108. Bữa tiệc xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ nữ không có tình yêu cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được thiếu 3 thứ đó là : tự do, tiền tài và sắc đẹp. Cái này Triệu Mẫn thừa hiểu.

Chiếc xe của Lăng Phong lăn bánh thật nhanh trên đường cao tốc. Lăng Phong lái xe chốc chốc lại quay qua nhìn cô mỉm cười rồi lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt trên xe.

" Mẫn Mẫn .. Thật ra ngay từ lần đầu gặp em, không hiểu sao anh lại có cảm giác rất quen thuộc. Em nói đó có phải là giác quan thứ 6 của anh khá nhảy bén hay không ".

Triệu Mẫn nghe vậy thì mỉm cười. Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, cô thì suýt chút nữa bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi, nếu không phải có Phong Thần Vũ đứng ra ngăn cản thì có lẽ cô sẽ chọn tìm hiểu anh, có khi bây giờ cô không phải đau lòng vì Phong Thần Vũ, mà là đau lòng vì cuộc tình anh em trái ngang trong truyền thuyết rồi.

" Em cười cái gì vậy ? ". Lăng Phong vừa lái xe vừa cười hỏi.

" Em đang nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh. Nếu không phải sức chiếm hữu của Phong Thần Vũ quá lớn thì có lẽ em phải lòng anh rồi. Anh ăn cái gì lớn lên mà đẹp mắt vậy ". Triệu Mẫn khẽ cười chọc ghẹo Lăng Phong một câu. Miệng cô thì cười nhưng bắt đầu từ lúc nào trong ký ức cũ của cô đều gắn liền với Phong Thần Vũ. Có muốn xóa bỏ cũng không thể rồi.

" Hahaha... ". Lăng Phong nghe vậy thì khẽ cười lớn tiếng. Một nụ cười thật tâm phát ra từ sâu trong lòng của anh.

Đến khu thương mại Diamons King rộng lớn, đồ sổ và hoành tráng như cái tên của nó. Lăng Phong đậu xe rồi kéo cô đi vào trong.

" Giám đốc Lăng ". Tất cả nhân viên đều cúi nhẹ người chào Lăng Phong.

Triệu Mẫn đã từng đến đây qua rồi. Cô không ngờ cái trung tâm thương mại này là của Lăng Phong. Người anh trai trên danh nghĩa này làm cô thật bất ngờ mà. Triệu Mẫn đi cùng Lăng Phong vào, làm tất cả mọi ánh nhìn của mọi người đều dồn hết vào cô. Ai cũng đoán Triệu Mẫn là người tình mới của Lăng Phong hết.

" Lựa cho em gái của tôi một vài bộ đồ đẹp nhất. Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, nên tôi muốn cô ấy trông phải xinh đẹp nhất, lấy sắc đỏ làm chủ đạo đi. Màu đỏ tượng trưng cho sự tự tin và chiến thắng. Tôi muốn em ấy có một sự đầu hoàn mỹ ". Lăng Phong ngồi xuống ghế chủ vị nhìn một vài nhân viên lên tiếng.

" Tổng giám đốc đợi một chút ". Một vài nhân viên nói rồi nhanh chóng bỏ đi tìm một vài bộ đồ cho Triệu Mẫn lựa chọn. Mọi người đi hết rồi Triệu Mẫn mới lên tiếng hỏi.

" Anh Hai.. Đây là trung tâm thương mại của anh hay sao ?. Không phải lúc trước Phong Thần Vũ từng nói qua anh chuyên buôn bán vũ khí ở khu vực Tây Á cơ mà, sao anh chuyển qua bạch đạo rồi ". Triệu Mẫn ngồi xuống cạnh anh hỏi nhỏ.

" Hahaha.. ngốc quá. Người ta không thể làm được 2 thứ cùng một lúc hay sao ". Lăng Phong nhìn Triệu Mẫn khẽ cười.

" Vậy.. Đây là tài sản riêng của anh hay là của Phong Gia, anh chỉ là người đứng ra quản lý ". Triệu Mẫn lại hỏi nhỏ.

