Phần Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 951: Phẫn nộ

Xưa nay Lý thị luôn ôn hòa, Liên Mạn Nhi gần như chưa từng thấy bà tức giận. Nhưng nói đến chuyện này, sắc mặt Lý thị khác với ngày thường, giọng nói cũng hơi thay đổi.

Không thể không nói, chuyện có thể làm Lý thị tức giận đến thế, chắc chắn là chuyện khiến người thường phải lòng đầy căm phẫn.

"Không ngờ lại có người như vậy!" Liên Mạn Nhi cũng bị chuyện này làm cho hoảng sợ.

"Đúng đó, hai ngày nay, muội thấy người trong thôn có đánh lao cũng không nói chuyện khác, chỉ nói về chuyện này. Đều nói chưa từng thấy kẻ nào táng tận lương tâm, không biết xấu hổ như vậy!" Liên Diệp Nhi liền nói.

Đánh lao là phương ngữ của Tam Thập Lý doanh tử, là câu cửa miệng của người nông dân, ý là tán gẫu, tán dóc.

"Có thể làm ra chuyện này, thật không phải là người." Lý thị nói, với bà, rất khó nói ra được những lời nặng nề đến vậy. "Nàng dâu kia đã không phải, hán tử kia cũng thế, cái gì mà hèn yếu, đều là nói bậy. Nếu hắn còn chút tình người thì bây giờ mẹ hắn cũng không rơi vào tình cảnh này. Hắn còn có thể tới đòi tiền, việc này rõ ràng là giống hệt với vợ của hắn. Chao ôi..."

"Dương gia kia đưa tiền không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.

"Bọn họ muốn đưa, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Đáng tiếc là họ nghèo, không có tiền mà đưa, vốn đã nghèo, tích cóp từng chút tiền một, liền cưới quả phụ này về, hơn nữa xài tiền mời lang trung cứu quả phụ này, lại dùng tiền đưa tang nàng, làm gì còn tiền cơ chứ, nghe nói, đồ vật trong nhà còn tử tế cũng bị mất, cả giường chiếu cũng bị bán đi." Lý thị liền nói, "Người chưa lấy được tiền chưa chịu đi, vẫn còn đang ầm ĩ."

"Người như vậy, nếu thật sự cho hắn tiền, cũng quá hời cho hắn rồi. Tuy nói mạng người quan trọng nhưng cũng không phải là có người hại người đàn bà kia. Hàng xóm láng giềng, lang trung đều có thể làm chứng cho việc này. Hơn nữa, hắn là người vùng khác, lại có nhân cách như vậy. Sao có thể để họ ở nơi này của chúng ta giương oai!" Liên Mạn Nhi liền nói.

Lý thị và Liên Diệp Nhi nghe giọng điệu của Liên Mạn Nhi, hình như là định quản chuyện này, không khỏi đều nhìn Liên Mạn Nhi.

"Mạn Nhi tỷ, tỷ định quản chuyện này sao?" Liên Diệp Nhi vội hỏi.

Liên Mạn Nhi gật đầu một cái.

"Không biết thì không sao, tỷ đã biết rồi, nếu mặc kệ thì trong lòng cũng không thoải mái." Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa gọi Thiện Hỉ vào, dặn dò một chút. Bảo Thiện Hỉ đi gọi Ngũ Lang tới.

"Đường không phẳng sẽ có người giẫm, chuyện này quản được, coi như là làm một việc tốt." Lý thị cũng rất vui mừng.

Thiện Hỉ đi một lúc, trở về rất nhanh, Ngũ Lang cũng đi theo. Ngũ Lang vào phòng, hành lễ với Lý thị, Liên Diệp Nhi cũng vội vàng xuống đất chào Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi mời Ngũ Lang ngồi xuống ghế.

"Chuyện này huynh ở tiền viện cũng biết rồi." Ngũ Lang liền nói.

Hóa ra, chuyện này truyền tới Tam Thập Lý doanh tử, nhà nhà đều biết, Ngũ Lang vừa trở về, Khúc tiên sinh liền kể với hắn. Ngoài ra, ở Tây thôn cũng có hộ nông dân làm ở điền trang nhà Liên Mạn Nhi, có cụ già có thân phận xin quản sự nhà Liên Mạn Nhi, đến trước mặt Liên Thủ Tín và Ngũ Lang nhờ vả giúp.

