Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1 – Mã Trí Hân

♦♦♦

Italia, cái nôi của nền văn nghệ Phục hưng và văn hóa Âu Châu, là một trong những quốc gia mà Mã Trí Hân yêu thích nhất, cũng là mảnh đất mà hiện giờ cậu đang đặt chân.

Tình yêu đối với nước Ý là do cái đêm hỗn chiến của mười năm trước kia.

Tối ngày hôm đó, Mã Trí Hân vừa mới trưởng thành, bề ngoài vẫn xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại giống y như một cô gái đi tới hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố B, định tìm một chàng trai định mệnh ở nơi đây — hãy hiểu cho đứa nhỏ này, cậu ta viết nhiều kịch bản và tiểu thuyết ngôn tình máu chó quá rồi, trong mạch não chỉ toàn là mấy câu chuyện tình yêu không có điểm dừng mà thôi — một bạch mã hoàng tử chợt quay đầu nhìn một cái đã ngàn năm trong đám ma quỷ múa may quay cuồng xa hoa trụy lạc này.

Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống của một đám top và hâm mộ ghen tị hận của bottom, đã câu đi anh chàng đẹp trai nhất nơi đây. Anh chàng đó không hề ngoài ý muốn là một người thuần 1, anh ta là du khách đến từ nước Ý, ngũ quan sâu sắc u buồn, mang theo một khuôn mặt tuấn tú sắc nét. Anh đẹp trai người Ý này đi tới quốc gia phương đông cổ kính xinh đẹp, dự định đi sâu thưởng thức nét phong tình đặc trưng của đàn ông nước khác, nhưng anh ta cũng không có cứng nhắc chỉ hạn chế người đẹp phương đông, người đẹp lai nhiều nước xinh đẹp không giống người thường như Mã Trí Hân đây, anh ta cũng rất vui lòng, đặt biệt là khi biết đối phương còn là trai tân – dù là mặt trước hay là mặt sau, anh ta càng phấn khích hơn.

Hai người thuê phòng ở ngay góc đường trên con phố cách chỗ hộp đêm không xa, khi còn trong thang máy đã ôm sát lấy nhau, kích động giống như hai trẻ sinh đôi, nghiêng nghiêng ngã ngã mà vọt vào trong phòng.

Khi bắt đầu, mọi thứ đều tuyệt vời giống như anh đẹp trai người Ý này suy nghĩ, người đẹp bé nhỏ trong lòng này là một đứa trẻ ngây ngô lại vô cùng nhiệt liệt, cậu cố gắng mang những gì học được từ chỗ mình đáp lại hết cho mình, những cái vuốt ve hôn hít cùng với tiếng thở gấp khao khát và thôi thúc.

Nhưng khi bọn họ rốt cuộc cũng vùng khỏi sự trói buộc của áo quần, trần trụi quấn quýt lấy nhau ngã xuống chiếc giường lớn ở ngay giữa phòng, mọi thứ bèn trở nên hoàn toàn khác biệt so với lúc tưởng tượng ban đầu. Cậu nhóc kia chợt mạnh mẽ bất thình lình, anh đẹp trai người Ý còn chưa phản ứng kịp thì nhận ra mình đã ngửa mặt lên trời, bị đứa nhóc gầy đến gần như mỏng manh này dùng sức đè ở dưới thân, sau đó thì bị lật người lại. Tiếp theo, hai cánh tay nhỏ nhắn dường như quặp một cái có thể gãy kia vẫn luôn đè nặng anh ta ở trên giường, cái eo mảnh khảnh không chịu nổi một cái nắm kia vẫn luôn hùng hục hoạt động từ nửa đêm cho đến sáng sớm, khiến anh ta ngay cả một chút sức lực để phản kháng cũng không có.

Đây là kinh nghiệm lần đầu tiên từ một cậu bé làm thế nào trở thành một người đàn ông sẵn tiện đè một anh top thành bottom của Mã Trí Hân.

