Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1
♦♦♦

Đêm khuya, mưa to như trút nước, một chiếc Virage đang bay nhanh trên đường cao tốc giữa hai thành phố.

Hàn Duyệt quen lái xe tốc độ cao, bình thường khi lái xe liền thường xuyên đem tốc độ xe đặt ở ngay ranh giới sắp vượt mức siêu tốc. Cậu thích sự kích thích mà tốc độ cao mang lại, khi 16 tuổi dưới sự xúi giục của anh ba Hàn Tư Huy thì bắt đầu lén lút chơi đua xe. Bất quá từ sau khi tốt nghiệp đại học bước vào xí nghiệp Hàn thị đi làm, vì không để cho phụ thân lưu lại ấn tượng xấu, cậu đã 6 năm rồi không có tham gia đua xe. Chỉ có vào những đêm dài yên lặng như thế này, trên con đường cao tốc liếc mắt không thấy được một chiếc xe, thì cậu mới có thể thoáng thỏa mãn khát vọng đối với tốc độ cao của mình mà thôi.

Dị động để ở bên cạnh đột nhiên rung lên, Hàn Duyệt nhanh chóng liếc mắt nhìn màn hình một cái, phát hiện là điện thoại của mẹ, lập tức đè nút nhận của cái tai nghe điện thoại treo ở bên tai lên, điện thoại kết nối.

"Vâng, mẹ....."

"Tao đã bảo là đừng gọi tao là mẹ mà!"

Một giọng nữ chua chát, nghiến răng nghiến lợi từ tai nghe truyền đến, hơi có chút cảm giác khàn khàn do ốm yếu.

Hơi thở của Hàn Duyệt khựng lại, trái tim đều cảm thấy được có chút nhói đau. Bất quá cậu cũng biết vì sao mẹ lại dùng cái loại giọng điệu này để nói chuyện với mình. Từ sau khi hai tháng trước anh hai Hàn Tư Triết chết trong tay anh ba, mẹ vẫn dùng một loại thái độ như đối xử với kẻ thù để đối xử với cậu.

Có lẽ là vì không muốn oán hận đứa con do chính mình sinh ra cho nên mới đem tất cả nỗi oán hận đều chuyển hết lên người cậu như vậy đi. Hàn Duyệt chua xót nghĩ. Tuy là hại chết anh hai chính là anh ba Hàn Tư Huy, còn bản thân cậu cũng không có quan hệ trực tiếp đến sự kiện kia, nhưng mà ai bảo cậu là người ở phe đối địch với anh hai cơ chứ? Nếu đã từng là kẻ thù của anh hai, như vậy theo lỹ lẽ bình thường thì phải gánh vác cơn giận và nỗi oán hận của mẹ rồi.

Nếu không cho kêu mẹ, Hàn Duyệt tạm ngừng một chút, dùng giọng điệu càng thêm cung kính nói: "Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"

Mẹ Hàn không nói gì, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ thông qua tai nghe truyền tới. Hàn Duyệt không biết nói gì, từ trước đến nay cậu ở trước mặt mẹ đều là lo sợ, tay chân không biết phải đặt đâu, cậu cũng không dám tắt điện thoại, chỉ có thể cứ giằng co như thế.

Qua vài phút, mẹ Hàn mới mở miệng nói: "Tao còn nhớ rõ hơn hai mươi năm trước, cái bộ dạng của mày khi vừa mới đến nhà họ Hàn. Đó là mày mới năm tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng cái gương mặt nhỏ nhắn kia hình dạng lại trắng trẻo xinh đẹp, giống như một cô bé vậy".

Trong lòng Hàn Duyệt xót xa, vội vã nói: "Ơn dương dục mấy năm nay của mẹ với con, con...."

"Lúc ấy tao đã nghĩ, một đứa bé trai, năm tuổi bộ dạng đã mê hoặc người ta như vậy rồi, thì trưởng thành chắc chắn là một cái tai họa!"

