Chương 82: Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |3|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lận An Hòa đi rồi, Lận Ngang cũng nhanh chóng rời đi, dư lại trong phòng đám tiểu bạch kiểm cùng trai lơ.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Áo bị kéo, tóc vàng quay đầu lại, cười ngượng: "Ta đi lạc, ta phải về, nếu không người nhà sẽ lo lắng."

Khấu Thu hiểu biết gật gật đầu, thâm minh đại nghĩa* nói: "Đúng là có người nóng ruột nóng gan chờ tung tích của ngươi, hiện tại ta đi gọi điện thoại cho hắn."

* Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai rõ ràng

Tóc vàng vội vàng nắm lấy tay hắn, ủ rũ: "Đừng mà."

Khấu Thu: "Ta không nhận ăn cơm mềm."

Tóc vàng: "Chết cũng không làm việc."

Khấu Thu bấm nhật ký cuộc gọi, chuẩn bị nhấn nút gọi.

Tóc vàng ôm lấy thắt lưng hắn, quỳ xuống gào thét: "Ngươi muốn làm gì?"

Khấu Thu: "Tiễn ngươi đi chết."

Tóc vàng trừng mắt như nai con lên án: "Ngươi muốn giao ta ra?"

Khấu Thu ý chí sắt đá, không vì ánh mắt đáng thương hề hề của hắn mà ảnh hưởng.

Tóc vàng: "Mọi việc phải thương lượng cái đã. Ngươi muốn cái gì, chỉ cần không cần làm việc, chúng ta đều có thể thương lượng."

Khấu Thu: "Kiêu Ngạo là ai?"

Tóc vàng lắc đầu: "Thân phận Kiêu Ngạo chỉ có Tham Lam biết."

Ngón tay lần nữa trở lại nút gọi.

Tóc vàng la lên: "Nhưng ta biết nơi ở của một người khác."

Khấu Thu: "Ai?"

Tóc vàng:"Ta không rõ ràng thân phận hắn lắm." Nhưng nhanh mồm nói: "Nhưng ta khẳng định hắn cũng giống ta. Tính cách tương đương sẽ có tâm linh cảm ứng, lúc trước cũng nhờ điều này ta mới lợi dụng được Tham Lam mắc câu."

Thấy Khấu Thu cất di động đi, tóc vàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: "Ngày mai ta có thể dẫn ngươi đi tìm hắn?"

Khấu Thu nghĩ nghĩ: "Lực công kích của hắn thế nào?"

Tóc vàng: "Tính vật lý mà nói, ngay cả ta hắn cũng đánh không lại."

"Giờ đi luôn." Nói xong, Khấu Thu cảnh cáo nhìn đám tiểu bạch kiểm cùng trai lơ trong phòng đang thi nhau ăn trái cây: "Trước khi ta về, không được lên giường của ta, không được đụng quần áo của ta, đặc biệt quần sịp."

Tóc vàng: "Trời sắp tối rồi, ngày mai đi cũng được."

Khấu Thu: "Phải là hôm nay."

Tóc vàng bị ánh mắt cảnh cáo của hắn dọa sợ: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Khấu Thu không chút do dự nói: "Đi bắt người về làm công."

Trong nhà còn có nhiều tiểu bạch kiểm đòi ăn như vậy, đương nhiên phải đi tìm một sức lao động miễn phí về giúp hắn đi rửa chén.

Trong chợ, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng rao hàng. Sắc trời dần tối, người bán hàng rong xuống giá bán phá giá, dẫn tới đợt chợ náo nhiệt vô cùng.

Khấu Thu đi theo tóc vàng xuyên qua con đường chật chội, ánh mắt quan sát người chung quanh.

"Ở đó." Tóc vàng đột nhiên vươn tay, chỉ chỉ quầy sát bên quầy bán quà vặt.

Khấu Thu nhìn theo: "Bán vịt nướng?"

Tóc vàng gật đầu, không hề có tâm thương hại bán đồng bọn: "Chính là hắn."

Hiển nhiên động tác của hắn biên độ quá lớn. Cách đó không xa, người đội nón đầu bếp màu trắng, mặt đeo khẩu trang cũng chú ý tới bọn họ. Khi nhìn đến Khấu Thu, hắn phản xạ có điều kiện thân thể run lên, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, nhưng nhanh chóng mạnh mẽ áp chế đi.

"Ta còn tưởng hắn sẽ chạy."

Tóc vàng: "Xin yên tâm, thể năng của hắn giá trị âm, những hắn đã chuẩn bị tư thế công kích."

Khấu Thu nhìn lại, xác định trên tay đối phương không có bất cứ thứ gì có thể đả thương người.

Tóc vàng mím môi, cùng Khấu Thu sóng vai đi qua.

Hai người mặt đối, ánh mắt trong không khí đối chọi nhau.

Bán vịt nướng dẫn đầu mở miệng: "Muốn ăn cơm bá vương, cửa sổ cũng không có."

Khấu Thu: "So với vịt nướng, ta càng thấy hứng thú với ngươi hơn."

Bán vịt nướng: "Ta tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."