Anh đẹp trai người Ý tổng cộng ở lại thành phố B bảy ngày, bảy ngày này Mã Trí Hân vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, điều đó khiến cho anh bạn ngoại quốc này vốn không có sức lực để đi thưởng thức phong cảnh nhân văn của thành phố B, mà là ở trong phòng khách sạn trải qua một ngày rồi lại một ngày đêm hoang dâm vô độ, tới cuối cùng, sau khi anh ta rốt cuộc dạy dỗ Mã Trí Hân từ một anh trai tân chỉ biết đấm đá lung tung thành một anh công tốt giỏi kỹ xảo hiểu tình thú, thì tỉnh bơ không từ mà biệt, rời khỏi thành phố đã thay đổi số phận của anh ta này, tiếp tục chuyến hành trình của mình, để lại một mình Mã Trí Hân ở thành phố B đau buồn u uất.

Cậu chàng tốn thời gian hai tháng dùng để tưởng nhớ mối tình đầu chết non của mình, sau đó biến nỗi đau thành động lực viết một bộ truyện bi thương khiến người ta thất khiếu chảy máu ngũ tạng cháy sạch, lúc đó mới thoát khỏi mối tình bảy ngày bội tình bạc nghĩa này.

Trong cuộc sống về sau, Mã Trí Hân đã trở thành một chàng playboy tiếng tăm vang dội, có điều dù là thế, mối tình đầu tới từ nước Ý ngay cả tên đầy đủ cũng không nhớ rõ kia vẫn như cũ chiếm giữ vị trí không thể xem nhẹ trong lòng cậu, vả lại yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả nước Ý cũng trở thành vùng đất thánh trong cảm nhận của cậu.

Mà lúc này, sau mười năm, cuối cùng cậu cũng đứng ở nơi đây, cuối cùng cũng có thể giống như mối tình đầu của cậu, một người yên lặng bước đi trong thành phố cổ kính này, khi ngoái đầu nhìn lại, chính là một chuyện tình mà năm tháng không thể xóa nhòa — khiến diễm ngộ tới càng thêm mãnh liệt chút đi nào!!

Dựa theo hướng dẫn của các du khách viết trên mạng và thêm trực giác nhạy cảm của mình, rốt cuộc ngày thứ ba Mã Trí Hân bước lên lãnh thổ nước Ý, đã mò ra gay bar lớn nhất nằm ở Venice.

Nơi này quả thực chính là thiên đường! Mã Trí Hân bưng một cốc Long Island Ice Tea, tựa vào quầy bar, nhìn vào một đám trai đẹp tuấn tú trước mặt, kích động đến run cả người.

"Quý khách, còn muốn chút gì khác nữa không ạ?" Bartender đứng sau quầy rượu tiến sát lại, cầm lấy bàn tay bưng rượu của Mã Trí Hân, kề sát vào tai cậu nói nhỏ, "Tôi có thể pha chế thứ gì đó khác cho ngài, kích thích hơn nữa..."

Lời mời nhiệt tình thế này sao có thể không chấp nhận được? Mã Trí Hân quyết định nhấm nháp 'món mới' của Bartender, đi tới một vị trí khuất gần như không có chút ánh sáng nào trong quầy rượu, mà ở gần bọn họ, có không ít các chàng trai nửa trần hoặc gần như lỏa thể ôm lấy nhau. Tuy nếu để cho Mã Trí Hân tự mình lựa chọn, thì cậu càng vui lòng đi ra ngoài mướn khách sạn chậm rãi làm, nhưng cái chuyện nấp trong góc tối lén lút vụng trộm thế này thỉnh thoảng thử cũng khá thú vị đó chứ.

Lúc này, anh chàng bartender có đôi mắt màu xanh nhạt đây cởi dây thắt lưng của cậu ra, đang quỳ trên mặt đất, dùng chiếc lưỡi linh hoạt của anh ta lấy lòng cậu. Mã Trí Hân tựa vào trên tường, nhắm mắt lại, bắt đầu rên rỉ khe khẽ, mà hai mươi phút sau đó, khi đạt đến điểm đó, cậu khẽ thở gấp mở mắt ra, lại lập tức nhìn thẳng vào một đôi mắt sáng lóe lên trong bóng tối.