Trong lời nói của mẹ Hàn tràn đầy chua ngoa, khinh thường và coi rẻ, khác một trời một vực với hình tượng phu nhân nhà họ Hàn đoan trang dịu dàng thường ngày, Hàn Duyệt nghe thấy gần như lập tức run rẩy mà kêu lên: "Mẹ! Người...."

"Nếu không phải sợ người ta nói mát nhà họ Hàn của bọn tao, mày nghĩ tại sao tao phải cho cái loại con hoang được gái điếm sinh ra như mày sắc mặt tốt hả?!" giọng của mẹ Hàn càng thêm sắc bén hơn, gần như sắp phá âm, "Nếu không phải vì danh tiếng tốt, lần đầu tiên nhìn thấy mày, không, tao căn bản cũng không có muốn nhìn thấy mày đâu! Tao sẽ lập tức đem mày đưa tới Thái Lan, cho mày đi bán giống như mẹ mày vậy đó! Cái loại người đê tiện như mày, từ nhỏ nên làm cái loại công việc thấp kém này đó!"

Hàn Duyệt giương miệng, một chữ cũng không nói nên lời, cả người đều đang run rẩy, gần như không cầm nổi tay lái.

"Tao cho mày bình yên lớn lên trong nhà họ Hàn, ăn mặc không thiếu thốn, nâng niu từ bé mà lớn lên, đối đãi giống như đứa con do tao sinh ra, cho mày nhận sự giáo dục tốt nhất, học đại học lấy bằng cấp, cuối cùng còn bảo Tư Huy mang mày đi làm ở Hàn thị, mày rốt cuộc còn bất mãn cái gì hả? Nếu không phải tao dễ dàng tha thứ cho mày, mày lúc này đang đứng đường bán-mông đó! Mày sao lại lấy oán trả ơn được chứ! Đem anh hai mình hại chết! Mày vẫn còn là người sao hả? Mày vẫn còn là người sao? Súc sinh cũng còn biết đáp ơn đó! Sớm biết mày là cái loại lấy oán trả ơn nuôi không được này, tao nhất định giải quyết mày ở bên ngoài rồi, ngay cả cổng nhà họ Hàn cũng không cho mày vào đâu!"

Hàn Duyệt ngơ ngác nghe, cho tới khi cảm giác được nhịp điệu của trái tim trong lồng ngực nhảy lớn đến mức gần như muốn phát đau, mới nhận ra bản thân không biết từ khi nào thế nhưng đã ngừng hô hấp, mà khi cậu vội vàng hít thở lại, một tiếng nghẹn ngào không ngăn nổi mà phát ra. Cậu theo phản xạ lấy tay che miệng mình, lại phát hiện trên mặt đã ẩm ướt lạnh lẽo một mảnh.

Hai mươi năm qua cậu vẫn đem mẹ Hàn trở thành người mẹ ruột của mình mà kính yêu, dè dặt cẩn thận, cũng không dám không nghe lời. Ngày thường mẹ Hàn đối cậu dịu dàng lắm, cảm giác loại thái độ như đối với trẻ con của nhà bạn bè khi đến nhà họ Hàn làm khách vậy, cậu biết bản thân mình so ra kém con ruột của mẹ Hàn, nhưng cậu luôn cho rằng bản thân ít nhiều gì cũng có chút trọng lượng trong lòng bà.

Nhưng rốt cuộc không ngờ rằng, bản thân cố gắng nhiều năm như vậy, đến bây giờ, ở trong lòng mẹ Hàn cậu như trước là người ngoài, không, ngay cả người ngoài cũng không bằng nữa, bà khinh thường cậu, chán ghét cậu, phản cảm cậu, thậm chí hận cậu không chết đi. Hàn Duyệt cảm thấy được trái tim mình nháy mắt đã đông lạnh thành băng, hoàn toàn lạnh giá, từng dòng từng dòng khí lạnh chảy ra từ trong tim, vẫn đông lạnh đến đầu ngón tay, cả người đều cứng ngắc chết lặng.

