CHƯƠNG 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♦♦♦

Đây là lần đầu tiên Mã Trí Hân tiếp xúc với quay phim truyền hình trong cuộc sống thật, niềm kích động này đương nhiên không cần nói cũng biết, xe càng tới gần chỗ quay phim thì cậu ta có vẻ càng kích động, đợi tới nơi, xuống xe, Hàn Duyệt thậm chí nhìn ra được chân và tay của cậu ta đều đang phát run, nhưng cũng không phải run rẩy do khẩn trương đến mức sợ hãi như khi lần trước ở nhà họ Chu mà là vì hưng phấn.

Chu Bác Nghị nhìn thấy cái dáng vẻ vô dụng này của Mã Trí Hân, cho dù biết mình so đo với đứa nhóc nhỏ như thế sẽ có vẻ rất ngây thơ hẹp hòi, nhưng anh vẫn không nhịn được vừa khinh bỉ mình trong lòng vừa khẽ hừ một tiếng.

Hàn Duyệt cũng từ trong xe chui ra, ôm lấy cánh tay Chu Bác Nghị kiễng chân hôn lên khóe miệng anh chàng, cùng anh tay trong tay mười ngón giao nhau, khẽ nói: “Đợi lát nữa sau khi quay cảnh bổ sung xong tối chúng ta đi hộp đêm dạo nhé? Lần trước ở trên mạng nhìn thấy VENIX bên Đông Dương kia ra rượu cốc tai mới, hiện giờ đang làm hoạt động. Mấy rượu cốc tai đó nhìn qua khá đẹp mắt, rất muốn đi qua uống thử.”

Chu Bác Nghị chau mày nói: “Sao em lại muốn đi hộp đêm? Cái chỗ này hoàn cảnh rất lộn xộn, con người phức tạp, em đi tới đó không an toàn. Trong khách sạn dưới tay Chu thị có bar nhạc nhẹ, nếu muốn uống rượu cốc tai anh dẫn em đi đó uống.”

“Em biết mà.” Hàn Duyệt ôm lấy hông anh từ từ đi về hướng bên trong, “Chính là biết chỗ thế này không an toàn cho nên mới chờ sau khi anh về rồi cùng anh đi tới đó. Với lại, lớn thế này em còn chưa từng đi hộp đêm, bạn học đều từng đi, bảo là không có lộn xộn như trên truyền thông tuyên truyền, còn khá vui nữa.”

Đời này Hàn Duyệt quả thật còn chưa từng đi hộp đêm, nhưng đời trước không gia đình không vợ con như cậu chính là khách quen của các hộp đêm lớn ở thành phố B. Tuy rằng vì sợ lây bệnh và gặp phải phiền phức mà không có can đảm hẹn người qua đêm, nhưng đã đem toàn bộ loại rượu trên menu của các hộp đêm uống hết một lượt, hơn nữa lăn lộn hết mấy năm còn học được chút ít múa cột, uống nhiều có hứng thì sẽ nhảy lên sân khấu múa cột ‘sàm sỡ’ trai xinh gái đẹp một chút.

Hiện giờ đã làm bé ngoan gần một năm, mấy hôm trước khi vô tình ở trên mạng đột nhiên nhìn thấy quảng cáo rượu cốc tai mới trên menu rượu, Hàn Duyệt bỗng dưng nhớ lại bầu không khí đặc trưng của hộp đêm kia. Có điều chính mình lén lút chuồn qua là không được, tuy giờ nếp sống xã hội cởi mở nhưng vẫn còn có rất nhiều quan điểm khó hiểu do người ta đặt ra, ví dụ như hộp đêm không phải là nơi sinh viên chưa tới hai mươi tuổi nên đi. Vì đề phòng mang tới phiền phức và hiểu lầm không cần thiết, Hàn Duyệt vẫn là kiên nhẫn đợi sau khi Chu Bác Nghị về nhà mới bàn với anh về chuyện đi hộp đêm.

Nghe thấy nguyên nhân Hàn Duyệt tỏ vẻ muốn đi hộp đêm đơn giản chỉ là vì tò mò, Chu Bác Nghị vẫn là không đồng ý: “Cái chỗ này cũng giống hệt như trong phim truyền hình và điện ảnh mô tả thôi, chỉ là một chỗ uống rượu nhảy nhót sau đó hẹn 419.”

