Chương 4 : Tranh cãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Wow...tất cả là do chị làm hết à ?" - Carol vừa bước vào điện đã trầm trồ khen ngợi bày trí trong điện .

- "Không phải,chỉ là ý tưởng của ta thôi.Còn bị họ mới là người làm nên chúng " - ta chỉ tay về phía Ari và những người còn lại - "Nào , em ngồi xuống đây ! "

Ta ra lệnh cho mọi người lui ra để lại mỗi ta và Carol trong phòng.Ta bước chậm rãi ra giữa điện ,xoay người ,mặt đối mặt với Carol . Phù , hôm nay là liveshow mình làm tặng riêng cho nàng : " Hứa với ta,những gì của ngày hôm nay,tại điện này,chỉ ta và em biết thôi nhé Carol ? Và em phải im lặng cho đến khi ta kết thúc ."

Carol có vẻ không hiểu nhưng nàng vẫn vui vẻ nhận lời :" được thôi ! Em hứa ! " .

Ta mỉm cười hài lòng rồi hai tay để trước ngực,mắt nhắm lại , thả lỏng toàn bộ cơ thể. Bắt đầu thôi nào !

"Little faith brightens a rainy day

Life is difficult; you can't go away

Don't hide yourselve in the corner

You have my place to stay

Sorrow is gonna say goodbye

Opens up you'll see the happy sunshine

Keep going on with your dream

Chasing tomorrow's sunrise

The spirit can never die."

- "Asisu ! Chị...chị hát tiếng Anh à ? Phải không ? Là tiếng Anh đúng không ?" - Carol hoảng hốt,nàng như không tin vào tai mình ,vừa hỏi vừa đi về phía ta. Ta ra dấu bảo nàng ngồi yên nhưng nàng càng đi nhanh hơn làm ta phải vừa hát vừa bay nhảy để tránh né nàng . Hừ,người ta đang hát,thật bất lịch sự quá mà !  Có gì thì cũng phải đợi hát hết bài đã chứ (>_<)

- "Xin lỗi vì ta đã đưa em đến thế giới này !" - Vừa dứt xong câu hát cuối là nàng vừa bắt kịp ta,ta nhìn nàng tỏ vẻ hối lỗi.Đúng thật ngay từ đầu ta đã sai.Là ta tự đem nàng đến để Menfuisu yêu nàng.

Carol tròn xoe mắt nhìn ta :" Asisu ! Chị đã nhớ lại rồi sao ? Thực sự đã nhớ lại sao ? "

- "Phải ! Ta đã nhớ ra khoảng thời gian đó rồi.Nhưng em đừng hỏi ta cách quay về hay hóa giải lời nguyền.Về sau em ắt sẽ tự tìm ra cách muốn đến là đến,muốn đi là đi.Bản thân số mệnh em đã bị bắt buộc phải gắn bó với nơi này nên chuyện hóa giải kia là bất khả thi. "

Carol vội nắm chắt lấy cổ tay ta  giật mạnh,hai mắt ngấn lệ ,dồn dập hổi ta hàng loạt câu hỏi :"Là thật ? Chị nói thật ? Tại sao ta không thể hóa giải nó ?  Chính chị là người đã mang tôi đến đây mà ? Tôi đã làm gì cơ chứ ? Tại sao chị lại nỡ đem tôi đến thế giới xa lạ và tàn độc này ? "

- " Thế tại sao ngươi lại vào phá giấc ngủ của chúng ta ? Chúng ta đã làm gì sai ? Nghiên cứu ư ? Nực cười ! Đem hài cốt người khác ra khỏi nơi chôn cất là không có lỗi sao ? Cái đó không phải là xúc phạm à ? " - Ta bực tức quát lớn.

Carol cố cãi :" Không phải ! Chúng tôi..chúng tôi chỉ nghiên cứu,ghi lại rồi truyền dạy cho những thế hệ sau này.Chúng tôi làm vì đam mê ! Việc làm chúng tôi không hề có í xúc phạm ai cả ! Mọi cổ vật sau nghiên cứu sẽ được bảo quản cẩn mật tại khu triễn lãm.Không hề sai gì cả ! "

Ta nghiêng người cười lớn : "Haha ! Thế ta cũng đào mộ tổ tiên ngươi,lấy xác rồi nghiên cứu nhé ? Ngươi cảm thấy thế nào ? Một tiểu thư suốt ngày được cưng chiều,gia đình đầy đủ người êm ấm hạnh phúc,suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu vớ vẩn như ngươi thì hiểu cái gì ?  Ta vốn dĩ định làm tiệc hoà với ngươi, có lẽ ta đã đánh giá ngươi quá cao.Ta cứ ngỡ ngươi là đứa biết suy nghĩ ,xem ra ta đã lầm !  "

- "Ta đã dịu dàng nói rõ cho ngươi hiểu vậy mà ngươi lại không chịu suy nghĩ .Ngươi muốn trở về thế giới của ngươi ? Được ! Chỉ có cái chết mới có thể đưa ngươi trở về.Ngươi dám không ? " - Ta gằng giọng xuống,đập vỡ bình hoa rồi cầm một mảnh vỡ tiến lại gần Carol với ý định hù nàng. Nàng cuống cuồng tránh ra xa ta,miệng không ngừng la lối : "Asisu ! Chị định làm gì ? Ối ! Cứu ta với !!!!! Hoàng đế Menfuisu ! Ngươi đâu rồi ??????  "

Hừm..con bé này đúng là ồn ào thật (=.='') Vừa rồi còn mạnh miệng thế mà chưa gì đã quíu cả lên .

