhất khiến người ta phải lẩm bẩm chính là quá mức nhi nữ tình trường với Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt. Vốn dĩ mọi người cũng sẽ rất vui mừng khi hôn sự giữa hắn và Đằng Huy Nguyệt được quyết định, nhưng vì Đằng Huy Nguyệt vẫn không có thái độ gì, hôn sự của hai người kéo dài đến giờ, Tề Minh Diệu vẫn dung túng cậu, ngầm áp chế tất cả những lời dị nghị.

Có thể làm Tề Minh Diệu biến thành thế này chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Trần Kiêu chỉ đoán được một mình Đằng Huy Nguyệt.

Vậy thì, người tối nay, thật sự là Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt!

Còn nam nhân thân mật với cậu... Nếu chỉ là người bình thường, dựa theo tâm tính Tề Minh Diệu sẽ không thể nào dễ dàng buông tha như vậy, còn mơ hồ có ý che giấu...

Trần Kiêu nhớ lại dáng người của nam nhân đi cùng Đằng Huy Nguyệt, trong lòng hơi động đậy, có một suy đoán đáng sợ...

Mặt mũi Trần Kiêu trắng bệch.

Tề Minh Diệu mệt mỏi nhắm mắt lại, thì thào: "... Ngươi về đi, quên hết mọi chuyện xảy ra đêm nay..."

Đương nhiên hắn phải quên. Nhưng mà, Đại điện hạ thích Nguyên Trưng Ung chủ nhiều năm như vậy, có quên được không?

Trần Kiêu nhìn Tề Mnh Diệu, lặng lẽ thở dài.

...

Trước giờ tý, Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt đã ngủ mất trở về phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa, sau khi an trí ổn thỏa, mới đi theo mật đạo trở về hoàng cung.

Thái giám nội thị Tô Thuận nhỏ giọng bẩm báo lại động tĩnh bên phía Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu với hắn, chính là việc Tề Minh Diệu nôn ra máu, Trần Kiêu đưa hắn về phủ Đại Hoàng tử, sau đó mời Thái y.

Khi Minh đế nghe thấy Tề Minh Diệu nôn ra máu, mắt phượng ngưng tụ lại, dừng một chút rồi mới gật đầu: "Ừm, biết rồi."

Tô Thuận nghe vậy, cúi đầu thấp hơn.

Minh đế khoát tay ra hiệu cho hắn lui ra.

Đợi Tô Thuận rời đi, Minh đế ngồi ở Thái Cực cung một lát, trên mặt không vui không giận.

Tối nay, Minh đế vốn không có ý định để Tề Minh Diệu biết quan hệ giữa hắn với Đằng Huy Nguyệt. Chỉ là ám vệ nhận ra có người nhìn lén, sau khi nhận được mệnh lệnh điều tra của Minh đế, phát hiện người nhìn lén là Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu. Sau đó Minh đế xoay chuyển tâm tư, giả bộ không biết đại nhi tử đang theo đuôi, để mặc cho hắn đi cùng.

Minh đế biết Tề Minh Diệu thích Đằng Huy Nguyệt, thậm chí còn kéo dài hôn sự đến giờ vì Đằng Huy Nguyệt, nhưng không ngờ hắn sẽ nôn ra máu vì chuyện của Đằng Huy Nguyệt.

Kể từ đó, Minh đế càng cảm thấy để hắn phát hiện sớm sẽ tốt hơn, đau dài không bằng đau ngắn. Minh đế sẽ không buông tay với Đằng Huy Nguyệt vì bất kỳ ai, dù người kia là nhi tử của hắn. Nếu Đằng Huy Nguyệt nhất định sẽ trở thành mẫu hậu trên danh nghĩa của Tề Minh Diệu, nên chặt đứt tâm tư của hắn sớm một chút.

Dù sao càng lúc Minh đế càng không chịu nổi khi có nam nhân khác mơ tưởng đến Đằng Huy Nguyệt, cũng giống như Đằng Huy Nguyệt ghen tuông vì một nữ nhân không liên quan nghĩ đến Minh đế vậy. Đó là một loại cảm giác lãnh địa của mình bị mạo phạm, chỉ muốn cầm vũ khí giết chết những kẻ đó...

Minh đế không thể giết chết nhi tử, lại căm hận một cách khó hiểu, không khỏi lẩm bẩm: "... Đã đến lúc nên nghị hôn..."