“Anh đi chung với em còn lo em hẹn người ta đi khách sạn sao?” Hàn Duyệt bật cười, “Đừng xem em như trẻ con mãi được không, tuy em thật sự nhỏ hơn anh nhưng nó không nói lên rằng em ngu ngốc. Với lại, em cũng không tin cậu ba Chu anh vào độ tuổi này của em thì không có đi qua hộp đêm.”

Vẻ mặt của Chu Bác Nghị càng cứng đơ, ngừng một chút, nói: “Em không giống anh…..”

“Không giống chỗ nào?” Hàn Duyệt lập tức truy hỏi, “Xin anh mà, Bác Nghị, giờ nam nữ cũng bình đẳng rồi, anh còn không thể đối xử bình đẳng với người cũng là đàn ông như em sao? Cậu ba Chu, đừng có tiêu chuẩn kép.”

“Ngoan, em còn chưa phải đàn ông đâu.” Chu Bác Nghị bất đắc dĩ nói, thân thiết nhéo nhéo mũi cậu, “Em vẫn là cậu nhóc thôi.”

Hàn Duyệt trợn trắng mắt một cái, giả vờ hung ác kéo cổ áo anh nói: “Một câu, đi hay không?” Không đợi Chu Bác Nghị trả lời lập tức lại thêm một câu, “Anh không đi cũng được, em cũng có thể tự mình đi.”

Chu Bác Nghị thở dài, nói: “Đi đi đi, được rồi, anh đi.”

“Đi đâu vậy anh Duyệt?” Mã Trí Hân vừa đi tới chỗ đạo diễn trình diện nghe ông ấy nói chút vấn đề cần lưu ý ở hiện trường quay phim, sau đó cầm kịch bản hớn hở chạy về tìm Hàn Duyệt, vừa quay lại liền nghe thấy Chu Bác Nghị đồng ý định đi chỗ nào, vội vàng mở miệng hỏi: “Là bàn đi đâu ăn cơm chiều sao? Em cũng muốn đi!”

“Là bàn với Bác Nghị đi đâu hẹn hò.” Hàn Duyệt nói, “Sao nào Trí Hân, em vẫn muốn đi theo chứ?”

Mặt Mã Trí Hân đỏ lên, xoay người chạy qua một bên học lời thoại.

Mã Trí Hân chưa từng học diễn xuất, cho nên đạo diễn cũng không có ôm chút hy vọng nào có thể hoàn thành cảnh quay đối với diễn viên chuyên nghiệp mà nói một giờ có thể quay xong trong vòng một ngày, đối với người mới lần đầu tiên tiếp xúc với quay phim mà nói chỉ e mấy giờ đầu đều sẽ phí phạm vào việc thích ứng ống kính cố đừng tùy tiện cười, hơn nữa mỗi cảnh đều phải dạy từng chút một mới sẽ không diễn giống như một người giả cứng đơ.

Trong một tiếng đầu Mã Trí Hân quả nhiên không phụ lòng mong mỏi của mọi người cứ cười mãi, ống kính hướng về cậu ta cậu ta sẽ cười, khi đọc lời thoại sẽ cười, có đôi khi chẳng hiểu sao cũng bật cười. May mà bề ngoài cậu ta đẹp, cười lên cũng đẹp, tiếng cười cũng rất có sức cuốn hút, làm toàn bộ công nhân viên trong cả hiện trường quay phim đều bị chọc cười. Đạo diễn cũng không nỡ mắng cậu ta, chỉ có thể lắc đầu xem như hôm nay là tới nghỉ phép.

Cười một tiếng đồng hồ, Mã Trí Hân cười tới mức cơ thịt trên bụng cũng đau, đạo diễn chỉ có thể kêu mọi người nghỉ ngơi trước. Hàn Duyệt xoa cái bụng cũng cười đến ê ẩm, đẩy đẩy Chu Bác Nghị ngồi nghỉ ở bên cạnh mình, nói: “Đi dạy Trí Hân diễn đi thôi, kéo dài mãi thì chút cảnh quay này cũng phải quay tới ngày mai mất.”

