Phần 1: Niềm vui ở hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Chương1 : giới thiệu 

     Trong một thành phố W sầm uất những con người đang tận hưởng niềm vui khác nhau cô và anh cũng vậy. Đêm noen cả thành phố như sáng lên đánh bay cái bống tối đêm đông ấy những tiếng cười đùa trên phố cũng như những tiếng nói thì thầm bên nhau nó hiện lên khung cảnh ấm áp sưởi ấm thành phố xa hoa này. 

     Bên trong ngôi nhà khang trang gần ngoại ô của thành phố một gia đình đang chuẩn bị những món ăn ngon lành mùi thơm lan toả xung quanh , cô gái có mái tóc đen được cột lên một cách gọn gàng toát ra vẻ năng động của tuổi 18 cô khuôn mặt cô được ví là khuôn mặt vàng của gia đình vì cô hưởng đc cả hai nét đẹp của cả bố và mẹ ,đúng là cô gái may mắn nhất nhà tuy là em nhưng xinh đẹp hơn chị mình ba phần chính là nữ chính của mỗ tác giả tên Hàn Thanh* đang ngồi xem chương trình ti vi cùng bố Hàn* của mình.

     Những món ăn được dọn ra trên bàn đầy đủ ngũ sắc nóng hổi ngon miệng , mẹ Hàn* liền kêu hai bố con vào ăn cơm cả nhà đoàn tụ trên mân cơm ngày lễ . Nay nhà đông đủ lại thêm cả anh rễ tương lai của cô thì tổng hết 5 người  ,  không khí đang vui vẻ như này mà mẹ cô lại la rầy cô : 

- Bộ con không biết làm việc gì giúp mẹ hay sao mà cứ xem ti vi hoài vậy , lần sau còn vậy mẹ không nương tay nghe chưa. Lâu lâu mới về nhà ăn cơm mà cứ dính cái ti vi , rồi mẹ nhìn sang bố Hàn : ông cũng không nói gì rồi nó hư cho mà xem .

- Riết rồi cái nhà này không có tui là không được.

     Vâng bố cô chỉ biết cười thôi, mỗi người mỗi đũa đang chuẩn bị ăn cơm thì từ ngoài vọng vô cái tiếng chào to " Con chào cậu mợ " , mọi người đơ người thì cái người đó cũng vào tới cửa phòng ăn mặt cười hì hì như đúng rồi , rồi chạy vào bếp lấy cả bát đũa ra ngồi ngay bên cạnh cô .

   Cô cảm thán ' thật là tự nhiên nha' nhà ai cũng đơ ba giây vâng đây là gương mặt thân quen của người anh họ Hàn Minh Đạt như xa mà gần của cô biệt tài ăn chực lâu đời của nhà cô . Đơ xong thì cả nhà cũng  chỉ biết thở dài trong lòng thôi, chào qua hỏi lại đôi lời với bố mẹ cô rồi người gì mà tự nhiên không vô duyên nhiều chuyện hết sức quay qua hỏi cô :

  - Dạo này mập lên nha em gái mặt tròn như cái mâm luôn rồi , miệng thì cười như đúng rồi 

     Cô tức nhưng mà cô nhịn nha sức chịu đựng của con người có giới hạn mà cái thằng cha này không bỏ , cô liền đáp trả hắn một câu khiến hắn cười hề hề:  

- Bộ anh không thấy miếng duyên của a rớt ngay cái chén rồi à , nói câu nào câu náy thiếu duyên dễ sợ luôn .

       Mẹ cô không  để hai người có thời gian anh câu cô cũng  một câu thì nói to ăn cơm nào cả nhà vâng và tất nhiên mọi chuyện dừng lại bắt đầu ăn cơm . 

      Hai người tình cảm nhất bàn cơm là chị hai cô Hàn Minh Thi cùng với anh rễ tương lai Cao Bá Phi , cơm chó rãi khắp bàn mà ba mẹ cô lại biết như không  biết cũng ông đũa này bà lại đũa kia gắp cho nhau ăn . Cô và ông anh họ chỉ biết gặm cơm cho xong thôi, đau trong lòng ghê gớm cô một người ngang ngược thế này chưa nếm thử chuyện tình cảm chỉ biết khóc trong lòng.