-" Asisu ! Chị mau dừng tay ngay cho ta ! " - Cùng lúc đó Menfuisu đạp cửa bước vào.Đập vào mắt hắn là cảnh tượng ta đang cầm mảnh vỡ nhọn hoắc hăm he Carol mà hắn yêu thương đang khóc lóc sợ hãi.Hắn lao nhanh vào che chắn cho nàng ấy rồi xoay người nhìn ta dữ tợn,như muốn ăn tươi nuốt sống ta.

- " Hửm ? Menfuisu ? Sao em lại ở đây ? Em vào mà không có sự cho phép của ta à ? " - Ta khó chịu hỏi hắn . Èo....tình huống này thì thật là khó giải thích đây .Ta có định đâm con bé thật đâu chứ :(( Khi không lại tăng điểm cộng cho hắn,còn ta thì lại bị điểm trừ,trở thành nhân vật xấu xa. Gru...

- " Ta không thể tin là chị như vậy .Chị quả thật đã thay đổi ! Chị ra tay quá ác độc ! Ngay cả người ta yêu , carol  - nàng là con gái của nữ thần sông Nile mà chị cũng dám động vào ? Chị xem ta là gì ? Trong mắt chị còn có hoàng đế Menfuisu này hay không ? Haha ! Ta cần chị cho phép để bước vào đây sao ? Chị nên nhớ rõ một điều : Đây là hoàng cung của ta ! Ta muốn vào là vào,ra là ra . Há có ai cản được ta đây ? " - Hắn vừa quát lớn vừa tiến đến bóp chặt cổ ta - " Nói mau ! Tại sao chị làm như vậy ? Nói ! "

Giờ ta phải giải thích làm sao với em đây ? Ta phải nói thế nào cho em tin ta đây ? Ha..tình ngay lí giang , giờ thì ta đã hiểu câu nói đó rồi

- "Đúng là ta đã thay đổi so với Asisu trước kia , còn em ? Em đã mù quáng vì Carol mất rồi ! Khụ...Kể từ lúc yêu Carol,liệu em có còn là em trai mà ta yêu thương khi xưa ? Em liệu có dành cho ta vị trí nào trong tim em ? Khụ..khụ...Ta , người đã bên cạnh em suốt ngần ấy năm,che chở chăm sóc em,dành trọn cả trái tim mình cho em vậy đổi lại ta được gì ? Em nhẫn tâm vứt bỏ ta sang một bên mặc cho thiên hạ cười nhạo ta thế nào , mặc cho ta đau khổ thế nào.Khụ ....khụ.... Ai mới là kẻ độc ác đây ?" -  Ta nhìn sâu vào mắt hắn , có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn hắn "cận cảnh" như vậy . Ta sắp không thở nổi nữa rồi .Tim ta...đau quá...Nước mắt ta cứ thế mà lăn xuống , ướt đẫm cả bàn tay đang bóp chặt cổ ta.

Trông thấy ta như vậy , Menfuisu buông tay .Một tay kia vẫn ôm Carol đang run rẩy nép trong lòng hắn :" Ta xin lỗi...nhưng....Carol là của ta ! Từ đây , ta cấm chị đụng đến nàng , lần này ta bỏ qua .Nếu có lần sau , Carol đau một thì chị sẽ đau gấp năm lần nàng.Nhớ rõ điều ta vừa nói ! " - Dứt lời hắn quay người,bế Carol rồi sau đó tiến thẳng về tẩm cung của mình.

- " Nữ hoàng ! Người không sao chứ ? " - Ari khuôn mặt trắng bệch,lo lắng chạy đến bên cạnh dìu ta.Ta gạt đi những giọt nước mắt đang rơi trên mặt,nhìn nàng mỉm cười : " Đi nào ! Chúng ta về Hạ Ai Cập.Ở đây không có chỗ cho chúng ta nữa rồi ! " .

Tối hôm đó ta cùng Ari,hầu cận và thị vệ xuất phát về Hạ Ai Cập.Vừa về đến nơi,ta đã nghe tin tức Carol bị hoàng tử Izumin bắt cóc. Hừ ! Đáng lắm ! Chẳng việc gì liên quan đến ta cả . Trở về lãnh thổ của mình,ta cảm thấy nhẹ nhõm,thư thái biết bao nhiêu.Tuy thời gian ta ở đây không nhiều,kỉ niệm cũng chẳng có bao nhiêu nhưng...nơi đây hoàn toàn thuộc về ta .Ta ung dung nằm dài trên giường . 

- " Ari ! Mai ngươi mời các đại thần đến điện gặp ta. Ta có chuyện cần trao đổi với họ .Dặn họ khi đến nhớ mang theo sổ sách ghi chép về tình hình ở đây dâng lên cho ta." - Theo trí nhớ của ta thì ở đây,hều hết quan lại đều không phục ta.Cũng tốt,chỉ là không phục thôi mà chứ có phải là phản đâu.Ta quyết sẽ làm họ phải tận tâm tận lực làm việc cho ta.

Tim ơi ! Dưỡng thương nhé , từ giờ ta sẽ không làm mi đau nữa đâu .Ta sẽ cố gắng ! " Nữ hoàng mê muội vì tình" ư ? Xưa rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net