Mẹ của Hàn Duyệt là gái điếm cao cấp, lúc trước sinh cậu ra là để nuôi con dường già, cũng không có định mượn cơ hội áp chế cha Hàn gì cả, bất quá chờ đến sau khi thực sự làm mẹ, lại bởi vì bản năng làm mẹ nên cực kỳ yêu thương cậu bé Hàn Duyệt.

Khi bà còn sống, vẫn mang theo Hàn Duyệt vào ở ngay khu sa hoa tấc đất tấc vàng ở phố trung tâm. Nhưng mà, cho dù người trưởng thành ở nơi này càng thêm dè dặt, càng hiểu được làm sao duy trì vẻ hòa thuận ngoài mặt, thì cậu bé Hàn Duyệt vẫn là từ trong ánh mắt khác thường của người khác cùng sự bài xích của đám trẻ trong khu, mà hiểu được công việc của mẹ mình cũng không quan vinh gì.

Trong khu nhà cũng không có người muốn để cho con cái mình giao lưu với cậu, ngay cả nói cũng không bằng lòng nói với cậu nữa, mà trẻ con cũng sẽ không đi suy nghĩ tại sao cha mẹ không cho mình chơi với Hàn Duyệt, chỉ là rò ràng bắt đầu cô lập cậu. Một kẻ khác loài bị mọi người bài xích luôn có thể tạo thành tác dụng đoàn kết của quần thể. Bọn trẻ con tự phát tụ ở bên nhau biên nhạc thiếu nhi mắng cậu, từ xa đi theo phía sau Hàn Duyệt ca hát, trong mấy bài hát thiếu nhi này đó có vài từ khi đó cậu còn không nghe hiểu cho lắm, lại trực giác biết kia cũng không phải từ ngữ tốt lành gì.

Thực kỳ lạ, sự tàn nhẫn của trẻ con dường như là một loại thiên tính; mặc kệ cha mẹ chúng là công nhân, nông dân không có văn hóa gì hay là phần tử trí thức bằng cấp cao, lương cao; mặc kệ gia đình bọn họ là sống ở khu bình dân ăn bữa hôm lo bữa mai, hay là ở nhà trọ sang trọng cẩm y ngọc thực trong khu trung tâm. Xa lánh, hạ thấp, nhục mạ, ,mấy thứ này đối với trẻ con mà nói dường như từ nhỏ là đã biết rồi, bằng không mấy bài hát thiếu nhi tầng tầng lớp lớp lanh lảnh lưu loát này, dùng để nhục nhã cậu này là từ đâu đến cơ chứ?

Mỗi lần Hàn Duyệt ra khỏi cửa thì phía sau đều đi theo một đám trẻ con bên hát bên cười. Nếu cậu không thèm quan tâm mấy đứa trẻ này sẽ vẫn đi theo phía sau cậu ca hát, một khi cậu quay đầu lại sẽ giống như nhìn đến quái vật muốn nhào tới mà la hét lùi về phía sau, mà nếu như cậu không nhịn được mà đánh nhau với bọn chúng, cho dù cuối cùng bị thương nặng nhất chính là cậu thì mẹ cậu cũng sẽ mang cậu theo đi từng nhà mà hèn mọn nhận lỗi với cha mẹ của bọn nó.

Chuyện khóc la chửi đổng đương nhiên sẽ không xảy ra, nhưng là mấy vị phụ huynh ăn mặc đẹp đẽ, nói chuyện nhỏ nhẹ, dùng từ ngữ lịch sự này cứ như vậy mà lạnh lùng xa cách đứng ở trước cửa nhà mình, như là cảnh giác với thứ gì đó vậy, nắm chặt lấy tay nắm cửa, chỉ đem cửa mở ra một cái khe nhỏ,hoặc hờ hững nói một câu 'không sao' rồi đương trước mặt mẹ mà đóng cửa lại; hoặc là mang theo khinh thường nhẹ nhàng, nhàn nhạt nói với mẹ rằng: dạy con cho tốt, đọc sách nhiều một chút, học hỏi lễ nghĩa liêm sỉ, ở chỗ này phải học được lễ phép văn minh tối thiểu, sau đó không đợi mẹ nói gì nữa mà đóng cửa lại, loại cảnh tượng này trong mắt cậu bé Hàn Duyệt liền cảm thấy giống như bị người ta dùng sức tát mấy cái vậy đó.

