Chương 13:Thân Là Người Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào quý khách, đây là dĩa trái cây quán chúng tôi xin biếu tặng, mời dùng từ từ!"
Đưa tặng dĩa trái cây cuối cùng cho khách, Thái Anh cởi đồ làm việc màu xanh nhạt, chào ông chủ rồi đeo ba lô đi ra khỏi tiệm buffet tên là "Oa Oa Đoàn". Sau hôm ăn cơm cùng Trí Mẫn, anh còn cho cô tiền tiêu vặt, Thái Anh bắt đầu chú ý xem có chỗ nào thông báo tuyển dụng việc làm thêm gần trường hay không, dù sao bây giờ cô cũng không thể để Trí Mẫn nuôi mình. Bỏ qua chi phí học hành, trong cuộc sống còn có rất nhiều chi tiêu, huống hồ Trí Mẫn thuê nhà trọ cũng không rẻ, nếu để một mình anh chi trả, không khỏi quá nhiều áp lực. Tuy rằng Trí Mẫn nhà cô rất có năng lực, cực kỳ giỏi giang, nhưng cô không nỡ để anh mệt mỏi như vậy.
Sau khi đi bộ hơn mười phút, Thái Anh đến trạm xe buýt, chờ xe trở về trường học. Oa Oa Đoàn cách đại học B không tính là quá gần, sau khi ngồi xe buýt còn phải đi bộ một đoạn đường, Thái Anh cũng nghĩ đến Trí Mẫn biết sẽ không đồng ý, nên cô mới đặc biệt chọn nơi này, sinh viên đại học B hiếm khi đến con phố này.
Lấy ra di động xem thời gian, còn hai tiếng nữa mới đi học, Thái Anh mím môi, suy nghĩ có nên đến lớp Trí Mẫn xem thử không, cô còn chưa tới lớp học của Trí Mẫn đâu. Cô quyết định ngồi trên xe buýt về trường,rồi thẳng đến khoa kỹ thuật máy tính của đại học B.

Thái Anh đứng bên ngoài phòng học, xuyên qua cánh cửa thủy tinh mà nhìn vào, liếc mắt một cái liền tập trung vào Trí Mẫn nhà cô. Áo sơ mi ca rô xanh trắng, quần tây màu kem, mái tóc ngắn đen láy gọn gàng, trên khuôn mặt vĩnh viễn là vẻ ấm áp, giữa những nam sinh trong khoa máy tính, đôi mắt anh sáng ngời lại hấp dẫn, luôn khiến người ta chú ý trước tiên. Thái Anh không kiềm chế được mà đến gần một bước, cô kiễng mũi chân, mải miết nhìn Trí Mẫn đang chăm chú nghe giảng bài, đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên, dường như xuyên qua lớp ngoài thủy tinh mơ hồ, cô trông thấy chàng trai dịu dàng lại ngây ngô của trước kia.
Hồi ấy cô cũng giống như vậy, ở bên ngoài phòng học của anh, xa xa nhìn thấy anh lên lớp, chẳng qua khi ấy là lén lút, sợ thầy anh phát hiện sẽ phê bình anh. Thái Anh bất giác cười ra tiếng, chìa tay đặt trên nắm cửa, hy vọng có thể gần anh một chút.
Ai ngờ, cửa lại mở ra.
Không hề đoán trước, một tiếng răng rắc, rõ ràng mà quỷ dị.
Tay Thái Anh vẫn còn duy trì tư thế cầm nắm cửa, đôi mắt mở thật to, miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu ửng đỏ. Cô thề, vừa rồi cô không dùng một chút sức lực nào, chỉ là đặt tay lên nắm cửa mà thôi, thật chỉ sờ nhẹ một cái thôi, chỉ là sờ một cái.

Thầy giáo đứng trên bục giảng đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó bật cười, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Anh đã đỏ rần, ông ta nói: "Bạn học, nếu em đến muộn, vậy em đã quá muộn rồi, còn nếu em đi nhầm phòng học, vậy phiền em đóng cửa lại."
Ông thầy này thật hài hước, Thái Anh suy nghĩ muốn cười vài tiếng phù hợp với hoàn cảnh, đáng tiếc hiện tại khoé môi cô đã không thể nhếch lên một biểu tình có thể gọi là tươi cười. Cô lo lắng vặn vẹo ngón tay, suy nghĩ, cô không muộn cũng không đi nhầm phòng, nếu cứ thế đóng cửa rời đi, có phải không được lễ phép hay không, ừ, cô nên nói gì đó.
Nghiêm, đứng thẳng, Thái Anh thân là người nhà Trí Mẫn phải có lễ phép cơ bản, cô khom lưng 90 độ, vô cùng cung kính chào hỏi: "Chào thầy, em không đến muộn cũng không đi nhầm phòng học, em chỉ là không cẩn thận đẩy cửa ra."
Tiêu Quý trông thấy ông thầy sững sờ, các học sinh đang nhìn cô chăm chăm cũng ngây người, sau đó phát ra vài tiếng cười nhạo rất nhỏ, tuy rằng không có ác ý, nhưng rất đột ngột.
Không cẩn thận đẩy cửa ra, là ý gì đây?!
"Được rồi, bạn học, vậy em vì sao không cẩn thận đẩy cửa của lớp chúng tôi chứ?" Giọng ông thầy trong vắt, ra vẻ nghiêm túc hỏi.

