tru tien 241- het

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn dung mỹ miều của nàng hé nở nụ cười thanh thản. Cho dù đang là giấc ngủ, tay nàng vẫn đỡ lấy vai Quỷ Lệ. Gió nhè nhẹ thổi ngang qua những bức tường đổ nát, cây cỏ lao xao, cành lá vuốt nhẹ lên thân mình hai người. Trời đất tĩnh mịch, trong nơi chốn đã bị trần gian quên lãng ấy đang nhen nhóm một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

Họ thiếp ngủ không biết đã bao lâu, sao trời đã lặn, hương hoa ngạt ngào lan tỏa. Giấc ngủ của đôi mắt, phải chăng cũng là giấc mộng mười năm trong tâm hồn họ, được yên bình thanh thản, bên người mình yêu chìm trong giấc ngủ yên?

Cùng đi với người ấy, đi suốt cả một đời...

Lục Tuyết Kỳ dần dần tỉnh lại.

Khóe miệng nàng vẫn đọng nụ cười hạnh phúc. Nàng khe khẽ mở mắt, thân thể hắn vẫn còn bên cạnh, đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, hơi thở hắn vẫn đều đặn vang lên bên nàng.

Lục Tuyết Kỳ ngồi yên, giữ nguyên tư thế dựa vào người hắn, lắng nghe từng hơi thở của tình nhân.

oOo

Bỗng, từ phía Thanh Vân Sơn xa xăm, một âm thanh dữ dằn trên trời cao vọng tới, một đám khói khổng lồ bốc cao. Mặt Lục Tuyết Kỳ tái mét, đôi mày nàng chau lại, chầm chậm ngồi thẳng ngước đầu lên nhìn.

Đám khói trên trời dần biến thành hình lưỡi kiếm, kéo dài mãi vẫn không tan, chính là tín hiệu rất ít khi sử dụng của Thanh Vân Môn, cấp báo xảy ra sự cố trọng đại triệu tập tất cả đệ tử lập tức tụ họp. Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ giây lát, ngoái nhìn Trương Tiểu Phàm vẫn đang ngủ yên, đoạn chầm chậm đứng lên. Sau một hồi chần chừ, nàng đưa tay cầm lấy Thiên Gia thần kiếm dựng trên bức tường bên cạnh rồi nhằm hướng Thanh Vân Sơn bước đi.

Gió vẫn thổi, cỏ xanh lay động

Trương Tiểu Phàm vẫn ngủ say trên nền cỏ. Từ bụi cây bên cạnh bỗng xuất hiện cái đầu của con khỉ Tiểu Hôi ba mắt. Chú khỉ nhìn tứ phía, kêu lên hai tiếng, "khẹc khẹc", thì ra nó đã biết ngạc nhiên bởi thiếu bóng dáng của Lục Tuyết Kỳ. Tiểu Hôi chạy đến nhảy phắt lên ngực Trương Tiểu Phàm, gãi gãi đầu rồi ngồi xuống.

Mấy ngón tay Trương Tiểu Phàm đã bắt đầu cử động.

Một khắc qua đi, Lục Tuyết Kỳ lại hạ thân trên đất, bước nhanh tới chỗ Trương Tiểu Phàm vẫn chìm trong giấc ngủ. Tiểu Hôi đang ngồi trên ngực hắn nhăn lên làm bộ mặt quỷ, đoạn nhảy xuống đất ngồi bên cạnh nhìn ngang nhìn ngửa.

"Tiểu Phàm... xảy ra chuyện rồi!" Lục Tuyết Kỳ hốt hoảng nói nhanh, giọng thì thào như không còn bao nhiêu sức lực: "Ta nhìn thấy tín hiệu khẩn cấp của bản môn triệu tập đệ tử, liền chạy đi xem mới biết trong thời gian chúng ta ở đây, bên ngoài cũng xảy ra đại sự. Quỷ Vương Tông chủ không hiểu có được bảo pháp kỳ lạ nào đó, đã xâm nhập được vào tâm trí con người, khiến người ta phải tuân theo. Đáng sợ là nghe nói ông ta tàng hình được trong những vũng máu lớn, chỉ cần có máu, cho dù là thường nhân hay đạo sĩ đều trở thành công cụ để ông ta sai khiến..."