Đằng Huy Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện hai cha con Minh đế và Tề Minh Diệu âm thầm giao thủ với nhau. Cậu trải qua tết nguyên tiêu năm nay vô cung vui sướng, cũng chơi đùa quá mệt mỏi, trên đường trở về phủ Công chúa đã ngủ mất trong lòng Minh đế, ngay cả lúc Minh đế tự thay quần áo tẩy rửa cho cậu cũng không biết, vẫn ngủ say sưa.

Hôm sau thức dậy, thần thái cậu vô cùng sáng láng, gặp ai cũng cười.

Vì dậy sớm, đúng lúc thấy cha mẹ đang ăn sáng ở chính viện, tiểu đệ đệ Đằng Huy Nhiên cũng vừa luyện võ xong, tẩy rửa xong xuôi rồi đến thỉnh an. Cách dạy dỗ hai nhi tử của An Quốc công Đằng Kỳ Sơn hoàn toàn khác nhau, với Đằng Huy Nguyệt thì thiên kiều bách sủng, với Đằng Huy Nhiên thì cực kỳ nghiêm khắc. Về vấn đề này, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn hoàn toàn ủng hộ quyết định của phu quân.

Bất quá, đúng lúc cả nhà đều ở cùng nhau, Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn dặn hạ nhân chuẩn bị thêm đồ ăn, kéo hai huynh đệ Đằng Huy Nguyệt và Đằng Huy Nhiên cùng đến ăn sáng.

Đằng Huy Nhiên thấy ca ca Đằng Huy Nguyệt cứ cười tủm tỉm mãi, có vẻ tâm tình rất tốt, càng nhìn càng thích, ngồi sát vào cậu ầm ĩ muốn cậu đút cho ăn.

Đằng Kỳ Sơn nghiêm mặt: "Thập Lục, con bao nhiêu tuổi rồi, còn làm nũng với ca ca?"

Ngày thường Đằng Huy Nhiên rất kính sợ phụ thân nghiêm khắc, nhưng ngoại trừ những lúc có mặt Đằng Huy Nguyệt. Vì ở trước mặt Đằng Huy Nguyệt, Đằng Kỳ Sơn chưa bao giờ thật sự hầm hừ giận dữ. Vì thế, tiểu tử thông minh nhanh nhẹn này rất thuần thục trốn phía sau ca ca.

Đằng Huy Nguyệt gắp một chiếc bánh bao vào trong bát cho Đằng Kỳ Sơn: "A cha, ăn sáng trước. Người muốn dạy dỗ Thập Lục, cũng không thiếu chút thời gian này."

Khuôn mặt của nghiêm phụ Đằng Kỳ Sơn sắp không nghiêm được nữa. Trừng mắt với Đằng Huy Nhiên một cái, hắn cố áp chế để khóe miệng không cong lên, bắt đầu ăn chiếc bánh bao mà đại nhi tử hiếu kính.

Đằng Huy Nhiên thấy cảnh báo được giải trừ, lập tức vui vẻ hẳn lên, hạnh phúc tựa vào người Đằng Huy Nguyệt, há to miệng ăn bữa sáng mà ca ca đút, còn tương đối biết cách có qua có lại, thường thường cầm miếng bánh đút vào miệng Đằng Huy Nguyệt.

Tâm tình Đằng Huy Nguyệt tốt, đút cho đệ đệ ăn mấy thứ, cũng không ghét bỏ những thứ hắn đút cho mình. Đằng Huy Nhiên sung sướng đến nỗi chỉ thiếu không kêu toáng lên, dính chặt vào ca ca không muốn tách rời.

Đằng Kỳ Sơn thấy Đằng Huy Nhiên được đại nhi tử kiên nhẫn quan tâm, vừa ước ao vừa đố kỵ.

Tề Mẫn cười nhìn ba cha con kia, ánh mắt thường xuyên đặt lên người Đằng Huy Nguyệt, như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nàng quyết định sau khi ăn xong sẽ nói chuyện với đại nhi tử.

Nhưng ý nghĩ này của Tề Mẫn cũng bị chặt đứt nhanh chóng. Vì khi sắp ăn sáng xong, trường sử Giang Trường Sinh đến bẩm báo, Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu đến đây, muốn gặp Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn đều hơi kinh ngạc.