Một phút sau, bán vịt nướng đã bị không chút lưu tình nào mạnh mẽ tha đi, trước khi đi còn không quên vung tay hô to: "Bảo vệ, cứu ta!"

Bảo vệ chợ cao ngạo liếc hắn một cái, đi tới quầy bán vịt nướng. Dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của đối phương tịch thu vịt nướng xong lẫn vịt chưa nướng.

Khấu Thu lại tha bán vịt nướng trở về.

Tóc vàng kinh hô: "Ngươi muốn dẫn hắn về?"

Khấu Thu: "Không thì?"

Tóc vàng: "Ngươi sẽ hối hận?! Hắn chính là người mà ta không muốn dây dưa nhất, ta thậm chí cũng không dám đến chỗ hắn ăn chực nằm chờ."

Khấu Thu: "Thứ ta nói thẳng, ta không thấy hắn có sức chiến đấu ở nơi nào."

Bán vịt nướng: "Ngươi đương nhiên nhìn không ra. Vì dáng vẻ kệch cỡm, già mồm át lẽ phải của ngươi làm sao có thể thấy được vẻ phong lưu phóng khoáng độc nhất vô nhị của ta!"

Khấu Thu trầm mặc không nói.

Tóc vàng: "Ngươi không tức giận?"

"Hắn ghen tị vẻ đẹp của ta." Khấu Thu tiếp tục kéo người về.

Bán vịt nướng: "A, đúng, đúng. Là ta ghen tị thịnh thế mỹ nhan của ngài nên mới cố ý vu oan!"

Khấu Thu quay đầu lại: "Câm miệng."

Bán vịt nướng: "A, coi như ta tâm địa rắn rết thẹn với tạo phúc muôn đời của đại nhân!"

Khấu Thu dừng bước, nhìn tóc vàng: "Rốt cuộc hắn là phẩm chất gì?"

Tóc vàng: "Miệng thiếu*."

*Từ này chương sau sẽ rõ nhé

Khấu Thu lạnh lùng nói: "Đây là đặc điểm, không là phẩm chất."

Tóc vàng: "Nhưng ta nhìn không thấu a, nên mới thấy kỳ quái. Phẩm chất bất lương với nhau đều có tâm linh cảm ứng nhất định. Nếu ta biết hắn, cũng nói lên một điều hắn cũng là thứ không tốt đẹp gì."

Từ 'cũng' này hình dung quả thực rất sinh động.

Khấu Thu: "... Nói cho ta biết, ngươi đem mình đặt ở vị trí nào?"

Tóc vàng: "Người xấu a."

Khấu Thu: "Tự hiểu lấy mình."

Bán vịt nướng đột nhiên chen vào nói: "Xin không cần mạc danh kỳ diệu, vô nghĩa hết bài này đến bài khác muốn giết chết tốc độ đi đường!"

Khấu Thu đem người giao cho tóc vàng trông, hắn đi đến cửa hàng cạnh đó mua một cái bánh bao nhét vào miệng đối phương.

Thấy Khấu Thu mang về một thuộc tính không rõ, nhóm tiểu bạch kiểm bu thành một vòng, tiến hành ngắm cảnh.

Khấu Thu nhìn bán vịt nướng: "Từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi chính là ta. Từ nay về sau trọng trách nuôi bọn họ ta giao lại cho ngươi, không cần cảm tạ ta."

Bán vịt nướng: "Nếu ngài đã ủy thác trước khi lâm chung, vi thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực thề sống chết cũng sẽ nuôi dưỡng bọn họ thành người."

Khấu Thu nhìn sâu vào hắn một hồi: "Nói cho ta biết, ngươi là phẩm chất gì?"

Bán vịt nướng: "Thế giới rộng lớn nên không thiếu những điều lạ lùng. Xin không cần so đo ta từ nơi nào đến, cũng không cần hỏi đến ta đi về đâu."

Khấu Thu triệt để khẳng định mình nhặt được một tên vô nghĩa.

"Ngươi đi đi."

Bán vịt nướng: ?

Khấu Thu một tay che ánh mắt, ngón tay chỉ cửa: "Đi ngay lập tức."

Bán vịt nướng: "Không! Hàn giang bồi yên hỏa, nguyệt dạ tinh như tạc*. Sao ngươi có thể nhẫn tâm bỏ ta một mình một cõi?"

*Sông lạnh làm bạn với khói lửa, đêm trăng cũng tựa như ngày hôm qua.

Khấu Thu đưa ánh mắt về phía tóc vàng: "Làm sao mới tống hắn đi được?"

Tóc vàng: "Tuy hắn không chịu đi, nhưng ngươi chỉ cần tự thôi miên bản thân hắn đã đi rồi là được thôi."

Khấu Thu: "Hữu dụng?"

Tóc vàng: "Là một người từng trải, ít nhất trong lòng sẽ không thấy thống khổ như lúc ban đầu."

Trong lòng có khổ hay không, Khấu Thu không biết, ít nhất hắn không cần làm công nữa.

