Quyển 4: ĐÀO HOA Y CỰU TIẾU XUÂN PHONG (C109 - C121)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109

Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm ghìm dây cương ngựa, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, sau đó từ trên cao nhìn xuống những binh lính đi theo hắn. Từ khi nhận được chiếu lệnh chiêu mộ binh mã cần vương từ Kiến Khang, hắn đang ở Tịnh Châu lập tức triệu tập binh mã đi về phương bắc. Tịnh Châu cách Kiến Khang rất xa, gần như ngày nào cũng phải hành quân gấp gáp không ngừng không nghỉ, dưới trướng của Tề Minh Viêm đã là binh mệt mã mỏi. Chỉ có Tề Minh Viêm là vẫn hăng hái, mắt sáng như đuốc, giữ được tinh lực tràn trề.

Quân sư Từ Chỉ là thư đồng và tâm phúc của Tề Minh Viêm, hắn là một thư sinh sở trưởng về văn chương, bàn về sức lực võ công thì không bằng một phần mười của Tề Minh Viêm, hành quân gấp gáp cùng đại quân gần như đã lấy đi nửa cái mạng của hắn. Khó khăn lắm Tề Minh Viêm mới dừng lại, hắn lập tức nắm chắc cơ hội, thúc ngựa đi tới chỗ Tề Minh Viêm, mặt mũi xanh xao nói: "Tứ điện hạ, không thể đi tiếp nữa, các tướng sĩ đều cần nghỉ ngơi, nếu không dù đến Kiến Khang nhanh chóng, trạng thái mệt mỏi của quân ta rất khó để ứng chiến." Quân địch mà bọn họ sắp đương đầu chính là quân Đột Quyết nổi danh dũng mãnh đấy!

Trong mắt Tề Minh Viêm hiện lên một chút không muốn, nhưng cũng biết Từ Chỉ nói có lý, bình tĩnh khoát tay: "Truyền xuống dưới, hạ trại ở đây!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Từ Chỉ thấy hắn không cố chấp nữa, trong lòng thở phào một hơi, đi xuống sắp xếp.

Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm nhập chủ Tịnh Châu đã hơn một năm, dùng một tốc độ rất nhanh để nắm giữ quân đội ở Tịnh Châu trong tay, trở thành độc nhất của Tịnh Châu. Trong đó, ngoại trừ công lao của Từ gia ủng hộ hắn hết sức ra, càng khiến người ta kiêng kỵ hơn chính là một thế lực thần bí. Dường như thế lực này đã đạt được thỏa thuận bí mật nào đó với Tề Minh Viêm, cho tới giờ vẫn chỉ giấu mình trong tối, thực lực lại quá kinh người, giúp sức rất nhiều để Tề Minh Viêm nắm giữ Tịnh Châu triệt để. Lúc này Tề Minh Viêm đang dẫn dắt tổng cộng là bảy vạn binh mã cần vương, là sự phối hợp giữa lực lượng của Tịnh Châu cùng với vùng đất láng giềng Lưỡng Châu và Tam Châu, có thể nói là dốc toàn bộ sức lực.

Nhưng nói theo quan điểm của Từ Chỉ, bọn họ không nên vội vã như thế. Tề Minh Viêm cũng không phải trung thần của Văn đế, hắn thích biểu huynh Đằng Huy Nguyệt đã nhiều năm, mặc dù Đằng Huy Nguyệt đã trở thành Hoàng hậu của hoàng huynh Văn đế của hắn, ý chí trong hắn vẫn không thay đổi. Hắn đã sẵn sàng ra quân, dùng tốc độ khiến người ta phải trố mắt để gây dựng nên cơ nghiệp ở vùng đất Tịnh Châu, chính là hạ quyết tâm muốn tranh giành.

Đã có lòng muốn tranh, lại đúng vào lúc Đột Quyết tập kích, theo lý Tề Minh Viêm nên làm ngư ông đắc lợi, để hai quân lưỡng bại câu thương mới nhân cơ hội chen chân vào. Nếu không hắn dùng thân phận thần tử, hao tổn lực lượng của mình để đi cứu Văn đế, ngược lại sẽ càng cùng cố quyền lực của Văn đế hơn, còn dẫn tới bị kiêng dè.

