Chương 17 : Cứu người hóa hại mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tại hành lang cung điện kinh thành Tebe ]

Unashu ngạc nhiên khi nhìn thấy Asisu từ xa mặc trang phục nam nhân đang chạy đến : " Kìa nữ hoàng Asisu ? Người trở về sao không báo ai ra nghênh đón ? Trang phục của người ....?"

- "U..Unasu ! Men..Menfuisu đã đi cứu tế chưa ? " - Asisu khựng lại một chút, lấy lại vẻ điềm tĩnh . Nàng vừa thở vừa hỏi Unasu.

Unasu cung kính trả lời : "Thưa nữ hoàng ! Hoàng thượng đã đi và về từ hôm qua rồi ạ !"

- " Hôm qua ?" - Asisu nhẩm nhẩm tính trong đầu - " Vậy hôm nay sẽ..." - Đột nhiên sắc mặt nàng thay đổi .Không để ý đến hình tượng bản thân cao quý nữa, Asisu nhanh chân phóng thẳng đến chỗ cung điện của Carol . Unasu không nói gì đuổi theo sau nàng.

Bắt gặp bóng người Ruka từ phía xa cũng đang hướng đến chỗ Carol .Asisu hét to : "Ruka ! Nhanh đến Carol !"

Nghe thấy giọng của Asisu . Ruka thoáng ngẩn người không hiểu rồi dùng toàn lực chạy đi như lệnh Asisu .Hắn biết , Asisu làm gì cũng có nguyên nhân cả .

-----------

Carol tự trách mình đáng đời , đã quá tin tưởng Menfuisu nên giờ đây nàng phải trả một cái giá quá đắt . Đến khi sóng gió ập đến , nàng cảm thấy nhớ gia đình mình vô cùng . Carol quyết định trầm mình xuống sông Nile tự vẫn.

Cung điện Carol giáp ngay với dòng chảy con sông Nile , giữa hành lang còn làm hẳn một lối đi hẹp dài nối liền ra sông nên việc di chuyển ra sông không quá khó khăn với nàng. Đợi mọi người không để ý , tự thân một mình Carol lặng lẽ đi đến con đường hẹp dài đó . Quyết định ra đi này nàng cảm thấy rất đúng đắn . Quan điểm hôn nhân của hai người hoàn toàn khác nhau , làm sao nàng có thể chung sống được ? Nàng ngẫm hãy để cho dòng sông Nile thần thánh này rước đi sinh mạng của nàng , để tình yêu nàng đối với Menfuisu là mãi mãi bất diệt .

Quay người nhìn cung điện lần cuối , Carol nói trong nước mắt : " Vĩnh biệt kinh thành Tebe ! Vĩnh biệt Ai Cập ! Tôi sẽ nhớ nơi này lắm !"

- "Lệnh bà ! Xin đừng ! Người đang làm gì vậy ?" - Ruka hét lên khi nhìn thấy Carol đã đi đến bậc thang nối liền với con sông .

Thị nữ trong phòng lúc này mới ùa ra xem chuyện . Bọn họ kinh hãi la hét, kêu gọi binh lính đến ngăn Carol lại .

Ruka , Asisu , Ragashu , cả ba người cùng lao nhanh đến chỗ Carol đang đứng. Carol như người mất hồn, không nghe thấy bất kì tiếng kêu nào , không ngoảnh lại dù chỉ là một lần ,cứ thế mà đi thẳng. Nước sông đã chạm đến eo Carol .

Lộn nhào mấy vòng, Ragashu kịp đến phía cầu thang trước. Hắn phi thẳng xuống sông bơi đến chỗ Carol , nước đã ngập đến ngực nàng. Phải thật cố gắng, chỉ cần để hiện lên dòng xoáy dưới lòng sông là xem như thất bại . Ruka lúc này cũng làm theo Ragashu , nhảy xuống sông bơi đến chỗ hai người . Asisu tự biết bản thân mình đang mệt, có nhảy theo cũng chỉ rước họa vào thân nên liền dừng chân đứng sát mép cầu thang mà theo dõi .

Dù đã nắm được lấy tay Carol nhưng nàng nhất quyết vùng vẫy dưới sông khiến cho Ruka và Ragashu cứ nắm tay rồi lại tuột , khó lòng mà kéo lên bậc thang được . Cả ba người giằng co dưới nước cho đến khi Carol đuối sức mới có thể kéo nàng lên được bờ .

Thấy Carol được cứu ,mọi người reo lên mừng rỡ : "Cứu được rồi ! Mẹ sông Nile đã để lệnh bà trở về rồi ! Lệnh bà đã không bỏ rơi chúng ta rồi !"