Mặt Lục Tuyết Kỳ trắng bệch, bàn tay nắm chặt Thiên Gia thần kiếm. Nàng cúi đầu xuống nhìn Trương Tiểu Phàm, trong ánh mắt vẫn chan chứa tình cảm dịu dàng đau đớn.

Các phái chính đạo đã nhiều lần giao chiến với Quỷ Vương Tông nhưng rốt cuộc đều bị thất bại. Điều đáng sợ nhất là hầu hết đều đã bị Hồng quang lấy đi tâm trí, trở thành nô lệ của Quỷ Vương. Hôm nay, Quỷ Vương Tông đã tiến tới Thanh Vân Sơn, làm mưa làm gió trong hàng trăm dặm vuông của dãy Thanh Vân, bao gồm cả thường dân trong Hợp Dương thành. Trước đó, Quỷ Vương Tông nhân số thậm chí không nhiều hơn mười vạn, vậy mà giờ đây đã biến thành đại quân hùng hậu, đang tiến đến uy hiếp Thanh Vân Môn.

Lục Tuyết Kỳ chăm chú ngắm nhìn gương mặt Tiểu Phàm, đôi mắt kiều mỹ chảy dài hai dòng lệ. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay lạnh giá của hắn: "Ta vốn nghĩ sẽ bất chấp tất cả, bỏ đi tu đạo để cùng chàng gắn bó trọn đời, nhưng giờ đây ta không thể trốn tránh được nữa..."

Đôi môi nàng run lên, từ từ gục đầu xuống: "Thanh Vân Môn đã nuôi dưỡng ta trưởng thành, sư phụ với ta ân trọng như núi. Biết ta tới đây, nhất định họ sẽ trách móc nguyền rủa ta. Điều này ta có thể dằn lòng cam chịu, nhưng lúc này ta lại không thể không trở về!"

Lục Tiểu Kỳ đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt Trương Tiểu Phàm, dồn hết mọi tình cảm lên ánh mắt, chừng như muốn níu giữ lại tất cả. Cơn gió nhẹ lan tới, váy áo nàng lất phất bay bay.

"Thanh Vân Môn đang lâm nguy, Tru Tiên Kiếm Trận vô địch thiên hạ đã không còn tồn tại nữa rồi. Trận chiến này... e là lành ít dữ nhiều. Ta cũng không biết có thể nhìn thấy chàng nữa không..." Lục Tuyết Kỳ thở một hơi sâu, đưa tay lau vội dòng nước mắt, khóe môi hé nở nụ cười chua chát, thì thầm bên tai Trương Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm! Không biết có phải là ý trời, chúng ta có duyên mà không có phận. Thế nhưng..."

Nàng nghẹn lời giây lát, đoạn khẽ nói, dịu dàng mà kiên định: "Nhưng, ta không bao giờ hối hận!"

Dứt lời nàng cúi xuống, nhè nhẹ đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Nụ hôn thoang thoảng, nhưng tình yêu lại vô bờ...

Lục Tuyết Kỳ cắn môi đứng lên, đắm đuối nhìn Quỷ Lệ lần cuối rồi quay người bước đi. Nàng hiểu mình phải làm gì, cho dù rất nhiều lần muốn ngoái lại, nhưng rốt cuộc nàng đã nén được lòng, như nàng đã kềm nén mười năm trời đằng đẵng.

Hay nàng biết, nếu như chỉ một lần nhìn lại, nàng sẽ không bao giờ có được dũng khí rời xa.

Tà áo trắng bay bay, bóng người dần mờ khuất.

oOo

Gió vẫn không ngừng lay động cỏ cây, mang hương thơm ngọt ngào đi khắp chốn. Tiểu Hôi lặng lẽ đến bên Trương Tiểu Phàm, trèo lên ngực hắn, trông theo bóng dáng tà áo trắng khuất dần.

Bàn tay Trương Tiểu Phàm lại cử động nhè nhẹ.