Nhưng tính cách Tề Minh Viêm bá đạo, chuyện gì đã nhận định đương nhiên sẽ chuyên quyền võ đoán, không thèm nghe ý kiến của người khác, hơn nữa việc này còn có liên quan đến ý trung nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm, nghĩ đến vị Đằng Hoàng hậu cao quý hiện giờ vẫn đang cố chấp canh giữ ở Kiến Khang, thề muốn cùng tồn vong với Kiến Khang, nghĩ đến trong lòng Tề Minh Viêm như thiêu như đốt, hận không thể mọc cánh bay về Kiến Khang, giấu người kia đi cho thật kín đáo chặt chẽ, không để cậu phải gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Từ Chỉ thở dài. Vị chủ tử mà hắn đi theo này có đầy đủ khí phách đế vương, duy nhất chỉ có một mình Đằng Huy Nguyệt là khắc tinh của hắn. Làm thuộc hạ, thật sự hắn không thích Tề Minh Viêm bị Đằng Huy Nguyệt làm ảnh hưởng đến mức độ thế này.

"Tình hình Kiến Khang sao rồi?" Tề Minh Viêm mở tấm bản đồ, cân nhắc xem liệu có đường tắt nào nhanh hơn không. Thấy Từ Chỉ đi tới, hắn hỏi ngay.

Từ Chỉ thấy trên người Tề Minh Viêm bám đầy bụi bặm, hiển nhiên còn chưa tẩy rửa gì đã suy nghĩ xem nên hành quân thế nào, không dám do dự, lập tức báo cáo lại tin tức vừa mới nhận được: "An Dục mất mạng, năm vạn quân chủ lực của Đột Quyết xuống nam." Hợp với gần năm vạn quân yểm trợ của Đột Quyết vẫn đang canh giữ ngoài thành Kiến Khang, Kiến Khang sẽ phải đối mặt với mười vạn binh lực của Đột Quyết, phá được thành chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho dù bảy vạn quân ở đây có đuổi tới kịp lúc, hai quân đối chiến cũng không thể nói rõ.

"... Hoàng hậu vẫn đang ở Kiến Khang?" Ánh mắt Tề Minh Viêm lạnh băng.

"Vâng. Khi hai quân giao chiến, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đốc chiến tại trận." Từ Chỉ nói. Mấy vị thiên kim chỉ biết cẩn thận dè dặt, nhưng quốc nạn ở ngay trước mặt, khí phách giống như đế hậu, quả thật đã làm phấn chấn nhân tâm. Thảo nào chiến sự ở Kiến Khang vẫn không có tin tức xấu truyền đến. Nhưng cái chết của An Dục, đã lập tức phá hủy mọi cố gắng của đế hậu.

"Hoang đường!" Tề Minh Viêm đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói. Hận không thể đến Kiến Khang ngay lập tức, túm áo Văn đế Tề Minh Diệu để chất vấn hắn tại sao có thể để A Việt ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy!

Từ Chỉ biết hắn tức giận cái gì, nhưng đối với cục diện hiện nay của Kiến Khang, quyết định của Đằng Huy Nguyệt chính là lợi nhiều hơn hại, chỉ cần hoàng trưởng tử do cậu sinh hạ có thể thuận lợi thoát được, tiếc gì một Hoàng hậu? Bất quá Từ Chỉ biết nếu hắn dám nói câu này, nhất định Tề Minh Viêm sẽ cho hắn một cú đấm. Thân thể hắn không thể chịu được một cú đấm của Tề Minh Viêm.

"Tứ điện hạ, hiện giờ là thời điểm then chốt, xin lấy đại cục làm trọng!" Từ Chỉ chắp tay, khéo léo khuyên giải Tề Minh Viêm đừng lo lắng mà loạn trí, đừng vì tư tình mà làm tổn hại đến toàn cục.

