Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghiêm Triết ngồi trên ghế, đưa tiền cho lũ tay chân của hắn,bởi một mình thì hắn không thể bắt cô dễ dàng như vậy. Trên gương mặt điển trai hiện lên vẻ mưu mô khó đoán, Trác Nhiên ngồi trên ghế nhìn, nhếch môi, hắn ta bao nhiêu năm, vận như vậy, ấy vậy mà cô lại phát hiện quá muộn. Tình yêu đúng là làm con người ta mù quáng, đứng trước người mình yêu, dù hắn có xấu xa cũng không cách nào dứt ra được, chỉ đến sư nhận được trái đăng từ kẻ đó, mới chợt tỉnh ngộ.

Cô chợt nhớ đến kế hoạch đầu tiên của cô khi biết bản thân còn sống, quyến rũ hắn rồi từng bước từng tước dìm hắn xuống bùn, nhưng Mạc Quân Thần lại đột nhiên xuất hiện khiến cô phải thay đổi kế hoạch, quay ra dựa vào anh để trả thù. Chợt nghĩ, nếu khi đó Mạc Quân Thần không xuất hiện, cô có lẽ cũng nhanh chóng chết lần nữa. Hắn âm hiểm như vậy, để nhận ra cô thì quá dễ dàng.

Nghiêm Triết nhận ra đôi mắt đang nhìn mình, môi hắn nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ, trả tiền cho lũ tay chân, hắn quay đầu lại nhìn cô, lại chỉ thấy cô nhếch môi khinh bỉ hắn. Tất nhiên hắn biết cô hận hắn như thế nào, nhưng hắn không quan tâm, hiện tại cô là thứ duy nhất có thể trao đổi, hắn hiện tại sẽ không giết cô, nhưng đến cuối cùng thì chưa biết.

Thấy Lục Khải Chính mang đồ ăn tới, hắn cũng không biểu hiện gì cả, bởi hợp tác với anh ta chỉ là bất đắc dĩ, anh ta muốn giết Mạc Quân Thần, còn hắn thì muốn trốn thoát, lợi dụng Lục Khải Chính, hắn dễ dàng trốn thoát hơn nhiều.

Nghiêm Triết cất giọng nhàn nhạt hỏi:" Có người đi theo không?"

"Không." Lục Khải Chính đặt đồ ăn lên bàn, mang một phần cho Trác Nhiên, mở nắp hộp múc từng thìa cháo bón cho cô. Lục Khải Chính không tin lời của Nghiêm Triết, vẫn nghĩ cô là Hiểu Linh Hy nên đối xử vô cùng nhẹ nhàng. Không hiểu sao Trác Nhiên vô cùng thương hại anh ta, chỉ cần nhìn thái độ của anh ta dành cho cô là cô đủ hiểu anh ta yêu Hiểu Linh Hy đến mức độ nào rồi. Lại như nhìn thấy bản thân mình một năm trước vẫn còn mù quáng trong tình yêu của một tên cặn bã.


Trác Nhiên tự chế giễu bản thân mình, vừa há miệng để cho Lục Khải Chính bón đồ ăn cho mình, có chết thì cũng phải là con ma no chứ.

Nghiêm Triết đi tới, cười cợt:" Không sợ nữa à? Tưởng cô sẽ không ăn chứ."

"Hừ, chết cũng phải làm ma nó, không phải sao?"

Nghiêm Triết vỗ tay, cười lớn:" Hay lắm, mạnh mẽ hơn lúc trước rồi."

Trác Nhiên không nói gì, cứ cho là cô ngoan ngoãn nghe lời đi, dây trói đằng sau đã bị cô nới lỏng chỉ đợi cơ hội lơ là của hai người kia, cô sẽ nhanh chóng trốn thoát.

Nhưng vấn đề là Lục Khải Chính thay phiên nhau canh trừng cô, dù cô có muốn chạy cũng không có cơ hội.