Chu Bác Nghị nói: “Đây là việc của đạo diễn.” Nhưng lại đứng dậy chuẩn bị đi về phía Mã Trí Hân, không ngờ anh còn chưa đứng lên Mã Trí Hân đã cầm kịch bản chạy tới bên cạnh Lý Dật Thần ngồi, đầu tiên là xin anh ta ký tên lên kịch bản của mình, sau đó lại chụp ảnh với anh ta, tiếp đó hợp lẽ mà mở kịch bản ra nhờ Lý Dật Thần giảng phim cho cậu ta một chút.

Tuy rằng Lý Dật Thần đã là một ngôi sao thần tượng có chút tiếng tăm, nhưng cũng không có ra vẻ gì, sau màn ảnh anh ta thực ra vừa ngượng ngùng vừa dịu dàng, đối mặt với kẻ đầu sỏ vừa mới làm lỡ mọi người hơn một tiếng đồng hồ cũng không có chút mất kiên nhẫn nào, mà là rất nghiêm túc bắt đầu giảng giải cho cậu ta mấy cảnh đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn này.

Sau khi nghỉ ngơi, Mã Trí Hân dường như là đã cười đủ rốt cuộc có thể tiến hành nhiệm vụ quay phim bình thường. Vào lúc bắt đầu, vẻ mặt và động tác cơ thể của cậu ta vẫn có vẻ hơi cứng nhắc không nhịp nhàng, nhưng sau khi luyện tập lặp lại vài lần thì càng lúc càng thả lỏng, hiệu quả quay ra cũng càng ngày càng tốt.

Giữa trưa mọi người ở trường quay kêu cơm ngoài ăn một bữa cơm trưa qua loa, vào chiều quay tới hơn ba giờ tất cả cảnh quay đều đã bổ sung xong. Mọi người đều thở phào một hơi, bất cứ ai nhìn thấy diễn xuất của Mã Trí Hân vào giờ đầu tiên đều sẽ cho rằng đây sẽ là một đợt tăng ca buồn tẻ vài ngày liên tiếp, không ngờ là biểu hiện của Mã Trí Hân vào lúc sau trở nên càng ngày càng tốt. Trong tất cả mọi người đạo diễn vui vẻ nhất, càng nhìn Mã Trí Hân càng cảm thấy cậu ta là một mầm tốt làm ngôi sao thần tượng, sau khi kết thúc công việc liền bắt đầu cật lực động viên Mã Trí Hân gia nhập giới giải trí, bất đắc dĩ Mã Trí Hân không hề có chút dao động, kiên quyết muốn làm biên kịch, đạo diễn khuyên bảo bằng mọi cách cũng không có kết quả chỉ có thể đành chịu bỏ cuộc.

Sau khi đưa Mã Trí Hân về trường thời gian cũng đã đến giờ cơm chiều, Chu Bác Nghị cho là Hàn Duyệt đã quên mất chuyện buổi tối tính đi hộp đêm rồi liền tỉnh bơ tùy ý xe chạy về hướng nhà.

Hàn Duyệt lại nghĩ là đã bàn xong với Chu Bác Nghị, ở trên xe trò chuyện với Chu Bác Nghị bỗng dưng nhận ra đường bên ngoài càng lúc càng quen, hình như là trên đường chạy về nhà liền ngập ngừng hỏi: “Buổi tối không phải tính đi hộp đêm sao? Chẳng lẽ anh còn muốn về nhà thay quần áo?”

Cơ thể Chu Bác Nghị chớp mắt cứng một chút, nói: “Cũng tiện thể có thể về nhà ăn cơm. Với lại hôm nay em ăn mặc có vẻ học sinh thế này không thích hợp đi vào hộp đêm.”

Hàn Duyệt leo lên đùi Chu Bác Nghị ôm lấy cổ anh, híp mắt nhìn chăm chăm vào mặt anh chừng nửa phút, cuối cùng nói: “Anh không phải tính dụ em về nhà, sau đó tìm đủ cớ kéo dài thời gian cuối cùng được nước không đi chứ.”

“Đâu nào.” Một tay Chu Bác Nghị vòng lấy hông Hàn Duyệt, tay kia thì vuốt ve qua lại đùi cậu, nói, “Thật sự chỉ là về nhà ăn một bữa cơm, đổi bộ đồ mà thôi. Chuyện anh đã hứa thì chắc chắn là sẽ làm được.”

