CHƯƠNG 12 : SAI LẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 12 : SAI LẦM

Người đàn ông mặc tây trang vội vàng đuổi theo, không đến hai phút, lại quay trở về, nói Cứ An đã lái xe đi, không thể nào ngăn được.

Cứ tổng nhíu mày, thở dài, bất đắc dĩ nói :" đi thì đi ", ông nhìn về những người khác trong stadio :"hôm nay mọi người cũng vất vả rồi, thu dọn chút đi, tôi thay Cứ An mời mọi người đi ăn "

Tiêu lâu là nhà hàng sa hoa nhất của thành phố.

Một đám sinh viên tôi xem anh, anh xem tôi, chọn lựa giữa nhà hàng và tình nghĩa bạn học, cuối cùng vẫn không chống lại được sự cám dỗ của mỹ thực.

Úc Ninh theo Dương Nghệ đi thay quần áo, liền chuẩn bị về nhà----- Cứ tổng có mời cô nhưng đời trước cô ăn quá nhiều " bữa tiệc lớn " này , đối với nhà hàng này không có ấn tượng tốt, thậm chí theo bản năng còn có chút chán ghét, cho nên quyết đoán cự tuyệt.

Người đàn ông mặc tây trang còn cho là Úc Ninh không biết nơi này, đặc biệt giải thích một phen.

Úc Ninh nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh :" một buổi sáng không có học bài, tôi muốn về nhà làm bài tập "

Cứ tổng lại cười haha. ông vung tay lên, để người đàn ông kia đưa những người khác đến nhà hàng còn ông thì đưa Úc Ninh về.

Úc Ninh trước đã cự tuyệt một lần giờ không thể cự tuyệt được nữa đành lên xe. Cứ tổng và lái xe đều ngồi phía trước, hỏi rõ địa chỉ nhà của Úc Ninh, xe chậm rãi đi về hướng nội thành.

Cứ tổng hoài niệm cảm thán :" ta trước kia cũng từng ở đó, trừ dừng xe hơi khó thì tất cả đều rất thuận tiện" khóe mắt ông mang ý cười :" ta còn nhớ rõ ở đó có một quán bán bánh trôi, mùi vị rất thơm, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng mua, quán mở đến hiện tại cũng được sáu bảy mươi năm rồi, không biết có còn bán hay không?"

Úc Ninh cũng nghe mẹ nói về quán đó, hình như nhiều năm trước đã không mở nữa rồi.

Cứ tổng nhất thời thổn thức, giống như đang chìm trong hối ức. Úc Ninh thức thời giữ im lặng, trong lòng thầm đọc những bài ngữ văn sáng nay mới học.

Đột nhiên cô như có linh cảm mà ngẩng đầu, trong kính chiếu hậu, Cứ tổng chính là không hề chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, thấy Úc Ninh phát hiện liền ôn hòa cười cười, dời tầm mắt.

Úc Ninh nhất thời trong lòng lộp bộp vài tiếng, tóc gáy dựng thẳng, không tự giác ngồi lùi về phía sau.

Cũng bởi vị điều này, chưa đến cửa nhà, cô liền tìm cớ xuống xe. Gặp nhiều chuyện xấu xa, người không khỏi trở nên cảnh giác.

về đến nhà, Mẹ Úc đang nấu cơm, thấy Úc Ninh trở về, liền ngó ra từ phòng bếp, cười nói :" Ninh Ninh trở về rồi, hôm nay có người khách đến cầm một cái cốc đến, nói là của con, mẹ đặt nó trên bàn học của con đấy "

Úc Ninh trả lời, bắt buộc bản thân không nghĩ đến việc trên xe, bước nhanh trở về phòng.

chiếc cốc màu hồng yên tĩnh đặt bên cạnh tập bài thi, Úc Ninh cầm lên kiểm tra một lần, hoàn hảo không bị làm sao. Cô sờ con mèo thần tài đã theo cô nhiều năm, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

" Ninh Ninh, con muốn ăn canh trứng cà chua hay trứng xào cà chua ?"

đột nhiên, giọng Mẹ Úc bất ngờ từ phía sau Úc Ninh vang lên, Úc Ninh run run, cốc nước trong tay " loảng xoảng " rơi xuống đất.

Mẹ Úc không nghĩ tới Úc Ninh lại phản ứng lớn như vậy, có chút khẩn trương muốn tiến lên xem xét.

Úc Ninh vội vàng ngồi xuống, giả bộ đang tìm kiếm chiếc cốc, vừa nói : "ăn canh đi "

Mẹ Úc không nghi ngờ gì, chân dừng lại, nói :' được, vậy con ra ban công hái cho mẹ ít hành lá , nấu xong canh là có thể ăn cơm rồi."