Tuy rằng Tề Minh Diệu là Hoàng tử, nhưng chưa bao giờ phô bày thân phận Hoàng tử trước mặt họ, luôn giữ lễ nghi với họ. Mỗi lần đến đây, dù là để gặp Đằng Huy Nguyệt, cũng sẽ đến chào hỏi họ một lát. Đây là lần đầu tiên, chỉ đích danh nói muốn gặp Đằng Huy Nguyệt.

Sắc mặt Đằng Kỳ Sơn trầm hẳn xuống. Hắn chưa bao giờ giữ sắc mặt hòa nhã đối với những nam tử mơ tưởng đến đại nhi tử của hắn. Đối với người rất có khả năng trở thành nhi tế của hắn là Tề Minh Diệu lại càng thấy mắt hắn không phải là mắt, mũi hắn không phải là mũi, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Trước đây, mỗi một lời nói cử chỉ của Tề Minh Diệu đều không có sai lầm gì, Đằng Kỳ Sơn không tìm được lý do để bắt bẻ hắn, trong lòng cực kỳ bất mãn. Lần này, Tề Minh Diệu đã đụng chạm vào nòng súng!

Đằng Kỳ Sơn vừa định nói đại nhi tử không muốn gặp, Đằng Huy Nguyệt không hiểu tâm tư chan chứa của a cha nhà cậu đã hơi kích động đứng dậy trước, nói rất nhanh: "A cha, a nương, con ra ngoài gặp A Diệu."

Nói xong, dẫn theo thái giám Liễm Vũ rời đi, vừa đi ra ngoài vừa lờ mờ nói với hắn: "... Cái đèn lồng... để đâu rồi..."

Đằng Kỳ Sơn trợn tròn mắt: "A Việt..."

Nhưng Đằng Huy Nguyệt đã đi xa, căn bản không hề nghe thấy.

Đằng Kỳ Sơn nhìn theo bóng dáng đại nhi tử, cảm thấy quả thực cậu đang rất muốn bay ra khỏi lòng bàn tay của người làm phụ thân như hắn, vô cùng ức chế.

Tề Mẫn nhíu mi, ra hiệu bằng mắt với thị nữ tâm phúc.

Thị nữ nhanh trí cúi người, lặng lẽ lui xuống.

__Hết chương 62__

Chương 63

Đằng Huy Nguyệt có chút chột dạ.

Nghe nói Tề Minh Diệu đến đây, thứ đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là chiếc đèn lồng hổ sư thú mà hắn tặng cậu. Vì Minh đế ghen, Đằng Huy Nguyệt đã bảo Liễm Vũ mang chiếc đèn lồng đi, sau rồi cũng quên mất nó. Nếu giờ bị Tề Minh Diệu hỏi, Đằng Huy Nguyệt cũng không biết nên trả lời thế nào.

Đối với biểu huynh Tề Minh Diệu vẫn luôn quan tâm bảo vệ cậu, ít nhiều Đằng Huy Nguyệt cũng thấy xấu hổ trong lòng. Trải qua hai kiếp, chuyện duy nhất mà Tề Minh Diệu có lỗi với cậu chính là việc hắn nạp thiếp để có con, khi đó Đằng Huy Nguyệt đang trong cơn giận dữ, lại ỷ vào sự sủng ái của Minh đế để làm ầm ĩ đến cùng, rồi không cho cả hai một đường lùi. Tất nhiên trong đó có lỗi của Tề Minh Diệu, nhưng cũng không phải cậu không có trách nhiệm. Tề Minh Diệp nạp thiếp, quả thực là do áp lực từ triều đình, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn cả là để bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, không muốn cậu phải chịu tội danh "hồng nhan họa thủy". Sau này Tề Minh Diệu muốn được cậu tha thứ, dù đã nạp thiếp vẫn cương quyết không chạm vào nữ nhân kia, cho đến chết cũng không để lại huyết mạch.

Kiếp này sống lại, tuy rằng Đằng Huy Nguyệt vẫn oán Tề Minh Diệu, nhưng không còn hận. Còn oán kia, cũng đã tan thành mây khói dưới những cố gắng kiên nhẫn bền bỉ của Tề Minh Diệu. Nếu không, kiếp này cậu sẽ không có quan hệ tốt đẹp như vậy với Tề Minh Diệu, thậm chí còn từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện gả cho hắn một lần nữa.