Tề Minh Viêm biết rõ lúc này hắn đang nằm ngoài tầm với. Quân chủ lực và quân yểm trợ của Đột Quyết phải cần mấy ngày mới có thể tập hợp, hắn phải nhanh chóng đuổi kịp, càng hy vọng Tề Minh Diệu đừng có vô tích sự, có thể bảo vệ Kiến Khang nếu bị cô lập.

"Bản vương tự có định đoạt, Từ Chỉ ngươi không cần nhiều lời." Tề Minh Viêm nói. "Ngươi đi nghỉ đi, sáng sớm mai dỡ trại."

Có thể nghĩ ngơi một đêm đã là rất tốt, Từ Chỉ cũng không nói thêm gì, hành lễ với Tề Minh Viêm rồi lui ra ngoài.

Từ Chỉ quay về lều trại của mình, có người đã chờ hắn ở đây khá lâu. Người đó mặc quần áo nam tử, nhưng dung mạo xinh đẹp, thân thể mảnh mai, hiển nhiên là nữ tử giả trang thành nam.

"A Uyển, sao muội tới đây?" Từ Chỉ hỏi.

Nữ tử này chính là đích nữ Từ Uyển của chi trưởng Từ gia, là nữ nhi Từ gia xuất sắc nhất của thế hệ này. Ngay từ nhỏ Từ Uyển đã được Từ gia bồi dưỡng tỉ mỉ, tướng mạo hạng nhất, được lựa chọn để kết thân với Hoàng tử. Từ gia đã sớm đề xuất để Tề Minh Viêm cưới Từ Uyển làm đích phi, nề hà Tề Minh Viêm nghiêm nghị từ chối, quan hệ bế tắc. Là Từ Uyển thuyết phục đương gia của Từ gia, sử dụng phương pháp khác, để nàng đứng ra đại diện cho Từ gia thương lượng với Tề Minh Viêm.

Từ Chỉ là đường huynh của nàng, ban đầu cũng không xem trọng nàng. Nhưng sau khi tiếp xúc, Từ Chỉ phát hiện quả thật Từ Uyển có không ít những điểm hơn người. Chẳng những nàng thâm tình với Tề Minh Viêm, còn có thể là hiền thê phụ trợ hắn thành tựu đại nghiệp. So sánh với Đằng Huy Nguyệt đã trở thành Hoàng hậu, không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần. Hiện giờ, đối với hôn sự của Tề Minh Viêm, Từ Chỉ hoàn toàn nghiêng về phía Từ Uyển.

"Huynh trưởng, có phải Vương gia quyết định sáng mai dỡ trại?" Từ Uyển hỏi.

"Không sai." Mệnh lệnh đã được truyền xuống, Từ Chỉ không cần thiết phải giấu diếm.

"Tình hình ở Kiến Khang cấp bách, khó trách Vương gia sốt ruột trong lòng." Từ Uyển nói.

Trong lều trại chỉ có hai huynh muội, sắc mặt Từ Chỉ âm trầm: "Hắn sốt ruột cho ai, chẳng phải trong lòng muội biết rõ sao?"

Trong mắt Từ Uyển xuất hiện một ánh sáng quỷ quyệt, nói: "Tính mạng Đằng Huy Nguyệt không sao hết, Vương gia không cần sốt ruột hộ."

Từ Chỉ nói: "Muội có điều không biết. Hoàng thượng và hắn trấn thủ Kiến Khang, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt mọi người, uy vọng rất lớn. Một khi Hoàng hậu bị đưa đi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quân tâm. Hắn ở lại Kiến Khang, một khi thành bị phá, ai có thể đảm bảo hắn bình an vô sự?"

Từ Uyển nghe vậy, khóe môi cong lên: "Tuy rằng huynh đã thành thân, nhưng không có người huynh yêu bằng cả tính mạng. Nếu Vương gia ở vào vị trí của Hoàng thượng, có thể để Đằng Huy Nguyệt gặp phải một chút nguy hiểm nhỏ sao? Đằng Huy Nguyệt kiêu ngạo hống hách, không muốn làm kẻ lâm trận trốn thoát. Nhưng nếu phu quân của hắn thật sự quyết định, hắn có thể không ngoan ngoãn nghe theo sao? Con kiến còn muốn sống tạm bợ, hắn có tôn quý đến đâu, cũng chỉ là một văn tử vô dụng."

