Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 450: Cuối năm

Mấy hài tử dán thư hồi âm cho Liên lão gia tử, bọc kĩ chồng giấy chép giáo huấn của Liên lão gia tử, nếu không ai nói gì, nhìn bề ngoài cũng không ai biết bên trong là cái gì.

Hai thứ này muốn gửi đến huyện nha huyện Thái Thương.

Về phần quà mừng cho Tam Lang và Vương Thất cô nương, Trương thị chọn hai cuộn vải thượng hạng, chuẩn bị nhờ người gửi cho xe ngựa khách điếm của Vương gia.

"Tam Lang sau này cũng không còn là người của Liên gia. Hai cuộn vải này, một cái để hắn may quần áo, một cái cho vợ hắn may quần áo." Trương thị liền nói.

Về phần sao quà mừng này không đưa tới huyện nha mà trực tiếp đưa tới xe ngựa khách điếm của Vương gia là vì Vương gia kén rể, tiệc rượu tất nhiên tổ chức ở Vương gia. Hơn nữa nếu quà mừng này vào tay Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, chỉ sợ cuối cùng không đến được tay Tam Lang và Vương Thất cô nương.

Trương thị và Liên Thủ Tín thương yêu Tam Lang, Liên Mạn Nhi cũng không có ác cảm với Tam Lang, thậm chí còn có chút hảo cảm. Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, dù là nam nhân hay nữ nhân, có tướng mạo tốt chính là ưu thế trời sinh.

Bọn họ bên này vừa chuẩn bị thỏa đáng thì Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng tới. Bọn họ chưa quyết định được, muốn tham khảo lễ vật năm mới của nhà Liên Mạn Nhi.

"Diệp Nhi, các ngươi nên có chủ ý của chính mình." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi.

Trương thị lấy cớ gọi Triệu thị ra ngoài phòng, kể lại những gì không có trong thư của Liên lão gia tử mà nàng nghe được từ Ngô Vương thị cho Triệu thị nghe.

Triệu thị lập tức hồn bay phách lạc.

Trương thị có con trai con gái vẫn còn sợ Chu thị dùng biện pháp đối phó Cổ thị để đối phó nàng, Triệu thị không có con trai nên lo lắng hơn Trương thị nhiều.

Triệu thị khóc đi vào phòng, giống như Liên Thủ Lễ lập tức bị Chu thị đưa nữ nhân cho vậy.

"Sao thế?" Liên Thủ Lễ và Liên Diệp Nhi đều kinh ngạc.

"Chuyện này như thế nào, ta tuy biết nhưng không thể nói cho các ngươi." Trương thị bất đắc dĩ nói, lại hướng về phía Liên Diệp Nhi, "Có chuyện gì, cháu hỏi mẹ cháu xem."

Liên Diệp Nhi liền hỏi Triệu thị.

Triệu thị thút tha thút thít nói ra chuyện Chu thị cưới vợ bé cho Liên Thủ Nhân.

"Bà nội Diệp Nhi sớm muốn đuổi ta rồi. Bởi vì ông nội Diệp Nhi nói chúng ta không có quy củ này nên mới không đuổi. Bây giờ thấy quy củ bị sửa... sẽ không có chỗ cho ta nương thân..." Triệu thị ôm Liên Diệp Nhi khóc, "Mẹ không có nơi để đi, chỉ có thể chết, Diệp Nhi của mẹ mệnh khổ, đến lúc đó con biết làm sao..."

Liên Thủ Tín hiểu ra, phản ứng của Triệu thị giống Trương thị, điều này nói lên cái gì. Một người con dâu cho rằng Chu thị có thể làm ra chuyện như vậy còn có thể nói người con dâu này có vấn đề. Hai người con dâu đều như vậy, hơn nữa đã có một con dâu bị đối đãi như vậy rồi, nếu hỏi tại sao, không nói cũng hiểu.