"Huynh đã sai người đi thăm dò, nếu là thật, tất nhiên chúng ta sẽ quản. Hai kẻ kia, không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được." Ngũ lang liền nói.

Lý thị gật đầu liên tục, vui vẻ nhìn Ngũ Lang.

"Dương gia không phải nông hộ trong điền trang của chúng ta, nhưng chuyện này cũng đặc biệt. Huynh đã sai người tặng họ chút tiền, giúp nhà họ làm tang lễ. Cũng là tấm lòng của hàng xóm láng giềng chúng ta." Ngũ Lang lại nói.

Nhà Liên Mạn Nhi có quy tắc, nông hộ làm cho điền trang nhà mình nếu có khó khăn gì, hoặc trong nhà có chuyện lớn cưới gả tang sự... cũng sẽ lĩnh tiền trợ cấp ở phòng thu chi. Mấy năm nay, khoản chi này cũng không ít, Liên Mạn Nhi cảm thấy khoản chi này còn thực tế hơn đi chùa miếu bố thí, hơn nữa có thể giúp đỡ những người cần thiết.

"Như vậy rất tốt." Liên Mạn Nhi gật đầu nói.

Ngũ Lang nói xong chính sự, lại nói chuyện với Lý thị một lúc rồi tới tiền viện.

"Bây giờ Ngũ Lang nói chuyện, làm việc đều giống người lớn rồi." Lý thị cảm khái, "Chờ cưới vợ, sau này chống đỡ gia đình, đều dựa vào hắn. Nửa đời sau của mẹ cháu cũng có chỗ dựa."

Cháu ngoại tốt chính là phúc của con gái mình, Lý thị thật lòng vui vẻ.

Bởi vì bất chợt xuất hiện một chuyện như vậy khiến cho những lời mới nói lúc nãy trở thành mảnh vụn. Liên Mạn Nhi thấy tâm tình của Liên Diệp Nhi khá tốt, cũng biết lòng muốn xin con trai của Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã phai nhạt đi, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, nên không nhắc lại đề tài lúc nãy nữa.

Lý thị đã nghỉ ngơi xong, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi theo nàng tới phòng Trương thị. Trương thị và Triệu thị tiếp đón, mọi người ngồi vây quanh, tiếp tục nói chuyện.

"... Ta và cha Diệp Nhi sẽ bàn bạc một chút, mấy người già bọn ta, đi tốn xe ngựa, đường xa, đến nơi lại ăn gì ở đâu, các ngươi vốn bận rộn, chúng ta đi lại nhiều thêm loạn. Hơn nữa, chúng ta là nông dân, quê mùa, sẽ khiến người ta chê cười..." Triệu thị tiếp tục chuyện lúc trước, nói với Trương thị.

Nghe Triệu thị nói vậy, hiển nhiên là Trương thị lại mời cả nhà họ tới phủ thành chơi..., Triệu thị có chút do dự. Xem ra Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã sớm bàn bạc xong xuôi rồi, chỉ định để Liên Diệp Nhi đi xem một chút, hai người bọn họ ở lại không định đi. Mấy câu cứng rắn mà Triệu thị vừa nói, rõ ràng là giọng điệu của Liên Tủ Lễ. Triệu thị và Liên Diệp Nhi sẽ không nói như vậy.

Bây giờ Triệu thị bị Trương thị thuyết phục, lời nói mới hơi thay đổi, nói muốn thương lượng lại với Liên Thủ Lễ.

"Cháu xem cháu nói gì này, đều là người một nhà, cả nhà chúng ta đều đi chính là phiền toái bọn họ, vậy mà bọn họ cũng vui vẻ đồng ý." Lý thị ở bên cười nói.

"Đúng vậy." Trương thị cũng cười nói, "Chuyện đại hỉ này, nói gì mà thêm phiền toái với không thêm phiền toái, lời này cứ như là người ngoài vậy. Cũng do Tam bá của bọn nhỏ, luôn thận trọng, xem trọng những thứ tiểu tiết này."

"Nói người nông dân, chúng ta cũng là nông dân. Chúng ta ra ngoài, nào có ai dám chê cười chúng ta. Có ai uống gió mà lớn lên không, có ai không ăn lương thực không? Chúng ta dựa vào chính mình, dùng sức lực, bản lĩnh của mình để kiếm sống. Nói gì thì nói, đó cũng là đội trời đạp đất. Người nào chê cười chúng ta là do chính nàng không hiểu biết, nông cạn, tự nhà nàng không có tiền đồ nên mới thích cười nhạo người khác, để che giấu việc nàng không có tiền đồ." Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

Cả phòng đều bị lời của Liên Mạn Nhi chọc cười.

