Chương 3 : Izumin xuất hiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Lời đồn về cô gái sông Nile mỗi lúc càng được lan truyền rộng rãi , quốc vương Hitaito phái hoàng tử Izumin cải trang thành thương nhân để lẻn vào AI Cập . ] 

Ta ngồi dựa người trên ghế trường kỉ một cách thảnh thơi ăn nho ,ngắm nghía cái "body" chuẩn không cần chỉnh của chính mình . Đúng là trước sau gì ta cũng vẫn là người đẹp . Hồng nhan bạc mệnh ! Sống hai kiếp người nhưng tình yêu vẫn không thành . Thôi thì làm bà cô già ế đầy uy quyền ở Ai Cập cũng được. Yêu để rồi khổ , ta sợ yêu lắm rồi !!!!

- " Ari ! Vật ta dặn người làm,ngươi đã cho người làm xong chưa ?"

- " Đã xong từ hôm qua rồi thưa Nữ Hoàng "

- " Uhm tốt ! Carol hôm nay có dạo vườn cùng Hoàng thượng không ? "

- " Thưa Nữ Hoàng , cô gái sông Nile đang chuẩn bị ra ngoài cung dạo phố rồi ạ ! "

- " Dạo phố ? Có vẻ thú vị nhỉ . Ta cũng muốn lượn vòng xem người dân sinh sống thế nào trước khi về Hạ Ai Cập. " - Đã trở về hơn ba tháng nay mà vẫn chưa được ra khỏi cung điện.Ngoài việc trốn trong điện thờ tập múa hát cho khuây khoả,khoẻ người thì ta chẳng có việc gì làm nữa cả.Ngay cả kế hoạch phục hưng cũng đã được lên lịch tỉ mỉ từ lâu.Ta sắp nằm ở đây mọc rong mọc rêu luôn rồi.Thêm dạo gần đây Carol cứ quấn lấy ta hết hái hoa tới bắt bướm ,thật là phiền chết được. Tuy giờ suy nghĩ của ta về nàng đã thay đổi,ta cũng không còn hận nàng nhưng cái cảm giác chán ghét ngày trước thì vẫn không hết được.

Ta cùng Ari giả dạng thường dân ra ngoài .Nếu ta đoán không lầm thì hoàng tử xứ Hitaito sẽ xuất hiện vào lúc này để được nhìn thấy Carol . Ta cố tìm một chỗ thật cao để xem "phim" .Ôi ~ Cứ như phim vậy,chàng và nàng gặp mặt,rồi xuất hiện tình yêu đơn phương,rồi kết quả nàng lấy người đàn ông khác.Thiệt lãng xẹt !

- " Ari ! Ari ! Ngươi đoán xem giờ này Carol đã xuất phát chưa ? "

- " Ari ! "

- " Ari ? " - Ơ ? Lạc rồi ! Không phải chứ ??? Vừa rồi còn đứng sát sau ta mà ?? Thôi vậy cũng khoẻ , tạm thời ta không cần phải cố gắng lạnh lùng như ta kiếp trước. Xem như hôm nay được một ngày trở về lại Ái Nhi vậy  !

Thực sự ta không có ấn tượng gì lắm với tên hoàng tử này nên việc tìm hắn cũng không dễ. Còn Carol thì trùm khăn kín đầu để che đi màu tóc nên cũng thật là nan giải quá đi mà.

Oa ~~

Bỏ cuộc ! Không tìm nữa ! Chán rồi ! Ta bễu môi bất mãn rồi đi lượn vòng vòng các con phố . Đi đến một nơi vắng vẻ không một bóng người qua lại ,ta ngồi lặng yên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi,gió nhè nhẹ thổi , khung cảnh thật chói chang yên bình ,không khí trong lành làm ta nhớ cái cảm giác khi còn là Ái Nhi.Ta đứng trên bục vinh quang ngàn người yêu mến,đi đâu cũng phải dòm trước ngó sau,cư xử lúc nào cũng phải dè dặt,bước ra đường là có xe hơi đưa rước ,những tia nắng như thế này khi ấy muốn chạm vào người ta thật không dễ chút nào.Chậc ,từ một người nổi tiếng luôn có paparazi rình rập 24/24  cho đến một nữ hoàng xinh đẹp bị từ hôn,hữu danh vô thực ...đến khi nào ta mới được tự do thể hiện cảm xúc của mình đây ? Đến khi nào ta mới thoát khỏi vỏ bọc này ? Ta khẽ mỉm cười,nụ cười chán nản rồi cất tiếng hát.Bài hát mà đã nhiều năm qua ta dùng để tự an ủi chính mình :

