Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86

♦♦♦

Một hồi rắp tâm mưu sát suýt chút nữa đã thành công bèn cứ thế hạ màn, mà lúc này còn chưa đến ba giờ sáng.

Chu Bác Hạo không có đưa Hàn Tư Triết về nhà họ Hàn hay là chung cư của anh, mà là đưa anh đến nhà họ Chu. Giờ này cha Chu mẹ Chu sớm đã say giấc, Chu Bác Hạo cũng không có lấy việc này quấy rầy giấc ngủ của họ, bên thì bảo người giúp việc chuẩn bị nước tắm và bữa khuya, bên thì kêu người gọi bác sĩ tư nhân của nhà họ Chu tới khám cho hai anh em họ, đợi sau khi mọi thứ đã chỉnh đốn xong, trời cũng đã sáng.

Những điều trải qua trong một đêm này gập ghềnh lên xuống muôn màu muôn vẻ, giờ bình an được cứu sống, Hàn Duyệt đã sớm mệt đến không chịu nổi, ăn tạm chút gì đó mà như nhai giấy, cũng không đợi nổi đến khi cha Chu mẹ Chu thức dậy chào hỏi hai người lớn, đã vội vàng phóng về phía cái giường lớn trong phòng Chu Bác Nghị ngủ bù.

Chu Bác Hạo liếc nhìn Hàn Duyệt biến mất ngay góc cầu thang, quay đầu nhìn về phía Hàn Tư Triết đang tao nhã ăn cháo thịt gà nấu nấm từng ngụm một, nói dịu dàng: "Em cũng mệt rồi đúng không, ăn sáng xong thì đi ngủ chút đi, chuyện còn lại để anh giải quyết là được rồi."

Hàn Tư Triết mỉm cười lắc lắc đầu, gọi người giúp việc mang tới cho anh một cốc cà phê lớn, sau khi hớp một ngụm to, mới nói: "Không sao, cũng không phải chưa từng thức qua đêm, việc này chẳng đáng là bao."

Chu Bác Hạo nắm lấy tay anh đặt ở trên bàn: "Sắc mặt của em rất tệ, đáy mắt toàn là quần thâm, thôi vẫn đi nghỉ chút đi."

Hàn Tư Triết khựng hai giây, vẫn là rút tay về, bưng cà phê lên che đi biểu cảm trên mặt, nói: "Nói mấy lời bực mình này làm gì. Anh đừng coi tôi như con gái cần được chở che, dù gì tôi cũng là người thừa kế của Hàn thị, bây giờ tôi đang nằm ở một trong những thời khắc nguy hiểm nhất của cuộc đời mình, sao có thể có suy nghĩ đi ngủ nghê gì được? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi nhớ anh vừa nói với tôi, cái bọn bắt cóc bọn tôi đã bị các người bắt hết rồi à?"

Chu Bác Hạo thở dài một hơi trong lòng, sau đó nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, tổng cộng sáu tên, hiện giờ đã bị chế ngự cả rồi."

Hàn Tư Triết xoa xoa giữa trán, nói: "Tôi đã từng đồng ý với bọn chúng nếu chúng bằng lòng thả tôi và Duyệt Duyệt đi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn chúng, tiền chuộc cũng đưa chúng không thiếu một xu."

"Với cái đám liều mạng này, em còn cần chú ý thành tín gì chứ?" Chu Bác Hạo cau mày nói.

"Chẳng qua vì để có thêm sự phối hợp của bọn họ mà thôi." Hàn Tư Triết xua tay, "Kẻ thù thật sự của tôi cũng chẳng phải bọn họ. Đợi lát nữa thì đi xem họ xem, tôi muốn bàn bạc với họ một chút."

Hàn Duyệt đánh một giấc này đến tận chiều tối mới dậy, cậu vốn tưởng đâu mình sẽ gặp ác mộng, dù sao mấy tiếng trước, cậu vừa bị bắt nhớ lại nỗi đau đớn và dày vò trải qua khi sắp chết ở đời trước một lần, nhưng thực tế, ngay khi cậu lật người lần thứ năm trên giường, cậu tức khắc đã chìm vào giấc ngủ, không gặp mộng mị gì, mà khi lại mở mắt ra, bèn nhìn thấy một người không ngờ tới xuất hiện ở trước mặt mình.

"Bác, Bác Nghị?" hành động dụi mắt của Hàn Duyệt ngừng lại, có chút không dám tin mà nhìn vào chàng trai sắc mặt nhợt nhạt ở trước mặt này, người sau đang tựa vào đầu giường, hai mắt không hề chớp mà nhìn vào mặt cậu.

"Trời ơi..." giây tiếp theo, Chu Bác Nghị bỗng dưng hạ thấp người, lập tức ôm siết lấy Hàn Duyệt vào lòng, không ngừng hôn lên hai má và môi cậu, "Trời ơi, em đã hù chết anh rồi.... Anh hai nói em bị bắt cóc, suýt nữa thì bị người ta đốt chết ở trong xe....."