"Mạn Nhi tỷ của con nói rất hay, chính là lý lẽ này." Liên Diệp Nhi vô cùng chấp nhận, cũng cười nói.

"... Ta lại bàn bạc với cha Diệp Nhi một chút. Ở đây đều là người trong nhà, ta cũng có gì nói nấy. Cha Diệp Nhi cũng chưa từng rời nhà đi xa. Hắn là người không thích ra khỏi cửa." Triệu thị bị mọi người cười nói, cũng thoải mái hơn rất nhiều, liền nói.

"Các người nhất định phải đi." Trương thị lại nói.

Xem ra Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng muốn đi, chỉ có Liên Thủ Lễ hình như không muốn đi. Liên Mạn Nhi nghĩ, nhất định Liên Thủ Tín sẽ làm cho Liên Thủ Lễ đi.

"Mẹ, vừa rồi..." Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, lại kể chuyện nhà mình muốn xen vào chuyện của Tây thôn kia với Trương thị.

"Vừa rồi Tam bá mẫu của con cũng nói với mẹ chuyện này, lòng mẹ cũng hoảng hốt hồi lâu. Chuyện này các con quản là đúng, nên quản." Trương thị liền nói, hiển nhiên cực kì tán thành quyết định của Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang.

Lại nói chuyện phiếm một lúc, Trương thị và Liên Mạn Nhi khó tránh khỏi hỏi xem trong lúc các nàng không ở đây, trong nhà có chuyện gì xảy ra không.

Tuy là có viết thư qua lại nhưng có những chuyện nhỏ vụn vặt không nói tới trong thư, mọi người đánh lao, tự nhiên sẽ nhắc tới.

"Cũng không có chuyện gì." Triệu thị liền nói, "Lão thái thái ở bên kia cũng rất tốt. Lão thái thái thân thể cường tráng, hàng ngày đều mắng chửi người, sức khỏe dồi dào."

"Bà vẫn mắng chửi người khác? Nhị đương gia đã đi rồi, bà còn mắng ai?" Trương thị kinh ngạc nói, "Cũng không thể mắng hàng xóm đi?"

Nếu như vậy thì thật sự quá kì cục. Chu thị làm việc, vẫn có thể phân chia rõ ràng trong nhà ngoài nhà. Mắng chửi người khác, khóc lóc om sòm, đều là với con cháu nhà mình, không la mắng người khác.

"Cũng không mắng người ngoài..." Triệu thị vội nói.

"Liền mắng Đại đương gia!" Liên Diệp Nhi nhanh miệng, nói tiếp.

"Mắng Đại đương gia ư?!" Trương thị cả kinh.

Chuyện này cũng khó trách khiến Trương thị ngạc nhiên. Thật sự thì Liên Thủ Nhân và những người kia ở trong Liên gia, nhất là trong mắt Chu thị và Liên lão gia tử đã qua đời, là một tồn tại đặc biệt. Chu thị bình thường coi mắng chửi người là việc của mình, vô cớ sẽ mắng chửi người khác, nhưng hầu như chưa từng mắng Liên Thủ Nhân.

Mấy huynh đệ Liên Thủ Tín của Liên gia, ở trước mặt Chu thị, chỉ có Liên Thủ Nhân là có thể diện.

Hiện tại, Chu thị không còn ai để mắng, cho nên chỉ có thể mắng Liên Thủ Nhân sao? Liên Thủ Nhân ở trước mặt Chu thị, thế nhưng trở thành kẻ không có thể diện rồi, chuyện này quả thật là...

Vốn luôn bị chửi thì không nói làm gì, người từ trước tới giờ chưa từng bị mắng hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thật sự có thể chịu nổi sao?

Dĩ nhiên, là Liên Thủ Nhân không chịu đựng nổi.