Gió vẫn thổi, thời gian vẫn chầm chậm trôi đi, Thảo Miếu thôn vẫn cứ thế chìm trong tĩnh mịch. Ngày đêm nối tiếp nhau, ngày qua tháng lại, sao trời cũng sáng lên rồi lại lặn, chứng kiến những bi kịch nhân gian.

Con khỉ Tiểu Hôi vẫn ngồi yên trên ngực Trương Tiểu Phàm, bộ dạng đã có phần mệt mỏi. Nó há miệng ngáp dài rồi ho lên mấy tiếng "Khẹc khẹc khẹc!" Đột nhiên như cảm thấy điều gì, ba con mắt của nó trợn lên nhìn xuống.

Một tiếng thở nhè nhẹ, rồi Trương Tiểu Phàm dần mở mắt ra.

Đôi mắt đã sống lại nhưng tròng mắt vẫn còn trắng dã. Trương Tiểu Phàm vẫn nằm bất động, yên lặng nhìn sao trời xoay chuyển trên cao.

Gió đêm rì rào, cỏ cây lao xao. Trong bóng đêm sâu thẳm ấy, những vì sao không ngừng lấp lánh, như chứng cứ của sự vĩnh hằng. Cuộc sống con người có kéo dài đến mấy, cũng chỉ là khoảnh khắc trong vô tận của vũ trụ mà thôi...

Thần tình Trương Tiểu Phàm đã dần trở lại ung dung. Hơn mười năm qua, tâm trí hắn mới thôi không còn bi thương kích động. Hắn nằm yên tại chỗ, âm thầm ngắm nhìn trời cao.

Đêm đen vô tận, đất trời yên ắng, chỉ có tiếng gió khua cây lá rì rào.

oOo

Bình minh xuất hiện, trời lại rạng.

Ánh bình minh tỏa sáng xóa đi bóng đêm còn sót lại. Trương Tiểu Phàm nhắm nghiền đôi mắt, cứ nằm yên như thế rất lâu. Đến khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp trùm lên thân thể, lúc này hắn mới mở mắt ra lần nữa, và thực sự đứng lên.

Phải loạng choạng một lúc hắn mới đứng vững được trên đất. Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, Tiểu Phàm dần nhận ra quang cảnh đã gắn bó thân thiết với hắn từ tuổi ấu thơ, những ký ức thân thiết vô chừng mà cũng bi thương tột độ.

Hắn bước chân đi, bàn chân giẫm lên thảm cỏ mềm mại không gây ra một tiếng động. Tiểu Hôi theo sát bên cạnh, vất vả lắm mới leo được lên vai hắn.

Trương Tiểu Phàm lặng lẽ đi về phía bắc Thảo Miếu thôn, nơi còn một đống đổ nát càng làm tăng thêm vẻ hoang tàn. Nhìn ra xa hơn, mắt hắn bắt gặp bóng dáng của ngôi miếu nhỏ năm nào.

Hắn dừng chân lại ngắm nhìn hồi lâu, quan sát kỹ hơn cảnh đổ nát của ngôi miếu. Rất lâu sau đó hắn mới mỉm một nụ cười, nụ cười chua chát nhưng không còn một chút gì oán giận.

Đoạn, hắn quay người đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại: "Nào, đi thôi Tiểu Hôi!"

Con khỉ Tiểu Hôi "khẹc khẹc" lên mấy tiếng nho nhỏ, theo bản năng lại đưa tay gãi đầu. Trương Tiểu Phàm khẽ nhắm mắt, đón nhận làn gió mát thổi tới:

"Đi thôi, đến nơi chúng ta cần đến!"

Ánh mắt hắn hướng về phía trước, ngắm nhìn dải Thanh Vân Sơn sừng sững chọc thẳng trời cao.

oOo

Thanh Vân Sơn một thời ngạo nghễ, giờ đây vắng lặng hoang tàn. Con đường lên núi vô cùng tĩnh mịch, vì sự biến gần đây khiến nhân gian trăm họ tan tác hay vì Đạo Huyền chân nhân đã mất đi sức mạnh vô địch nên người ta không còn thờ kính như xưa?

Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, Quỷ Lệ cũng đã đi tới con đường rừng giữa hai dãy núi. Con đường đó hắn đã đi qua không biết bao nhiêu lần, đã quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, vậy mà hôm nay bước chân của hắn lại chậm rãi nghi ngại, khóe mắt hằn rõ những vệt suy tư.

Đường núi gập ghềnh, hai bên đường cổ thụ tỏa bóng, tiếng chim ríu rít vọng từ trên những tàng cây. Quỷ Lệ vẫn chậm rãi bước đi, con đường hoang vắng nối dài hun hút. Hơn hai ngàn năm thịnh rồi suy, không biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra trên con đường này?

Đã tới ngã ba đường. Quỷ Lệ dừng bước, phóng tầm mắt nhìn về phía trước. Đằng sau những kẽ lá hàng cây thấp thoáng một góc lớn điện thờ Tổ sư của Thanh Vân Môn. Hắn chợt mỉm nụ cười, rẽ sang con đường nhỏ. Ngã ba cách Từ đường Sư tổ không xa, chẳng mấy chốc ngôi điện thờ đã hiện ra trước mắt. Quỷ Lệ đứng nép vào cây đại thụ sum suê, dõi mắt nhìn về phía trước.

Đại điện ảm đạm như hàng trăm năm nay vẫn thế, trên khoảng sân trước bậc tam cấp, lá cây rụng chất chồng. Một lúc sau, từ trong điện thờ đi ra một người vận toàn đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, nụ cười ung dung túc trực trên môi. Trong tay người đó không phải bảo kiếm mà là một cây chổi cán dài.

Người đó nhìn ngắm lá cây ngập tràn trên đất, khuôn mặt lộ nét tươi cười, thở sâu mấy hơi thưởng thức hương thơm núi rừng, đoạn giơ chổi quét nhẹ lá rụng trên sân.

Cây chổi loang loáng vung lên, lá rụng dạt sang một phía. Lá cây tựa như những đứa trẻ không biết vâng lời, bay lên toán loạn như muốn trở về chỗ cũ, người đó mỉm cười rồi quét nhẹ thêm một lần.

Gió lùa, rừng cây lao xao lay động.

Phía xa sau cây đại thụ, Trương Tiểu Phàm lặng ngắm bóng dáng người quét rác kia, lòng rộn lên niềm vui ý nhị.

Lâm Kinh Vũ dường như cảm nhận được điều gì, đôi tay chợt chững lại, quay người nhìn ra phía con đường, nhưng bốn bề chỉ là núi rừng vắng lặng, không hề có một dấu vết của con người.

Hắn lắc đầu mỉm cười, lại vung chổi quét tiếp lá khô.

Phía sau rừng cây, Trương Tiểu Phàm bước đi chầm chậm, mỗi bước cứ xa dần thêm Từ đường Sư tổ. phút chốc hắn đã trở lại ngã ba đường. Lần này, hắn nhằm về hướng Ảo Nguyệt Động Phủ, chậm rãi nhưng kiên quyết bước tới.

Tâm linh hắn cảm nhận rõ ràng, tại chốn sâu thẳm của Ảo Nguyệt Động Phủ dường như có một sức mạnh thần bí nào đó đang không ngừng gọi hắn, thúc giục hắn đi tới nơi ấy.

Tiếng gọi ấy, khi còn ở Thảo Miếu thôn hắn đã cảm thấy, giờ đây lại càng giục giã lên thêm.

Rốt cuộc Trương Tiểu Phàm cũng đến được nơi cần đến. Hắn dừng bước chăm chú ngắm nhìn nơi linh thiêng với hắn một thời.

Nhìn bề ngoài, thạch động này không khác gì so với bất kỳ hang động nào, đều là đá núi gồ ghề, mặt đất chai cứng. Điều khác lạ chỉ là mặt đất phía trước cửa động đã bị những bàn chân người giẫm đạp đến nhẵn bóng lên. Thế nhưng, với Thanh Vân Môn, thạch động này này lại là tượng trưng cho hơn hai ngàn năm thịnh suy của môn phái. Còn giờ đây, trước mắt Trương Tiểu Phàm, Ảo Nguyệt Động Phủ chẳng qua cũng chỉ là một cửa động không hơn không kém mà thôi!