Người kia liền ngồi ở đối diện không xa chỗ cậu, điệu bộ biếng nhác, miệng ngậm một điếu thuốc, một cậu bé quỳ gối ở giữa hai chân anh ta, đầu không ngừng nhấp nhô lên xuống.

Thấy Mã Trí Hân chú ý tới mình, người đó cũng không có lia mắt đi, mà là chậm chậm nở một nụ cười, tiếp tục đối mặt với cậu.

Mã Trí Hân cảm thấy có chút bối rối, tuy bạn giường của cậu đổi rất thường xuyên, nhưng theo mặt nào đó mà nói, thực ra là một người cực kỳ bảo thủ, ví dụ như nói từ trước đến nay cậu chưa hề cùng lúc quen hai người, ví dụ gần như không thân mật với người tình ở chốn đông người, ví như cậu trước giờ ở trên giường không bày đủ trò cũng không thích dùng đạo cụ, hiện giờ chuyện tán tỉnh với bartender ở trong góc quán bar cũng là lần đầu tiên.

Bị người ta nhìn chăm chú, Mã Trí Hân dù là thế nào cũng không nổi hứng được nữa, cậu có chút xin lỗi đẩy bartender đang cạ tới cạ lui trên người cậu ra: "Xin lỗi, tôi phải đi rồi."

"Đi rồi?" Bartender trừng lớn mắt, "Cậu thì thoải mái rồi, còn tôi thì sao đây?"

Mã Trí Hân lập tức móc một xấp tiền mặt từ trong ví ra nhét vào thắt lưng quần của anh ta: "Đây là đền bù..."

"Má nó cậu tưởng tôi là trai bao sao hả?" Bartender nhanh chóng tát cậu một phát, lại cầm tiền vứt vào mặt cậu, "Xuống địa ngục đi, thằng khốn nạn!"

Nói xong, anh ta nổi giận đùng đùng đi trở về quầy bar.

Mã Trí Hân hơi ngớ người, nửa buổi mới xoa xoa mặt mình, nhìn xem tiền mặt rơi rụng đầy đất, có chút đau đầu rốt cuộc là nên cúi người nhặt lên, hay là tiếp tục để chúng nó dưới đất.

"Cần giúp không?" một giọng nói trầm thấp truyền tới, Mã Trí Hân quay đầu qua nhìn, nhận ra chủ nhân của giọng nói chính là gã đàn ông vừa nãy nhìn chằm chặp vào cậu.

"Không cần." Mã Trí Hân nói không vui vẻ gì, "Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của một tên quỷ háo sắc."

"Xin lỗi." Gã đàn ông lập tức bắt lấy Mã Trí Hân đang định rời khỏi, "Xem ra tôi đã vô ý làm hỏng cuộc hẹn của ngài, thật sự là có lỗi quá. Chỉ là dáng vẻ rên rỉ của ngài quá xinh đẹp, tôi quả thực không có cách nào dời tầm mắt của mình khỏi ngài được."

"Ngài đang khen tôi đó sao?" Mã Trí Hân nhếch một bên mày lên, "Cảm ơn, tôi tha thứ cho ngài, nhưng tôi vẫn phải đi rồi."

"Xin để tôi bồi thường cho ngài." Gã đàn ông không có buông tay cậu ra, "Ngài xem ra không giống người Ý, hẳn là du khách đến từ nước ngoài, làm chủ nhà, xin cho phép tôi được chiêu đãi ngài đàng hoàng. Hãy tin tôi, ngài sẽ không thất vọng đâu."

Gã đàn ông trước mặt này, dù là giọng điệu hay ánh mắt, đều mãnh liệt để lộ một ý nghĩa: Tôi muốn làm cậu.