Kết thúc kiếp làm công thống khổ, nghênh đón hắn không phải là sáng sớm thoải mái, mà là hôn lễ sắp đến.

Ngay khi nhìn đến lễ phục flower boy phiên bản người lớn, trong lòng Khấu Thu tuyệt đối không chỉ có một con thảo nê mã điên cuồng chạy trốn.

Bán vịt nướng: "Già mà không kính, giả mạo con nít, nên giết!"

Khấu Thu âm trầm nói: "Nếu không muốn ta đặt một bộ váy cưới cho ngươi mặc thì câm miệng lại ngay."

Bán vịt nướng: "Chân lý luôn làm người người phẫn nộ cùng ghen ghét. Ta hiểu nên ta không nói nữa."

Khấu Thu thầm hít một hơi sâu, trong lòng không ngừng tính toán làm sao để đá tên chỉ biết nói vô nghĩa cút đi.

Lận Ngang gọi điện thoại đến hỏi ý kiến kích cỡ lễ phục có vừa hay không. Khấu Thu tưởng tượng thấy mũi giải phẫu liền trái lương tâm nói: "Rất đẹp."

Lận Ngang vừa lòng cúp điện thoại.

Ba ngày nữa hôn lễ sẽ được tổ chức tại khách sạn Băng Thành. Lúc này, điều làm Khấu Thu cảm thấy may mắn nhất chính là: vì chỉ cần nuôi tiểu bạch kiểm một tuần nên chờ hôn lễ chấm dứt, hắn cũng không cần lại nhìn thấy cảnh tượng mỹ nam thay nhau tranh sủng nữa.

...

Ba ngày sau, nơi diễn ra hôn lễ, hoa tươi rực rỡ, ngọn đèn chói lòa.

Trần Nhạc Thiên chạy đến bên người Khấu Thu: "Sao, có phải rất có xúc động muốn gả cho người hay không?"

Khấu Thu nhìn hắn một cái: "Đưa sính lễ trước rồi nói."

Hiển nhiên là muốn nhìn thấy cảnh tượng Khấu Trấn cùng Khấu Thu đứng cùng một sân khấu. Trần Nhạc Thiên cảm thán nói: "Ngoại trừ gả đi, cậu còn có lựa chọn nào khác sao."

Hắn chưa nói hết câu, chỉ thấy ánh mắt Khấu Thu dừng trước cửa. Khấu Trấn mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần chấn hưng, liên tục cùng khách nhân chào hỏi.

Khấu Thu nhìn chung quanh một vòng, không khỏi lắc đầu. Hôm nay người Khấu gia thế mà lại đều có mặt, ngay đã lâu không trở về - Khấu Uấn Lương cũng có mặt.

Trần Nhạc Thiên thấy hắn thần sắc đạm mạc, không rõ là vui hay không vui, nhưng ánh mắt hơi tối lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Khấu Manh Trân đi tới, tức giận nói: "Ông nội bảo tao đến nhắc mày, nhớ tới phòng chuẩn bị, flower boy."

Hai chữ sau nhấn mạnh, không chút hảo ý.

Vì sân khấu thập lý hồng trang lần trước quá phô trương, người thông minh đều không nguyện ý cùng hắn trở mặt. Có không ít anh em trong nhà đến tiếp đón hắn, Khấu Thu bị ồn ào đến phiền lòng.

|Khấu Thu: ta yêu cầu xây dựng bầu không khí người người chớ lại gần.|

|Hệ thống: đã nhận được! Điều động hình tượng bên ngoài phù hợp điều kiện cao lãnh: tựa như là đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn nở hoa. Thiếu niên mặt mày anh tuấn, cánh môi mềm mại vô cùng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng vô tình như băng. Giống như đóa mai trong mùa đông khắc nghiệt, làm người lạnh đến tiều tụy.|

Sau khi kích hoạt trạng thái cao lãnh, có vẻ đặc biệt lãnh ngạo vô tình - Khấu Thu, đương nhiên sẽ không có người chủ động đến hỏi chuyện. Mặc dù có, cũng chỉ mệt mỏi hỏi thăm Khấu Thu mấy câu.

Loại hình vương tử băng sơn này vô cùng được thiếu nữ tuổi mới lớn ưu ái, rất nhiều ánh mắt âm thầm khóa chặt lên người hắn. Khấu Thu cắm tay vào túi quần, chậm rãi đi hướng phòng chuẩn bị.

Mỗi một bước hắn đi đều vô cùng thong thả, như là trên vai chịu đựng áp lực lớn lao.

Rất nhiều nữ sinh âm thầm đau lòng, mỹ thiếu niên như vương tử lại bị người bức làm flower boy, quả thực đúng là thiên lý khó dung.

Chân tướng đương nhiên không như mắt nhìn. Khấu Thu đi rất chậm, cũng không phải bởi vì tâm tình trầm trọng, mà là đi không nổi. Hắn phát hiện mỗi động tác mình làm đều chậm hơn bình thường nửa nhịp.

|Hệ thống: ngươi cao lãnh đến nổi tự thương tổn chính mình.|

Khấu Thu ngửa đầu nhìn trần nhà: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net