CHƯƠNG 18 : THỊNH YẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 18 : THỊNH YẾN

Tiền Tụng Ca ? ! !

tên này như nổ tung bên tai Úc Ninh .

cô ngạc nhiên nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới vị đạo diễn lớn trong tương lai này, trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Truyền kỳ trên thế giới này có nhiều loại, nếu như so về bộ phim nổi tiếng nhất, Lục Xiển là trẻ tuổi tài cao, thì vị Tiền Tụng Ca này lại là có tài nhưng nổi tiếng muộn.

Có người nói ông ấy tuổi trẻ tang vợ, luôn không có tái hôn, cũng có người nói khi ông ấy nghèo khó nhất từng làm chân sai vặt trong phim trường, còn có một lời đồn càng thái quá hơn đó là nói những thước phim của ông ấy vì vạch trần những thứ dơ bẩn, tối tăm mà bị người ta đánh gãy chân, phải nằm ba tháng trong bệnh viện.

Tóm lại là nói vị đạo diễn được đào tạo chính quy này đã sống bình thường gần 20 năm, mặc dù cũng thỉnh thoảng có một hai tác phẩm có danh tiếng, nhưng tổng thể chung là không quá nổi tiếng.

phải đến năm 42 tuổi, khi ông cầm trong tay tác phẩm niên đại tên < hà ngạn chi hoa > , nghe nói ông chỉ xem có ba tập đầu liền quyết định chuyển nó thành phim truyền hình.

không giống với các bộ phim trào lưu ngày nay, phim niên đại --------------- đặc biệt là đối với vị đạo diễn nghiêm túc, chăm chỉ này mà nói, căn bản phải tốn rất nhiều tiền . Một đạo diễn lúc này không tên không tuổi như ông làm thế nào xoay sở được tiền đầu tư cho bộ phim này ?

Thần kỳ hơn chính là, đúng lúc này, nổi tiếng nhờ vào tác phẩm đầu tay của một đạo diễn truyền kỳ khác như Lý Bân cũng không biết vì đâu mà biết tác phẩm này, khăng khăng tham gia vào.

Bởi vì nhờ bộ phim trước mà mới từ liên hoan phim quốc tế nhận được giải thưởng trở về, Lý Bân danh tiếng tăng cao, những người có danh tiếng, vô số những người vô danh cũng chen chúc nhau mà đến, ngay cả những nhà đầu tư cũng đều tìm tới cửa.

Tiền đạo diễn lại thông báo, tiền đầu tư đã có rồi, diễn viên đã định rồi.

khi còn chưa quảng bá đã thu hút sự chú ý của mọi người. Sau này, đạo diễn Tiền lại đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm quay phim, nhưng tổ phim chung quy cũng phải di chuyển đến những địa điểm khác nhau, vô số những tin tức nhỏ rời rạc cũng bị truyền ra, đây là một bộ phim lịch sử được chế tác tinh xảo, hoàn mỹ.

sự kỳ vọng của mọi người về bộ phim sau nửa năm lại càng ngày càng cao. Cuối cùng hơn nửa năm sau, bộ phim đóng máy, sau đó trực tiếp được công chiếu vào giờ vàng của kênh Vệ thị ( tên tiếng anh là star chinese channel là một đài truyền hình giải trí phát sóng bằng tiếng trung ), trở thành thần thoại doanh thu năm đó.

Hai mươi năm gian khổ không ai hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ hay (biết đến )

thời điểm đạo diễn Tiền bị phóng viên báo Bát Quái vây quanh chính là đang ngồi ở một quán ăn ven đường ăn bát mỳ chay ba đồng, vừa nhìn chính là rất không có phẩm cách.

mọi người đều ngạc nhiên về cuộc sống hằng ngày khắc khổ của vị đạo diễn lớn này, nhưng nhân vật chính lại lạnh nhạt tỏ vẻ bộ phim < hà ngạn chi hoa> , ông ấy một đồng tiền thù lao cũng không có, đây là lúc đầu đã bàn bạc trước, đối phương giúp ông hoàn thành giấc mơ, ông ấy đáp trả lại bằng tất cả những gì đạt được.

Chỉ nghe Tiền Tụng Ca nói tiếp :" vở kịch tên < hà ngạn chi hoa >, biên kịch không phải thực nổi danh, nhưng lại là một tác phẩm rất hay, hoặc là ta có thể nói chuyện với người đại diện của cháu ?"

Cứ An nhìn bộ dạng đang lạc vào cõi thần tiên của Úc Ninh liền đứng cạnh cô, nói :" Thầy Tiền, cô ấy là em gái em, chỉ đến đoàn phim chơi, cũng không biết đóng phim ."