Ragashu đỡ lấy một bên người Carol đi lên .Toàn thân hắn ướt sũng , công lao to lớn như thế mà giờ bị người ta xem thường ,bác bỏ ngay trước mắt. Hắn tức giận quát lên : "Về ! Về con khỉ ! Bộ không thấy hai ta phải cực khổ mới lôi được nó lên sao ? Mắt các ngươi dùng để trưng cho có hả ? Sớm biết như thế này thì ta đây mặc xác các người muốn ra sao thì ra !"

- "Trật tự Ragashu !"- Asisu ra lệnh - " Xem xem Carol có làm sao không ?"

Ruka lay lay người Carol : "Lệnh bà , người không sao chứ ?"

Dần lấy lại được ý thức, Carol ho vài tiếng rồi ngước mắt nhìn lên Asisu . Nước mắt lại lăn dài trên hai bên má , nàng nghẹn ngào : "Asisu ! Sao chị không cho tôi về với sông Nile ? Híc híc...Menfuisu đã không cần tôi nữa, tôi ở lại đây làm gì ? Híc híc..."

Câu nói vừa thốt ra, Asisu điên tiết trong lòng. Một nam nhân mà ngày trước nàng sống chết giành giựt, nay con người này lại ngang nhiên dễ dàng từ bỏ khi chưa rõ sự việc. Một tình yêu hời hợt như vậy lại khiến Menfuisu chết mê chết mệt vì Carol ,hại bản thân Asisu phải đau khổ triền miên . Đây được xem như là một sự sỉ nhục lớn đối với Asisu , tâm tư nàng ngày trước như đang bị chà đạp không tiếc thương. Nàng chậm rãi khom người xuống Carol . Lấy hết lực, Asisu vung tay một cái .

Bốp !

Asisu tát thẳng thừng vào mặt Carol trước mắt mọi người . Carol ôm má , tất cả đều sững người nhìn Asisu.

Hít một hơi thật sâu. Asisu lên giọng quở trách : "Ngươi tự nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ xem xem giống ai ? Ngươi có nhận thức được bản thân mình hiện là hoàng phi tôn kính của Ai Cập hay không ? Ha ! Không cần ? Không cần thì ngươi tự đi trầm mình tìm đến cái chết à ? Trí thông minh thần thánh mà mọi người hay ca ngợi đi đâu mất rồi ? Đó là cách tốt nhất rồi hả ? Tình yêu của ngươi chỉ được bấy nhiêu thôi sao ? Thật không đáng để ta phải bận tâm chạy đến đây như vậy mà !"

Carol ôm mặt khóc lóc không nói nên lời .Trong đầu nàng bây giờ rối tung lên. Nàng không tự vẫn, không biến mất khỏi cuộc đời Menfuisu thì nàng còn làm được gì nữa ? Ở lại đây để xem hai người tình tứ với nhau hay sao chứ ? Tất cả chứng cứ đã quá rõ , chính miệng Menfuisu cũng thừa nhận đã qua đêm cùng Kafura mà .

Ragashu lại đỡ Carol đứng lên rồi đẩy nàng về phía thị nữ như trút bỏ gánh nặng, hắn nhìn Carol bằng cặp mắt xem thường : "Ngu xuẩn ! Có tí việc mà đã làm ầm lên ! Cứ người ta đến thì mình ra đi sao ? Không biết giành về lại à ? Làm như cô chắc phi nào của hoàng đế các nước cũng thi nhau nhảy sông tự vẫn chết hết quá . Chỉ mới một chút đã không chịu đựng được . Vô dụng ! "

Nhìn Carol bị Asisu tát như vậy nhưng không một ai dám lên tiếng giúp nàng. Việc Menfuisu bị ả Kafura bám víu lấy suốt ngày cả hoàng cung này đều biết . Nhưng chưa làm gì mà đã buông xuôi như Carol thì đúng thật là quá nhu nhược .

Một thị nữ thân cận dìu lấy Carol : "Đúng đó lệnh bà ! Chưa tìm hiểu rõ ràng mà đã ra đi như vậy là không đúng chút nào. Tình yêu giữa hoàng thượng dành cho người có trời đất chứng giám . Nào có phải chuyện đùa !"