"Cha, bà nội muốn cha đuổi mẹ đi, cha liền đuổi mẹ đi sao?" Liên Diệp Nhi hỏi Liên Thủ Lễ.

"Không bao giờ." Liên Thủ Lễ liền nói, "Bao nhiêu năm nay, cha chưa bao giờ có ý định kia."

Ba người thương lượng một hồi cũng đưa ra quyết định, Liên Thủ Lễ tuyệt đối không được đi Thái Thương. Triệu thị và Liên Diệp Nhi càng không thể đi.

"Quà mừng Tam Lang, chúng ta chuẩn bị giống lúc tặng Nhị Lang. Lễ mừng năm mới cho Thái Thương và huyện thành...." Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều lộ vẻ khó xử.

Liên Mạn Nhi cũng không thể quyết định thay họ, dù sao tình huống của hai nhà khác nhau. Cũng không phải chỉ do điều kiện kinh tế của hai nhà bất đồng mà chủ yếu là do quan hệ của hai nhà với thượng phòng Liên gia, ân oán với Liên Lan Nhi không giống nhau.

"Vậy chúng ta ai cũng không tặng." Liên Diệp Nhi cắn răng nói.

Triệu thị không nói gì.

"Không tặng không tốt." Liên Thủ Lễ buồn buồn nói.

Ba người lại trở về bàn bạc. Một hồi lâu, Liên Diệp Nhi hai mắt hồng hồng cầm quà mừng Tam Lang tới.

"Thái Thương và huyện thành bên kia, nhà muội..." Liên Mạn Nhi hỏi.

"Gì cũng không có." Liên Diệp Nhi nói, "Nhà muội bây giờ vừa mới được ăn no, hai nơi này so với bọn muội đều sống tốt hơn. Nhà muội nghèo, dù có muốn qua lại, người ta còn chê bai nhà muội. Dứt khoát cái gì cũng không có."

"Tam bá cũng đồng ý?" Liên Mạn Nhi lại hỏi.

"Cha muốn đưa nhưng trong nhà còn cái gì chứ? Những thứ này còn không đủ tiền xe qua lại... Cha ta nói sau này cuộc sống khá giả rồi sẽ bù sau," Liên Diệp Nhi nói.

Liên Mạn Nhi liền gật đầu.

"Diệp Nhi, hai nơi này, nhà tỷ không tặng lễ. Giữa nhà tỷ và bên kia có sự tình gì, muội cũng biết. Nhưng không thể bởi nhà tỷ mà bọn muội đoạn tuyệt quan hệ với bên kia." Liên Mạn Nhi chậm rãi nói.

"Muội biết, Mạn Nhi tỷ, đây là quyết định của nhà muội." Liên Diệp Nhi liền nói, "Muội cũng không muốn qua lại với bên Thái Thương, mẹ muội sợ bọn họ muốn chết. Bên huyện thành thì trước kia nhà nàng ấy cũng không coi trọng nhà muội, hiện tại bọn muội không đi, nàng có thể nói gì. Trên người chúng ta cũng không có cái gì béo bở."
Liên Mạn Nhi cười, Liên Diệp Nhi có tư tưởng riêng trong lòng là tốt rồi.
Cứ như vậy, ngày thứ hai, lúc Ngũ Lang và tiểu Thất đi học, đều mang đồ tới trấn trên, nhờ người gửi sang Thái Thương.

......

Tháng chạp, không khí thở ra cũng đóng băng, đã đến lúc giết heo mừng năm mới.

Nhà Liên Mạn Nhi nuôi ba con heo, còn có ba con mua từ thượng phòng, cũng đều lớn lên mập mạp khỏe mạnh. Người một nhà sớm thương lượng tốt, giết một con, không bán đi chút thịt nào, đều giữ lại để nhà mình ăn và tặng lễ.