Hàn Duyệt cúi đầu khẽ cắn cắn mặt anh chàng, sau đó từng chút hôn lên tai anh, liếm liếm trái tai anh, kề sát vào tai anh khẽ nói: “Nhưng em muốn ăn cơm ở bên ngoài. Với lại thay đồ gì chứ, em cũng đâu phải đi hẹn người ta qua đêm, không cần ăn mặc đẹp đẽ trưởng thành cho lắm.”

Chu Bác Nghị ực một cái, kéo đầu Hàn Duyệt xuống, kề qua hôn lên môi cậu thật sâu.

Vách ngăn chỗ ngồi phía trước và chỗ ngồi phía sau đã nâng lên, bên trong xe lại mở điều hòa vì thế Chu Bác Nghị không hề khách sáo kéo áo ấm mặc lót bên trong áo len của cậu nhóc từ trong quần ra, bàn tay tiến vào trong quần áo cậu say mê vuốt ve qua lại trên làn da trơn bóng của cậu nhóc, cuối cùng vê lấy đầu ngực nhỏ nhắn trước ngực cậu khẽ nắn bóp.

Hàn Duyệt khẽ thở gấp ngắn ngủi, không kiềm được phát ra một tiếng rên rỉ, ăn miếng trả miếng mà kéo áo Chu Bác Nghị ra chọn một chỗ ở trên phần da sẽ không lộ ra khỏi quần áo sau đó một hơi cắn xuống mài răng.

Chu Bác Nghị nhỏ giọng bật cười, tay vẫn còn đặt ở trước ngực Hàn Duyệt bắt đầu hành động càng táo tợn, còn tay kia đút vào giữa hai chân cậu thong thả bắt đầu bóp nhẹ.

Hàn Duyệt lập tức túm lấy cổ tay anh, ngẩng đầu trừng anh nói: “Muốn dùng mỹ nam kế mê hoặc em phải không? Hừ hừ, nói cho anh biết, vô dụng thôi. Chính anh cũng đã nói rồi, chuyện đã hứa với em nhất định sẽ làm được.”

Chu Bác Nghị nhìn vào đôi mắt trở nên ngập nước vì cảm giác ban nãy trên cơ thể và đôi má ửng hồng của Hàn Duyệt, trong lòng rung rinh, lại sáp qua ngậm lấy môi cậu dùng sức mút thật lâu mới buông cậu ra, bên liếm khóe miệng cùng hai gò má và lổ tai cậu nhóc bên khẽ nói: “Mỹ nam kế của anh không có tác dụng, mỹ nam kế của cục cưng em thế nhưng vô cùng dùng được…. Chúng ta không về nhà ăn cơm, em nói đi đâu ăn thì đi đâu ăn được không? Để anh hôn một lát đã…..”

Đáp ứng với yêu cầu của chủ thuê, tài xế vòng hết vòng này tới vòng khác trên đường Tam Hoàng, cũng may giờ là cuối tuần nên tình trạng kẹt xe không có nghiêm trọng như thời điểm giờ hành chính, có điều vẫn là chạy chạy dừng dừng. Hiệu quả cách âm của vách ngăn rất tốt, vừa kéo lên thì dù cho ghế sau phát ra cái gì cũng nghe không thấy. Tuy tài xế rất tò mò nhưng cũng không dám rình xem chủ thuê và vị hôn phu thân thiết, chỉ có thể cố gắng chuyên chú đi theo dòng xe vừa chạy vừa dừng trên con đường quốc lộ Tam Hoàng rộng lớn, đè nén lòng hiếu kỳ vò đầu bứt tai trong lòng.

Xe chậm trễ suốt một tiếng đồng hồ sau trên con đường Tam Hoàng mới truyền tới lệnh của Chu Bác Nghị: Đi Thụy Lan Hiên.