Loại ánh mắt này Mã Trí Hân gặp nhiều quá rồi, ngay khi cậu còn chưa thoát khỏi vẻ nhỏ nhắn và mềm mại của thời niên thiếu, đã từng có không ít đàn ông dùng cái ánh mắt này để nhìn cậu, đương nhiên chẳng hề bất ngờ, Mã Trí Hân hết lần này tới lần khác đều dùng sức chiến đấu mạnh mẽ của cậu chứng minh địa vị làm công không thể thay đổi của mình đối với những gã đàn ông dám dòm ngó phía sau của cậu. Chuyện này cho tới tận khi cậu hai mươi hai tuổi mới hoàn toàn biến mất, khi đó, Mã Trí Hân rốt cuộc dậy thì xong, cậu vẫn xinh đẹp kinh thiên động địa như cũ, nhưng không hề cho người ta một thứ cảm giác không nhìn ra trai gái nữa, mà là vẻ đẹp rắn rỏi đầy nam tính.

Giống như gặp được một lời thách đấu lâu rồi không thấy, Mã Trí Hân vốn hết hứng chớp mắt thì bị câu lên hứng thú lần nữa. Cậu híp mắt lại, đánh giá gã đàn ông trước mặt này một cách thật tỉ mỉ từ trên xuống dưới trong một mảnh tối đen, sau đó cực kỳ bực bội nhận ra đối phương còn cao hơn mình một cái đầu.

Trách không được sao ngốc thế, thì ra là do vóc dáng cao quá, lại nói, cao vậy để làm chi, dáng cao thì là công sao? Xem tôi tới lúc đó không làm anh khóc chết! Mã Trí Hân oán thầm trong bụng, sao đó bèn thấy vui hơn nhiều.

"Muốn nhảy không?" thấy vẻ mặt Mã Trí Hân có chút thả lỏng, người đó lập tức đưa ra lời mời càng tiến thêm một bước.

Theo bề ngoài mà nói, người đàn ông này không phải là tuýp người sẽ đi vào sàn nhảy nhảy múa, giống kẻ bề trên sẽ ngồi ở ghế riêng, ngậm điếu thuốc thờ ơ nhìn nam thoát y vũ khiêu khích mình hơn, nhưng ngoài dự đoán của Mã Trí Hân, động tác lắc lư mông của người đàn ông này rất thành thạo, anh ta rất nhanh đã làm chủ toàn bộ, lôi kéo Mã Trí Hân nhảy nhót theo tiết tấu của âm nhạc.

Ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy điên cuồng, sau đó cả sàn nhảy bỗng chìm vào bóng tối theo tiếng trống ngưng, gã đàn ông nắm lấy cổ cậu, hôn mạnh, hoặc là nói cắn lấy môi cậu, lưỡi dùng một thứ sức mạnh không cho cự tuyệt cướp lấy mùi rượu còn sót lại trong miệng cậu.

"Tôi tên Patrick." Nụ hôn kết thúc, gã đàn ông nắm lấy mông cậu thở dốc nói, "Cậu có thể gọi tôi là Pat."

Mã Trí Hân nhướng một bên mày lên, cũng chìa tay nắm thật mạnh mông của anh ta: "Anh có thể gọi tôi là Richard."

Trao đổi tên xong, hai người không lãng phí thời gian nữa, rời thẳng khỏi quán bar.

Patrick rõ ràng là một tên giàu có, bởi vì vừa mới rời khỏi cửa quán bar, Mã Trí Hân bèn nhìn thấy một chiếc Maybach dừng ở trước mặt hai người, bảo vệ đứng ở cửa quán bar niềm nở mở cửa xe cho anh ta.

"Đi." Ngồi ở trong xe, gã đàn ông bên sờ đùi cậu bên cắn tai cậu, dặn dò như thường lệ.

Mã Trí Hân hơi né tránh liếc nhìn lái xe và vệ sĩ ngồi ở ghế trước, vệ sĩ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt có chút lúng túng của cậu, lập tức kéo vách ngăn lên.