Hiện giờ, Đằng Huy Nguyệt cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Tề Minh Diệu dành cho cậu, càng hiểu rõ nếu kiếp trước thái độ của cậu kiên quyết rõ ràng hơn, nhất định Tề Minh Diệu sẽ không phản đối quyết định của cậu, sẽ không làm ra chuyện phản bội cậu, để rồi hai người trở thành người xa lạ. Thế nhưng hiểu ra được cũng đã quá muộn, kiếp này, vì đã có tình ý với Minh đế, đối mặt với tình cảm của Tề Minh Diệu, Đằng Huy Nguyệt không thể đáp lại được. Thậm chí vì để người ngoài không phát hiện ra quan hệ giữa cậu và Minh đế, để bảo vệ Minh đế, Đằng Huy Nguyệt đã lợi dụng tình cảm mà Tề Minh Diệu dành cho cậu.

Vẫn không dứt khoát cự tuyệt tấm lòng của Tề Minh Diệu đối với cậu, giả vờ ngây thơ khờ khạo, lấp lửng nước đôi, để Tề Minh Diệu cứ mang hy vọng trong lòng, ôn nhu mà kiên định đứng chắn phía trước, bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, còn vì vậy mà trì hoãn hôn sự của hắn...

Đằng Huy Nguyệt biết mình rất hèn hạ. Nhưng vì Minh đế, cậu tình nguyện mình hèn hạ. Khi cậu và Minh đế có tình ý, cậu mới chỉ mười hai tuổi. Nếu lúc đó đã bị người ta biết mối quan hệ của họ, nhất định Minh đế sẽ là người bị chỉ trích thóa mạ, sẽ không ai hiểu cho hắn, đặc biệt là a cha Đằng Kỳ Sơn và a nương Tề Mẫn của cậu. Cậu phải chờ, chờ đến khi mình có thể tự làm chủ. Còn trước đó, cậu không thể để lộ quan hệ thực sự của mình với Minh đế.

Chính vì nguyên nhân như vậy, dù Đằng Huy Nguyệt không tỏ rõ thái độ, trong mắt rất nhiều người, Tề Minh Diệu luôn là Hoàng tử có khả năng cao nhất cưới được Đằng Huy Nguyệt.

Mà Đằng Huy Nguyệt, cũng vì áy náy, nên không đành lòng làm tổn thương Tề Minh Diệu ở những phương diện khác.

Nếu Tề Minh Diệu biết chiếc đèn lồng mà hắn tặng bị mất nhanh như vậy, trong lòng sẽ khổ sở biết nhường nào.

Liễm Vũ nói nhỏ với Đằng Huy Nguyệt, đèn lồng hổ sư thú đã bị Minh đế mang đi.

Đằng Huy Nguyệt không biết phải nói gì, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào vì Minh đế hẹp hòi nhỏ nhen không chừa bất cứ thứ gì.

Nhưng đã đến nước này, Đằng Huy Nguyệt chỉ có thể kiên trì đi gặp Tề Minh Diệu, chuẩn bị động tác cho tình huống xấu nhất.

Đi đến chính sảnh nhìn thấy Tề Minh Diệu, Đằng Huy Nguyệt sững người!

Lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ này của Tề Minh Diệu.

Tề Minh Diệu là người có diện mạo giống Minh đế nhất trong số bốn Hoàng tử. Hắn không có vẻ bá đạo uy nghiêm của Minh đế, nhưng lại mang một khí chất ôn nhuận, làm người ta cảm thấy như gió xuân, thêm cả dáng vẻ tôn quý của hoàng tộc, lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, tao nhã hào hoa, chưa đến hai mươi mà đã chung linh dục tú, xuất loại bạt tụy.

Nhưng Tề Minh Diệu đang đứng trước mặt Đằng Huy Nguyệt của lúc này, toàn thân u tối chán nản, đôi mắt phượng rất giống Minh đế tràn đầy vẻ nặng trĩu, dường như không còn ánh sáng, mệt mỏi rã rời, rõ ràng nghỉ ngơi không đủ. Hắn ngồi trên ghế như khối gỗ, coi như không thấy hạ nhân đang dâng trà, vẻ mặt thất hồn lạc phách.

"A Diệu, huynh làm sao vậy?" Đằng Huy Nguyệt kinh ngạc, thốt lên hỏi.

Tề Minh Diệu nghe thấy giọng nói của Đằng Huy Nguyệt, như bừng tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn Đằng Huy Nguyệt. Ngày thường, chỉ vừa nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt, đôi mắt phượng kia lại như tỏa sáng, nhưng giờ, không hề có phản ứng gì, vẫn chỉ nhìn như vậy.

