Chương 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với nghi vấn của Lý Ngải Thanh ông có chút hổ thẹn, chính là so sánh công ty quan trọng hơn nên ông cũng chỉ có thể đặt mặt mũi qua một bên, nếu để Lý Đức Quân ngồi trên ghế chủ tịch thì ông không biết công ty sẽ thành cái dạng gì.

" Tôi mong bà sẽ đứng về phía tôi, nếu có thêm 30% cổ phần trong tay bà thì tôi sẽ có 70% cổ phần, tuyệt đối sẽ áp đảo ". Mộ Hữu Thành vẫn mở miệng.

Lý Ngải Thanh trầm mặc.

Ký thật trước đó, Mộ Tiêu Vân đã gọi điện thoại cho bà nói rằng nếu Mộ Hữu Thành họi cho bà muốn bà về nước xử lý cổ phần công ty thì bà lấy lý do để cự tuyệt. Lý Ngải Thanh đáp ứng, bà không hỏi con trai là vì cái gì, một khắc đó bà đáp ứng con trai bà sẽ không hỏi. Mấy năm nay hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cũng đủ làm cho bà hiểu rõ về đứa con trai này, hơn nữa bà cũng không ngăn cản con trai làm bất cứ điều gì, chỉ cần con trai không làm tổn hại đến bản thân là được .

Nhưng Mộ Hữu Thành gọi đến làm cho bà ý thức được con trai đang làm cái gì, trong lòng có chút lo lắng, rốt cuộc bọn họ vẫn là cha con, Lý Ngải Thanh vẫn mong hai cha con sẽ có thể hảo hảo mà ở chung, bà cũng không muốn sự việc ảnh hưởng đến con trai.

" Hữu Thành, thực xin lỗi, sự tình của công ty tôi sẽ không tham dự, tôi ở nước ngoài đã quen, không nghĩ trở về nước, chuyện này tôi sợ không giúp được ông ". Lý Ngải Thanh cự tuyệt.

Mộ Hữu Thành cho tới bây giờ không nghĩ là Lý Ngải Thanh sẽ cự tuyệt ông, ông cho rằng chỉ cần ông mở miệng, dù sao công ty về sau cũng có phần của Tiêu Vân, vì công ty cũng được, mà vì Tiêu Vân cũng tốt, liền hướng về điểm này mà ông cho rằng Lý Ngải Thanh sẽ đáp ứng ông, chính là hiện tại Lý Ngải Thanh cự tuyệt.

Có lẽ trong tư tưởng của Mộ Hữu Thành vẫn còn tư tưởng của Lý Ngải Thanh năm năm trước, ông cảm thấy Lý Ngải Thanh sẽ không nói lời cự tuyệt, một người phụ nữ nông thôn sẽ không nói không với người khác.

Chính là ông đã quên, năm năm trước là ai thương tổn Lý Ngải Thanh, là ai làm cho Lý Ngải Thanh trở thành người cũng có thể cự tuyệt ngưởi khác.

" Ngải Thanh, bà không cần về nước, bà chỉ cần cho tôi một phần thư ủy thác, đem 30% cổ phần trong tay bà ủy thác cho tôi. Ngải Thanh, bất động sản Mộ thị về sau là của Tiêu Vân, bà cũng không hy vọng tương lai công ty của con trai lại bị người khác cướp đi và hủy nó đúng không ?"

" Hữu Thành, sự tình của công ty tôi không hiểu, tôi cũng không biết lời ông nói có ý gì, ông có biết tôi mấy năm nay mới xem một ít sách, tôi thậm chí một chữ khó cũng không phân biệt được, tôi chỉ không muốn Tiêu Vân trở thành quân cờ cho các người tranh đoạt công ty, nếu ông còn một chút tự giác làm cha thì xin ông đứng ở lập trường của con mà suy xét, năm năm trước việc chúng ta ly hôn đã đủ gây đả kích cho một đứa nhỏ 13 tuổi, hiện tại lại muốn liên lụy nó, đến cuối cùng lại đi thương tổn Tiêu Vân phải không ? Hữu Thành, tôi chưa từng trách ông, chính là hiện tại nếu ông muốn Tiêu Vân bị liên lụy đến việc của công ty thì tôi thật sự sẽ không tha thứ cho ông ". Đây là lần đầu tiên Lý Ngải Thanh nói với Mộ Hữu Thành những lời đầy thấm thía như  vậy.