Gã đàn ông cười ra tiếng, xoa ngực cậu nói: "Không ngờ ngài là tuýp người sẽ thẹn thùng đấy."

Mã Trí Hân nghiêng mắt nhìn anh ta, bỗng dưng cười tỏa nắng, cũng thành thạo vuốt ngực anh ta nói: "Lúc tôi thân thiết với những người tình của mình, thường cũng sẽ không có người thứ ba ở hiện trường. Nhưng tôi không keo kiệt phá lệ vì ngài đâu, Pat thân yêu ạ."

Tiếp theo hai người giống như là tranh đấu — thật ra là Mã Trí Hân đơn phương tranh đấu với Patrick — thi nhau dùng đủ mọi cách đầy kỹ xảo khiêu khích đối phương, định áp đảo khí thế của đối phương, mà tới khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, cả người Mã Trí Hân đều đã mềm nhũn hết, vẻ mặt ửng hồng thở dồn dập, mệt mỏi ngã vào trong lòng đối phương.

Patrick cười ôm lấy eo cậu, dắt cậu từ trong xe đi ra, ôm hờ mà đưa cậu vào thang máy tốc hành chuyên dụng dành cho khách vip.

Anh đừng đắc ý! Mã Trí Hân bên thở hổn hển xoa dịu cảm xúc xao động, một bên trừng mắt nhìn anh ta. Đợi lát nữa vào phòng sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi sau!

Đến khi vào phòng, Mã Trí Hân lập tức đè Patrick vào tường, hung ác cắn vào cổ anh. Giống hệt như hai con thú hoang vồ nhau, trên đoạn đường từ cửa phòng tới giường lớn phòng ngủ này, động tác của hai người đều khá hung bạo và máu tanh, bên thì xé rách quần áo của đối phương, bên thì không hề nể nang để lại đủ mọi dấu răng trên người đối phương, bên thì định ngã đối phương ra đất, đợi đến khi Patrick đem hai tay Mã Trí Hân vặn tới sau lưng cậu, đè mạnh cậu lên giường, cuộc chiến này mới tạm thời chấm dứt.

Mã Trí Hân nhìn lên trần nhà thở hồng hộc, gã đàn ông người Ý đè trên người cậu cắn xương quai xanh của cậu bộ lông trên người giống y như một con thú hoang, đám tóc màu vàng này đâm đến cậu toàn thân khó chịu.

"Tên hoang dã!" Cậu dùng tiếng Trung mắng, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy không hề có sức chống cự.

Patrick ngẩng đầu lên, hai tròng mắt như ngọc lục bảo nhìn sâu vào ánh mắt cậu.

"Xem ra ngài cũng không có quen tư thế này?" Gã đàn ông người Ý dùng mũi khe khẽ cọ sát vào mũi Mã Trí Hân, "Phía sau là lần đầu?"

"Má mày chớ!" Mã Trí Hân dùng tiếng Trung chửi ầm ĩ.

Patrick nghe không hiểu cậu đang nói gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng anh ta tìm ra chân tướng.

"Xem ra đúng rồi." Anh ta mỉm cười túm lấy áo sơ mi của mình qua, cột chặt hai tay Mã Trí Hân lên đỉnh đầu.

"Anh định làm gì thế hả?" Mã Trí Hân trợn to mắt, liều mạng giãy dụa, miệng hùm gan sứa quát to, "Thả tôi ra, tôi không muốn làm nữa!.... Anh tính làm gì! Nếu anh dám bức tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi chính là người nước ngoài, anh dám xúc phạm tôi thì chính là vấn đề ngoại giao! Thả tôi ra!"

"Việc này không thể theo ý ngài rồi." Patrick thong thả cởi quần mình ra, lại lột sạch cậu, sau đó lại móc một tuýp gel bôi trơn từ trong tủ đầu giường ra, "Tôi không thể cam đoan sẽ không làm ngài bị thương, dù sao cũng là lần đầu tiên....." Anh ta nâng chân Mã Trí Hân lên, đặt vào bên hông mình, "Nhưng làm thêm vài lần, rồi cũng sẽ quen thôi."