Hàn Duyệt bước chân chông chênh từ trong xe chui ra, trên mặt còn mang theo đỏ ửng sau khi sóng tình dâng lên để lại. Vừa rồi cậu ở bên trong xe bị Chu Bác Nghị dùng miệng hầu hạ rất lâu, giờ cảm thấy toàn thân đều không có sức lực, khi đi lên bậc thềm cửa nhà hàng suýt nữa nhũn chân té ngã. Chu Bác Nghị vội đỡ lấy cậu, tay ôm lấy eo cậu kẹp cậu ở bên người. Hàn Duyệt cũng không có giả vờ từ chối sự giúp đỡ của anh, nhưng vẫn tức giận liếc ngang anh một cái, có điều cái liếc mắt này xem ở trong mắt Chu Bác Nghị lại có vẻ vô cùng quyến rũ, một vùng nước xuân, bèn không nhịn được cúi đầu hôn lên mí mắt cậu.

Thụy Lan Hiên là nhà hàng mà cậu hai Chu – Chu Bác Hạo lúc học đại học cùng bạn học hợp tác mở, nhưng chỉ là bỏ vốn đầu tư chơi mà thôi, không ngờ cuối cùng vậy mà lại trở thành nhà hàng Hoa cao cấp có tiếng. Bởi vì do Chu Bác Hạo là ông chủ cho nên Thụy Lan Hiên đặc biệt dành riêng cho anh một gian tự mình ăn cơm hoặc đãi khách, người nhà họ Chu nếu tới đây ăn cơm đều sẽ sử dụng phòng này, vì vậy quản lý và nữ tiếp tân trước quầy của nhà hàng đều đã quen biết người nhà họ Chu, nếu không có yêu cầu đặc biệt thường thì sẽ trực tiếp cho rằng bọn họ là tính đi phòng riêng ăn cơm.

Chu Bác Nghị vừa dẫn Hàn Duyệt vào cửa, cô tiếp tân liền lập tức lên đón, nói: “Cậu ba, lâu rồi không gặp. Cậu hai đã ở bên trong.”

“Anh hai tới đây?” Chu Bác Nghị có chút ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này Chu Bác Hạo luôn có chút xuất quỷ nhập thần, rất ít về nhà ở, lại thường xuyên vô cớ đi công tác, hai hôm trước vừa nghe nói anh đi Nhật, không ngờ giờ lại lẳng lặng quay về rồi.

Từ chối nhân viên đi theo, Chu Bác Nghị dẫn Hàn Duyệt đi thẳng tới phòng riêng, mở cửa ra nhìn xem không ngờ lại phát hiện một nhân vật còn khiến người ta bất ngờ hơn.

“Hàn Tư….. anh hai?” Hàn Duyệt lỡ miệng suýt nữa đã gọi thẳng tên của Hàn Tư Triết ra, nửa đường rẽ mạnh một vòng suýt nữa bị hơi chưa lấy lại kịp làm sặc chết.

Thật ra từ sau bữa tiệc của Mạnh Tường Trăn vào kỳ nghỉ xuân Hàn Duyệt cũng chưa từng gặp lại Hàn Tư Triết. Hàn Tư Triết nhìn qua ốm đi rất nhiều, nhợt nhạt gầy yếu nhìn như bệnh nặng vừa mới khỏi, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề. Nhìn thấy Hàn Duyệt xuất hiện ở trong phòng mới lộ ra một nụ cười có chút vui vẻ, kêu: “Duyệt Duyệt, em cũng đến đây ăn cơm à?”

Hàn Duyệt cẩn thận gật gật đầu, nói: “Anh hai, anh đang bàn chuyện với anh Bác Hạo sao? Vậy bọn em….”

“Không có.” Hàn Tư Triết lập tức cắt ngang lời cậu, “Bọn anh không có bàn gì hết, chẳng qua là vô tình chạm mặt nên tới đây ngồi chơi thôi. Em cũng nhanh tới đây rồi xuống đi, giờ này với ăn cơm chiều mà nói đã rất trễ, cũng đừng lần lữa nữa.”

Chu Bác Hạo cũng vội lên tiếng giữ lại, vì thế hai người bèn vào phòng ngồi xuống ở bên bàn. Hàn Tư Triết kêu nhân viên đưa menu tới cho Hàn Duyệt, khi đang định giới thiệu món nổi tiếng của nhà hàng cho Hàn Duyệt thì Chu Bác Hạo mở miệng nói: “Tư Triết, em hãy yên tâm đi, có Bác Nghị ở đây Tiểu Duyệt không đói được đâu. Bác Nghị cũng thường xuyên đến đây ăn cơm đương nhiên sẽ biết Thụy Lan Hiên có món gì là Tiểu Duyệt thích ăn.”