"Em tới tìm Trí Mẫn nhà em." Thái Anh trả lời hoàn toàn theo bản năng.
Ông thầy lại sửng sốt.
Các học sinh rốt cuộc không nhịn được, một tràng cười phát ra.
"Hả? Trí Mẫn nhà em à." Ông thầy lặp lại lần nữa, rồi nhìn Trí Mẫn ngồi ở dưới, lại nhìn về phía Thái Anh đứng ở cửa, nói: "Trí Mẫn sao có thể là của nhà em chứ? Bạn ấy rõ ràng là của nhà chúng tôi mà."
Thái Anh chớp mắt, khuôn mặt ửng đỏ bối rối.
Trí Mẫn than nhẹ một tiếng, đứng dậy rồi đi qua, anh đứng trước người Thái Anh, ngăn cản tầm mắt tò mò của các học sinh khác, anh nhìn ông thầy đang có đầy vẻ hứng thú ở trên bục giảng, bất đắc dĩ nói: "Em xin lỗi, em đi ra ngoài trước một chút."
"Đi đi, đi đi, cô bé chờ đến độ đẩy sai cửa rồi." Ông thầy khoát tay tỏ vẻ am hiểu.
Thái Anh ló đầu qua vai Trí Mẫn, nhìn ông thầy trên bục giảng, tuy rằng cô luôn kính trọng các giáo viên của Trí Mẫn, nhưng trước mắt thật sự có một đầu gỗ a.
Trí Mẫn hướng về phía thầy gật đầu, trong âm thanh ồn ào của các học sinh anh nắm tay Thái Anh ra khỏi phòng học.
Trong hành lang, Thái Anh tựa vào ngực Trí Mẫn, dậm chân mạnh một cái. Hôm nay cô làm sao vậy, cho dù cái tay không nghe lời, sao cái miệng cũng không nghe lời nốt? Trí Mẫn nhà cô, cô còn có thể rụt rè thêm chút nữa không!

Trí Mẫn sờ đầu Thái Anh, khuôn mặt mỉm cười, anh chế giễu nói: "Bây giờ biết xấu hổ rồi à?"
"...Ừm." Thái Anh buồn bực trả lời, sau này cô còn có thể vui đùa cùng bạn học của Trí Mẫn không, thật là mất mặt mà!
"Ha ha." Trí Mẫn khẽ cười hai tiếng, vừa rồi cô đột nhiên mở cửa, anh quả thực hoảng sợ, nhưng sau đó một câu không cẩn thận đẩy cửa ra của cô lại khiến anh buồn cười, anh chợt muốn ngồi yên nhìn xem cô phải ứng phó thế nào trong tình huống ấy, thế nhưng một câu Trí Mẫn nhà em đã khiến anh mềm lòng, bất giác đứng dậy che chở trước người cô.
Có lẽ giữa người yêu chính là như vậy, một câu lơ đãng của đối phương đủ để khuấy động một tấc mềm mại nhất trong đáy lòng, bởi vì biết rằng, đó là lời nói chưa từng suy ngẫm qua, hoàn toàn không chỉnh sửa.
"Anh còn cười em!" Thái Anh giận dỗi ngẩng đầu, lại không ngờ thoáng cái va vào cằm Trí Mẫn.
Trí Mẫn sờ cằm mình vô cớ gặp hoạ, anh đè lại đỉnh đầu Thái Anh: "Anh chính là của nhà em, đụng hỏng không đau lòng sao?"
"Không đau lòng, không đau lòng! Không cho phép anh nói nữa!" Thái Anh cầm tay Trí Mẫn, đặt tới bên miệng, tức giận nói: "Nói nữa em cắn anh đấy!"
"Đúng đó, nghe lời đi Trí Mẫn, cẩn thận người ta cắn cậu đấy!" Một tràng âm thanh thô tục vui sướng khi người gặp hoạ truyền đến.
Thái Anh cầm tay Trí Mẫn, ngơ ngác xoay người, thấy phía sau là mấy người bạn học của Trí Mẫn, một đám người tỏ vẻ hèn mọn, kề vai sát cánh mà ngắm bọn họ.
Thái Anh ngượng ngùng buông tay Trí Mẫn, lùi ra sau một bước, Thái Anh hận không thể hoá thành đà điểu. Bọn họ tan học lúc nào thế? Sao cô lại không nghe thấy? Cô vừa mới nói gì? Sau này cô còn có thể xuất hiện trước mặt bọn họ hay không!
Doãn Cách Tử ra khỏi phòng học liền thấy một màn như vậy, cô ta ôm chặt quyển sách trong tay, nhìn thấy một đám nam sinh trong lớp vây quanh Trí Mẫn và Thái Anh, giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân gì đó, cảnh tượng cực kỳ giống như khi nháo động tân hôn. Doãn Cách Tử cắn môi dưới, ngón tay run nhẹ, thế này, tất cả mọi người đều biết Mễ Tu có bạn gái, người kia không phải là cô ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net