Hắn mỉm cười, ung dung đi thẳng vào trong, không một chút chần chừ do dự.

Ánh sáng bên ngoài bị vách đá chặn lại, bên trong động càng vô cùng vắng lạnh, vẫn là đồ hình Thái Cực trên vách đá, chẳng khác chút nào so với lúc hắn đến đầu tiên.

Trương Tiểu Phàm lại gần đặt tay lên Thái Cực đồ hình, một luồng sáng nhạt lóe lên, đó là Huyền công tâm pháp trấn giữ cho cấm địa Thanh Vân Môn này. Trong ánh sáng huy hoàng ấy, bức Thái Cực đồ hình bắt đầu có phản ứng, mỗi lúc một sáng lóa lên.

Một lúc sau, cánh cửa đá bên cạnh mở ra, lộ rõ một khoảng khói mù cuồn cuộn dâng lên như sóng nước.

Trương Tiểu Phàm chăm chú nhìn vào làn sóng cuộn. Lần thứ nhất đi vào, dường như có một sức mạnh nào đó giữ chân hắn lại bên ngoài. Nhưng lần này từ cánh cửa lại như tỏa ra một sức hút kéo hắn vào trong, tâm trí bắt đầu chao đảo.

Trương Tiểu Phàm thở một hơi sâu, không chút do dự mạnh bước tiến vào.

Luồng hơi mát lạnh ập vào mặt khiến Trương Tiểu Phàm tưởng như vừa bị nhấn sâu vào nước. Nhưng thực sự chung quanh hắn chỉ là một thế giới hư vô, một vùng tối tăm, không bờ bến, không ánh sáng.

Tiểu Hôi trên vai hắn động đậy, kêu lên khe khẽ. Trương Tiểu Phàm đưa tay xoa đầu trấn an con khỉ, Tiểu Hôi "khẹc khẹc" mấy tiếng rồi lại ngồi yên.

Trước mắt Trương Tiểu Phàm chỉ là một màn đen. Hắn chú thị nhìn rất lâu, không một động tác nào khác, mãi đến phút cuối mới nở một nụ cười tự tại, mắt nhắm nghiền đi thẳng về phía trước.

Mới đi thêm vài bước, màn đêm lạnh lẽo yên ắng đột nhiên tan đi. Bỗng "ầm" một tiếng như trời long đất lở, làn hơi nóng hầm hập phả vào mặt. Phút chốc Trương Tiểu Phàm thấy như bị rơi vào trong biển lửa. Những cơn đau dữ dội xé nát thân thể hắn, da thịt rát bỏng đến mức mất đi tri giác.

Tiểu Phàm nhắm nghiền đôi mắt, da thịt trên mặt co dúm lại trong cơn đau đớn tột cùng nhưng khóe môi vẫn an nhiên nụ cười, từng bước từng bước một tiến lên phía trước.

Tiểu Hôi bắt đầu kêu lên sợ hãi, tim đập thình thịch hỗn loạn. Tiểu Phàm nhấc con khỉ trên vai xuống giừ trước ngực, con khỉ rúc đầu vào áo hắn, nằm yên không động đậy.

Tiếng lửa cháy ào ào ngày một dữ dội hơn lên, không khí quanh hắn càng lúc càng thêm rát bỏng. Nỗi đau đớn không ngừng tăng thêm, mỗi bước chân đi là cả một cố gắng tột cùng. Nhưng Tiểu Phàm vẫn không dừng lại, chậm rãi nặng nhọc tiến về phía trước.

Cảm giác rừng rực nóng bức rồi cũng vơi đi, xung quanh hắn trở lại trống vắng mênh mông, nỗi đau đớn tan dần. Trong cảnh tĩnh mịch, bỗng nhiên một tiếng thánh thót của nước vang lên bên tai, giọt nước lạnh giá không biết từ đâu rơi xuống mặt hắn.