Mà bây giờ nghe thấy mấy lời nói này của mẹ Hàn, Hàn Duyệt cảm thấy bản thân mình giống như lại nhớ về quá khứ, mấy từ ngữ ác độc toát ra từ tai nghe điện thoại này như là một bàn tay rồi lại một bàn tay, ra sức tát lên mặt cậu, đánh đến cậu choáng váng.

Thôi vậy, thôi vậy, cậu sớm nên nghĩ tới rồi mà. Hàn Duyệt nản lòng nghĩ. Mình sớm đã không nên tự lừa mình dối người đem bản thân xem như một phần tử của nhà họ Hàn như thế rồi. Đối với cha mà nói, mình là một vụ tai tiếng kéo dài; đối với mẹ mà nói, mình là... minh chứng của việc chồng bà ngoại tình; còn đối với ba người anh chị của cậu mà nói thì mình là thứ do người phụ nữ không biết xấu hổ sinh ra, phá hủy gia đình hoàn mỹ của họ, tương lai còn là kẻ thù muốn tranh đoạt tài sản với bọn họ nữa chứ. Bọn họ chưa từng đánh mắng cậu, nhưng mà sự lạnh lùng và loại bạo lực im lặng nhiều năm này, không quan tâm cũng chỉ là sự khinh bỉ có thêm chút che đậy mà thôi, chẳng lẽ còn chưa đủ để nói rõ ràng mọi chuyện hay sao?

Thật đáng buồn chính là cậu nhiều năm như vậy vẫn rất cẩn thận mà lấy lòng mỗi người nhà họ Hàn, khát khao mình có thể cùng họ trở thành một gia đình chân chính, bỏ qua ước mơ của mình mà đi làm việc họ muốn mình làm, vậy mà đến cuối cùng ngược lại bị người ta nghi ngờ, bị người ta khinh thường.

Vẫn là rời đi thôi, cậu vốn không phải là con cháu của gia đình quyền quý, ân oán của đại gia tộc này cũng không phải là thứ cậu nên tham dự vào. Hơn nữa, anh ba Hàn Tư Huy bây giờ cũng đã trở thành chủ nhân của nhà họ Hàn, ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ, nếu cậu thật sự không biết điều mà ở lại, để cho người ta nghĩ là mình muốn chia chác chút lợi ít gì thì chắc chắn không có kết cục tốt đâu.

"Mẹ, à không, hàn phu nhân, xin người cứ yên tâm". Hàn Duyệt cay đắng nói, "Ngày mai con, tôi sẽ từ chức rời khỏi Hàn thị, dọn ra khỏi nhà, không để người phải khó chịu đâu".

"Mày làm nhiều điều độc ác như vậy, còn muốn yên thân thoát khỏi hay sao?".

Hàn Duyệt chỉ cảm thấy mí mắt giật một cái, đột nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy lên.

Trong tai nghe điện thoại truyền tới một tiếng 'tít'tỏ vẻ cuộc gọi đã bị cắt đứt, Hàn Duyệt nhịn không được mà run rẩy một cái, mờ mịt nhìn vào những hạt mưa tạt vào trên kính chắn gió, toàn bộ bị cần gạt nước quét đi, còn lại thì do tốc độ xe chạy quá nhanh mà văng ra khỏi kính.

Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, lần đầu tiên cậu cảm thấy chạy xe nhanh như vậy rất là nguy hiểm. Hàn Duyệt động đậy đôi tay có chút cứng ngắc, duỗi tay định hạ cần gạt tốc xuống, nhưng mà sau khi cậu đè xuống nút tắt, tốc độ xe không có chút thay đổi nào cả, vẫn cứ cố định ở mức 120. Hàn Duyệt tưởng mình chưa có ấn xuống, lại đè xuống thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có thay đổi gì.