" Hahaha.. là của anh. Năm anh 18 tuổi thì bà Phong cấp cho anh một số vốn cho anh làm ăn trước. Sau này có lợi nhuẫn thì anh trả lại cho bà Phong sau. Chỉ trong vòng 2 năm anh đã hết nợ cho bà ấy, rồi anh tách ra làm ăn riêng từ đó cho đến giờ. Phong Gia hoàn toàn không nhúng tay vào việc làm ăn của anh, nên đây là thuộc quyền sở hữu của anh mà không phải của Phong Gia ". Lăng Phong khẽ cười giải thích cho Triệu Mẫn hiểu.

Triệu Mẫn nghe vậy thì Lăng Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên. Mấy nhân viên của Lăng Phong cũng mang đồ đến nên Triệu Mẫn không nói tiếp chủ đề này nữa. Cô lấy một đống đồ đi thay thử. Lựa được vài bộ ưng ý thì Lăng Phong lại cho người make up cho cô, đến khi cô xinh đẹp lỗng lẫy thì cô mới cùng Lăng Phong lái xe thẳng đến công ty thiết kế trang sức.

" Giám đốc Lăng ". Mọi người đều cúi đầu chào Lăng Phong. Nhưng khi thấy Triệu Mẫn đi cùng anh thì ai cũng há miệng, vì Triệu Mẫn thực sự rất đẹp trong chiếc đầm đỏ rực lửa. Hôm nay từ make up với trang phục của cô đều là hoàn hảo làm người khác phải ganh tị.

Lăng Phong khẽ gật đầu rồi lên tiếng. " Đây là Triệu Mẫn. Từ bây giờ trở đi cô ấy sẽ thay thế Lăng Phong tôi giữ chức vị trí Giám đốc điều hành này. Lời nói của cô ấy tức là lời nói của Lăng Phong tôi. Ý của cô ấy cũng là ý của Lăng Phong tôi. Nếu ai dám làm trái ý của cô ấy tức là làm trái ý của Lăng Phong tôi. Mọi người nghe rõ chưa ". Lăng Phong dõng dạc lên tiếng. 

Anh vừa dứt lời thì có rất nhiều lời bàn tán về năng lực quản lý của Triệu Mẫn. Một người phụ nữ khá trẻ xinh đẹp tầm 27 tuổi nhìn chằm chằm về Triệu Mẫn đánh giá. Cô từng là trợ lý giám đốc trước kia nên tâm tính cũng có chút cao ngạo không xem ai ra gì lên tiếng hỏi.

" Giám đốc Lăng. Xin hỏi cô Triệu đây có từng học qua chuyên ngành thiết kế trang sức chưa ?. Tôi đã từng gặp qua rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành thiết kế này rồi, nhưng hình như chưa từng gặp qua cô Triệu đây lần nào thì phải. Giám đốc Lăng giao lại công ty cho một người chưa từng học qua chuyên ngành điều này có vẻ không tốt cho lắm nhỉ. Tôi nghĩ nên mời một chuyên gia có tiếng tăm trong ngành làm quản lý coi bộ hợp lý hơn. Người trong công ty cũng sẽ phối hợp ăn ý với nhau hơn mà không cần nghi ngờ về năng lực của người quản lý ". Hoàng Hoa lên tiếng. Trong mắt của cô thì có lẽ Triệu Mẫn là dựa vào sắc đẹp quyến rủ Lăng Phong nên mới có thể ngồi vào vị trí Giám đốc điều hành này. Cô mới không tin trẻ tuổi như Triệu Mẫn thì có tài cán gì để quản lý một công ty lớn như vậy.

Triệu Mẫn nghe cô trợ lý xinh đẹp này hỏi thì cô khẽ cười bước lên một bước đứng ngang hàng với Lăng Phong.

" Cô tên gì ? ". Triệu Mẫn lên tiếng hỏi.

" Tên của tôi là Hoàng Hoa. Tôi là trợ lý giám đốc điều hành trước kia, cũng là nhà thiết kế có tiếng tăm trong giới. 90% thiết kế của tôi đều mang lại doanh thu rất cao cho công ty ". Hoàng Hoa nhìn Triệu Mẫn khẽ cười ra oai nói.

" Tốt lắm. Hôm nay Cô bị sa thải ". Triệu Mẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Hoa chậm rãi nói.