Lau miệng cho cô, Lục Khải Chính cười cười, anh đứng dậy ăn phần của mình, cô cảm thấy anh ta ít nói hơn mấy lần trước cô gặp.

Một lúc sau thì bọn hắn ăn xong, Nghiêm Triết nói nhỏ gì đó, hai người đi ra phòng ngoài, cô nghĩ là thống nhất địa điểm. Đúng là ngu ngốc, dù sao có nói với cô thì cô cũng không chạy về báo cho Mạc Quân Thần được. Đồng thời đây cũng là sơ hở, Trác Nhiên tháo dây trói chân, liền nhảy qua của sổ chạy ra cánh rừng phía sau.

Nghe thấy tiếng động, cả Nghiêm Triết và Lục Khải Chính nhanh chóng chạy vào, thấy bóng của Trác Nhiên vừa nhảy qua cửa sổ. Cô cũng thật to gan, nhất quyết nghĩ cách chạy trốn. Lục Khải Chính và Nghiêm Triết lập tức đuổi theo, nếu để cô chạy thoát, chỉ sợ bọn hắn sẽ hỏng hết kế hoạch.

Lục Khải Chính và Nghiêm Triết chia nhau mỗi người một hướng đi tìm, rừng này là cây bạch đàn nên rất dễ dàng nhìn thấy. Chỉ một lúc, Nghiêm Triết đã tìm thấy Trác Nhiên, còn cô thì do chạy quá nhanh nên hiện tại mất sức, không còn chút sức lức để chống cự nữa.

Nghiêm Triết lại nhếch môi, hai tay cần một cành cây lớn cỡ bắp đùi của hắn:""Thích chạy phải không? Tôi cho cô chạy đấy."" Hắn nói xong liên cần cành cây đánh một cú vào chân cô, Trác Nhiên đau đớn hét lớn, Nghiêm Triết đánh gãy chân cô để cô không có cơ hội chạy nữa, độc ác, quá độc ác.

Nghiêm Triết bế cô đi về căn nhà cũ, trên đường chỉ toàn là lời lẽ mỉa mai của cô dành cho hắn:" Nghiêm Triết, kể tôi nghe lúc anh ra tay giết Trác Y Y xem nào? Có vẻ rất thứ vị đấy."

"Ha ha, rất nhàm chán, mới đâm vào ngực cô ta có một nhát, cô ta đã mất mạng rồi. Không giống như cô, đâm xe rồi mà vẫn còn chưa chết." Nghiêm Triết nói rất bình thản, tựa như chuyện hắn làm ra thật bình thường vậy.

"Không phải chính anh là người đưa tôi đến bệnh viện sao?" Trác Nhiên nhìn lại hắn.

"Ha ha, cô vẫn tưởng tôi tốt bụng như vậy? Chính là Trác Y Y đem cô tới bệnh viện, tất nhiên cô ta vẫn còn nghĩ đến tình chị em với cô, nhưng rất tiếc, cô ta biết được tôi chính là người ra tay với cô, nên đành nhẫn nhịn bỏ qua. Chị em cô ngu ngốc như nhau, chết cũng chẳng thể đổ lỗi cho tôi được." Lời nói như đâm vào trong tâm cô một nhát, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Một lúc hắn lại nói tiếp: " Nghĩ lại thật buồn cười, một năm trước, cô đã mất đi trinh tiết của mình, bất ngờ lắm hả?"

"Cái gì?" Trác Nhiên nghe được điều này, đầu óc như nổ túng ra.

"Ha ha, ngu ngốc vẫn mãi mãi ngu ngốc, để có được tài trợ từ Mạc Thị, đành phải mang cô ra làm đánh đổi vậy. Ha ha chẳng lẽ cô vẫn nghĩ bản thân mình trong sạch ư?" Nụ cười của hắn đậm vẻ chế giễu.


Nghiêm Triết lại nói tiếp:" Tên Mạc Quân Thần không nói cho cô biết ư? Mất hứng quá, dù sao cô cũng sắp cùng hắn xuống suối vàng, vậy tôi nói cho cô biết luôn. Mạc Quân Thần đổi hạng mục hợp tác chỉ để đối lấy đêm đầu tiên của cô, hay hắn không dám làm gì cô?"