Mồ hôi lạnh xoạch cái chảy xuống, Hàn Duyệt chỉ cảm thấy hai chân mình đều bủn rũn cả, cậu run tay lại bấm nút tắt thêm vài lần nữa, nhưng mà không có một lần đạt được hiệu quả như mong đợi, hệ thống chung quy không cách nào rời khỏi được, cậu lại thử thay đổi cần gạt, chân đạp phanh xe, tay cầm thắng, thậm chí ấn nút tắt mở xe nữa. Nhưng mà dường như hệ thống đã hoàn toàn đình trệ, tốc độ xe chung quy không giảm xuống được. Hơn nữa xe của cậu vì đảm bảo an toàn, đã cài đặt trong khi gia tốc không thể tắt máy, còn có chức năng khóa ngừng, không thể tắt trục gia tốc khi đang ở tốc độ cao được.

Nếu con đường phía trước thông thoáng, không cần tránh né xe cộ, không có rẽ ngoặc gì, vậy có lẽ cậu có thể chạy thẳng cả đoạn đường, chờ sau khi xăng trong xe tiêu hao hết thì dừng xe lại. Hàn Duyệt thuyết phục bản thân như thế, định làm cho mình không nên quá tuyệt vọng. Cậu liều mạng nghĩ cách thoát khỏi vòng vây, mấy phút sau mới nghĩ tới báo cảnh sát, vội vàng cầm điện thoại lên bấm số, trong đó suýt nữa do tay quá run mà làm điện thoại rơi xuống sàn xe.

Rất khó khăn bấm máy xong, Hàn Duyệt không ngừng hít sâu làm cho mình cố gắng bình tĩnh lại đem sự cố xảy ra trên xe nói rõ ra.

"Thưa ngài, xin ngài đừng khẩn trương ạ, chúng tôi sẽ lập tức sai người đến xử lý! Ngài cứ tiếp tục chạy như cũ, chúng tôi sẽ báo tin đến trạm dừng chân ở phía trước cho ngài đi qua, chờ nhân viên kỹ thuật của chúng tôi tới nơi chúng tôi sẽ nghĩ cách đem xe ngừng lại, được rồi, ngài đừng căng thẳng, đừng sợ, xe chắc chắn có thể ngừng lại...."

"Tốt lắm, làm phiền ngài". Hàn Duyệt yếu ớt nói, nhịn không được mà mỉm cười lên, cảm thấy trái tim treo ở cổ họng của mình đang dần bắt đầu từ từ bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên, Hàn Duyệt nhìn thấy một thứ gì đó màu đen từ bên đường xông ra, chỉ trong nháy mắt đã đánh mạnh lên kính thủy tinh chắn gió ở phía trước mình, trực tiếp tông nát cả mặt kính, đập mạnh vào ngực mình.

Cùng lúc đó, không chỉ là cửa kính xe bị tấn công, Hàn Duyệt còn nghe thấy một tiếng 'phịch', chỗ bánh xe giống như cán phải thứ gì đó, xóc mạnh làm cho xe thể thao đang chạy ở tốc độ cao nháy mắt mất cân bằng, đuôi xe nhanh chóng văng về phía trước, cả chiếc xe xoay tròn trên đường cao tốc tông vào thanh chắn bên đường, sau đó bị văng mạnh ra, tông về phía lan can ở bên đường bên kia. Cả chiếc xe bay qua lan can, ở hàng cây xanh bên đường cao tốc xoay ba vòng mới dừng lại được.

Xe thể thao đã không thể nhìn ra hình dạng vốn có nữa, gần như đã bị tông nát cả. Hàn Duyệt được dây an toàn cột vào nên xem như còn đầy đủ ngồi ở trên ghế lái, tất cả cửa kính xe đều nát hết, mui xe móp méo đặt ở trên đầu cậu. Tay lái lệch xuống bên dưới, đè mạnh lên bụng cậu.

Mà này đó cũng không phải trí mạng, trí mạng chính là cái thứ đã tông nát kính chắn gió phía trước. Đó là một cái ống sắt bị túi hơi phóng ra đè lại, nghiêng nghiêng cắm ở trước ngực cậu, đem Hàn Duyệt đóng dính ở trên xe, máu tươi chảy ròng.