".... Không phải là do cha mẹ Nha Nhi đi rồi sao, khi đó mọi người vẫn còn ở đây, mấy ngày đầu rất vui vẻ, lão thái thái yên tĩnh mấy ngày, không mắng chửi ai. Sau đó mọi người đi, chắc là bà không chịu được nữa, lại bắt đầu mắng." Liên Diệp Nhi nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

"Mới đầu còn không ra sức mắng, sau đó ngày càng lợi hại, giờ là ngày ngày đều mắng. Không mắng người khác, chỉ mắng Đại đương gia. Ngày đó cháu đi qua nhìn thấy, mắng hắn đến mức đầu cũng không ngẩng lên được." Liên Diệp Nhi lại nói.

"Cha Diệp Nhi cũng tới đó hai lần, người trong thôn nghe thấy cũng không ít, đều nói gì mà mắng tới sứt đầu mẻ trán, chọc khoét vào trái tim người khác." Triệu thị cũng nói, "Không vừa lòng một chút liền mắng, không được không như ý, bà cố ý bới móc cũng có thể mắng cả buổi sáng."

"Xem ra, bà vẫn giữ tính tình đó, đời này cũng không mong bà có thể sửa lại." Trương thị nghe, liền nói.

"Vậy có còn mắng chửi các ngươi không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi.

"Bọn muội không tới trước mặt bà, bà có gì để mắng. Bà muốn mắng cũng không bắt được bọn muội để mắng." Liên Diệp Nhi nói, "Mẹ muội bị bà dọa sợ rồi, không dám tới trước mặt bà. Muội không sợ bà, muội muốn về thì về, muốn đi thì đi. Bà không làm gì được muội. Cũng chỉ có cha muội đi, bà bắt được liền mắng. Cha muội cũng bị bà mắng đến phát sợ, không dám đi nhiều."

"Bọn muội không đi, bà cũng mắng. Nói bọn muội không có lương tâm, coi như bà đã chết, không nhìn tới bà. Ngồi đó không có việc gì làm, nhớ ra liền mắng." Liên Diệp Nhi lại nói, "Đây đều là người khác nói cho bọn muội biết. Bà mắng ra sao, bọn muội cũng không thể chặn miệng của bà, dù sao bọn muội cũng không nghe thấy."

Chương 952: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Liên Diệp Nhi nói xong, cười hì hì hai tiếng.

Đối với người như Chu thị, phương pháp ứng đối như vậy không thể không nói là vô cùng sáng suốt. Dù Chu thị có mắng thế nào cũng không thể khiến người khác trở nên xấu xa được. Chu thị chỉ có thể tự làm mình mệt mỏi, càng không ngừng thể hiện sự xấu xí và độc ác của bà trước mặt người khác.

Chỉ là, Chu thị khác với người khác, bà không ngại mệt mỏi vì mắng chửi người khác. Mắng chửi người với Chu thị mà nói, quả thực chính là điều cần thiết cho cuộc sống. Không mắng chửi người khác, thì sống không bằng chết!

Thế giới to lớn không thiếu cái lạ, cũng có thể có người như Chu thị.

"Không phải ta thất lễ, nhưng người có tính cách như vậy quả thật là hiếm thấy." Lý thị liền nói. Lý thị là nữ nhân cực kì kín đáo, có giáo dưỡng, bà cực ít nói những lời không phải về Chu thị, dù là nói thì cũng nói tương đối uyển chuyển. Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ sẽ hết sức bài xích Chu thị.

"Với cuộc sống hiện tại của bà, quả thật có thể cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần yên lặng hưởng phúc là được. Nếu là người bình thường, ngày ngày đều chỉ có mừng vui, không có chút tức giận nào, xin bà mắng chửi người khác thì bà cũng sẽ không mắng. Cái này chính là trời sinh tính, bẩm sinh đã như vậy. Người như vậy quá ít thấy rồi, không biết là tại sao."

"Bà là mắc bệnh mắng chửi người, không mắng sẽ ngứa miệng, sẽ chết." Liên Diệp Nhi liền nói.

Lời này tất nhiên là nói nhảm, nói giỡn.

"Nếu thật là bệnh, thì sẽ không chọn người để mắng. Hẳn là sẽ mắng cả mấy người Liên Kế Tổ ca nữa." Liên Mạn Nhi liền nói, "Trong lòng bà rất rõ ràng, ai có thể mắng, ai không thể mắng."