" Khi con người sinh ra, ta đâu biết sinh trúng vì sao nào

Ngôi sao may mắn hay ngôi sao băng lạnh căm

Ta đâu thể biết người ơi!

Thì hãy cố gắng, cố gắng bước qua những đau buồn

Tia nắng sẽ đến trong màn đêm

Thì hãy cố gắng cứ thắp ước mơ về mai sau

Rồi ngày mai, ngày mai đường thênh thang... là riêng ta.

Mình hãy cứ bước, cố gắng cười lên trong nỗi đau

Đừng bận tâm chông gai ngăn bước chân phong trần

Cuộc đời ko như, như chính mình vẫn mơ

Đừng bận tâm, mai ta sẽ thành công.

Mình hãy cố gắng, cố gắng cười lên trên nỗi đau

Cuộc đời ta mai sau lại tươi sáng

Trong trái tim mỗi người nhiều ước mơ khát vọng

Thì người ơi hãy cố gắng từ bây giờ. "  

Đúng là dù cho là Ái Nhi hay Asisu,giọng hát của ta cũng thật là tuyệt vời ! Xem ra Ông trời cũng khá đối tốt với người ế như ta .Hahaha!

Ngồi thêm chừng mười phút,cảm thấy cũng đã lâu,ta đứng dậy định bụng sẽ trở về cung điện trước khi đoàn Carol trở về. Vừa xoay người thì bỗng giật mình. Một người con trai đứng phía sau ta nhìn ta mỉm cười,hắn có mắt màu trà đầy sức hút và mái tóc màu trắng dài được buộc hờ bay bay trong gió , khuôn mặt khôi ngô bừng đỏ do ánh nắng mặt trời, dáng người cao đầy đặn , toàn thân toát ra vẻ uy quyền  ,lãng tử . Hắn không phải là người Ai Cập ta ?

- " Ngươi Ở đây từ bao giờ ? " - Ta nhìn hắn , lãnh đạm hỏi .

Hắn nhìn ta hồi lâu, nhã nhặn đáp : " Không lâu , mới đây thôi.Chỉ là từ lúc nàng đến đây ."

Ta tỏ vẻ không tin : " Lúc ta đến ? Không có ai hết mà ? " .

Hắn không nói gì,lại chỉ nhìn ta mỉm cười . Thật là ...khi không lại hát free cho tên ngoại tộc này nghe mới ức cơ chứ,thiệt là muốn nhào vào hắn đòi tiền cát-sê rồi đạp cho mấy cái quá (>_<)

Hắn đưa một bàn tay lên cằm chà chà,mắt nhìn ta đăm đăm từ trên xuống dưới rồi tỏ vẻ suy tư : "Nàng là vũ nữ ca múa ?"

What the... ? Vũ nữ ? Vũ vũ con khỉ ! Ta đây là ca sĩ hạng nhất của Việt Nam mà dám gọi ta một cách tầm thường vậy hả ? Thay vì "vũ nữ" thì sao lại không dùng từ "siêu sao" đi chứ ? Cái tên người lạ thấp kém này (>_<) Cố nén cơn giận đang bừng bừng trong người,ta nhìn hắn một cách lạnh nhạt : " Xem như chúng ta có duyên gặp nhau và duyên ta đến đây chấm dứt ! Chào ngài ! Không hẹn ngày gặp lại". Nói xong ta vội bước thật nhanh lách đi,hắn bước lên về phía ta tỏ vẻ muốn níu ta lại nhưng có một tên trùm khăn khác đến nói nhỏ gì đó làm hắn khựng lại . Lúc hắn quay đầu lại tìm ta cũng là lúc ta đã biến đâu mất .