Hàn Tư Triết lộ ra một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười với Chu Bác Hạo, cúi đầu bắt đầu thong thả uống canh, vừa buông bát canh xuống Chu Bác Hạo vội vã cầm bát của anh qua gắp đồ ăn cho anh, vừa nói: “Đây là nấm đầu khỉ hầm gà, em nên ăn nhiều một chút. Nấm đầu khỉ có lợi cho ngũ tạng và giúp tiêu hóa, còn có thể an thần. Lúc này em gầy như thế, một là chức năng tiêu hóa của bao tử không tốt hai là thần kinh quá căng thẳng, cho nên phải ăn nhiều nấm đầu khỉ một chút.”

Cơ thịt trên mặt Hàn Tư Triết co giật một chút, không đếm xỉa cái bát của Chu Bác Hạo đưa qua mà là gắp ở một đĩa rau xanh trước mặt.

Chu Bác Hạo cũng không giận, cười cười, nhẹ nhàng đặt bát ở bên tay anh.

Hàn Duyệt thấy bầu không khí giữa hai người hình như rất không bình thường, khẽ dựng thẳng menu đã mở ra lên chắn mặt, dùng khẩu hình miệng hỏi Chu Bác Nghị ở phía sau: “Bọn họ sao thế?”

Chu Bác Nghị hất một bên chân mày lên, nói nhỏ: “Chẳng lẽ đang yêu đương?”

“Đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.” Chu Bác Hạo bỗng dưng nói thản nhiên, làm hai người đang nói thầm thì giật cả mình.

“Nói cho chính xác,” Chu Bác Hạo cười mỉm nhìn vào em trai mình và em trai của Hàn Tư Triết, “Là anh đang theo đuổi Tư Triết. Nhưng cậu ấy sau này chắc chắn sẽ đồng ý, cho nên gọi trước giai đoạn hiện nay là yêu đương cũng không sai mấy.”

“Cậu đang nói bậy bạ gì đó!” Hàn Tư Triết đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét, tiếng ghế quệt qua nền nhà có vẻ cực kỳ chói tai.

“Sớm muộn gì em cũng sẽ đồng ý anh thôi.” Chu Bác Hạo ngẩng đầu nhìn Hàn Tư Triết, trên mặt mang theo nụ cười quyết tâm đạt được, “Tuy ngay từ đầu chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng có đôi khi hiểu lầm cũng là cơ hội, huống chi chúng ta cũng đã nở mai ba lượt….”

“Nếu không phải cậu đe dọa tôi…..” Hàn Tư Triết nghiến răng nghiến lợi nói gầm gừ, bổ nhào qua đấm vào mặt Chu Bác Hạo một đấm, đánh anh ta ngã từ trên ghế xuống đất, lại hung ác đạp một cước lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có Hàn Duyệt, nén kích động muốn tặng thêm một cước lại, lùi về sau mấy bước vịn vào ghế.

Lúc này Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt cũng đứng dậy nhưng không có ai qua ngăn cản, lỡ đâu thật sự là tình cảm bất hòa, hai người ngoài bọn họ xen vào sẽ hư việc mất.

Hàn Tư Triết tuyệt vọng nhìn lướt qua Hàn Duyệt, lập tức nhắm mắt lại giấu đi cảm xúc cuộn trào trong ánh mắt, khi mở mắt ra lại, đã hoàn toàn là một mảnh lạnh băng. Anh lạnh lùng nói với Chu Bác Hạo đang vịn bàn bò dậy: “Nếu cậu còn nhớ vì sao tôi lại tới đây ăn cơm, vậy thì, tạm biệt. Nếu đã xé rách mặt, sau này tôi cũng không cần sợ điều gì, đừng để tôi gặp lại cậu nữa.”

Nói xong Hàn Tư Triết xoay người bỏ đi. Chu Bác Hạo cười cười với hai người vẫn còn đang đứng ngơ ngác, ôm chỗ bị đạp đuổi theo, chỉ để lại Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt vừa mới phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trong phòng.

:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net