"Nhưng rõ ràng mật báo..." Từ Chỉ im bặt. Thiên hạ nhiều chuyện kỳ lạ, nếu có sự đồng ý của Văn đế, "Đằng Hoàng hậu" đứng bên cạnh hắn, chẳng lẽ không thể là một thế thân?

Từ Uyển gật đầu khẳng định: "Đằng Huy Nguyệt đã rời khỏi Kiến Khang, hơn nữa còn đang đến chỗ chúng ta. Nếu trong thiên hạ còn có một nam nhân khác có thể bảo vệ hắn, đương nhiên người này chính là Vương gia."

Từ Chỉ kinh ngạc vì thần sắc tự tin của nàng, hắn trầm ngâm một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Dịch địa dĩ xử, nguy nan đương đầu, nhất định Tề Minh Viêm sẽ bảo vệ Đằng Huy Nguyệt kín kẽ không có sơ hở. Tề Minh Viêm kiên cường còn như vậy, nói gì đến Văn đế còn nặng tình hơn cả Tề Minh Viêm?

"A Uyển, ý muội là?" Đằng Huy Nguyệt đến đây, chỉ sợ trong mắt Tề Minh Viêm sẽ không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, đối với bọn họ chính là trăm hại mà không một lợi. Từ Chỉ không hoan nghênh, Từ Uyển lại càng không hoan nghênh.

Mà Từ Uyển cũng đâu chỉ không hoan nghênh đơn giản như vậy, một ý hận lướt qua trong mắt nàng.

"Hiện giờ đang hỗn loạn, dù hắn muốn đến, e rằng không dễ dàng đâu..." Từ Uyển che miệng cười nhẹ. "Chi bằng huynh trưởng phái người đi bảo vệ hắn?"

__Hết chương 109__

Chương 110

Từ Uyển bảo Từ Chỉ phái người đi bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, tất nhiên không phải là bảo vệ thật sự, mà là nhân cơ hội diệt trừ mối họa lớn mang tên Đằng Huy Nguyệt này đối với Từ gia.

Từ Chỉ giật mình với sự cay nghiệt của Từ Uyển, nhưng không thể phủ nhận, trong một chớp mắt hắn cũng có động tâm. Bất quá, rất nhanh hắn đã xóa bỏ ý niệm này trong đầu. Hắn và Tề Minh Viêm lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ chấp niệm của Tề Minh Viêm đối với Đằng Huy Nguyệt. Động vào người khác, Tề Minh Viêm còn có thể nể tình Từ gia có công phụ trợ hắn mà không tính toán. Động vào Đằng Huy Nguyệt, Tề Minh Viêm sẽ quật ba thước đất để điều tra, Từ gia tuyệt đối không có trái ngon để ăn. Tề Minh Viêm cũng chả phải loại người dễ đánh lừa.

Quả thật Từ Uyển rất thông tuệ, từ nhỏ đã có những phán đoán tương đối chính xác về rất nhiều sự việc, luôn có mấy phần địa vị trước phụ tổ, nhưng khi đối mặt với tình địch vẫn không hạn chế được bản thân, không có ánh mắt nhìn xa.

Từ Uyển không ngờ Từ Chỉ lại từ chối, lộ ra thần sắc không cam lòng. Từ Chỉ kiên nhẫn khuyên nhủ an ủi nàng một lúc, cuối cùng cũng thuyết phục được nàng.

Hai huynh muội lại nói chuyện với nhau một lát, Từ Uyển cáo từ rời đi, trở về lều trại của mình. Khi trong lều chỉ có một mình Từ Uyển, nàng ngẩng đầu, giống như nhìn thấy nơi nào đó có Đằng Huy Nguyệt, cười lạnh lùng.

