Chương 17:Trí Mẫn Oppa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh khoan khoái trở về ký túc xá, bên hông buộc áo sơ mi của Trí Mẫn, hai tay áo cột lại, tỏ rõ tâm trạng vô cùng sung sướng của chủ nhân vào giờ phút này, cô hiển nhiên đã quên mất bà dì nhà cô chuyên môn phá hư chuyện tốt lúc này đang hớn hở rò rỉ.
Tiếng ngâm nga hoàn toàn không có tiết tấu, Thái Anh đẩy cửa phòng 308 ra, một tiếng sói tru lọt vào màng tai của cô.
"Action!"
Thái Anh ngẩn người, thậm chí quên đóng cửa, cô mở to hai mắt nhìn Trân Ni và Tiểu Kim Ca ở trước mặt.
"Được rồi, đi lên đi, nhớ là đừng nhớ anh đó!" Tiểu Kim Ca nhìn Trân Ni từ trên xuống, cố ý nheo mắt lại, giọng nói ồm ồm.
"Oppa, người ta nhất định sẽ nhớ anh mà, op~pa~pa!" Trân Ni khuỵu chân, hai tay nâng cằm, than vãn nói.
"Haiz, thật sự hết cách với em, em đã muốn nhớ thì hãy nhớ đi." Tiểu Kim Ca phất tay, ngón tay lướt qua mái tóc dài đen, nhíu mày cười quỷ quái.
"Oppa, người ta yêu anh, yêu anh, yêu anh chết mất thôi!" Trân Ni tiếp tục phát ra âm thanh khiến người khác buồn nôn, cô ôm cánh tay của Tiểu Kim Ca, cọ cọ.
"Hết cách rồi, anh đây đẹp trai thế mà." Tiểu Kim Ca cười gian xảo, tiếng huýt sáo tràn đầy vẻ ám muội.
"Oppa đẹp trai như thế, người ta muốn hôn anh một cái!" Trân Ni đong đưa cánh tay của Tiểu Kim Ca, chớp chớp mắt.

"Không cho hôn, miệng anh đây có thể tuỳ tiện hôn sao?" Tiểu Kim Ca kiêu ngạo nói.
"Người ta muốn, người ta muốn mà!" Trân Ni uốn éo thắt lưng dậm chân.
"Haiz, anh đây đẹp trai quá mà!" Tiểu Kim Ca xoa thắt lưng, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà.
Sau đó, Trân Ni nhón chân, nhìn chằm chằm Tiểu Kim Ca với vẻ thâm tình chân thành.
Sau đó, Tiểu Kim Ca giữ chặt ót Trân Ni, vẻ mặt phóng đãng lại thô tục.
Sau đó, Thái Anh hiểu rõ chân tướng...
Thì ra các cô đang bắt chước dáng vẻ vừa nãy cô và Trí Mẫn hôn nhau ở dưới lầu! Các cô vậy mà thấy được! Oh my god!
Mị Mị che miệng khẽ cười, liếc nhìn Thái Anh với vẻ ác ý, trong mắt tràn ngập ý tứ "Tụi tớ thấy rồi, cậu hãy thừa nhận đi, hoá ra Tiểu Kê của chúng ta mãnh liệt thế".
Thái Anh đầu đầy vạch đen, bĩu môi nhìn Trân Ni và Tiểu Kim Ca vẫn còn diễn trò trước mặt mình, nói: "Các cậu có thể nhàm chán hơn chút nữa không?"
"Đương nhiên là có thể rồi! Lại đây, Tiểu Kim Ca, chúng ta thực hiện cảnh cuối cùng đi!" Nói xong, Trân Ni vểnh môi đến gần trước mặt Tiểu Kim Ca.
Tiểu Kim Ca ghét bỏ vươn tay chặn mặt Trân Ni, lớn tiếng cự tuyệt: "Đừng chạm vào anh, anh đây có nguyên tắc đạo đức!"
"Oppa, làm người phải đến nơi đến chốn, anh đã động vào sao có thể bỏ dỡ nửa chừng hả? Rất không đàn ông! Lại đây hôn một cái!"

"Không được, tránh ra! Chị đây là phụ nữ, phụ nữ chân chính! Chị không muốn làm lesbian!"
"Hừ!" Bởi vì sức lực kém xa, Trân Ni không thể thực hiện được, cô quay lại bắt nạt Mị Mị đang ngoan ngoãn theo dõi ở phía sau: "Mị Mị, cậu phân xử đi, làm người có phải nên đến nơi đến chốn không!"
"Mị, đừng sợ, nói với cậu ấy, để cậu ấy biết cậu ấy là một con khỉ vô sỉ đến cỡ nào." Tiểu Kim Ca ôn hoà nói với Mị Mị, ánh mắt toả ra tia sáng sắc bén.
Mị Mị chớp mắt, rất muốn lớn tiếng gào thét, tớ chỉ đi ngang qua xem diễn thôi mà! Thảo nào từ nhỏ mẹ đã dạy mình, gặp cãi nhau phải đi đường vòng, cô không nghe lời mẹ dạy, cô sai rồi...
Mị Mị lại chớp mắt lần nữa, nhìn lướt qua Tiểu Kim Ca rồi nhìn sang Trân Ni, sau khi cân nhắc lợi hại, cô mau chóng đứng dậy, quay đầu, kinh ngạc nói: "A! Tiểu Kê, cậu về rồi!"
"..." Thái Anh, Tiểu Kim Ca, Trân Ni...
Xem các cô đe doạ con nít này...
Sau phút ngắn ngủi không nói gì, tầm mắt Trân Ni dừng trên áo sơ mi buộc bên hông Thái Anh, cô tiến lên nhanh như chớp rồi kéo ra, hô to: "Ơ, áo sơ mi của cậu, không phải là áo sơ mi của cậu!"
"..." Thái Anh không lên tiếng.
"Thái Anh, trên quần cậu...cái kia tới à?" Mị Mị thấy vết máu trên mông Thái Anh, cô khẽ hỏi.