Lăng Phong, Hoàng Hoa và cả tập thể nhân viên đều kinh ngạc nhìn về Triệu Mẫn. Ai cũng bất ngờ với những gì mà giám đốc mới này vừa làm. Có ai dám nghĩ đến trong ngày đầu tiên Triệu Mẫn đi làm lại có thể sa thải một nhân kỳ cựu trước kia cơ chứ. Lăng Phong khẽ cười im lặng từ chối cho ý kiến. Nếu anh đã giao cho Triệu Mẫn toàn quyền quyết định thì anh sẽ không xen vào chuyện cô đã nói và muốn làm.

" Cái gì.. Triệu Mẫn.. Cô dám sa thải tôi hay sao ? ". Hoàng Hoa nổi điên lên nói. Cô thực sự không ngờ đến bị Triệu Mẫn sa thải. Những công ty khác mời chào cô về làm còn không hết mà Triệu Mẫn dám đuổi việc cô.

" Đuổi cô thì sao. Nếu cô đã từng là trợ lý giám đốc mà tâm tính vẫn còn cao ngạo như vậy, thì tôi và cô không thể làm việc chung với nhau được rồi. Nếu 90% thiết kế của cô là doanh thu chính của công ty vậy tại sao công ty lại bị thua lỗ đến phá sản phải bán công ty cơ chứ. Cái tôi cần là một cộng tác viên ăn ý và hiểu nhau trong công việc. Tôi không cần một nhân viên cao ngạo không biết lớn nhỏ như cô. Thứ lỗi miếu của tôi nhỏ không chứ được vị đại phật như cô ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.

" Được.. được lắm. Tôi chống mắt ra xem cô vận hành được cái công ty này thành ra cái quái gì. Triệu Mẫn cô chờ đó. Trên thương trường chúng ta còn gặp lại ". Hoàng Hoa nói rồi lấy cái giỏ xách hàng hiệu bước đi. Thực ra cô cũng đã có một vài công ty lớn hơn chào mời cô về làm rồi, nên chuyện bị Triệu Mẫn sa thải cô cũng không mấy để tâm đến. Thế giới rộng lớn bên ngoài mới là nơi cô tỏa sáng, chôn mình trong cái công ty nhỏ bé như vậy cô cũng không cam lòng.

Trước khi đi Hoàng Hoa còn lườm Triệu Mẫn một cái

" Triệu Mẫn.. Tôi xem cô đắc ý được bao lâu ". Hoàng Hoa khẽ cười nói rồi bước đi.

Mấy nhân viên khác thấy Hoàng Hoa bị đuổi thật thì ai cũng nhẹ lòng. Mấy năm qua bị Hoàng Hoa lợi dụng chức quyền ép mấy nhân viên ở đây ai cũng khó chịu nhưng vì miếng cơm manh áo không ai dám phản kháng. Này Hoàng Hoa đi rồi ai cũng khẽ vui mừng trong lòng nhưng ngoài mặt không ai nói cái gì mà thôi.

" Còn có ai có ý kiến nữa hay không. Nếu không có thì giải tán ". Triệu Mẫn thu lại ánh mắt rồi chậm rãi lên tiếng.

Tất cả nhân viên nghe vậy thì đều giải tán. Lăng Phong nhìn Triệu Mẫn khẽ đưa một ngón tay lên khen ngợi. Nếu thân là một người giám đốc điều hành mà không đủ táo bạo cương quyết thì làm sao nói được nhân viên nghe. Đuổi việc Hoàng Hoa cũng xem như một mũi tên trúng 2 đích, gần như là giết gà dọa khỉ vậy.

" Em gái.. Làm không tệ ". Lăng Phong khẽ cười nói.

" Anh không giận vì ngày đầu tiên em đi làm đã đuổi việc nhân viên của anh rồi à ". Triệu Mẫn khẽ cười lên tiếng.

" Anh đã từng nói qua. Lời của em thì chính là lời của anh, quyết định của em chính là quyết định của anh. Thoải mái mà làm việc đi. Anh tin em sẽ làm thật tốt ". Lăng Phong cười nói.

" Lăng Phong .. cảm ơn anh ". Triệu Mẫn khẽ cười lên tiếng.

" Ngốc quá. Người nhà với nhau không cần khách sao vậy đâu. Nhưng hôm nay em làm anh tổn thất một nhân viên giỏi như vậy thì em phải cố gắng làm bù lại trả cho anh đó ". Lăng Phong chọc ghẹo cô một câu.