Từ Uyển đã biết từ trước rằng Từ Chỉ là người rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không đồng ý lời đề nghị chặn giết Đằng Huy Nguyệt của nàng, cho nên nàng đã tự động phái tâm phúc đi hoàn thành nhiệm vụ này cho nàng. Tiền trảm hậu tấu rồi lại nói với Từ Chỉ, chẳng qua chỉ để xóa bỏ sự nghi ngờ của hắn với nàng.

Đằng Huy Nguyệt là một cái gai đâm vào máu thịt nàng, nếu không nhổ, sao nàng có thể cam tâm?

Ân oán của kiếp trước, nàng muốn Đằng Huy Nguyệt phải dùng mạng hoàn trả!

...

Chỉ ít ngày nữa quân chủ lực của Đột Quyết sẽ tới Kiến Khang, Văn đề và các đại thần triều đình thường xuyên nghị sự đến tận đêm khuya.

Đêm nay sắc trời âm u, mây đen nặng trĩu bao phủ bầu trời, tới đêm khuya thì trút mưa to, sấm sét từng trận. Văn đế mệt mỏi đến nỗi không cởi bỏ quần áo đã ngủ mất, bỗng bừng tỉnh trong tiếng sấm, vất vả lao lực quá độ suốt mấy ngày liên tục khiến hai quầng mắt của hắn đen sì, gương mặt hốc hác, mắt phượng ảm đảm không còn ánh sáng.

Bên kia vách tường, Đằng Hoàng hậu đang ngủ say. Văn đế yêu Đằng Hoàng hậu, không đành lòng để cậu ban ngày đã vất vả mà đến tối còn phải thức đêm cùng hắn, cho nên đã ngủ tách phòng.

Nhưng đây chỉ là cách nói đối với bên ngoài. Trên thực tế, Đằng Hoàng hậu thực sự, đã được đưa ra khỏi cung một cách bí mật cùng hoàng trưởng tử A Kiếp.

Cái chết của Đại Tướng quân An Dục là một đòn trí mạng đối với Nguyên Trưng triều. Sau khi chứng thực tin tức, Văn đế nhắc lại đề tài cũ, kiên quyết muốn đưa Đằng Huy Nguyệt xuất cung. Lúc ấy uy tín của Hoàng hậu Đằng Huy Nguyệt ở Kiến Khang là rất cao, việc cậu rời đi nhất định sẽ làm tăng thêm nỗi lo sợ hoang mang, nhưng Văn đế không quản được nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ cần Đằng Huy Nguyệt được an toàn. Kiến Khang sắp rơi vào tay giặc, hắn là đế hoàng mà chưa làm hết trách nhiệm, hắn phải gánh vác hậu quả!

Đằng Huy Nguyệt không đồng ý, lại phát sinh một trận khắc khẩu kịch liệt với hắn một lần nữa. Nhưng đến lần này, Liễm Vũ làm cậu ngất xỉu.

Văn đế biết rõ Liễm Vũ. Thái giám thị vệ này đã ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt từ khi cậu còn nhỏ, võ công cao cường, trầm ổn nội liễm, thông minh nhạy bén, là một nhân tài hiếm có. Tuy rằng Đằng Huy Nguyệt không nói ra miệng, thi thoảng còn tỏ vẻ chán ghét Liễm Vũ, nhưng thật ra cậu vô cùng tin tưởng hắn – Có khi còn tin hơn cả Văn đế. Liễm Vũ là người hầu mà đích thân Minh đế lựa chọn cho Đằng Huy Nguyệt. Hồi nhỏ Văn đế đã từng hâm mộ những dụng tâm của Minh đế dành cho Đằng Huy Nguyệt còn hơn rất nhiều bậc so với nhi tử như hắn, sau này đã nghĩ thoáng hơn, rồi thích Đằng Huy Nguyệt, lại cảm thấy có Liễm Vũ bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, hắn có thể yên tâm.