Mấy phút sau, các vệ sĩ canh gác ở bên ngoài cửa phòng tổng thống nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng nước ngoài lạc giọng, gào thét nội dung mà bọn họ nghe không hiểu như bắn súng, nhưng mà dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những lời này chắc chắn đều không phải lời lẽ hay ho gì.

Một đám vệ sĩ ở bên ngoài không kìm được hai mặt nhìn nhau, vẽ một chữ thập: Mong Thượng đế phù hộ người nước ngoài đáng thương này, ngài ấy trước giờ chưa từng thích ép buộc người khác đâu.

Trưa hôm sau, Mã Trí Hân mặt tái mét, sống dở chết dở nằm nhoài trên giường, nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ ngây người. Chăn chỉ đắp đến eo, sau lưng phủ kín vết hôn và dấu răng trần trụi trong không khí.

Khi Patrick vừa mới dặn dò công việc với cấp dưới xong đi vào phòng, nhìn thấy chính là một cảnh hoạt sắc sinh hương thế này đây. Anh thả nhẹ bước chân, chầm chậm ngồi vào bên cạnh Mã Trí Hân, cúi mình nắm lấy vòng eo cậu, lần nữa để lại vết tích của mình trên lưng cậu.

Mã Trí Hân vẫn không nhúc nhích nằm sấp ở đó giả chết, trong đầu chỉ có mỗi một câu: Tui bị công rồi bị công rồi bị công rồi.....

"Ăn cơm chứ?" Patrick nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu dịu dàng khiến các vệ sĩ bên ngoài bị rung động đến lắc lư, "Hôm nay khách sạn có nhập một ít nấm truffle trắng Alba, có muốn nếm thử hay không?"

Mã Trí Hân nhúc nhích, sau đó khó nhọc bò dậy, vẻ mặt tối tăm nhìn vào Patrick.

"Không thích ăn cái này à?" Patrick hôn ngón tay cậu, đôi mắt sâu hoắm thâm tình nhìn vào gương mặt cậu, "Tôi có thể đổi cho em. Em thích ăn món gì cũng được."

Giờ phút này trong đầu Mã Trí Hân đang đấu đá với nhau, lòng tự trọng và tâm hồn ăn uống của cậu đang quần nhau túi bụi.

"Cậu không thể nhận lấy thức ăn của hắn ta." Thiên thần nhỏ tượng trưng cho lòng tự trọng đạp văng ác quỷ bé tượng trưng cho tâm hồn ăn uống, "Nếu chấp nhận cậu sẽ thật sự trở thành thụ đó! Cậu nên đứng dậy tát hắn ta một cái, mặc đồ vào rời khỏi chỗ này!"

"Nhưng đó là nấm truffle trắng đó!" Ác quỷ bé bật dậy đè bẹp thiên thần nhỏ, "Là nấm truffle trắng Alba nửa ký phải tốn hơn mười nghìn đô la mỹ đó!!!"

Thiên thần nhỏ lập tức bịt mồm ác quỷ bé lại: "Mã Trí Hân! Cũng không phải cậu mua không nổi! Bây giờ cậu rất là giàu có!"

"Nhưng cho dù là mua được cậu cũng không chắc chắn có thể làm ăn ngon mà!!" Ác quỷ bé đấm thẳng vào mặt thiên thần nhỏ, "Cậu quên chỗ này là chỗ nào rồi sao? Đây là khách sạn Lombardi! Đầu bếp của khách sạn Lombardi mới có khả năng tốt nhất chế biến nấm truffle trắng Alba thành món ăn ngon!"

"Cậu có thể tự đi ăn mà!" Thiên thần nhỏ bò dậy đau đớn thét gào.

"Nhưng mà nấm truffle trắng Alba tươi mới không phải mỗi ngày đều có đâu!" Ác quỷ bé giơ hai tay reo hò, "Thành thụ thì thành thụ thôi! Truffle mới là quan trọng nhất!"