Úc Ninh vui vẻ trả lời. Tiếng bước chân dần dần đi xa, bả vai Úc Ninh buông lỏng, nụ cười giả tạo trên mặt lập tức biến mất không còn. Suy nghĩ của cô dường như trở về một ngày nào đó của rất lâu về trước. Khi đó cô cùng một cô bé trong công ty cùng nhau đi đóng phim, bị nhân viên đoàn phim bắt đi ăn cơm với nhà đầu tư. Ăn cơm xong, bởi vì nơi quay phim và chỗ ăn cơm cách nhau khá xa, nên nhà đầu tư "hảo tâm " đưa họ về.

Đi nửa đường cô đột nhiên phát hiện mèo thần tài không thấy, muốn quay trở lại tìm. Lúc đầu ông ta không đồng ý, thậm chí còn trêu có có phải người yêu tặng không, nhưng cô nhất quyết đòi quay lại tìm, thời gian trôi qua, người trên xe đều có chút không nhịn được nữa, cô bé đi cùng khuyên cô không nên tùy hứng, tránh làm liên lụy đến những người khác trong công ty.

Đến cuối cùng, nhà đầu tư kia thật sự không có biện pháp, trực tiếp cho cô xuống ở giữa đường.

Úc Ninh đêm hôm khuy khoắt thật vất vả mới bắt được một chiếc xe quay lại nhà hàng. Nhà hàng đã đóng cửa. Cô cũng không biết phát điên cái gì, thật sự tìm một quán ăn 24 giờ gần đó ngồi cả một đêm. Sáng sớm hôm sau, khi nhà hàng mới vừa mở cửa liền vào tìm.

Cũng may là nhân viên nhà hàng khi dọn dẹp nhìn thấy, tuy rằng không giá trị gì nhưng vẫn rất chuyên nghiệp giữ lại. Úc Ninh mất mà tìm lại được cảm thấy thật nhẹ nhõm, vội vàng chạy về đoàn phim, lại phát hiện cô gái đi cùng vốn hôm qua phải về thì lại không thấy về.

đạo diễn đem hai người mắng một trận, Úc Ninh tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng không có nghĩ nhiều.

Ai mà biết cô bé kia lại cũng không có quay về, thậm chí còn không thấy xuất hiện ở công ty, nghe nói là leo lên được cành cao, hủy bỏ hợp đồng.

Một ngày nào đó trước khi trọng sinh Úc Ninh vô tình gặp lại cô bé đó trong quán rượu, cô bé ấy ăn mặc diêm dúa, lẳng lơ, gợi cảm, cơ hồ làm cho Úc Ninh không nhận ra.

cô ấy rút ra một điếu thuốc cho nữ, phun một làn khói vào mặt Úc Ninh, cười quỷ dị, cô nói :" Ngày hôm đó khi về chúng ta ngồi ở ghế sau, X tổng luôn nhìn lén cô qua kính, cô lại chỉ lo cúi đầu xem di động, sau đó lại phát sinh ra sự việc kia, cô có biết hay không, kỳ thật họ Hách kia đã sớm đem chúng ta bán rồi........" Ngữ điệu của cô ấy nhẹ nhàng phiêu phiêu như sương khói, nói ra những chuyện dơ bẩn không chịu nổi, mỗi câu mỗi chữ đều như đang lên án Úc Ninh cỡ nào giảo hoạt, để cô ta một mình chìm vào vũng bùn lầy.

Cô gái ấy nói xong liền đi ngay, không lâu sau, Hách tổng liền đến phòng cô.

Cô vốn là người không hay suy nghĩ nhiều, ngày đó đột nhiên có phòng bị, lại sau đó bất ngờ không kịp đề phòng đã kết thúc sinh mệnh.

Bởi vì nhận được sợ hãi quá lớn, đối với sự việc phát sinh ngày hôm đó, Úc Ninh luôn luôn mơ hồ không nhớ rõ, giờ phút này, biểu cảm của cô gái đó, lời nói của Hách tổng, thậm chí là ánh mắt của nhà đầu tư kia, tất cả đều hiện lên rất rõ trong đấu Úc Ninh, cuối cùng là ánh mắt nhìn chằm chằm cô trên xe hôm nay.

Úc Ninh nhắm hai mắt, vạn phần hối hận bản thân trước kia vì tiền bạc mà làm mờ mịt đầu óc, làm ra cái quyết định qua loa này.

NHưng bây giờ cũng đã kí hợp đồng rồi, tiền cũng đã cầm, điều khoản phá vỡ hợp đồng cũng là tự cô nghĩ ra, lấy điều kiện kinh tế trong nhà, căn bản không thể trả được.

kế sách duy nhất bây giờ, chỉ có thể từng bước cảnh giác, không cần tiếp xúc với Cứ tổng nữa.

c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net