Unasu cũng lên tiếng phụ họa : "Hoàng phi và hoàng thượng đã cùng vào sinh ra tử . Hoàng phi cũng nhận ra được sự chân thành của hoàng thượng dành cho người đúng không ? "

Menfuisu lúc này mới từ phía xa chạy đến : " Carol ! Carol ! Nàng có làm sao không ?" - Chưa kịp hiểu lí do vì sao Carol lại trầm mình như vậy thì lại nhìn thấy Asisu đứng bên cạnh nàng . Hắn nhất thời không suy nghĩ, bay đến nắm lấy cổ tay Asisu hất nàng ra xa Carol rồi quát lên : "Tránh xa Carol của ta ra ! "

Lực của Menfuisu cũng không phải là mạnh lắm nhưng do Asisu giờ cũng đã cạn kiệt sức nên ngay lập tức bị hất ra một quãng khá xa. Nhất thời không đứng vững được , nàng lảo đảo vài bước rồi hụt chân té xuống dòng sông Nile đang chảy cuồn cuộn bên cạnh .

- " Trời ơi ! Asisu !" - Ragashu mặt tái xanh la lên thất thanh. Sự việc quá bất ngờ khiến nhất thời không ai phản ứng kịp . Hắn cuống cuồng, hoảng loạng ,tay chân Ragashu lúc này cũng đã sớm lã đi vì mệt nên cũng không dám liều mình bơi lần nữa .

Ruka mặt không còn chút máu hét lên : " Nữ Hoàng !" - Hắn ba chân bốn cẳng chạy ra cầu thang rồi nhướng người nhảy luôn xuống sông. Tầm quan trọng của Asisu trong lòng chủ nhân làm sao hắn không nhận biết được ! Không bảo vệ được Asisu thì Ruka xác định sẽ lấy cái chết mà tạ tội cùng hoàng tử Izumin .

Carol gào thét : "Không ! Menfuisu ! Chàng hiểu lầm rồi ! "

Ragashu mất bình tĩnh, nắm chặt tay đấm thẳng một cái vào mặt Menfuisu : "Tên khốn chết tiệt nhà ngươi ! Hàm hồ ! Asisu mà có mệnh hệ gì thì Ai Cập của ngươi cũng không còn đâu ! Hai người các ngươi , đúng là trời sinh một cặp , óc không bằng quả nho mà !" - rồi ngã quỵ xuống đất. Asisu, người bạn duy nhất của Ragashu khi trở về thế giới này . Nàng mà có làm sao thì Ai Cập ,hắn dễ bỏ qua như vậy sao ? Ngay cả Izumin, chắc chắn cũng sẽ không thèm nhìn mặt hắn nữa !

Menfuisu ngây người chết lặng . Cuối cùng chuyện này là thế nào ?

Binh lính kháo nhau nhảy xuống cứu Asisu . Đối với một người còn sống, còn nhận thức quẩy mình trong nước thì còn có cơ may. Nhưng Asisu đã sớm ngất đi ngay khi chạm xuống mặt nước . Cơ thể nàng cứ điềm nhiên rơi sâu xuống mực nước sông kia. Ông trời có phải là đã quá ác với Asisu ? Mỗi khi cố gắng thay đổi một chuyện gì đó thì người gánh lấy hậu quả luôn luôn là nàng .

Tất cả mọi ánh mắt , sự tập trung đều đổ dồn về con sông Nile . Hơn hai mươi người ngụp lặn tìm Asisu nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng. Ragashu chỉ biết thấp thõm ngồi trên bờ chắp tay thầm cầu nguyện cho sự an toàn của Asisu .

Thủy triều càng lúc càng dâng cao , lúc này việc tìm kiếm người cũng chỉ như mò kim đáy bể .

-----------

- " Ái Nhi ! Ái Nhi ! " - Giọng nói quen thuộc vang lên .

Ai ? Là ai đã gọi nàng ? Cái tên này ...đã hơn hai năm nay bị cho vào quên lãng rồi mà ? Là nữ nhi, tuyệt không phải Ragashu !

Có cảm giác như bị ánh sáng chói mắt như đèn pha chíu vào mặt , Asisu hơi xê dịch đầu né đi , nhíu mày khó chịu .

- " Ái Nhi ! Em đã tỉnh rồi sao ? " - Lại thanh âm khi nãy . Asisu kinh động trong lòng . Đây rõ ràng là giọng nói của chị quản lí ở hiện đại mà ?

Asisu có cảm giác đầu mình xoay vòng vòng đến phát choáng , mắt nàng muốn mở cũng không mở được . Một trận đau đầu ập đến khiến Asisu nhất thời không chịu đựng được .

- " Hự !" - Nàng khẽ kêu lên một tiếng rồi lại ngất đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net