Đi được một đoạn thì Ari tìm hấy ta,cũng may vừa kịp lúc,trễ một chút là Ari đã cho quân đội tìm kiếm ta rồi . Hic !

Ta chọn một chỗ cao ít người qua lại,cùng Ari đứng đó theo dõi đoàn người Carol phía dưới.Thấy Carol cúi nhặt cái gì đó,ta lấy làm tò mò,nheo mắt để nhìn rõ hơn . Cuộn vải ? A ! Dấu hiệu hoàng tử Hitaito xuất hiện đây mà ! Nhìn theo cánh tay Carol giơ lên trả cho người đàn ông phía trước .

Kia là Izumin ? Người có hoàn cảnh giống ta,yêu một người mà không bao giờ được đáp lại.Ừ thì..ta và ngươi là hai kẻ đồng cảnh ngộ....Nhưng sao...nhìn dáng vẻ hắn trông quen quen ? Thật là , trùm khăn kín thế kia,lại còn đứng xa làm ta khó nhìn ra ai quá.Ở phía dưới phố,lúc đó hắn cũng vừa vặn nhìn nhìn sang đánh giá Carol .

[ Cô gái sông Nile này đúng là có một mái tóc màu vàng kì lạ .Đôi con ngươi màu xanh trông thật chẳng giống người thường chút nào . Làn da trắng hiếm có trên mảnh đất này .Nhưng ngoài ba điểm đó ra,thì nhìn kiểu gì nàng cũng chỉ là một cô nhóc đang tuổi trưởng thành . Nếu đổi lại là mái tóc đen cùng mắt đen,thì chắc nàng cũng như bao người con gái khác . Không giống với .... ]

" Ngươi không phải người Ai Cập ! Tên kia ! Người từ đâu đến ? " Unasu quát lớn . Binh lính ẩn xung quanh cũng nghe đó mà lộ diện , bảo vệ xung quanh Carol khiến nàng bất ngờ và vô cùng khó chịu .

Izumin khiêm tốn trình lên giấy thông hành,tự giới thiệu hắn là thương nhân từ sa mạc phía Tây đến.Carol nghe thấy thế liền lấy làm phấn chấn,bước tới hỏi dồn dập Izumin khiến hắn trả lời không kịp . Ta phì cười,nàng đúng là thật dạn dĩ mà.Không cần vội đâu Carol à,ngày tháng còn dài , em sẽ được hỏi chuyện hắn dài dài .

------------

Khi biết ta sắp trở về Hạ Ai Cập,Carol tỏ vẻ quyến luyến không rời.Aizz,thật làm cho ta nhớ lại lúc ta đến hiện tại làm thân với nàng,nàng cũng một mực yêu mến ta như vậy.Ân ân oán oán biết bao giờ mới hết ?

- "Carol này , em có thích xem ca múa nhạc không ?"

- "Ca nhạc ? Em rất thích ! Ở thế kỉ 21 ca nhạc sôi nổi hơn ở đây nhiều.Họ nhảy và hát rất nhiều thể loại,dù gì đi nữa ở quê hương vẫn là nhất !" - Nói đến đây nàng tỏ vẻ hãnh diện tự hào,thoáng sau đó là nét mặt u buồn.Chắc có lẽ nàng nhớ nhà.

- " Carol à,nếu em có nhã hứng thì mai đến đây,ta sẽ hát cho em nghe xem như món quà ta tặng em trước khi ta rời khỏi đây.Đến một mình thôi nhé !" - Ta cẩn thận căn dặn nàng.Đây là chuyện mà ta đã suy nghĩ rất lâu , hậu quả thì ta không lường trước được nhưng có lẽ đành phải thẳng thắn.Ít nhất là như vậy ta sẽ yên lòng hơn .

Ta đã quyết lùi về sau hậu trường,sống yên ổn với ngôi vị Nữ Hoàng,dẫn dắt đất nước ngày một đi lên.Còn về những người còn lại,ta không quan tâm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net