Chương 10:Lịch Sự Và Cặn Bã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết học thứ nhất của ngày đầu tiên tại đại học, bốn đoá hoa của phòng 308 đến muộn. Nguyên nhân, say rượu. Trạng thái, hỗn loạn. Hậu quả, rối rắm.
Các cô đã cho thầy giáo và bạn học một ấn tượng khắc sâu không thể xoá nhoà...
Ôi!
Thái Anh chống cổ tay, xoay xoay bút bi trong tay, đôi mắt thật to lừ đừ cụp xuống, dùng tư thế mông lung mà nhìn thầy giáo đang nước bọt tung toé trên bục giảng, cô ngáp một cái. Thái Anh mệt mỏi gục đầu xuống, chợt chớp mắt liên tục, hơi quay đầu nhìn Mị Mị ngồi bên tay trái cô, lại nhìn Trân Ni ngồi bên tay phải, cô thoả mãn, ít nhất cô vẫn chưa quăng sách xuống đất. Liếc nhìn Tiểu Kim Ca ngồi ở phía xa xa, Thái Anh không khỏi cảm thán, Tiểu Kim Ca nhà cô thật là mang phong độ của ngự tỷ, ngay cả đi học mà cũng ngủ trắng trợn như vậy, tư thế oai hùng hiên ngang...nghĩa hiệp thuỳ mị...
Thái Anh nằm bò trên bàn, dựng thẳng quyển sách thật nặng, trong giây lát đi vào giấc ngủ.
Tối hôm qua không biết khi nào ngủ thiếp đi, hôm nay cũng chẳng biết thức dậy lúc nào, dù sao khi mở mắt thì đã bắt đầu luống cuống tay chân, mơ màng bị Trân Ni và Tiểu Kim Ca túm đến lớp học, ù ù cạch cạch đi theo Trân Ni vào lớp điểm danh với thầy giáo mà không biết liêm sỉ, sau đó ngồi vào chỗ tiếp tục mơ màng.
Thời gian đi đâu rồi...

Thái Anh lặng lẽ thở dài, xuyên qua quyển sách mà liếc nhìn bục giảng, cô tiếp tục cụp mắt nghĩ ngợi về cuộc sống. Tối hôm qua lại mơ thấy cảnh tượng Trí Mẫn thổ lộ với cô, ngẫm lại bản thân mình lúc ấy, Thái Anh nhịn không được muốn cười, thật là rất ngốc. Còn Trí Mẫn khi ấy, cũng ngốc luôn, ngốc đến đáng yêu, ha ha. Tính ra, cô và Trí Mẫn ở bên nhau cũng sắp bảy năm rồi, bọn họ sẽ không có thất niên chi dương* trong truyền thuyết chứ? Đã là vợ chồng già rồi...
(*) thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Hãy còn ngượng ngùng một lúc, Trân Ni ngồi bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào cô một cái, Thái Anh quay đầu, thấy con mắt Trân Ni đầy lấp lánh nhìn cô, rồi nhìn bạn học nam ở bên kia. Thái Anh bất đắc dĩ, cũng huých tay cô, khẽ nói: "Sao thế?"
Trân Ni nhoài người qua, khẽ khàng nói: "Căn cứ vào sức quan sát nhạy bén của tớ, nam sinh thứ tư bên phía tay trái cậu đã lặng lẽ trộm nhìn cậu chăm chăm gần mười tám phút ba mươi chín giây, theo sơ bộ tớ cho rằng, cậu ta có ý đồ nào đó với cậu có thể kích thích adrenalin."
"...Phải không?" Thái Anh theo ánh mắt Trân Ni nhìn qua, quả nhiên có một nam sinh đeo mắt kính hay liếc qua đây, khi đối diện với ánh mắt của Thái Anh, cậu ta lịch sự mà cười ngượng ngùng.

Thái Anh cười trở lại, rồi quay đầu tiếp tục nghĩ ngợi về cuộc sống, Trí Mẫn nhà cô không đeo mắt kính, cho nên cô không thích nam sinh đeo mắt kính.
"Tiểu Kê." Trân Ni đến gần bên tai Thái Anh nói: "Tuy rằng cậu ta không bằng bạn trai khôi ngô tuấn tú của cậu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tuyệt đối có tiềm chất vừa lịch sự vừa cặn bã, cậu có suy nghĩ tới hồng hạnh vượt tường* không?"
(*) hồng hạnh vượt tường: ý để chỉ người con gái trèo tường leo ra ngoài, hay ngoại tình.
Thái Anh kiêu ngạo hừ một tiếng, nói: "Trí Mẫn nhà tớ không biết có bao nhiêu lịch sự, có bao nhiêu cặn bã đâu!" Ban ngày lịch sự, ban đêm cặn bã...
Trân Ni che miệng giả vờ sợ hãi, giây tiếp theo liền kề sát tai Thái Anh, bất đắc dĩ nói: "Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu thật sự không có em trai sao?" Lịch sự này cặn bã này, cô thích nhất!
Thái Anh liếc nhìn cô một cái, dịch qua bên cạnh Mị Mị, rồi bắt đầu vô cùng chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài.
Trân Ni bĩu môi, lại liếc nhìn nam sinh nhã nhặn đeo mắt kính kia, lắc đầu tiếc thay, đáng tiếc cho đoá hoa kia muốn cắm vào cây cúc.