" Tuân lệnh ". Triệu Mẫn chào theo cách của quân đội hay chào nói.

" Anh có việc phải đi rồi. Em có gì thì cứ nói với trợ lý của anh. Chiều anh lại qua rước em và mẹ đi ăn tối ". Lăng Phong xoa cái đầu nhỏ của cô một cái rồi mỉm cười bước đi.

Triệu Mẫn nhìn bóng lưng của anh cho đến khi mất hút thì cô mới vào phòng làm việc của cô.

" Giám đốc Triệu.. Đây là bảng kế hoạch cho các dự án phía trước của chúng ta vẫn chưa được hoàn thành ". 1 nhân viên mang một chồng sách cao bước vào nói.

" Giám đốc Triệu.. Đây là tất cả thiết kế của chúng ta trong vòng năm năm trở lại đây. Mời cô xem qua ". Một nhân viên khác lại mang một chồng thiết kế cao ngất bước vào.

" Giám đốc Triệu.. Đây là danh sách tất cả các nhân viên của chúng ta và doanh thu của chúng ta vài năm trở lại đây... vv... ". Một người khác lại tiếp tục lên tiếng.

Triệu Mẫn khẽ gật đầu rồi nhìn mấy chồng sách cao ngất kia. Tạm gác những chuyện không vui qua một bên thì chỉ còn lại một Triệu Mẫn chuyên tâm với công việc. Cô mãi mê làm việc đến quên cả giờ cơm trưa. Cô mãi mê xem các dự án và thiết kế mới nên cũng chẳng còn thời gian nhớ đến cái tên Phong Thần Vũ làm mưa làm gió ở trong lòng cô nữa. Công việc với cô mà nói lúc này quả thật là một liều thuốc quên khá tốt. Cô mãi mê làm đến quên cả thời gian.

__ Bản quyền thuộc về tác giả ITS_ME_2210 💖💖 Facebook Tung Hoành Lục Giới 💖💖___ viết và xuất bản chỉ trên Wattpad.

Biệt thự của Phong Thần Vũ.

Phong Thần Vũ cả tuần liền bị ốm nặng đến không rời khỏi giường được. Đó là kết quả của một đêm anh dầm mưa đứng ngoài trời chỉ để nhìn đèn ngủ của Triệu Mẫn tắt. Anh mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt vì sốt cao mà tái nhợt. Anh vẫn ôm lấy cái gối mà Triệu Mẫn hay nằm, hương thơm quen thuộc của Triệu Mẫn còn lưu lại trên gối làm anh cứ ngỡ như mình đang ôm lấy Triệu Mẫn vào trong lòng vậy. Có trời mới biết cả tuần nay không được gặp Triệu Mẫn anh nhớ cô sắp điên lên rồi, nhưng thật sự anh không có can đảm để gặp cô. Anh thực sự cần thêm thời gian để chấp nhận một sự thật cô là con gái của người đàn bà đó. Một người đàn bà đã từng phá tan nhà nát cửa cả nhà anh.

" Cậu Chủ.. Cậu Thẩm Dương đến rồi ". Chu Tước thấy Phong Thần Vũ xuống tinh thần như vậy thì cô cũng đau lòng nói.

Phong Thần Vũ quay lại thì đã thấy Thẩm Dương đến. Anh mệt mỏi lên tiếng

" Thẩm Dương.. Cậu đến rồi à ".

" Chu Tước có đến tìm tôi nói là cậu không được khỏe. Thế nào rồi thấy trong người ra sao rồi, vẫn sốt cao không hạ à ". Thẩm Dương nói rồi cầm một vài dụng cụ y tế đến khám cho Phong Thần Vũ. Chuyện của Phong Thần Vũ và Triệu Mẫn anh cũng đã nghe qua. Bệnh bên ngoài thì dễ trị chứ tâm bệnh thì anh không thể chữa được rồi.

" Chu Tước cứ lo xa. Tôi không sao. Ngủ một giấc là khỏe thôi ". Phong Thần Vũ ho nhẹ nói.

" Cậu mấy ngày nay không ăn uống rồi hả ". Thẩm Dương chau mày nói.