Giọt nước lạnh giá làm Tiểu Phàm bất giác rùng mình.

Trong khoảnh khắc ấy mọi tiếng động dường như lui đi, đất trời cũng không còn nữa, tâm trí Trương Tiểu Phàm chỉ còn lại đồ hình Thái Cực khắc trên vách đá. Ngọn sóng như rồng cuốn lên cao muôn trượng rồi đổ ập xuống dữ dội. Tất cả những nguy nga của trời đất bỗng biến thành nhỏ bé, bị ngọn Thanh Vân Sơn sừng sững nuốt chửng vào lòng. Từ trong hư vô, hàng thăm ngọn gió lạnh buốt nổi lên như cắt từng thớ thịt Tiểu Phàm, làm hắn đau đớn hơn gấp bội phần cảm giác bị lửa nóng thiêu đốt.

Toàn thân Trương Tiểu Phàm lại một lần nữa phải chịu đựng những cơn đau đớn tột độ. Thần kinh vốn lì lợm của hắn dường như đã không chịu được nữa. Hàng ngàn bàn tay đang cấu xé da thịt hắn, ngực bị nén lại chừng như không thể thở nổi, chừng như cơ thể hắn đang chìm vào trong đáy biển sâu, những áp lực vô cùng vô tận nghiền nát cơ thể hắn thành bột tan vào trong nước.

Như thế là ta đã chết! Trước khi chết cũng phải hé mắt nhìn chung quanh... cũng giống như một ngọn đèn. Ý nghĩ vừa đến trong đầu, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một ngọn đèn leo lét xa xăm, như vẫy gọi cũng lại như chế nhạo.

Trương Tiểu Phàm hít sâu, tiến bước chầm chậm về phía trước, mắt nhắm nghiền, giá lạnh bốn bề xâm lấn cơ thể hắn ngày một dữ dội. Tiếng gầm rú vang dội bên tai, hàng ngàn âm thanh dữ dội ập tới làm quay cuồng đầu óc. Vầng trán Trương Tiểu Phàm lạnh toát, sắc mặt trắng nhợt tiều tụy, nhưng hắn vẫn chầm chậm tiến bước.

Bước tiếp bước, chậm rãi nhưng kiên quyết, như cuộc đời con người ta vẫn vậy, cứ từ từ tiến về phía trước, đi đến cùng không bao giờ ngoái lại. Cơn thủy triều đã chầm chậm thoái lui, những âm thanh dữ dội dần tan biến, sự vắng lặng lại trở về ngự trị. Trong cõi âm u chỉ còn nghe bước chân của Tiểu Phàm.

Đơn độc một con người, đi mãi về phía trước.

"Tiểu Phàm...!"

Bỗng một âm thanh tựa tiếng sét vang lên từ sau lưng hắn. Tiểu Phàm sững lại không còn tin vào tai mình, đây là lần đầu tiên hắn dừng chân bước.

Mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng môi hắn đã bắt đầu mấp máy, mấy lần nấc nghẹn, mấy lần tim như dao cắt, vô vàn lần chìm trong tuyệt vọng, hắn rên rỉ trong đau đớn: "Bích Dao...!"

Âm thanh quen thuộc đó lại vang lên, vô vàn thân thương, mang theo tình yêu đã khắc sâu vào trong tâm khảm.

"Tiểu Phàm! Chàng không nhớ đến thiếp nữa sao? Hãy nhìn thiếp đi, được không?"

Toàn thân Trương Tiểu Phàm run bắn lên, người oằn lại như rơi vào cơn giằng xé kịch liệt. Nhiều lần hắn đã toan quay đầu nhưng lại nghiến răng chấp nhận nỗi giày vò. Cho dù cơ thể không bị lửa nước hành hạ nhưng con người hắn lúc này mồ hôi ướt đẫm, mặt mũi biến dạng như chìm trong đau đớn tột cùng, hơn cả lúc bị tra tấn trong gió lạnh lửa nóng.