Quả thực Liễm Vũ sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, nhưng nói cho cùng, tấm lòng trung thành chân chính của hắn chỉ hướng về một người – Minh đế. Từ đầu đến cuối, Liễm Vũ đều nghiêm khắc thực hiện nhiệm vụ mà Minh đế giao cho hắn: bảo vệ Đằng Huy Nguyệt. Vào lúc nguy hiểm cấp bách, lấy tính mạng của Đằng Huy Nguyệt làm trọng, cho dù có phải làm trái ý nguyện của chính Đằng Huy Nguyệt!

Làm Đằng Huy Nguyệt ngất đi xong, Liễm Vũ mang một người đến cho Văn đế – Trân phi quá cố! Thân phận thật sự của Trân phi là một ám vệ, nam tử, tên là Thiên Diện, vô cùng am hiểu thuật dịch dung đóng giả. Nhân vật hóa trang sở trường nhất của hắn, chính là Minh đế và Đằng Huy Nguyệt. Bất luận là Trân phi hay sau này là Minh đế xuất hiện trong đại điển nhường ngôi, đều do một mình hắn giả trang thành.

Đây không phải là ngẫu nhiên.

Từ khi Minh đế phát hiện ra tâm ý của mình với Đằng Huy Nguyệt, muốn giải quyết mối quan hệ này như thế nào, hắn đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Bồi dưỡng thế thân cho hai người chỉ là một trong số đó, là một ý tưởng không được hắn để tâm lắm. Lúc ấy mục đích khiến Minh đế bồi dưỡng thế thân, phần lớn là để được tự do dẫn Đằng Huy Nguyệt hiếu động hướng ngoại cải trang xuất cung du ngoạn, vẫn luôn giữ bí mật, chỉ chờ đại hôn của hai người tổ chức xong sẽ cho cậu một niềm kinh hỉ. Minh đế cũng không ngờ cuối cùng lại phải dùng thế thân để làm tổn thương Đằng Huy Nguyệt và thay thế mình chủ trì đại điển nhường ngôi, chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.

Nhưng không thể nghi ngờ, sự tồn tại của Thiên Diện đã hoàn toàn giải quyết tất cả những vấn đề khi Đằng Huy Nguyệt không chịu rời đi, giúp Văn đế không còn nỗi lo về sau. Văn đế nghe lời giải thích của Liễm Vũ xong, không chần chừ nửa phần, lập tức để Liễm Vũ sắp xếp người tin cậy đưa Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp rời khỏi Kiến Khang từ mật đạo của hoàng cung.

Trước khi họ đi, Văn đế hỏi Liễm Vũ: "Các ngươi định đi đâu?"

"Tịnh Châu, chỗ của Quảng Liệt Quận Vương." Liễm Vũ trả lời rành mạch.

Chuyện này ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của Văn đế, đầu óc hắn như được làm sáng tỏ, sắc mặt trầm xuống: "Đây là ý của phụ hoàng?"

Là người được xem trọng trở thành Thái tử nhất, trước khi đăng cơ, Văn đế vẫn rất chú ý đến các hoàng đệ, kể cả là tứ hoàng đệ Tề Minh Viêm đang ở biên quan xa xôi cũng vậy. Vì từng được nuôi dưỡng trong Cam Tuyền cung, quan hệ giữa Văn đế và Tề Minh Viêm gần gũi hơn một chút so với hai hoàng đệ còn lại, nhưng cho tới giờ vẫn không thể thân thiết thật sự. Thứ nhất là vì tính cách trầm mặc như khúc gỗ của Tề Minh Viêm, về phương diện khác, chính là cả hai đều có tình cảm với Đằng Huy Nguyệt, là quan hệ tình địch. Chỉ là bất luận so sánh từ phương diện nào, Văn đế đều không để Tề Minh Viêm tranh được với hắn. Sau này Tề Minh Viêm tòng quân, ở trấn Sa Hà trường kỳ, hơn một năm trước lại chuyển đến đất phong Tịnh Châu, mà Tề Minh Diệu thì trở thành Đoan Thừa Thân Vương, cưới được Đằng Huy Nguyệt, càng chứng minh kết luận của Tề Minh Diệu không hề sai, Tề Minh Viêm không thể uy hiếp đến quan hệ của hắn với Đằng Huy Nguyệt.