Tiền Tùng Ca lúc ở học viện truyền thông cũng đã dạy học vài năm, cũng có thể coi là người trong nghề, ông ấy cười lên :"em không cần giả bộ ngớ ngẩn với thầy, em gái em khi đọc thơ, bất luận là bật hơi hay phát âm, thậm chí là những tiết tấu dừng, vừa nghe liền biết đã học qua, mà nếu ta đoán không nhầm, người dạy cô ấy là cô Tống của bộ môn phát thanh. Ta cũng không tin, một cô gái không có ý định đi theo con đường nghệ thuật lại sẽ tìm đến cô Tống học phát âm."

Cô Tống là một người rất có danh tiếng không chỉ ở trường học mà cả ở trong giới giải trí, nghe nói có rất nhiều phát thanh viên đều là học trò của bà ấy.

Cứ An nhíu mày nhìn Úc Ninh.

Anh ta cũng không nhìn lâu, khi nghe thầy Tiền nói ba chữ " Cô Tống" ( nguyên văn Tống giáo sư ) mặt của cô ấy có chút biến hóa.

Úc Ninh nói :" thầy Tiền, nhất định là thầy nghe nhầm rồi, cháu chỉ là một học sinh cao trung bình thường " , trong ánh mắt hiểu rõ tất cả của thầy Tiền, cô kiên trì tiếp tục nói :" như thầy có thể thấy, bài tập của cháu rất nhiều, thật là không có thời gian đóng phim, thật xin lỗi "

Tiền Tùng Ca lý giải gật đầu, ông ấy từ trong túi áo lấy ra một cây bút và một cuốn sổ nhỏ, xoát xoát xoát viết vài thứ gì đó đưa cho Úc Ninh :" nếu sau này cháu có đổi ý, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta "

Úc Ninh hai tay nhận số điện thoại, tầm mắt dừng lại ba giây, gật đầu nói :" nhất định "

Tiền Tụng Ca tủm tỉm cười bổ sung :" Lý Bân cũng trong đoàn phim , cháu muốn gặp anh ta thì tùy lúc có thể gặp >.< "

Không nghĩ đến vị đạo diễn lớn này lại sử dụng chiêu mỹ nam kế, Úc Ninh xấu hổ trong ánh mắt "oa oa oa nhất định phải đi " của Hoàng Vi Vi chỉ có thể lại gật đầu.

Mãi cho đến khi lên xe, vẻ mặt của Cứ An không phải là rất tốt, ánh mắt nhìn về phía Úc Ninh lúc nào cũng mang theo ý tứ tìm kiếm, áp suất xung quanh rất thấp làm Hoàng Vi Vi đang cảm xúc dâng trào cũng trầm mặc cả đường đi.

" phanh " một tiếng đóng cửa xe, Cứ An trào phúng hỏi :" thế nào ? muốn nhận bộ phim này ? tốt a , đại minh tinh, quảng cáo còn chưa diễn xong đâu "

Úc Ninh thần sắc ảm đạm, lắc lắc đầu, nói :" không có, tôi sẽ không nhận, tôi là một học sinh, nhiệm vụ chính của học sinh chính là học tập, đặc biệt tôi còn là một học sinh học " năm tư " ( ý cô ấy nói là đang học lại ) cao trung, càng không nghĩ tới có đóng hay không đóng " ngữ điệu của cô bình tĩnh trần thuật, là đang nói cho Cứ An nghe, cũng là đang nói cho chính mình nghe.

Ở thời điểm trước khi cô trọng sinh, bộ phim của đạo diễn Tiền Tụng Ca chính là thứ mà mỗi người diễn viên đều muốn được là một nhân vật trong đó, mà < hà ngạn chi hoa > càng là một kinh điển bất hủ tràn đầy màu sắc truyền kỳ.

Nếu thời gian quay về một tháng trước cô sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để có được bất kỳ một nhân vật nào trong tác phẩm của đạo diễn Tiền Tụng Ca, cho dù đó có là một nhân vật nhỏ nhất.

Mặc dù cô đã quyết định không quay về cái vòng luẩn quẩn của giới giải trí, thì < hà ngạn chi hoa > vẫn giống như một bàn toàn mĩ vị bỗng nhiên xuất hiện trước mặt một người luôn ăn dưa muối, nó thu hút cô, mê hoặc cô.