Lại những tiếng kêu gào trầm trầm không dứt dội lên từ phía sau Trương Tiểu Phàm. Cả một kiếp đời phiêu bạt, phải chăng là vì những tiếng gọi ấy? Cớ sao ta lại không thể ngoái đầu?

"Aaa!"

Trương Tiểu Phàm bỗng hét lên, toàn thân run lẩy bẩy, hàm răng nghiến chặt, các khớp xương kêu lên răng rắc, nỗi chịu đựng dường như đã đến đỉnh điểm.

Vậy mà những cơn đau vẫn còn chưa kết thúc. Ngoài tiếng gọi của Bích Dao còn muôn vàn những tiếng kêu gào khác. Dần dần hắn nghe rõ ràng những âm thanh ấy, tất cả đều là những người mà hắn khắc cốt ghi xương.

Cha, mẹ!

Sư phụ Phổ Trí!

Điền Bất Dịch, Tô Như!

Những cái tên nối dài vô tận, những âm thanh tiếp nối âm thanh, ngọn sóng nối liền ngọn sóng gào kêu phía sau lưng hắn. Quá khứ một đời như khói như mây không ngừng diễn ra trong tâm trí hắn.

Ngàn non vạn suối, tuyết thẳm rừng sâu, hai mươi mấy năm đơn độc một mình...

Hắn không muốn đơn độc, không cần phải trường sinh, điều hắn muốn chỉ là được sống cùng với những người thân yêu...

Trương Tiểu Phàm ôm đầu nấc lên, như một đứa trẻ đơn côi không còn một nơi nương tựa.

Nước mắt cứ thế rơi lã chã, tiếng kêu gào vô cùng vô tận cứ dội bên tai, bủa vây lấy hắn, những tiếng kêu thúc giục hắn phải ngoái đầu nhìn lại.

Thế nhưng, hơi ấm nhàn nhạt của nước mắt trong lòng bàn tay đã khiến Tiểu Phàm từ từ bình tâm trở lại. Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy không lâu trước hắn đã có với một người. Cũng là con người ấy, khi hắn sắp rữa tan, đã dịu dàng mà kiên cường bên cạnh, không phút giây nào xa rời hắn. Không biết bao nhiêu đêm, người ấy đã thức trắng mà dùng thân thể sưởi ấm cho Tiểu Phàm.

Đã từng, trong tuyệt vọng vô cùng, những giọt nước mắt nóng hổi từ khuôn mặt nàng đã rơi xuống khuôn mặt và bàn tay hắn. Cảm giác ấm áp ấy mách bảo Tiểu Phàm, bên cạnh hắn còn có một người...

Đời này kiếp này, nghìn non vạn núi, băng tuyết trắng rừng.

Hắn không cô độc!

Bên cạnh hắn vẫn có một người!

Những âm thanh xung quanh lại trở nên dồn dập, hàng vạn tiếng gào réo lại vang lên. Nhưng Trương Tiểu Phàm đã chầm chậm đứng dậy, những nét khổ đau trên khuôn mặt mất dần.

Đột nhiên hắn khẽ mỉm miệng cười, nụ cười luyến tiếc, thê lương nhưng thanh thản. Đoạn hắn lại chầm chậm bước về phía trước, mặc những âm thanh không ngớt phía sau, bình tĩnh bước đi trong những tiếng gào kêu thảm thiết.

Sự tĩnh mịch lại một lần nữa buông xuống.

Tiếng ho khe khẽ vọng đến từ phía trước mặt Tiểu Phàm, là tiếng ho của một lão nhân ốm yếu. Hắn ngạc nhiên căng mắt nhìn về phía đó.

"Thì ra là người...!"

Trương Tiểu Phàm nhắm mắt đứng yên tại chỗ, hít một hơi sâu rồi chầm chậm thở ra.

Hắn từ từ mở mắt.

Chương 256

Thiên Đạo

Trương Tiểu Phàm từ từ mở mắt.

Trước mặt hắn không phải là núi non hang động như trong tưởng tượng, bốn xung quanh chỉ là một sự hoang vắng đến ghê người.

Một dải sa mạc hoang vu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tien #tru
Ẩn QC