Phong Thần Vũ im lặng không trả lời. Chu Tước thấy vậy thì lên tiếng. " Cậu Chủ mấy ngày nay ăn rất ít, có khi không ăn, chỉ nằm ở cái giường này mà thôi ".

" Hài... Thần Vũ à.. đừng trách tôi không nói trước. Cậu còn tiếp tục nhịn ăn nữa thì Thần La Đại Tiên cũng không cứu được cậu đâu. Bệnh của cậu là tâm bệnh. Cậu không đi tìm Triệu Mẫn nói chuyện cho rõ ràng, còn nằm đây làm gì ?. Nằm ở đây có giải quyết được vấn đề hay sao. Tôi nói cho cậu biết. Triệu Mẫn là vô tội. Cô ấy yêu cậu cũng là vô tội. Ân oán của đời trước để lại, không lẽ cậu lại muốn cậu và Triệu Mẫn gánh hết hay sao ". Thẩm Dương tiếp tục lên tiếng.

Phong Thần Vũ vẫn nhắm mắt không trả lời. Thẩm Dương thấy vậy khẽ lắc đầu. Anh kê đơn thuốc đưa cho Chu Tước rồi bước đi trước. Sinh mạng không phải của anh, lời anh cũng anh đã nói hết không nghe thì thôi. Tự hành hạ bản thân mình anh không giúp được.

Chu Tước cầm đơn thuốc mà Thẩm Dương kê đơn đi mua thuốc. Cánh cửa được đóng lại thì Phong Thần Vũ mới mở mắt ra. Triệu Mẫn vô tội cái này là anh biết, chỉ là anh không biết phải đối mặt với Triệu Mẫn như thế nào thôi.

" cốc.. cốc.. cốc ". Tiếng gõ cửa lại vang lên.

" Cậu Chủ.. Theo tin tức của chúng ta cho biết thì Cô chủ nhỏ hôm nay chính thức tiếp nhận chức giám đốc quản lý điều hành công ty FNB chuyên thiết kế trang sức. Đây là ảnh của chúng ta chụp được ". Thiên Long đi vào rồi đưa cho Phong Thần Vũ một xấp ảnh nói.

Phong Thần Vũ mệt mỏi ngồi dậy. Anh cầm lấy vài tấm ảnh của Triệu Mẫn xinh đẹp đi bên cạnh Lăng Phong. Trên môi của cô vẫn là một nụ cười quen thuộc, nhưng hiện tại nó đã không còn dành cho anh nữa rồi. Triệu Mẫn hôm nay rất đẹp, đẹp đến nỗi anh nhìn cô không chớp mắt. Cả tuần qua anh thử không liên lạc với Triệu Mẫn, nhưng cô cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh lấy một lần. Có lẽ tình yêu của cô với anh vẫn chưa đủ mạnh, nên đối với cô thì có anh bên cạnh cô cũng được, không có anh bên cạnh cô cũng không sao. Cô vẫn sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc và xem như anh chưa từng tồn tại.

" Thiên Long.. cho người của chúng ta chuyên về thiết kế trang sức chuyển sang làm việc với Mẫn Mẫn đi. Khi cần thì bảo bọn họ giúp đỡ em ấy một tay, đừng để người ngoài bắt nạt Mẫn Mẫn ". Phong Thần Vũ nói rồi để mấy tấm ảnh lên giường, còn anh thì mệt mỏi nhắm mắt lại. Quên cô.. Mãi mãi anh không làm được.

Thiên Long thấy Phong Thần Vũ suy sụp tinh thần như vậy thì thở dài bước đi. 2 người này không biết còn hành hạ nhau đến khi nào đây.

Thiên Long vừa ra ngoài thì Phong Thần Vũ lại mở mắt lên. Anh nhìn ảnh của Triệu Mẫn rồi lại tự lẩm bẩm một mình.

" Mẫn Mẫn .. Anh nhớ em đến sắp điên thật rồi. Em thực sự muốn chúng ta phải kết thúc như vậy hay sao. Tại sao lại giấu anh tất cả. Tại sao em lại là con gái của bà ấy chứ. Tại sao chứ... ". Anh cứ nói đến khi ngấm thuốc ngủ rồi thì thôi.