   Ăn cơm xong mọi người ngồi trong phòng khách vừa ăn hoa quả vừa xem tivi , ba mẹ cô hỏi chuyện anh rễ còn cô thì vừa ăn vừa coi tivi thôi biết gì đâu mà nói mới 18 tuổi đời. Thấy mọi người đều có chuyện để nói mà anh họ lại ngồi không bắt đầu ngứa chân rủ cả nhà đi dạo phố, mà cái tuổi ngũ tuần rồi nên ba mẹ cô ở nhà còn lại thì lên xe anh rễ đi đến trung tâm thành phố. Đến nơi đc gọi là toà thương mại ViCo  bốn người chia hai ra để có không gian cho hai người kia chứ đi chung thì có ngày căng bụng , hẹn nhau giờ về rồi bốn người tách ra hai anh chị cô thì đi cafe còn cô thì đi mua sắm nói chứ anh họ cô không gì ngoài tiền đi tranh thủ chút ít chứ sao giờ.

Cô đi vào thang máy bấm tầng anh họ cô đi theo thôi biết sao giờ không đi cùng lại để chạy lung tung anh lại bị mắng anh hỏi:

- Đi đâu đó 

- Mua đồ chứ đi đâu 

  Đến nơi là tầng 5 cô chạy đủ cửa hàng từ đông sang tây anh cô sách nặng cả tay , mua sắm đến mệt thì cô rủ a lên tầng 10 ăn nhẹ , chọn bàn gần cửa kính ngồi xuống để anh cô chọn món cô thì ngồi ngắm cảnh phố đêm sáng sủa. Cô ngồi đó nhận được tin nhắn của mẹ ' tối về sớm mai đi hội chợ giúp mẹ nghe chưa' , hội chợ ở ngoại ô từ nha đi khá gần nhưng đường xá khó đi nên mẹ nhờ a rễ chở cô với chị đi mẹ cô nói" thân già này mà đi chắc không có ngày về luôn " thế là cô phải đi chớ sao. Cô phải rũ thêm con bạn thân chí cốt đi mới được.

Cũng tại toà nhà VICO  đó tại tầng 49 lại đang nổi nhạc tưng bừng ngồi ở ghế sofa to ở góc phòng là người đàn ông điển trai nhắm mắt dưỡng thần như không nghe thấy tiếng nhạc sập sìn kia anh chính là nam chính của mỗ tác giả Trần Lãnh Dương , người như tên anh là người lạnh lùng làm việc gì cũng nhanh gọn dứt khoát trong giới không ai không ngưỡng mộ anh , đôi mắt sắc bén ngũ quan bậc nhất khiến anh như ngọn nến lung linh trong đêm .

Không gì là không thể làm là biệt danh của anh,nắm trong tay là cả một bang lớn được Trần gia đứng sau danh tiếng vang khắp cả nước . Tuy trong phòng nổi nhạc nhưng anh không để ý đến nhiều chỉ biết nốc rượu từng ly từng ly một uống xuống mà không nhăn mặt xí nào cả, ăn chơi uống rượu để tiếp sức cho anh em trong bang ngày mai lên đường đi đến ngoại ô chơi một bữa.

Chơi ở đây là chơi cả một bang đảng nhà người ta đấy ạ

Vùng ngoại ô , nơi đây là nơi được ví như tiên cảnh nhiều cây thoáng mát và yên bình nó như cách biệt với những khu phố nhộn nhịp ở trung tâm , khu chợ ngoại ô nổi tiếng bởi có nhiều loại thuốc quý  hay thực vật ,thực phẩm ,vật phẩm .. hiếm gặp ,có cả kiếm và nhiều dụng cụ khác nữa  được tổ chức 1 năm 1 lần tại khu phố rộng đơn giản cách trung tâm thành phố 5 kilomet mọi người rất ít biết đến hội chợ này vì nó được tổ chức kín. Trên một chiếc xe 4 con người ngồi nói chuyện vui đùa mà không  biết được rằng sắp có tai hoạ lớn đang chờ bọn họ.

Không khác gì bốn người kia cả đoàn xe đen gần 10 chiếc đang di chuyển về ngọn núi ngay cạnh hội chợ diễn ra đang chuẩn bị cho trận chiến sống còn cũng không biết sự nguy hiểm của chuyến đi lần này có thể sẽ là lần sống xót cuối cùng trước thảm hoạ của sự chết chóc .

Một loại virus đang dần xâm chiếm thành phố và cả nước chỉ trong hôm nay mọi thứ sẽ bùng nổ cả thiên nhiên cũng không  thể nào ngăn chặn được sự hiện diện của chúng ... mọi thứ như bị nhuộm đen nhiều người mất lí trí biến thành sinh vật máu me ghê sợ . Tất cả như chỉ chờ đợi một khoảnh khắc nào đó rồi bùng nổ biến thế giới thành vũng máu đe doạ sự sống con người .

* mỗ tác giả không  nghĩ ra tên nhân vật xịn hơn đc đơn giản thế thôi 

* kêu bố Hàn mẹ Hàn cho ngắn gọn tác giả nhát nghĩ tên quá rồi





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net