Bởi vì Triệu thị giúp đỡ nuôi heo, dĩ nhiên chủ yếu hơn là vì muốn giúp đỡ nhà Liên Diệp Nhi, nên sớm quyết định tặng một con heo cho Triệu thị.

Mấy tháng nay, Triệu thị nuôi heo rất tận tâm tận lực, mấy con heo này có thể lớn thành như vậy đều do công của nàng và Liên Diệp Nhi. Triệu thị sống tương đối mảnh, cho nàng con heo kia, nàng sẽ giết, bán hết lấy tiền.

Cái gọi là sống mảnh chính là cuộc sống vô cùng tiết kiệm.

Nhà Liên Mạn Nhi thương lượng tốt liền nói với Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi rằng dù heo nhà các nàng bán đi thì nhà Liên Mạn Nhi giết heo cũng có một phần thịt khác chia cho các nàng, để các nàng có thể qua năm mới sung túc.

"Các ngươi cũng đừng nhạy cảm quá, nửa năm nay hai mẹ con ngươi, cả Tam bá của bọn nhỏ cũng giúp đỡ chúng ta không ít, đều tận tâm tận lực, việc cửa hàng, việc trồng trọt, tình cảm này không thể dùng vật chất để đo đếm. Các ngươi nếu không nhận, sau này chúng ta sẽ không dám tìm các ngươi nhờ giúp đỡ." Nói đến việc cho thịt heo, Trương thị nói với Triệu thị như vậy.

Bởi vì heo đều nuôi ở nhà cũ, nên sáng sớm mọi người đều tới nhà cũ. Liên Thủ Tín chọn con heo mập nhất, trói lại để Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng và tiểu Thất dùng xe trâu chuyển tới nhà mới. Năm con heo còn lại thì đưa cho Trương đồ tể, đều không giết mà trực tiếp bán lợn sống.

Ở Tam Thập Lý doanh tử, để đồ tể chọn mua lợn sống, chở về giết bán thịt thì gọi là cua heo. Cua chẳng qua là phát âm, cụ thể là gì Liên Mạn Nhi cũng không rõ ràng, từ này xuất phát từ đâu, nàng cũng không biết, hỏi Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín cũng không biết, chẳng qua là truyền lại từ đời trước, đều nói như vậy.

Năm con lợn sống cũng bị bắt ra khỏi chuồng, trói chặt bốn chân, đặt lên cân lớn Trương đồ tể mang tới. Cân nặng heo của Liên gia theo thứ tự là một trăm chín mươi mốt cân, một trăm tám mươi tám cân và một trăm chín mươi ba cân.

Đối với nhà nông, đây đã là heo được nuôi vô cùng tốt.

Trương đồ tể thu mua lợn sống với giá mười bốn văn tiền mỗi cân. Đây là giá cao nhất trong năm, để mọi người thoải mái qua năm mới.

Năm con heo nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng là chín trăm bốn mươi chín cân, tổng cộng được một vạn ba ngàn một trăm tám mươi sáu văn tiền.

Với giá này, trừ đi phí tổn mua heo con, tiền vụn vặt trong một năm nuôi heo, tiền lời của một con heo là hơn hai xâu tiền. Đối với người nông dân, đây là khoản tiền không nhỏ. Tích góp từng chút một, đại sự như cưới vợ, xây phòng ở đều dựa vào nó.

Trương đồ tể sai người dùng xe chuyển năm con heo về nhà, lại cầm đồ giết heo đi theo Liên Thủ Tín tới nhà mới.

Bên nhà mới có đám người Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương, Ngô Gia Hưng, đã sớm chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ. Mấy nàng dâu Trương thị, Ngô Vương thị thì ở trong bếp đun nước.

Trương thị và Liên Thủ Tín đều có khuôn mặt vui mừng, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều mặc ấm áp, tất cả đều tươi cười, không kiềm chế được vui mừng trong lòng.

Đây là giết heo năm mới, sẽ không bao giờ giống như năm ngoái... chỉ được một chút thịt. Cả con heo này đều là của nhà mình, bọn họ thích ăn như thế nào thì ăn.

Heo bị giết rất nhanh, Trương thị cười nhận tiết heo. Các nam nhân làm việc xong đều đi tiền thính ở chính viện uống trà nói chuyện, các nữ nhân bận rộn thổi lửa nấu cơm, làm thức ăn.

Cơm là cơm gạo tẻ, món ăn như truyền thống là món ăn từ heo vừa bị giết. Một bát lớn xương hầm dưa chua, phía trên là đậu hủ hấp cùng huyết heo. Sau khi xúc cơm trong nồi ra, mọi người bắt đầu xào rau.

Chờ thức ăn đều làm xong rồi liền mở tiệc ở tiền thính.

Trên mặt đất bày một bàn lớn cho khách nam, có Liên Thủ Tín, Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương, Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng, Trương đồ tể, Liên Thủ Lễ, ngoài ra còn mời mấy người khách là Vương Ấu Hằng, Lỗ tiên sinh, lão Hoàng.

Trên giường gạch, hai chiếc bàn đặt trên kháng được ghép thành một bàn lớn để khách nữ ngồi, có Trương thị, Ngô Vương thị, vợ Ngô Ngọc Xương, Triệu thị, mấy nữ hài tử, tiểu Thất vì tuổi còn nhỏ nên cũng ngồi cùng Trương thị.

Có người ở nhà cũ hỗ trợ, ví dụ như vợ Xuân Trụ cùng nhà nàng qua lại gần gũi, đều tặng tiết canh hoặc món ăn từ thịt heo, mẹ Ngô Ngọc Xương không tới ăn cơm, cũng tặng món ăn từ thịt heo sang.

Bữa cơm này ăn mất một buổi mới xong.

Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều ăn đến bụng tròn vo, dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi ở Đông phòng phơi nắng, nói chuyện phiếm. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang trước sau theo nhau từ ngoài vào, trong tay Liên Chi Nhi bê trà đặc nóng, Trương thị thì bê một bồn lê ướp lạnh.

"Đều ngồi dậy, không sợ dạng thực sao." Trương thị cười gọi tiểu khuê nữ, tiểu nhi tử lại gần hoặc uống trà đặc, hoặc ăn lê ướp lạnh giải ngấy.

Dạng thực là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh. Người già nhiều đời truyền lại, sau khi ăn xong nhất định không được nằm.

Liên Mạn Nhi cũng không cảm thấy ngấy, nàng cầm trà Liên Chi Nhi đưa, từ từ uống.

"Thịt hôm nay ăn có no không?" Trương thị chọn miếng lê ướp lạnh, gạt hết lớp băng ở trên, đưa cho tiểu Thất, cười hỏi.

Chương 451: Tiền lời dùng để chi tiêu

Edit: Le thanh

"Con ăn no rồi." Tiểu Thất nhận lê đông lạnh, lên tiếng.

Trước kia lúc chưa ở riêng, nếu thượng phòng giết heo thì tất cả đồ ăn xương cốt gì đều phải do Chu thị phân chia. Mấy hài tử cả một năm cũng không khi nào được thấy một miếng mỡ, mặc dù có rất nhiều thịt đủ để ăn một chầu, nhưng số thịt được chia đến cũng cực ít. Về phần Trương thị thì căn bản là không có thịt ăn, chỉ có thể ăn dưa chua.

Năm nay nhà Liên Mạn Nhi tự mình giết heo, cái chế độ phân phối buồn cười kia đương nhiên bị hủy bỏ, vì để cho khách đến chơi cùng hài tử nhà mình đều được ăn, Trương thị cố ý bỏ rất nhiều thịt trong đồ ăn, kết quả mọi người đều ăn thỏa thuê mà vẫn không ăn hết.

Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng không thèm thịt. Trong một năm qua bởi vì trong nhà điều kiện tốt hơn nên thức ăn đã được cải thiện rất lớn. Mỗi ngày đều ăn trứng gà, trứng vịt, cá với thịt cũng cách ba đến năm ngày là có thể mua một lần, gần như không bao giờ thiếu thức ăn mặn.

Rất nhiều hộ nông dân, mặc dù hơi có chút tài sản nhưng phần lớn vẫn sống vô cùng tiết kiệm, nhất là trong việc ăn uống. Nhưng Liên Mạn Nhi cho rằng, chỉ có ăn ngon mới có thân thể tốt; thân thể tốt mới có thể làm việc, kiếm tiền, học bài tốt. Hơn nữa, trong trí nhớ của nàng còn nhớ rõ, thời điểm đầu tiên nàng tỉnh dậy ở thế giới này liền trông thấy bộ dáng thiếu dinh dưỡng của mấy người Ngũ Lang, Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất, nàng cũng nhớ rõ hình ảnh Chu thị làm chủ bàn cơm, sự phân biệt đối xử của Chu thị.

Chính vì bởi đủ loại nguyên nhân này, trong tay Liên Mạn Nhi có tiền liền muốn chính mình cùng Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, tiểu Thất ăn no, ăn ngon. Các nàng đều đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, nhất định phải có đủ dinh dưỡng.

Mà Trương thị với Liên Thủ Tín vốn cũng không phải là người keo kiệt. Xuất phát từ lòng yêu thương con cái cùng với tâm lý đền bù tổn thất, đối với việc này có thái độ rất dung túng.

Lại nói tiếp, chỉ cần Liên Mạn Nhi đề xuất, mấy hài tử đều tán thành. Trương thị cùng Liên Thủ Tín gần như chưa bao giờ phản đối việc gì.

Người một nhà nói chuyện phiếm một lúc rồi bắt đầu thương lượng chuyện chia thịt heo như thế nào.

Một con heo, ngoại trừ vừa rồi ăn tiệc. Còn lại hai miếng thịt heo, đều được Trương đồ tể cắt thành hai khối lớn, đang bỏ trong vạc lớn ngoài trời để đông lạnh.

"Cho nhà bà ngoại mười cân, Ấu Hằng ca mười cân, nhà Gia Hưng ca mười cân, nhà Diệp Nhi mười cân." Liên Mạn Nhi lên tiếng. "Đúng rồi, lòng ruột gì đó chúng ta không ăn, dứt khoát cho Hoàng đại thúc, ngày đó con nghe thúc ấy nói, hình như rất thích ăn nó."

Nhà Liên Mạn Nhi giết con heo này là con mập nhất trong sáu con. Trọng lượng cả bì gần hai trăm cân. Sau khi mổ xong, sức nặng đương nhiên không nhiều như vậy, tặng đi bốn mươi cân thịt heo này, lại một phần hôm nay đã ăn, nội tạng, đầu heo, móng heo, đuôi heo, mỡ heo các loại vụn vụn vặt vặt, nhà Liên Mạn Nhi còn lại khoảng hơn một trăm cân thịt heo.

"Thịt cho lễ mừng năm mới ta cũng không cần mua nữa, cứ dùng từ chỗ này." Trương thị lên tiếng.

"Lễ mừng năm mới chẳng phải ta phải mời mấy bàn khách sao, đoán chừng cũng phải hai mươi cân thịt heo." Liên Thủ Tín lên tiếng.

"Cửa hàng cũng dùng một ít.Thịt còn lại cũng đủ cho ta ăn đến sang năm đi." Trương thị lên tiếng.

"Vâng." Liên Mạn Nhi gật đầu. "Dùng cho cửa hàng nhiều chút, đoán chừng số thịt heo này chúng ta cũng ăn không được bao nhiêu, đừng quên ta còn đặt thịt dê với mười cân thịt bò nữa."

"Đúng, thiếu chút nữa quên mất chuyện này." Trương thị lên tiếng.

"Cái này ta vẫn nhớ. Vừa rồi trên bàn cơm Ngô Tam ca nói, ngày mai sẽ cùng Gia Hưng đi phía tây, mai hoặc ngày kia sẽ đem thịt về cho ta."

Nói xong chuyện phân chia thịt heo, còn nói chuyện đưa tiền một con heo cho Triệu thị.

"Cứ cho Tam bá mẫu của bọn nhỏ con nặng nhất đi." Trương thị lên tiếng.

Con heo nặng nhất của nhà Liên Mạn Nhi, lúc trước Trương thị bắt đem cân, cân được một trăm chín mươi ba cân cả bì, mỗi cân mười bốn văn tiền, tính ra được hai ngàn bảy trăm lẻ hai văn tiền.

Cuối ngày, lúc Triệu thị với Liên Diệp Nhi tới, Trương thị liền đưa thịt heo chia cho các nàng, Liên Mạn Nhi cũng lấy tiền từ trong rương ra hai ngàn bảy trăm lẻ hai văn đưa cho Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi.

Tuy lúc trước nói muốn cho Triệu thị một đầu heo, nhưng hiện tại nhà Liên Mạn Nhi vừa cho thịt heo, vừa đưa số tiền này, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều chần chờ không chịu nhận.

"Tứ thẩm à, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chuyện cho heo ăn chỉ là tiện tay thôi. Có mười cân thịt này là chúng ta đã có một năm mới đầy đủ, thế là được rồi. Con nhiều tiền như vậy chúng ta không thể nhận." Triệu thị nói.

"Đúng, tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, chỗ này quá nhiều tiền, chúng ta không thể nhận." Liên Diệp Nhi cũng nói.

"Lúc trước đã nói rồi, cho ngươi thì ngươi cứ cầm a." Trương thị liền khuyên nhủ. "Ta cũng không phải chưa cho heo ăn bao giờ, tổng cộng sáu con heo này, một ngày lại mấy lần cho ăn, đây cũng không phải là việc dễ."

"Đúng vậy a, Tam bá nương, tiền này ngươi nhanh cầm đi." Liên Mạn Nhi cũng nói, "Số tiền này để đến đầu xuân sang năm, các ngươi cũng có thể mua mấy con heo con, là có thể nuôi heo của chính mình rồi."

Cuối cùng, được mọi người khích lệ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cảm kích nhận tiền.

... ...

Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng từ phía tây trở về, đem về hai con dê đã mổ xong cùng hai mươi cân thịt bò, chia đôi với nhà Liên Mạn Nhi mỗi nhà một nửa. Bởi vì mua toàn bộ con dê, bên kia thuê người mổ sẵn, bởi vậy nhà Liên Mạn Nhi còn có một tấm da dê.

Trương thị liền làm chủ đưa tấm da dê đến cửa hàng giày trên thị trấn, để cho thợ giày xử lý, ý định làm một kiện áo da dê cho Liên Thủ Tín.
Thịt dê và bò giống nhau, đều được vận chuyển từ phía tây về... do người Hồi nuôi. Người Hồi rất giỏi nuôi bò dê, miếng da dê rất mềm và dày, thịt bò với thịt dê thì rất tươi mới.

"Trước kia lúc còn ở nhà bà ngoại con, mẹ cũng từng được ăn thịt bò thịt dê, nhưng khi đến đây, mấy năm qua mới ăn tổng cộng có hai lần." Trương thị có chút cảm khái nói, "Khi đó còn chưa có mấy đứa bọn con, chỉ có Chi Nhi, thượng phòng còn có năm mươi mẫu, không nghèo như sau này."

"Thịt này ta ăn thế nào?" Người một nhà liền thương lượng.

Thịt bò, thịt dê cũng có thể hầm cách thủy, cũng có thể băm thành bánh nhân thịt làm vằn thắn, gói bánh bao, còn có thể nấu thịt kho tàu, phương pháp ăn rất nhiều.

"Ta làm lẩu dê đi." Đôi mắt to của Liên Mạn Nhi cong như trăng lưỡi liềm. Nàng tới đây đã hơn một năm rồi, đã trải qua hai mùa đông rồi, nhưng chưa hề ăn qua một nồi lẩu hay một bữa dê nướng nào.

"Chúng ta không có nồi, muốn làm lẩu dê phải mua nồi trước đã." Trương thị lên tiếng.

Nồi lẩu ở niên đại này phần lớn đều là đồng tinh khiết chế tạo thủ công, đó là xa xỉ phẩm mà hộ nông dân bình thường muốn cũng không thể có. Có thể nói, nếu nhà ai có một cái nồi lẩu đồng, có thể lập tức đoán được nhà này sống vô cùng xa xỉ.

"Vậy thì mua đi." Liên Mạn Nhi nói.

Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền đều nhìn Trương thị.

Liên Chi Nhi ngồi ở bên cạnh, cười tủm tỉm không nói lời nào.

Trương thị thấy cái dạng này của bọn họ liền hiểu, bốn đứa bé đều muốn mua nồi lẩu, ăn lẩu, ăn thịt dê nướng.

Nhìn thấy đã gần đến năm mới, còn một ít đồ tết cũng phải đặt mua, ngày hôm sau có buổi họp chợ ở trấn Thanh Dương, người một nhà dàn xếp tốt mọi việc trong nhà xong, Liên Thủ Tín liền đánh xe trâu, cả nhà ngồi xe đi lên thị trấn.

Tiến vào trấn Thanh Dương, Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi xuống xe trước cửa hàng trang sức, Liên Thủ Tín thì mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến tiệm tạp hóa Lục gia, chỗ đó có bán sẵn nồi lẩu đồng.

Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi tiến vào cửa hàng trang sức, chưởng quầy lập tức chạy ra đón chào.

"Tứ thái thái, hai vị cô nương, ngồi bên này, đã xem được cái gì thích chưa? Nếu có thích kiểu dáng gì, trong cửa hàng này của ta đều có thể làm được. Vàng bạc trong cửa hàng này đều là vàng ròng bạc ròng, giá cả cũng thật sự hợp lý, tay nghề của thợ thủ công một chút cũng không kém với huyện thành, phủ thành..."

Mặt mũi chưởng quầy tràn đầy tươi cười mời ba mẹ con đến gian sau ngồi nói chuyện, sau đó liền đem các đồ trang sức tốt nhất trong cửa hàng đến, từng hộp từng hộp bày ra cho các nàng chọn.

Năm nay tiền bạc trong tay sung túc, nên Liên Mạn Nhi dự định sẽ mua thêm ít đồ trang sức đẹp cho ba mẹ con.

"Mẹ không cần mua thêm, hai tỉ muội các con chọn đi." Trương thị lên tiếng.

Liên Mạn Nhi trước tiên chọn lấy bốn cái dây chuyền bạc mạ vàng, bốn cái vòng tay bạc mạ vàng, định phân cho Ngũ Lang, tiểu Thất, Liên Chi Nhi cùng nàng mỗi người một bộ. Sau đó, Liên Mạn Nhi lại chọn ba đôi hoa tai vàng để cho nàng, Liên Chi Nhi cùng Trương thị mỗi người một đôi. Tiếp theo nàng lại chọn hai đôi vòng tay bạc xoắn quý giá, hai đôi vòng tay bạc chữ phúc. Bốn cặp vòng tay này mỗi cái đều có sức nặng đại khái trên dưới một lượng, chính nàng với Liên Chi Nhi mỗi người hai đôi.

Tiếp nữa Liên Mạn Nhi lại chọn cho mình và Liên Chi Nhi hai cây trâm bạc, hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net