Dù sao... mình chỉ làm thụ có nửa ngày... vẻ mặt của Mã Trí Hân khó xác định, sau đó hất cằm lên, kiêu căng nói: "Khỏi làm phiền, ăn cái đó đi."

Ông đây ăn đồ của mi là nể mặt mi rồi đó! Hứ!

Patrick nhìn vẻ mặt vẻ mặt cậu đổi tới đổi lui, trong lòng buồn cười một hồi, nghe thấy quyết định cuối cùng của cậu, bèn lắc lắc chuông ở đầu giường, kêu người đẩy xe ăn vào.

Tay nghề của đầu bếp khách sạn Lombardi quả đúng không phải thổi phồng. Mã Trí Hân khoan khoái quất sạch cao lương mỹ vị giá trị mấy trăm nghìn đô la mỹ, sức ăn kinh dị khiến Patrick nhìn mà khóe miệng giật không ngừng.

Cho đến khi ăn uống no say, Mã Trí Hân mới buông dao nĩa xuống, có rảnh liếc nhìn Patrick ngồi ở đối diện cậu, vừa vặn nhìn thấy khóe miệng co giật của anh ta, lập tức nói dè chừng: "Là anh nói muốn mời tôi ăn cơm nhé! Sao nào, chê tôi ăn nhiều quá hay gì?"

"Đương nhiên không phải." Patrick lập tức phủ nhận, ngẫm nghĩ, kêu người đẩy xe ăn ra ngoài, đóng cửa, sau đó ngồi vào bên cạnh Mã Trí Hân, "Nhưng mà, quả thật cảm thấy có chút thiệt thòi...."

"Tôi sẽ trả tiền lại cho anh!" Mã Trí Hân lập tức túm chặt lấy cổ áo mình, nhanh chóng bò về phía bên kia giường, "Để tôi kí séc cho anh."

Nhưng gã đàn ông đã nhào tới, nhanh nhẹn lột áo tắm trên người cậu xuống.

"Nhớ cho rõ, tôi tên là Patrick • Der • Camoranesi." Anh ta cắn tai Mã Trí Hân khẽ nói.

Toàn thân Mã Trí Hân đều cứng đơ. Cậu vô cùng sợ hãi vặn đầu lại nhìn vào gã đàn ông đè trên lưng mình.

Họ của gia tộc hiện nay đang thống trị bang mafia lớn nhất nước Ý, hình như chính là Camoranesi.

Patrick thấy Mã Trí Hân đã nhận ra thân phận của mình, không khỏi đắc ý bật cười. Lợi dụng khi người đẹp trong lòng còn đang ngơ ngẩn, anh ta lật người cậu lại, lần nữa tiến vào trong cõi tiên mà đêm qua đã cảm nhận hết lần này tới lần khác.

"Làm tình nhân của tôi đi..." Anh ta nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Mã Trí Hân nói, "Tôi có thể cho em tất cả...."

Giây sau Mã Trí Hân lộ ra một vẻ mặt cực kỳ giận dữ: "Được thôi! Đưa phía sau của anh cho tôi đi!"

Patrick ngẩn ra, cưng chiều cắn tai cậu: "Điều này không được đâu..."

"Dối trá!" Mã Trí Hân giơ tay cho anh ta một đấm, "Lật lọng! Đàn ông chả có thứ gì tốt đẹp hết!"

Patrick mặc nắm tay cậu đánh vào trên xương gò má mình, bật cười ha ha, động tác càng thêm mãnh liệt.

Mã Trí Hân dùng sức một cái, đổi vị trí với anh. Cậu hếch mặt ngồi trên người Patrick, bóp cổ anh, nói hung tợn: "Anh cười cái nữa thử xem!"

Patrick vuốt cánh tay cậu, dùng sức hẩy lên một cái: "Không cười nữa." Anh ta nắm chặt eo cậu, "Nào, làm chính sự."

Mã Trí Hân cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net