Lúc tan học thì đã là giữa trưa, Thái Anh đang thu dọn đồ đạc, Trí Mẫn liền gọi điện tới.
"Alo, Mẫn Mẫn." Thái Anh cười híp mắt, giọng nói ngọt ngào.
"Ừ, anh ở căn tin, muốn sang đây cùng nhau ăn cơm không?" Trí Mẫn dịu dàng hỏi.
"Được ạ!" Thái Anh sảng khoái đồng ý.
Tắt điện thoại, Thái Anh dùng tốc độ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lúc này một bộ lông lá nào đó ngáng đường, Thái Anh chớp mắt.
"Tiểu Kê, một mình vui vẻ không bằng nhiều người vui vẻ..." Chủ nhân của bộ lông lá yếu ớt cất lời.
"..." Thái Anh nhìn khoang miệng màu đỏ của Trân Ni từ trên cao xuống, tức thì cảm thấy khỏi cần đi căn tin cũng no rồi...
Căn tin chật chội, Trí Mẫn xếp hàng mua món thịt gà nấm hương mà Thái Anh thích ăn nhất, sau đó cùng Mẫn Doãn Kì và Du Phong ngồi ở trong một góc, sau đó anh lấy khăn giấy bắt đầu lau đũa.
Du Phong và Doãn Kì thảo luận bài vở hôm nay giáo sư đã soạn, còn có trò chơi vừa mới phát hành của công ty mà bọn họ làm thêm, Trí Mẫn thì hết sức chăm chú lau đũa, luôn luôn nhìn về phía cửa, trong mắt ánh lên trong veo.
Lúc này, đối thoại của hai nam sinh ngồi ở bàn kế bên không nhẹ không nặng truyền đến.
"Nghe nói trong các nữ sinh của khoa lịch sử các cậu năm nay có mấy người rất xinh đẹp hả!"

"Tin tức của cậu thật nhanh đấy."
"Đương nhiên, người đẹp mà! Nói, nói mau, có phải thật sự là người đẹp hay không?"
"Tất nhiên rồi! Khoa lịch sử của chúng tôi có người đẹp mà, nhưng đến bốn người lận. Cậu chưa gặp đâu, hôm nay tiết học được một nửa thì đột nhiên có bốn nữ sinh xông vào, ông thầy tức giận lắm, trong đó có một nữ sinh tinh quái nắm chặt tay ông ấy ăn nói đến mức khiến ông ấy gật gù, không, hẳn là khen ngợi rất ghê gớm, cái miệng đó à, tuyệt đối có thể nói đến chết đi sống lại, chậc chậc."
"Khoa trương thế!"
"Không khoa trương đâu, hơn nữa ba nữ sinh đi cùng cô ấy mỗi người một vẻ. Một người dáng cao gầy, tóc đen thẳng đến eo, vừa nhìn thì đã biết là dáng chuẩn của ngự tỷ, rất có khí chất nha, một người thì giống như búp bê Barbie cỡ lớn, làm cho người ta nhịn không được mà muốn nâng niu trong lòng bàn tay, còn có một người, đôi mắt to như là biết nói, còn có hai má lúm đồng tiền thật sâu, hơn nữa...vóc dáng tuyệt đối chuẩn, qua con mắt của tôi, cỡ 34C đấy."
"Wow, thật hả..."
Ngón tay Trí Mẫn đang lau đũa chợt dừng lại, đồng tử đen láy lướt qua hai nam sinh đang nói chuyện, màu mắt ngày càng thẫm hơn.
Khoa lịch sử, bốn nữ sinh xinh đẹp, mắt to, má lúm đồng tiền, 34C, Trí Mẫn rất muốn nói với chính mình, đây không phải là Thái Anh nhà anh.
Hai nam sinh kia nở vài nụ cười thô tục, rồi lại bắt đầu nói tiếp.
"Tôi ngồi gần các cô ấy nhất, ngửi được mùi bia trên người họ đấy, mới khai giảng đã uống bia, đúng là loại con gái sảng khoái đấy!"
"Vậy hôm nào hẹn ra uống hai chén! Ha ha..."
"Ha ha ha..."
Trí Mẫn đột nhiên không cẩn thận làm đổ bát canh trứng trên bàn, hơn nữa cái bát kia tự động rơi trên đùi bạn học nam nào đó đang lải nhải.
"A!"
"Mẹ kiếp!"
"..." Chính Quốc và Doãn Kì rõ ràng nhìn thấy hiện trường vụ án, bọn họ nhìn nam sinh nào đó nóng đến mức giơ chân lên, rồi lại nhìn Trí Mẫn an nhàn trước mặt, bọn họ tự giác dịch qua một chỗ ngồi khác ở bên cạnh...
Trí Mẫn thấy rằng canh trứng hôm nay nấu cũng được, nhưng nếu độ nóng có thể cao hơn một tí thì tốt rồi. Anh chậm rãi đứng dậy nói với hai nam sinh kia xin lỗi, tay trượt, sau đó anh thong dong đi mua một bát canh rong biển.
Lúc này, bạn học "34C" long trọng xuất hiện, theo phía sau là mấy cô bạn nào đó rất giỏi ăn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net