Chương 31 - Thành Hà Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tham gia Hội Thi Thanh Vân, cùng con ở chung một sân.”

Lâm Kinh Vũ lúc này mới gật đầu, Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh thấy y không có ý từ chối, trong lòng cũng hơi kích động, liền bước tới trước một bước trầm giọng hỏi: “Tiền bối, thành Hà Dương này cách Thanh Vân Môn không xa, theo như vãn bối được biết thì xung quanh địa phận dãy Thanh Vân Sơn đều tin thờ đạo gia Tam Thanh, vì sao trong thành Hà Dương lại có phong tục tế thần sông, loại tiểu thần này không hợp với giáo lý của đạo gia, Thanh Vân Môn sao lại không cấm cản?”

Lâm Kinh Vũ cau mày, nhìn Cừu Điêu Tứ một lượt, cái nhìn này cũng không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho trái tim Cừu Điêu Tứ nảy tưng tưng, suýt nữa hất ngã cả Tiểu Đỉnh. Lâm Kinh Vũ trầm mặc giây lát rồi nói giọng nhàn nhạt: “Thần sông ở đây đích xác không hợp với giáo lý của Thanh Vân, nhưng lễ tế thần sông này đã có từ rất lâu đời, e rằng không dưới ngàn năm, cũng có thể coi là một dạng gửi gắm của hương thân phụ lão trong và ngoài thành, không phải là chuyện sai lầm thương thiên hại lý gì, cũng không phải bàng môn tà đạo, cùng lắm là cầu đảo cho điềm lành mưa thuận gió hòa. Ngược lại các hương thân phụ lão trong thành Hà Dương rất tin trọng Thanh Vân Môn chúng ta, năm nào cũng mời trưởng lão trong môn phái tới chủ trì lễ tế, bởi vậy lễ tế thần sông này chẳng có điểm nào xung đột đối với Thanh Vân Môn cả.”

Y xoay người nhìn về phía xa, thấy những cảnh tượng náo nhiệt, chính là thời gian ấm cúng nhất của thế tục, vẻ mặt bình tĩnh không biết vì sao dường như vừa thoáng hiện qua một tia đau thương và hơi buồn bã, lặng lẽ nói: “Đoàn đón thần này năm nào các hương thân phụ lão gần thành Hà Dương cũng đều tới xem, cho dù là người già, thanh niên, phụ nữ hoặc là… trẻ con…”

Giọng nói của y nhỏ dần, thần tình cũng trở nên lãnh đạm, chỉ có cặp mắt vẫn yên lặng nhìn đoàn người đón thần từ từ đi xa, nghe tiếng nói cười chiêng trống xa dần, giống như một đoạn ký ức đã từng bị chôn vùi theo năm tháng bỗng nhiên trở về xong lại đi mất không một tiếng động, cho tới cuối cùng hóa thành khói bụi rồi lặng lẽ tiêu tan không để lại chút dấu tích nào.

Thời gian như nước, cuối cùng cũng xóa tràn những chuyện xưa trong quá khứ, không có cách nào trở lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kira #tru
Ẩn QC