Hàn Duyệt trở tay ôm lấy lưng anh, không ngừng vỗ về qua lại, nói an ủi: "Anh hai anh dọa anh đó, em không có bị sao hết, cũng không có bị thương, nhiều nhất chỉ là một đêm không ngủ mà thôi, em không hề tróc một mảnh da nào cả, quá lắm là mệt chết mấy tế bào não...."

Hàn Duyệt chỉ định nói đùa một chút, làm dịu bầu không khí, nhưng thực tế, bầu không khí trong phòng vốn càng nặng nề hơn, nỗi sợ hãi và đau đớn phát ra trên người Chu Bác Nghị rõ ràng đến thế, khiến cậu cảm thấy chàng trai cao lớn đang ôm lấy cậu vào lòng ở trước mặt này yếu ớt chưa từng thấy.

Cậu rút lại vẻ tươi cười, ôm lấy đầu Chu Bác Nghị, khe khẽ vỗ về mái tóc và cổ anh, vừa hôn vào bên trán và tai anh, vừa dùng giọng nói dịu dàng chứa đầy vẻ xoa dịu nói: "Đừng sợ, đừng sợ.... Giờ không có việc gì nữa, thật đấy.... Em đã an toàn rồi.... Giờ còn có anh ở bên cạnh em, không có gì có thể làm tổn thương em được nữa.... Đừng sợ...."

Chu Bác Nghị lặng thinh vùi mặt vào sâu trong cổ Hàn Duyệt, chỉ là tay ôm lấy cậu càng lúc càng siết chặt, rất nhanh, Hàn Duyệt đã cảm thấy nơi cổ truyền tới một hồi ẩm ướt.

Hàn Duyệt khe khẽ mở to mắt, nhưng cậu không nói gì hết, chỉ là tiếp tục động tác vỗ về tóc và cổ anh, không ngừng lặp lại những lời an ủi anh, kiên nhẫn chờ Chu Bác Nghị bình tĩnh lại.

"Tuy không có bị thương, nhưng chắc chắn sợ lắm đúng không." Giọng nói của Chu Bác Nghị rầm rì truyền tới, "Anh xin lỗi, không có bảo vệ em thật tốt."

"Nói vớ vẩn gì thế." Hàn Duyệt cắn cắn tai anh, tuy giờ phút này cậu rất muốn nói cho Chu Bác Nghị biết cậu cũng là đàn ông, không phải bạn gái tay trói gà không chặt cần sự chở che của con trai, nhưng cùng lúc cậu cũng hiểu, đối với một người đàn ông mà nói, bảo vệ người mình yêu đồng dạng cũng là một loại bản năng và tính bẩm sinh, cho nên cậu không có phản bác, chỉ là nói an ủi, "Chuyện này có liên quan gì tới anh đâu, muốn tính sổ cũng phải tìm Hàn Tư Huy với Hàn Tư Mộng. Vả lại, cũng chẳng ai nghĩ tới bọn họ sẽ rồ dại tới vậy, vốn không thể tránh được."

Chu Bác Nghị lắc lắc đầu, chống nửa người lên, từ phía trên nhìn thật sâu vào mắt cậu, dùng ngón tay dè dặt vuốt ve khuôn mặt cậu, mãi mới nói: "Sau này sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy nữa."

Hàn Duyệt ôm lấy cổ anh kéo khuôn mặt anh xuống, trao đổi một nụ hôn thật sâu và triền miên, mà đợi đến khi nụ hôn này chấm dứt, hai người cũng bắt đầu thở không vững vàng, vả lại nơi nào đó trên cơ thể cũng đồng thời bắt đầu trướng lên.

Chu Bác Nghị lưu luyến vuốt ve eo Hàn Duyệt, giọng có chút khàn khàn nói: "Anh nghe anh hai nói sáng em đã ăn một chút, giờ chắc chắn đói lắm đúng không, nhà bếp đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cả, chúng mình xuống ăn cơm trước đi nhé."

Hàn Duyệt dùng hai chân quấn chặt vào eo anh chàng, vùi đầu vào trên cổ và xương quai xanh của Chu Bác Nghị nhiệt tình gặm cắn, hai tay chuẩn xác bắt lấy nơi nóng rực của anh, thở gấp nói: "Đợi xuống ăn chắc chết đói mất.... Anh đút em chút sữa trước được không?"

Hai người giao lưu một cách mãnh liệt và sâu sắc tới tận hai giờ sau mới kết thúc, rốt cuộc Hàn Duyệt không có xuống ăn cơm chiều, Chu Bác Nghị gọi người giúp việc bưng cơm lên trên phòng ăn, lại mở tivi lên, hai người thân mật dính sát vào nhau, ngồi ở trên giường tận hưởng bữa tối muộn này.

Hàn Duyệt có chút chán ngán mà đổi liền mấy đài, cuối cùng ngừng ở kênh tin tức, sau khi nữ MC vẻ mặt nghiêm trang báo cáo xong tình cảnh rối ren của hội nghị quốc hội nước nào đó, rồi nói tiếp: "Bây giờ sẽ đưa ra một tin tức mới nhất mà chúng tôi vừa cập nhật được."