Úc Ninh hít sâu một hơi, đem tờ giấy ghi số điện thoại vò thành một cục,ném vào thùng rác trong tiếng kinh hô của Hoàng Vi Vi .

bởi vì còn công việc, Cứ An chỉ đưa hai người đến trạm xe buýt gần nhất. Thấy anh ta đã đi xa, Hoàng Vi Vi mới như kẻ trộm đi đến mở xe mình ra, phỉ nhổ :' anh chàng này nhìn thì rất đẹp trai, không nghĩ đến luôn mang cái mặt lạnh dọa người như vậy, tớ còn không cả dám hắt hơi, bằng không sẽ bị anh ta hành chết "

Úc Ninh không yên lòng gật đầu. Trên đường về, khi xe đi đến nửa đường thì Hoàng Vi Vi đột nhiên đạp chân ga, kinh ngạc hỏi :" Úc Ninh, kia có phải mẹ cậu hay không ?"

Úc Ninh trong lòng trầm xuống, mơ hồ nhìn theo hướng Hoàng Vi Vi nhìn, quả nhiên là mẹ cô.

Mẹ Úc tay xách một túi plastic loại bảo vệ môi trường màu đỏ vàng, đang đứng ở bên một cửa hàng tiện lợi nhìn xung quanh ở khu vực giành cho người đi bộ bên kia đường. Cách đó không xa có một vòng xuyến, Hoàng Vi Vi quẹo trái, đột ngột đến nỗi dọa sợ xe phía sau phải không ngừng bấm còi.

Cô ấy qua kính hông trợn trắng mắt nhìn xe phía sau, vừa thuận miệng hỏi Úc Ninh :" dì đến đây làm gì ? mua đồ ? tớ lại muốn ăn cơm nắm và oden rồi "

Úc Ninh lắc lắc đầu, gần đây đều là những cửa hàng thương mại, mẹ chưa bao giờ đến đây mua đồ, như thế nào.......

không biết nhìn thấy gì, Mẹ Úc đột nhiên bước nhanh đến bên thùng rác, sau đó cúi đầu, nhặt lên cái lon không mà người ta vừa mới vứt đi.

Trong lúc nhất thời , Úc Ninh chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ.

Hoàng Vi Vi cũng nhìn thấy, cô ấy lần đầu tiên không có hô to, bình tĩnh nói :' ai nha, tớ hình như nhìn nhầm rồi, lại phải chờ đèn đỏ, thật tức giận a " nói xong trực tiếp lướt qua bên người Mẹ Úc. Thời điểm đi qua cửa hàng tiện lợi đó, Úc Ninh nhìn thấy mẹ cô nhặt một cái lon, đổ hết những thứ bên trong ra rồi cho vào trong túi.

Hoàng Vi Vi vẫn biết từ khi cha Úc Ninh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cuộc sống trong nhà không được như trước kia, nhưng không nghĩ tới lại đã đến tình trạng này.

Thấy Úc Ninh hốc mắt đỏ ửng, cô an ủi :" đừng khổ sở, vị đạo diễn kia cũng không phải người có danh tiếng gì, không gặp được Lý Bân cũng không sao, nói không chừng tính khí anh ta còn thối hơn cả Cứ soái ca nữa, vẫn là để cho thần tượng giữ được hình tượng tốt đẹp đi."

Úc Ninh trầm mặc, dần dần bình phục được cảm xúc.

Về đến nhà, mẹ tự nhiên vẫn chưa về. Úc Ninh vo gạo nấu cơm, ngồi ở trên ghế trong phòng khách, lẳng lẳng hồi tưởng lại từng thứ sau khi trọng sinh.

tuy rằng hoàn cảnh gia đình đã đến tình trạng này nhưng mẹ cô chưa bao giờ oán giận một câu, vẫn cố gắng xây dựng biểu hiện ôn nhu, mỗi ngày ba bữa dinh dưỡng phối hợp, nhớ rõ đời trước, mẹ cô trong ngày tết còn mua quà cho cô.

Nếu không phải hôm nay bắt gặp, cô có thể vĩnh viễn không tin, người mẹ yêu nhất sạch sẽ của cô lại sẽ cúi thấp đầu, nhặt những đồ vật có thể bán lấy tiền từ trong thùng rác.

Nếu so sánh, cái thứ mà cô gọi là kiên trì quả thực chỉ là trò cười.

cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Mẹ Úc đẩy cửa đi tới, thấy Úc Ninh, nguyên bản trên mặt còn chút mệt mỏi lập tức nở nụ cười.

" Ninh Ninh, sao về sớm vậy con, đi chơi với Vi Vi vui không?" Mẹ Úc giơ lên túi mua sắm màu xanh trong tay :" mẹ mua xương sườn con thích ăn, buổi tối sẽ nấu canh xương ngô cho con ăn, được không ?"

Úc Ninh chăm chú nhìn nụ cười của mẹ, dùng lực gật đầu, nói :" mẹ, hôm nay có một vài việc, com muốn thương lượng với mẹ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net