Trác Nhiên như nhớ lại đêm đó, bản thân uống say còn tưởng là Nghiêm Triết đưa cô về phòng, lờ mờ thấy bóng của người đàn ông, đưa cô về phòng xong cũng không nói gì cả, sáng dậy cô thây mình được thay quần áo tử tế, chuyện gì cũng không có phát sinh.

"Nhìn mặt của cô thì đến khi chết đi cô vẫn là xử nữ sao? Đúng là bất ngờ."

"Thật ghê tởm, Nghiêm Triết, anh quá ghê tởm rồi." Trác Nhiên nhìn Nghiêm Triết bằng ánh mặt ghê tởm nhất, cô thề cô có chết cũng phải kéo hắn xuống cùng.

"Nghiêm Triết, anh sống đúng là chỉ làm vấy bẩn xã hội này." Trác Nhiên không thèm liếc nhìn Nghiêm Triết lấy một lần.

Chỉ nghe thấy tiếng Nghiêm Triết cười ha hả:" Vậy cô cũng muốn tôi làm vấy bẩn? Hừ đúng lúc tôi cũng muốn thử xem người phụ nữ của Mạc Quân Thần có kĩ năng trên giường tuyệt vời như nào?"

Nói xong, Nghiêm Triết đặt Trác Nhiên xuống đất, xé tấm áo mỏng của cô mặc cho cô dãy dụa kêu cứu thế nào.

"Nghiêm Triết, hóa ra cũng chỉ có vậy, dơ bẩn mãi mãi là dơ bẩn, bản thân bị đuổi khỏi Nghiêm Gia thật sự quá đúng."


Trác Nhiên kêu gào không được, chỉ có thể kéo dài thời gian, cô chắc chắn Lục Khải Chính nhanh chóng tới cứu cô, dù một tia hy vọng nhỏ nhất cô cũng phải nắm bắt.

Việc bị đuổi ra khỏi Nghiêm gia là một sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Nghiêm Triết, cũng chính vì điều này mà anh ta điên cuồng xây dưng Nghiêm Thị không từ thủ đoạn. Nghiêm Triết nghe thấy lời Trác Nhiên nói liền tát cô một cái, giọng điệu thay đổi đến đáng sợ:" Sỉ nhục tôi? Đúng là ngu ngốc."

Trác Nhiên nằm bất động, cô sợ càng dãy dụa thì Nghiêm Triết càng thêm hứng thú, Trác Nhiên nắm mắt như người đã chết, không nói một câu nào nữa.

"Giả chết sao? Tôi không ngại đâu." Nghiêm Triết đè cô phía dưới, hôn dọc từ cổ cô xuống phía ngực.

Bốp.

Đúng như sự dự đoán của Trác Nhiên, khi cả người phía trên của cô chỉ còn lại áo lót thì Lục Khải Chính đã tới, anh ta túm cổ áo Nghiêm Triết đấm một cú đau điếng vào mặt Nghiêm Triết, chửi ầm lên:" Mẹ kiếp, đến tao còn chưa động vào cô ấy, mày có quyền gì mà chạm bàn tay dơ bẩn vào người cô ấy."

Đấm thêm vào phát nữa mới thỏa mãn, Lục Khải Chính gằn giọng:" Mày nhớ lấy, đừng động vào người phụ nữ của tao, nếu không mày đừng mong kế hoạch của mày thành công."

Lục Khải Chính cởi áo của mình khoác lên người Trác Nhiên, bế cô trở về, cô lén nhìn qua Nghiêm Triết chỉ thấy hắn cười nhạt. Nghiêm Triết quá thâm hiểm, hắn lại chẳng bao giơ biết được tình yêu là gì, bởi hắn vô cảm, mãi mãi chỉ như một cỗ máy tham lam lợi nhuận mà thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net