Thế nhưng bỏ chuyện tư tình sang một bên, đất phong Tịnh Châu của Tề Minh Viêm cũng từng khiến Văn đế chú ý đến. Vì sau khi Tề Minh Viêm đến Tịnh Châu, đối mặt với đám cường hào ác bá ở Tịnh Châu, hắn không củng cố vị thế của mình trước, mà là dùng thủ đoạn nhanh như chớp để thu phục đám quan lại cường hào bản xứ, dấy lên một trận mưa máu gió tanh. Loại thủ đoạn tàn khốc này giúp hắn hoàn toàn nắm chắc Tịnh Châu trong tay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi xưng vương xưng bá. Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều lặng lẽ im ắng, thậm chí còn không có một quyển tấu sớ nào buộc tội được trình lên trên.

Văn đế biết sau lưng Tề Minh Viêm có Từ gia tương trợ. Nhưng chi thứ của Từ gia được trọng dụng đang ở Kiến Khang, tuyệt đối không có năng lực biến một sự việc lớn như thế trở thành vô thanh vô tức. Nhất định có một thế lực khổng lồ khác đang ủng hộ Tề Minh Viêm!

Văn đế nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy nhất không nghĩ tới chính là, thế lực khổng lồ kia lại đến từ Minh đế. Vì Minh đế đã chọn hắn làm người kế vị, nhường ngôi cho hắn để hắn làm Hoàng đế, nếu còn âm thầm chống đỡ cho phiên vương, đó sẽ là tự mình đánh mình, cho Nguyên Trưng triều thêm nhiều phiền toái...

Vậy mà phỏng đoán không có khả năng nhất, lại chính là chân tướng!

"Chủ tử và Quảng Liệt Quận Vương từng giao hẹn, nếu Hoàng thượng không thể bảo vệ Ung chủ điện hạ, Quận Vương có thể thay thế." Liễm Vũ nói. Minh đế tự biết mình sống chết không rõ, bất đắc dĩ lắm mới buộc phải gả Đằng Huy Nguyệt cho Văn đế, trong lòng cực kỳ áy náy với Đằng Huy Nguyệt. Hắn tuyệt đối không cho phép Văn đế cô phụ Đằng Huy Nguyệt! Cho nên Minh đế bồi dưỡng cả Tề Minh Viêm, để hắn trở thành một thanh kiếm treo trên đầu Văn đế. Nếu Văn đế dám có hành động khác thường, Tề Minh Viêm sẽ có cơ hội và lý do để chống lại Văn đế.

Về phần huynh đệ tranh chấp, nội loạn bùng nổ? Văn đế đăng cơ thuận lợi như thế rất cần được khảo nghiệm thực tế. Nếu ngay cả việc này mà Văn đế cũng không giả quyết được, sao có thể ngồi yên ổn trên long ỷ? Không bằng thoái vị nhượng hiền từ sớm đi.

Nếu thiên hạ thái bình, tất nhiên Văn đế có thể nghĩ thông suốt về điều then chốt trong đó, quang minh chính đại tranh đấu với Tề Minh Viêm một trận. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chuyện tới nước này, Văn đế chỉ có thể thấy may mắn khi Minh đế tính toán không sót điều gì, còn có người có thể thay thế hắn bảo vệ Đằng Huy Nguyệt.

Văn đế chua sót lắc đầu: "Các ngươi đi đi, chăm sóc điện hạ và tiểu điện hạ cho tốt."

Liễm Vũ chắp tay với Văn đế, rồi nhanh chóng biến mất trong mật đạo.

Có Đằng Huy Nguyệt ở đây, tuy rằng Văn đế luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa cậu đi, nhưng có cậu bên cạnh, cùng hắn kề vai chiến đấu, trong lòng Văn đế chỉ có kiên định vững chắc. Đằng Huy Nguyệt đi rồi, cho dù cách một bức tường còn có người giống y như vậy, Văn đế vẫn cảm thấy tẩm điện trống rỗng, một nỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net