Tiếp đó, Hàn Duyệt trợn mắt há mồm nhìn thấy anh hai mình có Chu Bác Hạo đi cùng xuất hiện trên ống kính, nét mặt của hai người đều rất tệ, vội vàng lên xe dưới sự che chở của vệ sĩ, quăng một đám phóng viên hét lớn "Thưa ông Hàn Tư Triết, ông nghĩ thế nào về việc em trai ruột của ông muốn mưu sát ông?" ra đằng sau.

"Mười một giờ sáng hôm nay, cục cảnh sát khu vực XX nhận được sáu người Lưu YY, Trương OO... ra đầu thú. Sáu người này lên tiếng nói rằng, con trai thứ hai của ông Hàn Chí Thư chủ tịch xí nghiệp Hàn thị từng ra giá, bảo bọn họ mưu sát anh trai của mình, hiện tại là phó tổng giám đốc của xí nghiệp Hàn thị anh Hàn Tư Triết. Sáu người này còn cùng lúc thừa nhận, bọn chúng vào chín giờ rưỡi tới mười giờ đêm qua, đã từng tập kích anh Hàn Tư Triết và cậu Hàn Duyệt cậu năm Hàn thị đi cùng xe với anh Hàn Tư Triết lúc đó......"

Giọng nói ngắn gọn dứt khoát và không có chút cảm xúc gì của MC nhanh chóng tường thuật một cách khô khan mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, có điều, cuối cùng vụ án mưu sát này, là bọn bắt cóc được Hàn Tư Triết dùng lý lẽ ra sức thuyết phục, đồng thời Hàn Tư Triết còn hứa hẹn đồng ý lo cho gia đình họ, tài trợ cho con cái họ đến trường, mà đám bắt cóc này cũng chẳng phải kẻ xấu xa trời sinh gì, chỉ là do cùng đường mà thôi, bởi vì được Hàn Tư Triết làm cảm động sâu sắc, lương tâm trỗi dậy, quyết định thả hai anh em họ Hàn, tự đi đầu thú để được hưởng khoan hồng.

Mà ở bên kia, người nhà họ Hàn cũng đang xem bản tin này.

".... được người biết rõ tin tức tiết lộ, vụ án mưu sát lần này có khả năng lính líu rất lớn tới cô tư Hàn thị...."

"Tách!" Hàn Tư Mộng ngồi trên sô pha bỗng nhiên giật lấy điều khiển từ xa tắt TV, cả gian phòng chợt lặng yên như tờ.

"Truyền thông cứ thích nói bậy bạ!" Hàn Tư Mộng lộ ra một nụ cười cứng nhắc, "Con phải kiện bọn họ, tùy ý vẽ vời lung tung cái gì thế này, người nhà họ Hàn chúng ta là đối tượng mà bọn họ có thể trêu cợt tùy tiện hay sao?"

"Mày câm miệng lại!" cha Hàn nói lạnh lùng, Hàn Tư Mộng bị dọa sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên sô pha xuống.

Cha Hàn lia tầm nhìn về phía đứa con trai xuất sắc nhất của mình lần nữa, người sau và Chu Bác Hạo đang cùng ngồi trên sô pha cách họ xa nhất, chụm đầu vào nhau, đang nhỏ giọng trao đổi gì đó.

"Tư Triết." Cha Hàn ho một tiếng, đang định mở miệng nói chuyện, Hàn Tư Triết lập tức cắt ngang lời ông.

"Ba, mẹ." Anh từ xa trông về phía cha mẹ mình, "Chuyện ầm ĩ tới mọi người đều biết, quả thực là do con cố tình làm ra."

"Tư Triết!" Giọng mẹ Hàn gần như thảm thiết, "Người một nhà, có chuyện gì không thể đóng cửa giải quyết với nhau, tại sao lại phải biến thành thế này hả con?"

"Bởi vì con còn chưa muốn chết." Hàn Tư Triết bình tĩnh nói, anh nhìn người mẹ đau khổ đến chết lặng của mình, trong mắt lóe lên một chút sáng rọi, nhưng rất nhanh đã lại lặng yên giống như là vực sâu không đáy, "Hàn Tư Huy muốn thay thế vị trí của con, trừ phi con chết, nó không thể yên lòng được. Cho nên, con chỉ có thể giành trước ra tay."

"Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.... Không đúng, không phải! Đây chắc chắn là vu cáo! Đám rác rưởi đó muốn gì chứ? Lại dùng thứ thủ đoạn tệ hại này uy hiếp nhà họ Hàn chúng ta!" Mẹ Hàn gần như là lòng đau như cắt mà gào thét. Hàn Tư Triết không lên tiếng, anh hiểu rõ, một người mẹ, hai đứa con trai do mình sinh ra, bọn chúng nên là người thân gần gũi nhất trên thế gian, nhưng bây giờ lại muốn giết đối phương, đây đối với người mẹ mà nói e là chuyện đau khổ nhất trên đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net