"Ừm" Thái Anh rất mệt mỏi, uể oải hướng về buồng vệ sinh, trước khi vào cửa, cô yếu ớt nói: "Thực ra áo sơ mi này là để che đậy bà dì nhà tớ rò rỉ..."
"..." Trân Ni khẽ khàng ngửi mùi của soái ca trên áo, trong nháy mắt cô hỗn loạn.
Trí Mẫn đã lâu chưa tới ký túc xá nam, sau khi làm thêm, anh và Chính Quốc còn có Doãn Kì đi ra ngoài thuê phòng, cũng may trong ký túc xá còn giữ mấy bộ quần áo, nếu không anh thật sự không biết làm sao, cứ thế mà về nhà trọ khẳng định sẽ bị Doãn Kì cười chết.
Nghĩ vậy, Trí Mẫn không chút để ý có một bóng dáng bám theo phía sau anh. Cho đến khi anh bước lên lầu, đằng sau mới truyền đến một tiếng gọi khẽ khàng.
"Mẫn Mẫn."
Trí Mẫn kinh ngạc, anh xoay người, thấy một bóng dáng gầy yếu yểu điệu trong bóng đêm đang đi tới, đợi cô ta đến gần, anh mới nhìn rõ, thì ra là Doãn Cách Tử.
"Cách Tử, đã muộn rồi, có việc gì sao?" Trí Mẫn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
Doãn Cách Tử chẳng đáp lời, chỉ nhìn anh chăm chăm, bóng dáng che kín trong bóng đêm giống như mang theo đau khổ và tủi thân. Vừa rồi anh trai đưa cô ta về ký túc xá, ở dưới lầu, cô ta lại trông thấy cảnh Trí Mẫn và Thái Anh hôn nhau, dưới ánh trăng sáng tỏ, cảnh đẹp kia khiến ánh mắt cô ta đau nhói. Cô ta không biết vì sao lại bám theo Trí Mẫn đến đây, cũng không biết mình sẽ nói gì với anh, chỉ là theo bản năng mà thôi, cô ta lẳng lặng nhìn bóng dáng của anh, tưởng tượng chính mình cách người đàn ông phải thuộc về mình chỉ có vài bước.

Thế nhưng, cô ta không thích nhìn bóng dáng của người khác trong bóng tối, cô ta không thích lẳng lặng đi theo phía sau người khác, điều cô ta muốn chính là có thể quang minh chính đại khoát tay đối phương, đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp, kiêu ngạo và tự tin mỉm cười với mọi người.
Cô ta chán ghét bản thân mình vào giờ phút này.
Âm thầm nắm chặt nắm tay, Doãn Cách Tử đi mấy bước về phía trước, vẻ mặt cô ta hiện rõ trước mặt Trí Mẫn, bao gồm cả đôi mắt ửng đỏ vào lúc này, còn có vẻ uất ức và không cam lòng trong con mắt.
"Mẫn Mẫn, tớ có việc nói với cậu."
Ánh mắt Trí Mẫn lãnh đạm, anh không nói, chỉ im lặng đứng thẳng người.
Doãn Cách Tử biết đây là thái độ cự tuyệt, ánh mắt cô ta u ám, nhưng vẫn nói: "Cậu không thể nào không biết tớ thích cậu."
"Cậu chưa bao giờ nói với tôi." Trí Mẫn bình tĩnh nói.
Ha ha, cho nên thế nào, nếu cô ta nói sớm, anh có thể từ chối sớm một chút, phải không? Doãn Cách Tử khẽ cười, lúc ngẩng đầu nước mắt đã rơi đầy mặt, nhưng đôi môi vẫn duy trì độ cong: "Tớ vẫn cho rằng cậu thích tớ, bởi vì tớ rất xứng đôi với cậu, là tớ quá tự tin, luôn chờ cậu thổ lộ với tớ, tớ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người đứng bên cạnh cậu chính là người khác. Tuy là cậu đã nhiều lần nói rằng mình có bạn gái, nhưng tớ không hề tin, cho dù Thái Anh đứng rành rành ngay trước mặt, tớ vẫn không thể chấp nhận chuyện này. Kỳ thật, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã ích kỷ coi cậu là vật sở hữu riêng của Doãn Cách Tử. Vì thế, có một ngày, cậu không thuộc về tớ, tớ sẽ cảm thấy người khác đã cướp mất cậu. Tớ không cam lòng, tớ không thể chấp nhận, tớ không thể khuyên bảo bản thân mình, vì sao người ở bên cạnh cậu không phải là tớ?"
Trí Mẫn nhìn cô ta, khuôn mặt vẫn ôn hoà như trước kia, chỉ là trong đồng tử đen láy sâu sắc mơ hồ pha lẫn một chút phức tạp: "Cách Tử, rốt cuộc người cậu thích là Trí Mẫn hay là một Trí Mẫn xuất sắc?"
Doãn Cách Tử giật mình, dưới ánh trăng đen kịt, sắc mặt của cô ta chợt trắng bệch, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang như sóng to gió lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net