Chu thị ở trước mặt Liên Thủ Nhân, lưng bà rất thẳng thắn, cứng rắn. Nhưng dù là vậy, bà cũng không thể đắc tội tất cả mọi người. Cho nên, bà vẫn giữ lại mặt mũi cho Liên Kế Tổ và Tưởng thị, chỉ mắng Liên Thủ Nhân. Không thể không nói, ở trên đầu giường đặt gần lò sưởi, ở trong một mẫu đất sân nhà này, bà tương đối tùy hứng, nhưng đồng thời cũng tương đối có mưu tính.

"Lão thái thái mắng Đại đương gia, Đại đương gia có cãi lại không?" Trương thị lại hỏi.

"Không thấy hắn cãi lại."

Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều nói.

"Trong Liên gia, biết cãi nhau, mắng chửi người khác cũng chỉ có Nhị đương gia. Những người khác, hai nhà chúng ta đều không cần nói, nhà Đại đương gia cũng không giỏi cái này." Trương thị liền nói.

Những lời này của Trương thị nói rất đúng. Ở Liên gia chỉ có Liên Thủ Nghĩa được chân truyền của Chu thị, những người khác hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này, về phần hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, lại càng coi chuyện này là chuyện đáng để hổ thẹn.

"Trừ việc lão thái thái mắng chửi người, bên kia những chuyện khác đều bình thường sao?" Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

"Ừ, không có chuyện gì khác. Bây giờ trời lạnh, bọn họ cũng không còn việc gì, đều ngày ngày ở nhà, không ra cửa nhiều. Chỉ có Đại tẩu thỉnh thoảng dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài tới nhà người khác trò chuyện. Cuộc sống trôi qua rất yên tĩnh." Liên Diệp Nhi liền nói. "Chuyện lão thái thái mắng chửi người khác, rất nhiều thứ đều do Đại tẩu nói."

"Lão thái thái cho vợ Kế Tổ ra ngoài chơi sao?" Trương thị liền hỏi.

"Cũng không thể để người ta đến cửa lớn cũng không ra được." Liên Diệp Nhi liền nói, "Vẫn quản, đi ra ngoài phải nói với bà, bà gật đầu mới có thể ra ngoài. Mỗi lần ra ngoài đều có thời hạn. Qua thời hạn, bà sẽ bảo Liên Nha Nhi ra ngoài tìm."

Chu thị vẫn làm theo quy củ trước kia, khống chế rất chặt cả nhà, đặc biệt là con dâu.

"Vợ Kế Tổ không dám vượt qua hạn định, bây giờ lão thái thái không có mặt mũi mắng nàng, nhưng nếu nàng ra ngoài lâu, trở về cúi đầu với lão thái thái, vậy cũng đủ để nàng nhận hết" Triệu thị liền nói.

"Người làm mẹ chồng trong thôn này không ít, đừng nói cả thôn, dù là cả trấn, cả huyện, người làm mẹ chồng như bà cũng rất ít." Trương thị nhớ tới cuộc sống trong quá khứ, liền cảm khái nói.

"Đều coi chúng ta là trộm mà quản." Triệu thị gật đầu, nhỏ giọng phụ họa một câu.

"Chao ôi." Hai chị em dâu đồng thời than thở, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm. "Cuối cùng cũng tới ngày hết khổ."

Sự tồn tại của Chu thị, cùng với cuộc sống của mấy người Liên Thủ Nhân, luôn có thể khiến Trương thị và Triệu thị nhớ tới cuộc sống đã qua, sau đó nhìn lại cuộc sống hiện tại, cảm thấy cuộc sống hiện tại thật là thoải mái.

Có sự so sánh này, liền cảm thấy chuyện gì cũng đều phai nhạt. Hiện tại sống cuộc sống hạnh phúc, sống một ngày chính là hưởng phúc một ngày.

"Hai người Nhị đương gia thì sao?" Trương thị lại hỏi.

"Đây mới gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Lý thị ở bên cạnh cười.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng nở nụ cười.

Liên Chi Nhi từng đề cập tới trong thư, nói là bây giờ Liên Thủ Nghĩa không bài bạc nữa. Quản sự trong nhà tới phủ thành, cũng từng bẩm báo, nói là hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ở La gia thôn sống coi như là yên tĩnh, không gây chuyện nữa.

Mà mấy chuyện này, nghe nói đều là công lao của La thị.

Sau khi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đắp phòng ở La gia thôn xong, hai người liền chuyển ra khỏi La gia, vào nhà mới ở. Nhà mới sát vách La gia, ở giữa có chung một bức tường, trên bức tường này, còn làm một cánh cửa theo yêu cầu của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, dễ dàng cho hai nhà qua lại.