Công ty vàng bạc đá quý FNB

Trời đã về đêm. Triệu Mẫn mệt mỏi đóng lại tất cả sổ sách. Cô xoa nhẹ đôi mắt vì mệt mỏi thì Thẩm Dương gọi đến.

" Thẩm Dương.. Anh gọi em có chuyện gì không ? ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.

" Sao hả.. Người ta giờ làm giám đốc rồi liền quên mất người bạn tri kỷ này hay sao ?. Không nên mời anh một ly chúc mừng à ". Thẩm Dương cởi bỏ chiến bào của Bác sĩ lên tiếng.

" Thẩm Dương.. Anh đừng chọc em mà. Em vừa làm xong công việc nè. Anh hai với mẹ em cũng đang tính đi ăn tối cùng nhau. Anh muốn tham gia hay không ? ". Triệu Mẫn khẽ cười nói. Lâu rồi không gặp Thẩm Dương nên hôm nay cô cũng muốn cùng anh say một trận.

" Đương nhiên rồi. Mẹ của tri kỷ không gặp làm sao được. Anh đang trên đường đến chỗ của em. Em gọi mẹ em và Lăng Phong đến chỗ hẹn trước đi anh sẽ đến đón em ". Thẩm Dương vừa lái xe vừa lên tiếng. Công ty của Triệu Mẫn cũng gần bệnh viện của anh chỉ tầm 15 phút lái xe nên không tính là xa lắm.

" Được.. vậy em đợi anh ". Triệu Mẫn khẽ cười rồi cúp máy. Thẩm Dương bên đầu dây khẽ thở dài một hơi. Anh khuyên Phong Thần Vũ không nghe nên muốn tìm Triệu Mẫn thử vẫn may vậy.

Triệu Mẫn đợi không bao lâu thì Thẩm Dương ăn mặc lịch lãm cũng vừa đến. Trên tay của anh là một bó hoa hồng thật lớn. Thẩm Dương khẽ cười đến trước mặt của Triệu Mẫn lên tiếng. " Tặng em.. Mừng cô em gái nhỏ được lên chức giám đốc. Em đêm nay thật xinh đẹp ".

" Cảm ơn anh ". Triệu Mẫn khẽ cười nói. Nhìn Thẩm Dương như vậy bất giác cô lại nhớ đến đoạn ký ức cũ. Chỉ có khác là lần này cô thấy đường rồi.

" Đi thôi để mẹ em chờ lâu thì không hay ". Thẩm Dương cười nói, rồi anh ga lăng đi lại mở cửa xe BMW cho Triệu Mẫn bước vào xe.

Thẩm Dương lái xe tầm 10 phút thì đến nhà hàng nổi tiếng nằm ngay trung tâm đắt đỏ. Nhà hàng này làm ăn khá nổi tiếng là vì họ chỉ nhận khách đặt hẹn trước, thức ăn thì đắt nhất hành tinh, và lúc nào cũng đầy khách. Triệu Mẫn đi cùng Thẩm Dương bước vào chỗ Lăng Phong đã hẹn trước.

" Mẹ.. Anh hai... ". Triệu Mẫn lên tiếng

" Chào bác.. chào anh Lăng Phong ". Thẩm Dương cũng khẽ gật đầu.

Bà Kỳ Phương mẹ của Triệu Mẫn khẽ cười nhìn 2 người đi bên nhau như đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhìn kỹ Chàng trai trước mặt này thì bà có vẻ ưng ý Thẩm Dương làm con rể của bà. So với Phong Thần Vũ thì bà thích chàng trai trước mặt này hơn nhiều. Nếu Triệu Mẫn tiến tới với anh chàng này thì còn chuyện gì tốt hơn. Bà không muốn Triệu Mẫn phải làm dâu cái nhà kia.

" Cháu là Thẩm Dương phải không ?. Ngồi đi cháu ". Mẹ Triệu Mẫn khẽ cười nói.

Thẩm Dương ngồi xuống cạnh bà Kỳ Phương. Anh thấy mẹ Triệu Mẫn cứ nhìn anh chằm chằm như vậy làm anh cũng ngại ngùng. Thấy ánh mắt của bà sáng như sao như vậy thì anh đoán chắc chắn là bà đang đánh chủ ý gì lên đầu anh rồi. Chắc không phải là bà nhắm trúng anh làm con rể chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net