"A Việt, đệ đến rồi..." Một lúc lâu sau, Tề Minh Diệu mới rời tầm mắt, nhẹ nhàng nói.

Trong lòng Đằng Huy Nguyệt lộp bộp một cái, có chút nghi ngờ nhưng vẫn bình tĩnh nhìn hắn: "Huynh tìm ta, có chuyện gì?"

"A Việt, có thể nói chuyện riêng với ta không?" Tề Minh Diệu hỏi.

Đằng Huy Nguyệt hơi sợ hãi, rồi nói thẳng: "Huynh đi theo ta đến Tê Nguyệt tiểu trúc."

...

Trong phòng chính tao nhã thoải mái của Tê Nguyệt tiểu trúc, Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt ngồi đối diện nhau, cách một bàn trà nhỏ.

Tề Minh Diệu lấy một chiếc mặt người đáng yêu tinh xảo từ trong ngực ra, đặt lên bàn trà, nói: "Đêm qua sau bữa tiệc trong cung, ta mua nó trên đường, nghĩ có lẽ đệ thích, nên mang đến..." Hắn cong môi, nhưng dù đã rất cố gắng, vẫn không thể làm cho khuôn mặt có nét cười.

Đằng Huy Nguyệt nghe xong, sao có thể không biết là hắn cố ý mua trên đường? Tề Minh Diệu nói vậy, chỉ bởi vì quan tâm theo thói quen.

Đằng Huy Nguyệt rất thông minh. Cậu thấy biểu tình này của Tề Minh Diệu, lại nghe thấy hắn nói trên đường, trong lòng đã hơi hiểu ra.

Cậu cầm chiếc mặt người này nhìn một lát, phát hiện mặt người có mấy phần thần vận giống cậu, cũng không thể làm ra chỉ trong một thời gian ngắn, trong đó có ẩn chứa dụng tâm, không cần nói ra.

Đằng Huy Nguyệt lại để mặt người lên bàn trà, nhìn thẳng vào Tề Minh Diệu: "A Diệu, ta không thể nhận quà của huynh nữa."

Lần này, ngay cả nét cười cố gắng tạo ra của Tề Minh Diệu cũng cứng đờ lại.

Dừng một chút, hắn nói như đang tự thuyết phục mình: "Quả thật nó không đẹp như đèn lồng ta tặng đệ, thảo nào đệ không thích... Đèn lồng đâu? Sao không thấy đệ treo lên?"

"A Diệu..." Thấy hắn như vậy, Đằng Huy Nguyệt cắn môi, đột nhiên cảm thấy lòng mình xót xa, nhưng đồng thời cũng có một loại giải thoát "cuối cùng cũng tới". Cậu nhìn Tề Minh Diệu, nói từng từ một: "A Diệu, huynh biết."

Tề Minh Diệu chỉ cảm thấy tim mình bị đâm một nhát thật mạnh, đau đớn lan khắp tứ chi bách hài. Trầm mặc một lát, hắn nói ngập ngừng: "Đệ nói ta... biết cái gì?"

"A Diệu..."

"Ta không biết, ta không biết gì hết..."

Đằng Huy Nguyệt thấy hắn đến mức này còn muốn lừa mình dối người, thật sự rất khó chịu. Nếu đã không thể giấu nữa, chi bằng nói thẳng ra.

"Xin lỗi, A Diệu." Đằng Huy Nguyệt ngồi thẳng lưng, nhìn Tề Minh Diệu. "Người ta thích, không phải huynh."

Huyết sắc trên mặt Tề Minh Diệu đều biến mất! Hắn ngơ ngẩn nhìn Đằng Huy Nguyệt, giống như hoàn toàn ngây ngốc. Ngừng một lát, lồng ngực hắn bắt đầu lên xuống kịch liệt, từ ngữ thoát ra từ giữa hàm răng: "Vậy người đệ thích là ai?"

Đằng Huy Nguyệt nói: "Huynh biết, hoặc là, huynh đã tận mắt nhìn thấy?"

"Đệ tự nói cho ta biết, A Việt!" Tề Minh Diệu cố gắng hít sâu một hơi, khẩn cầu nói. "Niệm tình cảm nhiều năm qua của chúng ta, nói thật cho ta biết!"

Đằng Huy Nguyệt im lặng một hồi, nhẹ nhàng mà cũng kiên định, nói: "Là cữu cữu. Cho tới giờ người ta thích, luôn là cữu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net