Bà một phụ nữ lương thiện, không hiểu nhiều đạo lý lắm, mọi việc đều theo ý kiến của chồng, nhưng bà cũng có điểm mấu chốt của mình, mẹ đều là động vật lớn, một khi các con của các bà bị tập kích thì sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ.

" Ngải Thanh, tôi không có ý tứ này, bà cũng biết, tuy rằng chúng ta ly hôn nhưng Tiêu Vân vẫn là con của tôi thì tôi làm sao để nó bị liên lụy ? Ý của tôi là nói tương lai công ty này là Tiêu Vân kế thừa, chính là tôi không thể để một công ty rách nát giao cho Tiêu Vân, dù sao cũng phải cho nó một công ty tốt nhất, bà nói có phải hay không ? Nếu lần này Lý Đức Quân lên làm chủ tịch thì sẽ có một ngày công ty sẽ bị hủy, mà lúc đó Tiêu Vân cũng sẽ không trụ được, Lý Đức Quân sẽ không dễ dàng để nó ở lại nơi này, nó thông minh như vậy, Lý Đức Quân sẽ không để bên cạnh có một quả bom hẹn giờ. Cho đến lúc này, Tiêu Vân nên làm gì bây giờ? Ngải Thanh, tôi dù sao công ty đang gặp nguy hiểm, chính là cấp bách cũng sẽ bị rời khỏi vị trí chủ tịch, bằng cổ phần của tôi thì tôi vẫn là cổ đông lớn nhất ". Lý Ngải Thanh thay đổi, Mộ Hữu Thành nói như vậy nhưng một chút nắm chắc cũng không có, trong điện thoại vẫn là âm thanh nhẹ nhàng nhưng ông không thể thuyết phục được.

Mộ Hữu Thành đột nhiên nhớ đến ngày giáng sinh gặp được Lý Ngải Thanh ở trong nước, một người phụ nữ khí chất tao nhã, một thân quần áo hàng hiệu, người trước mắt mang theo chút ý cười, tươi cười có chút xấu hổ, ngại ngùng, đã không còn là người mà ông từng quen biết, Lý Ngải Thanh.

Mộ Hữu Thành đột nhiên cảm thấy bản thân có chút ngốc, lúc ấy rõ ràng một chút, vì cái gì hiện tại đã gọi điện thoại mà chính mình chưa từng nghĩ qua điều này chứ ?

Chính ông lần này gọi điện thoại không nghi ngờ là bị Lý Ngải Thanh cười nhạo, năm đó muốn ly hôn là mình, hiện tại cầu đối phương giúp đỡ cũng là mình.

Mặc kệ là năm năm trước hay năm năm sau, nhìn như quyền chủ động trong tay ông nhưng thực ra người thất bại.

" Vậy ý của ông là gì ?" Mộ Hữu Thành vẫn rất kinh ngạc, thời gian năm năm, chính là năm năm mà Lý Ngải Thanh trở nên hoàn toàn xa lạ. Mà năm năm này, Diêu Tinh Tinh cùng ông thay đổi được gì, Mộ Hữu Thành cảm thấy bọn họ một chút cũng không thay đổi, mà Lý Ngải Thanh thay đổi, không chỉ bà thay đổi mà thậm chí Mộ Tiêu Vân cũng thay đổi.

Mộ Hữu Thành hiện tại có loại ý tưởng, khó trách ông cùng Lý Ngải Thanh như vậy, thời điểm tính cách của Tiêu Vân có chút cực đoan, bà sẽ nói con trai thực ngoan bởi vì bọn họ ở chung không đủ lâu.

Nói vậy, thực ra bà sớm biết tính cách cực đoan của con trai hoặc là nói muốn con trai không thân, thậm chí là cãi nhau với ông chính là do bà dạy dỗ.

Đại não Mộ Hữu Thành có chút loạn, Lý Ngải Thanh cự tuyệt là ông không tưởng tượng được.

"Tôi bỏ quyền". Lý Ngải Thanh trực tiếp tỏ vẻ, " Mong ông không đem số của ta cho người khác, ngay cả Lý Đức Quân, tôi không muốn cuộc sống an bình của mình bị quấy rầy, cám ơn ông ".

Sau khi ngắt điện thoại, Mộ Hữu Thành vẫn luôn ngồi trên ghế, trong đầu ông đều là lời nói vừa rồi của Lý Ngải Thanh, nữ nhân lời nói sắc bén đó là Lý Ngải Thanh sao?

Thay đổi quá lớn, thật quá lớn.

Đông đông đông...