Hàn Duyệt miễn cưỡng mở to mắt ra, sức sống đang nhanh chóng mất đi từ trên người cậu. Cậu cố gắng hít thở định để mình giữ vững tỉnh táo, nhưng mà cậu không thể hít thở nổi, ngoại trừ cơn đau dữ dội ra, phổi giống như bị chặn lại, cảm giác nghạt thở càng ngày càng mãnh liệt, rất nhanh, tầm nhìn của cậu cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng đen đi.

Mưa tạt vào trên mặt và trên người cậu, từng chút từng chút một mang đi độ ấm không còn được bao nhiêu trên người cậu. Ngay giờ phút Hàn Duyệt lập tức sẽ không chống đỡ nổi kia, cậu nhìn thấy một người đàn ông đi đến bên cạnh mình, áp sát lại cẩn thận quan sát cậu.

Cứu tôi với! Hàn Duyệt mấp máy môi, không tiếng động hét lên.

Mà cái người đàn ông kia chỉ là cẩn thận quan sát cậu một hồi, thấy cậu đang ở trạng thái cận kề với cái chết, nhìn thấy không sống được nữa liền thở dài, nói: "Cậu Hàn, xin lỗi, không phải tôi muốn giết cậu đâu, là mẹ cậu, bà Hàn muốn giết cậu đó, tôi chỉ là nhận tiền người ta giúp người ta làm việc mà thôi. Oan có đầu, nợ có chủ, nếu cậu có biến thành quỷ chết oan cũng không nên tới tìm tôi nha".

Sau đó, người đàn ông kia chắp tay lại vái Hàn Duyệt vài cái, còn nói: "Cậu vẫn là nên đi thanh thản thôi, cũng ít chịu tội một chút, sau này hàng năm tôi đều xe đốt tiền vàng mã cho cậu". Nói xong liền xoay người biến mất trong màn mưa tầm tã.

Hàn Duyệt hé môi phát ra âm thanh "haa haa", máu tươi chảy ra từ khóe miệng cậu, cậu giãy dụa kiên trì vài phút, cuối cùng vẫn là nghiêng đầu qua, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, tin tức cậu năm nhà họ Hàn chết do tai nạn giao thông đi lên đầu đề của báo chí cả nước, tin viết rằng: cậu năm nhà họ Hàn đầu tiên là chạy xe tốc độ cao trong mưa, là người tham gia giao thông nguy hiểm vi phạm quy định bắt đầu dùng cần gạt tốc, sau đó lại gặp cướp trên đường cao tốc, bị ống sắt do kẻ cướp ném ra làm bị thương nặng mà chết.

Theo tin tức đưa ra, cái loại hành vi cướp bóc này đã từng xảy ra không chỉ một lần, đánh giá chung, bọn cướp sẽ cố tình đặt chướng ngại vật ở phía trước chiếc xe chạy với tốc độ cao, làm cho nó bởi vì xóc nảy không thể khống chế được mà xảy ra tai nạn, sau đó chờ sau khi xe dừng lại thì cướp sạch chiếc xe. Trong nước đã xảy ra rất nhiều vụ án cướp bóc trên đường cao tốc, phần lớn xe bị tổn hại nghiêm trọng, bất qua trong những vụ tai nạn trước kia tuy thấy xe bị tổn hại, nhưng người lái xe và hành khách nhiều nhất chỉ là bị vài vết thương nhẹ, nặng nhất cũng chỉ là gãy xương chứ không nguy hiểm đến tính mạng, còn giống như cậu năm nhà họ Hàn xe hỏng người chết thì lại là lần đầu tiên. Bởi vì thế, sắp tới nhà nước sẽ tiến hành kiểm tra an toàn trên đường cao tốc, nghiêm khắc bắt giữ loại hành vi trái pháp luật gây nguy hiểm nghiêm trọng cho sự an toàn của nhân dân này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net