Ý của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, tất nhiên là để La thị tới hầu hạ bọn họ. Bây giờ bọn họ cũng đã làm lão thái gia, muốn hưởng phúc của nhi tử và con dâu.

"Vợ Nhị Lang cũng coi như là tốt, nói là mỗi ngày ba bữa cơm, mẹ chồng nàng cũng không làm, liền đợi nàng qua nấu." Lý thị liền nói. Hiển nhiên ở nhà Liên Mạn Nhi, nàng nghe được không ít chuyện của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn La thị hầu hạ ba bữa cơm, La thị cũng không từ chối. Dĩ nhiên, nàng từ chối rồi, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng có hậu chiêu. Cánh cửa trên tường thông nhau, bọn họ đi qua là có thể tới nhà La gia ăn cơm.

"Nhà nàng có cái gì, nghèo khổ, có gì cũng là nhờ vào Tứ lão gia của chúng ta, và Nhị Lang của chúng kiếm về. Chúng ta ăn là đương nhiên. Cũng không phải là chúng ta ăn cơm của La gia nhà nàng." Đây là lời Hà thị nói với mọi người lúc muốn cho La thị hầu hạ.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị là dạng người nào, có thể nói vậy, là có thể làm vậy.

Với việc này, La thị cũng có biện pháp ứng đối. Nàng không cãi cọ với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, cũng không phân bua trước mặt mọi người, chỉ là hợp bữa cơm của hai nhà lại với nhau.

Hàng ngày La thị đều nấu cơm ở nhà, nhưng vẫn nấu luôn cả phần của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, đến giờ cơm thì mời hai người này qua, ăn cơm với nhà nàng. Một bàn cơm, tất nhiên cùng ăn một thứ. Mà Liên Thủ Nghĩa và Hà thị bên kia không nổi lửa, chẳng qua là đến mùa đông thì đốt củi làm ấm giường.

"Vợ Nhị Lang cũng có nói, cha mẹ chồng của nàng không khác gì cha mẹ ruột của nàng, dù sao cũng phải ăn cơm, sao phải tách ra làm gì ? Cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đều ăn thức ăn giống nhau, ai cũng không nói được gì. Nếu có chút thức ăn ngon, cũng đều nhường cho cha mẹ chồng." Lý thị liền nói.

Nếu chỉ là như vậy, cũng không coi là gì. La thị còn nói chuyện khác.

Nếu cơm là ăn chung, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nổi nửa nấu cơm, như vậy lương thực, rau xanh... cũng không cần phải mang sang bên kia nữa. Như vậy, lương thực hàng tháng bọn họ phải chu cấp cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều ở trong ba bữa cơm này.

Dù sao, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cần lương thực cũng là để ăn cơm đúng không?!

Về phần vải vóc vân vân mà Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn, La thị cũng không cho. Từ lúc bắt đầu ăn cơm ở La gia, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hay kêu ca thức ăn nhạt nhẽo, không dễ ăn. La thị cũng làm thêm thức ăn mặn. Sau đó, liền nói với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, những thứ khác mà bọn họ muốn cấp dưỡng, đều chuyển thành những món ăn này rồi.

La thị còn nói, hàng năm sẽ may xiêm y mới cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Như vậy, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hoàn toàn được Nhị Lang và La thị "nuôi", dĩ nhiên không cần mấy thứ đồ cấp dưỡng khác. Đây cũng là hành động phổ biến của hộ nông dân bình thường, cũng được coi là phương thức dưỡng lão được cho phép rộng rãi.

"Làm như thế là tốt, nếu cho họ những thứ đó, bọn họ đều bán lấy tiền, tiêu xài lung tung. Không để bọn họ cầm tiền tài đồ vật trong tay là đúng." Trương thị liền nói.

"Trong tay hai người họ hẳn là còn tiền có được từ tay lão thái thái." Liên Mạn Nhi liền nói.

Số tiền này, La thị cũng không có biện pháp. Liên Thủ Nghĩa nắm chặt trong tay, La thị không thể cưỡng đoạt. Mà La thị với việc này có ứng đối khác, làm bọn họ có tiền cũng không thể tiêu.

Thân thể cha mẹ La thị không tốt,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net