Cửa phòng làm việc vang lên, là Diêu Tinh Tinh đẩy cửa bước vào. Trong tay bà bưng một ly trà, đặt lên bàn làm việc của Mộ Hữu Thành, sau đó đứng ở sau lưng Mộ Hữu Thành giúp ông mát xa:" Hữu Thành, ông gọi cho Lý Ngải Thanh chưa ?"

Không thể không nói Diêu Tinh Tinh rất biết cách đối phó với nam nhân, ít nhất Mộ Hữu Thành bị bà ăn gắt gao. Thủ pháp của bà xã mềm dẻo khiến cho vẻ mặt Mộ Hữu Thành dần dần hạ xuống.

" Ừm ". Ông gật gật đầu.

" LLý Ngải Thanh nói như thế nào ?" Diêu Tinh Tinh hỏi.

Nói như thế nào sao ? Mộ Hữu Thành hít một tiếng khí :" Ngải Thanh đã thay đổi ". Thay đổi, thay đổi rất lớn.

" A?" Ngón tay Diêu Tinh Tinh dừng lại một chút, lại tiếp tục mát xa, " Nói như thế nào ?"

Vì thế, Mộ Hữu Thành đem lời nói của Lý Ngải Thanh lập lại một lần :" Bà nói, bà ấy có phải hay không đã thay đổi ? Trở thành một người tôi không biết, năm năm trước bà ấy không phải như vậy, bà ấy tuy rằng không biết nhiều lắm, hiểu biết cũng ít,, nhưng bà ấy trước kia rất giản dị, sẽ không..."

" Có lẽ đây mới là bản tính của bà ấy, mà trước kia bà ấy che dấu ". Diêu Tinh Tinh lại tiếp một câu.

Bản tính? " Không ". Mộ Hữu Thành phủ nhận, " Tôi cùng bà ấy làm vợ chồng 16 năm, bản tính Ngải Thanh không phải như thế, bà ấy rất thành thật, cho dù người khác nói nhiều một câu bà ấy cũng không cãi lại, nhiều nhất chính là trước mặt tôi nói thầm vài câu, ở chung 16 năm nên ta sẽ không nhìn lầm người ".

" Như vậy chính là đã thay đổi ". Sẽ không nhìn lầm người ? Diêu Tinh Tinh cười nhạt, chính là không cười ra tiếng. Mộ Hữu Thành khi nào thì học được nhìn ngườ khác? Ông chính là chỉ vùi đầu làm việc, nếu ông biết nhìn người thì sẽ làm công ty đến nỗi này sao ? Nếu ông biết nhìn người thì sao năm đó không nhìn ra Lý Đức Quân lòng lang dạ thú ?

" Chính là thay đổi quá lớn ".

" Hữu Thành, ông có nghĩ tới câu nói của luật sư Dương hay không?" Diêu Tinh Tinh cố ý nhắc nhở.

" Nói cái gì ?" Quả nhiên Mộ Hữu Thành hỏi tiếp.

" Luật sư Dương vừa rồi có hỏi qua, lấy tính của Lý Ngải Thanh, sao có thể quen biết người có thân phận như Doãn Hạo?"

" Cái này ..."

" Cho nên tôi mới nói bà ấy vẫn luôn ngụy trang, bởi vì ngụy trang quá tốt cho nên mọi người không nhận ra bản tính của bà ấy, bị biểu hiện thành thật của bà ta lừa dối, bởi vì thành thật nên chúng ta cảm thấy bà ấy không quen biết Doãn Hạo, nhưng thực tế bà ta là một người phụ nữ có tâm cơ. Nếu không, sao bà ấy quen biết Doãn Hạo mà ông không hề biết ?" Diêu Tinh Tinh cố ý vặn vẹo sự thật làm Mộ Hữu Thành mê mang.

Hơn nữa Lý Ngải Thannh vừa rồi cự tuyệt  làm cho Mộ Hữu Thành có ý tưởng, có lẽ giống như lời Tinh Tinh vừa nói.

" Trước mắt cứ mặc kệ việc này, lúc này Lý Ngải Thanh nói bà ấy bỏ quyền, vậy còn lại 40% cổ phần, tôi chiếm 40% cũng tuyệt đối không nguy hiểm, bà nói có phải hay không ?"

" Loại chuyện này cùng với luật sư Dương là khác, tôi chỉ là một nữ nhân nào có chủ kiến gì ". Diêu Tinh Tinh lập tức bỏ qua mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC