Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Giết Gà

Editor: Rabbitdethuong

"Giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, gọi cả đêm, mãi tới tận lúc hừng đông mới rời đi." Liên Mạn Nhi tiếp tục nói, "Thật đáng thương, muội muốn đi mở cửa cho nó, nhưng mà hoàn toàn không nhúc nhích được. Tỷ, tỷ không nghe thấy sao?"

"Nhị tỷ, đệ cũng nghe thấy." Tiểu Thất nhích lại gần Liên Mạn Nhi, "Đệ còn nhìn thấy, một thứ hình tròn rất nhỏ, đệ muốn bế nó lên, trên người nó đều là máu..."

"Bọn bay chớ có nói nhảm." Chu thị tái nhợt, nghiêm mặt quát.

"Bà nội, cháu không có nói bậy, là thật mà, sau đó lúc nó đi, giống như là vừa đau lòng lại vừa tức giận, cũng không biết đi đâu rồi nữa. Bà nội, bà không nghe thấy gì ạ, nó có đến gõ cửa phòng bà không?" Liên Mạn Nhi hồn nhiên hỏi.

Bờ môi Chu thị hơi run run, Liên Tú Nhi ở bên cạnh như tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Cô cô sao thế?" Liên Mạn Nhi giả bộ như bây giờ mới nhìn thấy Liên Tú Nhi khác thường, "Cô cô, sao trên mặt cô lại có dấu chân."

Liên Mạn Nhi chỉ vào vết tím xanh trên mặt Liên Tú Nhi. Vết thương của Liên Tú Nhi đã được xử lý đơn giản, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy rõ hình dạng vết thương.

"Chân thật nhỏ, hình như là bị con nít giẫm." Liên Mạn Nhi nhìn một hồi còn nói thêm, "Cô cô, không phải đứa bé kia nó đi tìm cô đấy chứ."

Liên Tú Nhi bị dọa, bật khóc nức nở.

"Mẹ, mẹ cứu con với, không phải là con cố ý mà."

"Đừng sợ, đừng sợ, không sao, có mẹ ở đây rồi." Chu thị vội vàng an ủi Liên Tú Nhi.

Người nông thôn đều vô cùng mê tín, đối với chuyện thần linh ma quỷ, đều chọn thái độ thà tin là có còn hơn là không. Chu thị vốn nghi ngờ là mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi ra tay, thế nhưng lại không có một chút chứng cớ nào, Liên Tú Nhi cũng nói không biết là ai, thậm chí còn không biết có bao nhiêu người đánh nàng, cả quá trình đều không có phát ra tiếng động. Lại nói tiếp. Mấy người Liên Mạn Nhi cũng chỉ là trẻ con, không thể nào làm được chuyện cẩn thận như thế.

Chu thị và Liên Tú Nhi chột dạ. Lại nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy nên cũng đã tin tám chín phần: Là đứa nhỏ kia chết không cam lòng, không chịu đi, muốn tìm bọn họ báo thù.

Liên Tú Nhi và Chu thị đều không ăn sáng, đám Liên Mạn Nhi lại ăn rất ngon.

Ăn sáng xong, Liên lão gia tử lấy túi thuốc lá cất ở trên người, lại chuẩn bị ra đồng.

Liên Mạn Nhi vội vàng chạy tới, kéo ống tay áo Liên Thủ Tín.

"Cha, không phải là cha có chuyện muốn thương lượng với ông sao?"

"Đúng rồi." Liên Thủ Tín gật đầu nói. "Cha, con muốn thương lượng với cha một chút chuyện."

"Nói đi, chuyện gì?"

"Lần này thân thể mẹ Mạn Nhi không tốt, vừa bị mất nửa cái mạng. Thạch thái y đã căn dặn, trong tháng này phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Ngoài ra, còn phải tẩm bổ. Cha, con muốn cho mấy đứa nhỏ thay phiên nhau chăm sóc nàng. Nàng cần bồi bổ, cha xem có thể mua chút gạo và bột mì, còn có trứng gà gì đó nữa." Liên Thủ Tín thương lượng với Liên lão gia tử nói.

Đây là kết quả tối hôm qua Liên Mạn Nhi và Liên Thủ Tín đã bàn bạc.

Liên lão gia tử nghe xong, trầm ngâm một lúc, gật đầu.

"Được, con đi xin mẹ con đi. Cứ nói là ta bảo vậy." Liên lão gia tử nói.

"Cha, chúng ta đều đi ra đồng. Mẹ còn có việc, con sợ mẹ không chú ý được. Trong nhà chỉ để lại mấy đứa nhỏ chăm sóc, bọn nó còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, vạn nhất làm mẹ tức giận sẽ không tốt. Cha, cha xem, chuyện này có thể không làm phiền mẹ..." Liên Thủ Tín nói.

Liên Thủ Tín nói khéo léo, Liên lão gia tử nghe vậy lại hiểu ý của hắn, là không tin tưởng Chu thị, sợ Chu thị bằng mặt không bằng lòng, âm thầm cắt xén, hoặc là cho Trương thị sắc mặt không tốt.

Trương thị sảy thai, thiếu chút nữa là một xác hai mạng, là do sai lầm của Chu thị và Liên Tú Nhi.

"Được, mỗi ngày một cân gạo trắng và bột mì đi, ngoài ra trứng gà trong nhà đều cho nó ăn. Nếu cần thứ gì khác thì lại thương lượng sau." Liên lão gia tử nói.

Chu thị ở bên cạnh nghe thấy, lập tức không đồng ý.

"Lão gia tử, tình hình nhà chúng ta như thế nào, còn một ngày một cân gạo trắng và bột mì, cũng không phải thân thể ngàn vàng gì..."

Liên lão gia tử trừng mắt nhìn Chu thị một cái, "Đừng nói mấy điều vô dụng ấy, mau đưa tiền cho con đi..."

Chu thị miệng nói không có tiền, cuối cùng vẫn lề mà lề mề lấy từ trong túi tiền ra một đống tiền lẻ.

"Chỗ này là năm mươi đồng tiền, là tiền tích góp được từ việc bán trứng gà, giữ lại mua thêm thức ăn cho mọi người vào ngày mùa thu hoạch..."

"Nếu không có tiền, bà cứ chọn ít đồ trang sức của bà và Tú Nhi đem bán trước đi, bất kể như thế nào, vẫn phải bồi dưỡng cho vợ lão Tứ đầu tiên." Liên lão gia tử nói.

Ông biết, trong tay Chu thị không phải chỉ có mấy văn tiền này, cũng không muốn nói toạc ra, mà là bảo Chu thị và Tú Nhi mang đồ của mình đi bán. Ý của ông, là muốn Chu thị và Liên Tú Nhi mượn cơ hội này, sửa chữa thái độ với Trương thị và Tứ phòng.

Nhưng mà Chu thị cũng lại không tiếp nhận tâm ý này của Liên lão gia tử.

"Tôi làm mẹ chồng, không cần nó hiếu kính thì thôi, còn phải bán đồ bán đạc vì nó?" Chu thị nổi giận, "Nó làm tẩu tử, còn thừa dịp lấy đồ của Tú Nhi..."

"Bà im miệng lại đi, đừng tưởng bà có lý." Liên lão gia tử trách mắng Chu thị, sau đó lại thấp giọng, "Đừng tưởng tôi không biết, lần trước vợ lão Tứ vào thành bán cây trâm để điều trị vết thương cho Mạn Nhi, bà giỏi thật, còn muốn mua cái gì mà dưỡng vinh hoàn..."

"Đó cũng là nó tự nguyện mua cho tôi, vừa vặn tôi còn chưa ăn hết, để tôi trả lại cho nó." Chu thị nói.

Liên lão gia tử giận đến mức râu cũng vểnh lên, "Cái nhà này còn nghe lời tôi nói nữa không? Bảo bà đi lấy tiền, thì bà đi lấy tiền đi."

Cuối cùng, dù Chu thị trăm ngàn lần không muốn, vẫn không thể cãi lời Liên lão gia tử, đành phải lấy túi tiền ra. Liên lão gia tử cầm ba xâu tiền, tròn 300 văn đưa cho Liên Thủ Tín.

"Cầm đi mua chút gạo và bột mì, những thứ khác trong nhà đều có, cũng đừng mua." Chu thị vội dặn dò Liên Thủ Tín, lại nhịn không được nhỏ giọng phàn nàn, "Đâu cần chiều chuộng như vậy..."

Liên Thủ Tín phải ra đồng nên giao tiền cho Liên Mạn Nhi.

Đã có 300 văn tiền này, Liên Mạn Nhi lập tức đi trấn trên với Ngũ Lang. Đầu tiên nàng đi đến tiệm bán lương thực, mua 20 cân gạo tẻ tốt nhất, mỗi cân là 10 văn tiền, lại mua 10 cân bột mì, mỗi cân 9 văn tiền. Như vậy cũng chỉ còn lại có 10 văn tiền, gà trong nhà ngày nào cũng đẻ trứng, Liên Mạn Nhi quyết định không mua trứng gà nữa. Nàng đi vào trong tiệm tạp hóa, mua một cân đường đỏ, sau đó lại đi hàng thịt, mua hai khúc xương sống. Xương lớn như vậy, bên trong có tủy, hầm rất bổ. Mười văn tiền đương nhiên là không đủ, Liên Mạn Nhi lấy tiền riêng bổ sung vào. Vốn còn muốn mua cái khác, nhưng tiền của Liên lão gia tử có hạn, nàng không muốn bị người khác chú ý, nên chỉ mua có chừng này.

Hai người xách làn về nhà, cũng không để cho Chu thị nhìn thấy. Mang đồ mua được để vào trong Tây sương phòng, sau đó mở bếp nhỏ cho Trương thị.

[*Bếp lớn là bếp chung của đại gia đình Liên gia thông với giường gạch, bếp nhỏ là bếp riêng của mỗi gia đình nhỏ.]

Đầu tiên là mang xương đi rửa, để lại một cái, ướp muối để giữ lại cho bữa ăn sau, cái kia thì chần nước sôi một lần, sau đó dùng dao rựa chặt thành đoạn ngắn, bỏ vào trong nồi, cho hành tây, gừng và nước vào, bắt đầu đun lên. Đợi nước canh trở nên đặc hơn, biến thành màu trắng, Liên Mạn Nhi liền múc ra, bắt đầu nhào bột, tự tay làm mì sợi. Ngũ Lang đi ra đồng, đổi cho Tiểu Thất về nhà. Liên Mạn Nhi bảo Tiểu Thất đi nhặt trứng gà, hái ít cải thìa.

Mùi thơm của nước hầm xương, nhẹ nhàng bay khắp sân.

"Mạn Nhi, làm cái gì vậy?" Chu thị tới hỏi.

"Cháu nhào bột làm mì ạ." Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị nhấc vung nồi lên, nhìn vào bên trong một cái. Lại nhìn bột trong tay Liên Mạn Nhi, "Làm cho cô cô bay một chén."

"Vâng."

Liên Mạn Nhi đồng ý vô cùng thoải mái, Chu thị xoay người rời đi.

Xương hầm xong rồi. Liên Mạn Nhi liền bỏ mì sợi đã được cán vào, đợi nước canh sôi đều, mới cho cải thìa đã rửa sạch vào, cuối cùng là cho thêm hai quả trứng gà vào trong nồi.

Nửa cân mì sợi, cho Tiểu Thất ăn một chén nhỏ, còn lại đều cho Trương thị.

Trương thị bưng chén lên, lại hỏi Liên Mạn Nhi, "Có phần cho cô cô của con không?" Tuy nàng ở trong phòng nhưng vẫn nghe thấy Chu thị nói chuyện.

"Mẹ, bây giờ mẹ vẫn còn lo cho cô cô?"

"Không phải là mẹ lo cho cô cô. Bà đã lên tiếng, nếu con không mang cho, nhất định bà sẽ tức giận, không biết sẽ làm ra chuyện gì." Trương thị nói, nàng cũng được coi là vô cùng hiểu rõ tính tình Chu thị.

"Mẹ, chính vì mẹ muốn cầu an bình nên cứ từng bước lui về phía sau, mãi cho đến khi không còn đường để lui nữa. Mẹ nhìn con đi, chỉ cần chúng ta vững vàng, không để ý tới bà nữa, bà cũng không làm gì được."

Quả nhiên, Chu thị đợi cả buổi, không thấy Liên Mạn Nhi đưa mì tới, lại tới đây.

Liên Mạn Nhi đóng cửa Tây sương phòng lại, cầm ghế ngồi ở trước cửa, cầm một cây dao phay băm rau cho gà ăn. Trương thị cần trứng gà để bồi bổ thân thể, mấy đứa Liên Chi Nhi không cần ai dặn dò, ngày nào cũng mang một rổ đầy rau dại về, còn có châu chấu được Tiểu Thất bắt, cũng bị Liên Mạn Nhi băm làm thức ăn, để cho gà ăn no, đẻ trứng nhiều hơn.

Chu thị đi tới, Liên Mạn Nhi cũng không cho bà vào cửa, nói Trương thị cần nghỉ ngơi.

"Chén mì bảo bay mang cho cô cô đâu rồi?" Chu thị hỏi.

"Bà nội, bà cũng không có mang mì đến mà?" Đây là cái cớ Liên Mạn Nhi đã nghĩ ra từ trước.

"Không phải là bay vừa mới mua đó sao?"

"Đó là ông đặc biệt cho mẹ cháu ăn trong tháng ở cữ, còn chưa đủ đâu, không còn dư. Ông cũng đã nói là cô cô bị thương như vậy nên phải ăn đồ thanh đạm mà bà?" Liên Mạn Nhi nói đúng lý hợp tình.

Liên lão gia tử đối với chuyện Liên Tú Nhi bị đánh khó hiểu, chỉ nói một câu: "Cũng coi như là giảm một ít tội nghiệt của nó." Chỉ có một câu này, sau đó cái gì cũng không nói. Chu thị chột dạ, thấy Liên lão gia tử như vậy, cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này.

Nhưng mà bây giờ, thấy Liên Mạn Nhi như vậy, Chu thị lập tức phát cáu, chỉ trời vẽ đất(*) mà bắt đầu mắng.

[*Chỉ trời vẽ đất: không coi ai ra gì.]

"Bà mắng lớn tiếng một chút đi, dù sao vẫn còn có người không biết sao mẹ cháu lại phải ở cữ." Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị lập tức im bặt. Tiểu cô tử đẩy ngã tẩu tử khiến cho tẩu tử sảy thai, chuyện này truyền đi không dễ nghe chút nào. Người ta mà hỏi tới sẽ biết nội tình, về sau còn có ai chịu lấy Liên Tú Nhi nhà bà.

[*Tiểu cô tử: em chồng, tẩu tử: chị dâu.]

Chu thị thấy Liên Mạn Nhi như cây đinh cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể nhịn cơn tức, trở về phòng bếp làm cái khác cho Liên Tú Nhi.

Tuy nói là để cho mấy đứa nhỏ thay phiên chăm sóc Trương thị, nhưng vẫn để Liên Mạn Nhi ở nhà, mặc dù Liên Chi Nhi so với nàng còn cẩn thận hơn, thành thạo việc nhà hơn. Nhưng mọi người đều biết nếu có Liên Mạn Nhi ở nhà, Trương thị sẽ không bị ức hiếp, hơn nữa còn có thể ăn đồ tốt nhất, bởi vậy đều ngầm thừa nhận nàng là người chăm sóc Trương thị tốt nhất.

Tiểu Thất cũng không phải là đứa ăn không rồi ngồi, thí dụ như hiện tại, cái con gà hoa lau kêu quang quác nhảy từ trên đống củi xuống, Tiểu Thất chạy tới, bò từ từ lên trên đống củi, trong tay giơ một quả trứng gà còn nóng hổi, quay về phía Liên Mạn Nhi cười. Mà Chu thị, chỉ có thể tức giận đứng ở bên cạnh nhìn. Cho dù bà có thể sờ phao câu gà, đoán được con gà nào sẽ đẻ trứng, nhưng bà không có rảnh rỗi như Tiểu Thất, không có tinh mắt như Tiểu Thất, chạy không bằng Tiểu Thất, không bò được lên đống củi giống Tiểu Thất, chạy trên bờ tường cũng giống như chạy trên đất bằng, nên chỉ có thể nhìn từng quả từng quả trứng gà rơi vào trong tay Tiểu Thất.

Đương nhiên Chu thị sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng Liên Mạn Nhi đã nói trước bà rồi.

"Ông bảo là trứng gà trong nhà đều để cho mẹ cháu ăn."

Sau mấy lần, Chu thị luôn bị nếm mùi thất bại, không chiếm được lợi thế, lại không trêu chọc được Liên Mạn Nhi, cho dù tự mình té ngã, tức giận kêu đau không ngừng. Liên Mạn Nhi cười tủm tỉm, lại cảm thấy ngày nào cũng gà bay chó chạy như này cũng rất thú vị.

Xương vốn cũng không có nhiều, cũng không thể bảo quản thời gian quá lâu, chưa tới hai ngày đã ăn xong rồi. Liên Mạn Nhi lại nghĩ, phải cho Trương thị thêm chất béo. Nàng chuyển ánh mắt về phía chuồng gà.

"Bà ơi, mọi người đều nói ở cữ cần phải uống canh gà, chúng ta giết một con gà nấu canh cho mẹ cháu nhé." Liên Mạn Nhi tìm Chu thị thương lượng.

"Cái gì!" Chu thị thiếu chút nữa đã nhảy từ trên giường xuống, giống như là Liên Mạn Nhi muốn mạng của bà.

"Không giết con đẻ trứng, không phải vẫn còn trứng đấy sao?" Liên Mạn Nhi vội vàng nói.

"Không đẻ trứng cũng không thể giết. Bay cái tiểu nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn rồi, thật to mồm, còn muốn uống canh gà, bay không soi mặt vào trong bãi nước tiểu mà xem..."

Liên Mạn Nhi không ở trong phòng nghe Chu thị mắng, quay người đi ra ngoài.

Chu thị ở trong nhà mắng một hồi, lại đi ra ngoài mắng tiếp, cũng không dám mắng quá mức. Bà mắng cả buổi, thấy Liên Mạn Nhi im lặng không nói gì, liền cho rằng Liên Mạn Nhi đã từ bỏ cái ý định này. Thấy sắp phải làm cơm trưa rồi, Chu thị đi về phía sau vườn hái rau.

Liên Chi Nhi và Ngũ Lang giúp Liên Thủ Tín đẩy một xe đậu phộng về.

"Cha, cha làm thịt con gà này đi, con không biết làm." Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ôm một con gà mái đưa cho Liên Thủ Tín, "Thịt nó để nấu canh cho mẹ uống."

"Bà biết không con?" Ý của Liên Thủ Tín là hỏi Chu thị đã đồng ý chưa.

Liên Mạn Nhi gật đầu khẳng định, "Biết ạ." Nàng đã từng nói qua với Chu thị, Chu thị đương nhiên đã biết, chẳng qua không đồng ý.

Liên Thủ Tín liền cho rằng là Chu thị đã đồng ý rồi, lấy dao phay, ngồi xổm bên cạnh vườn dưa ở sân trước, giết gà.

"Cha, cha nhanh quay lại ruộng đi, để cho tỷ tỷ ở lại giúp con là được rồi." Liên Mạn Nhi đuổi Liên Thủ Tín đi mau.

Chờ đến lúc Chu thị từ sau vườn chạy tới, Liên Thủ Tín đã bị đẩy đi rồi, Chu thị nhìn thấy gà mái đã một mạng quy thiên, đang bị Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi nhúng vào trong chậu nước sôi để vặt lông.

Chu thị lập tức kêu trời kêu đất.

"Bay cái tiểu nha đầu này, ranh con, bay ăn gan hùm mật gấu rồi à, bay..."

Liên Nha Nhi không dùng được, hai người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đi ra ngoài kết bạn, Tưởng thị thì không biết đã trốn đi nơi nào rồi, Liên Tú Nhi bị thương, đồng thời bị dọa vỡ mật, không thể tới trợ giúp, Chu thị cũng không tiện ngất đi, chỉ có thể khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại. Vậy mà Trương thị ở trong Tây sương phòng lại không lên tiếng, mấy đứa nhỏ thì cứ làm việc của mình, Chu thị cũng không thể làm gì.

Đợi Liên lão gia tử trở về, Chu thị liền tố cáo.

"... Không có vương pháp nữa rồi, dám lén lút giết gà ăn."

Liên Thủ Tín giật mình, trong lòng ý thức được cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nói ra.

"Là ai giết gà?" Liên lão gia tử hỏi.

"Cha, là con." Liên Thủ Tín đáp.

Chương 52: Giằng co

  Edit: Rabbitdethuong 

Beta: Tiểu Tuyền

 "Cái gì? Gà là ngươi giết? Cái miệng ngươi là chết thèm rồi hả, ta lớn tuổi như vậy, có mấy con gà từ nhỏ cho ăn đến lớn, ta đều không nỡ ăn, ngươi lại ăn. Sao ngươi không giết ta luôn đi." Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín mắng. Nàng biết rõ gà là cho Trương thị ăn, không thể mắng Trương thị, nên liền mắng Liên Thủ Tín.


Liên Thủ Tín có chút xấu hổ. Hắn là người thành thật, có thói quen chịu khổ trước, hưởng thụ sau, hiện tại ăn trước, trong lòng không hiểu nên có một ít cảm giác tội lỗi.

Nhưng mà gà là cho Trương thị ăn, Trương thị đã mất hài tử, còn chảy nhiều máu như vậy, Trương thị đúng là cần ăn gà mái. Về phần Liên Mạn Nhi nói giết gà là Chu thị biết đến, Chu thị lại nói là giết gà sau lưng bà. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng của hắn nghi hoặc, thấy Liên Mạn Nhi không ra, hắn càng đoán được ngọn nguồn của sự tình.

Như vậy chỉ có thể là hắn gánh chịu trách nhiệm của việc này.

Liên Thủ Tín cúi thấp đầu , mặc kệ Chu thị mắng hắn như thế nào, hắn cũng không lên tiếng.

"Mẹ cháu ở cữ, sao lại không thể ăn con gà. Cho dù đem gà đều giết hết, mà có thể đổi về thân thể tốt cho mẹ cháu, thì cũng đáng." Liên Mạn Nhi mở miệng nói, "Nội, cháu và nội đã thương lượng qua, ngài không đáp ứng, còn mắng cháu cùng mẹ cháu. Chẳng lẽ mẹ cháu ở trong lòng ngài còn không đáng giá bằng một con gà hay sao?"

"Quả nhiên là ngươi, ngươi là cái tiểu nha đầu muốn cưỡng ép ta, lão Tứ, ngươi cùng thê tử của ngươi chính là hiếu thuận với lão nhân như vậy hay sao?" Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín nói.

"Nói nhao nhao cái gì, một con gà thôi, ăn liền ăn đi. Ngươi nên sớm nghĩ đến hầm cách thủy cho thê tử Lão Tứ ăn." Liên lão gia tử nói.

Chu thị nghe Liên lão gia tử nói như vậy, cơ hồ tức giận đến ngã ngửa.

"Ông trời ơi, ta là từ dưới đất chui lên đó, đi sớm về tối chỉ vì muốn chăm sóc tốt mấy con gà này, muốn ăn đúng không, tốt. Ta hôm nay đều giết hết, để cho nàng ta ăn đủ." Chu thị đạp đạp đạp từ trong nhà đi ra. Theo gian ngoài lấy một thanh dao phay, liền chạy đến chuồng gà.

Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Hà thị, Triệu thị, còn có mấy tiểu tử đều đi ra theo.

Chu thị tuy rằng là chân bó, nhưng lúc này lại đi rất nhanh, Hà thị đưa tay kéo một phen, đương nhiên không có giữ chặt, nên Chu thị vung vẩy lấy dao phay liền tiến vào chuồng.

Liên Thủ Tín là người đầu tiên muốn đuổi theo.

Liên Mạn Nhi thấy vậy trong lòng khẽ động, nàng biết rõ đây là một thời khắc mấu chốt.

Nàng đã sớm lường tới, giết một con gà. Chu thị tuyệt đối sẽ không để yên. Những con gà kia là điểm chí mạng của Chu thị, bà luyến tiếc, đau lòng, nếu như gà này là cho Liên Thủ Nhân hoặc là Liên Tú Nhi ăn hết thì cũng thôi đi. Hết lần này tới lần khác là cho Trương thị ăn. Trong lòng Chu thị tuyệt đối không cho phép. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, chuyện này ở trong mắt Chu thị. Là Liên Mạn Nhi nàng khiêu chiến với quyền khống chế cái nhà này của Chu thị.

Chu thị từ trước giờ, cơ hồ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, không giống lão thái thái nông thôn khác, còn phải ra đồng làm việc, thậm chí còn phải buôn bán kiếm tiền. Chu thị đối với cái nhà này, là một nữ nhân nắm quyền khống chế, chủ yếu chính là khống chế cơm canh. Tỷ như mỗi lần nấu cơm. Phải dùng bao nhiêu gạo, phải dùng bao nhiêu bột mì. Muốn ăn cái gì, nhất định phải được Chu thị cho phép. Đương nhiên, ngươi mỗi lần hỏi bà, bà đều răn dạy ngươi, nói "Ta lớn tuổi như vậy, còn phải hầu hạ các ngươi" các loại lời nói, nhưng nếu như ngươi không thông qua bà gật đầu, có chủ ý một chút, thì kế tiếp nhất định là mưa to gió lớn.

Bây giờ không phải chỉ là một chén gạo lức, một chén mì, một đĩa đồ ăn, mà là một con gà mái nàng. Như vậy kế tiếp không chỉ có mưa to gió lớn, mà là vòi rồng (lốc xoáy), động đất.

Chu thị hiện tại muốn đi giết gà, chính là muốn bọn người Liên Thủ Tín hướng bà chịu thua. Mà Liên Thủ Tín sau khi chịu thua, tất cả đều sẽ trở lại điểm ban đầu, mọi cố gắng của Liên Mạn Nhi đều như nước chảy về biển đông.

Liên Mạn Nhi quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

"Cha " Liên Mạn Nhi giữ chặt Liên Thủ Tín, "Cha nghe xem, mẹ con đang gọi cha."

Liên Thủ Tín đang đuổi theo Chu thị liền ngừng lại bước chân một chút.

"Mẹ vừa rồi vẫn nói không thoải mái, bụng đau một chút, cha ngài đi xem, nếu không tốt, con còn phải nhanh chóng đi mời lang trung đến." Liên Mạn Nhi lo lắng mà nói.

Liên Thủ Tín vừa nghe nói Trương thị đau bụng, lập tức có chút hoảng sợ. Bộ dáng của Trương thị ngày đó vẫn luôn dọa hắn, sợ Trương thị lại xảy ra chuyện gì. Lòng hắn nghĩ, bên này đã có Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, cùng hai tẩu tử, và một đám hài tử chẳng lẽ ngăn không được Chu thị sao, bởi vậy hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net