Chương 23:Quan Hệ Mẹ Chồng Nàng Dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông rét lạnh, mặc dù đã sáng, nhưng trong phòng lại mờ tối, kéo màn cửa lên, bóng mờ dày đặc càng giống như buổi tối, rất thích hợp để ngủ đông.
Trí Mẫn mở mắt lần nữa, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Anh ửng đỏ vì giấc ngủ, anh nhoẻn miệng cười, gõ lên trán cô một cái, thấy cô không phản ứng, anh lại véo mặt cô. Bởi vì đã quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi, từ lâu Trí Mẫn đã hình thành đồng hồ sinh học khoẻ mạnh, đúng bảy giờ sáng anh sẽ thức dậy. Anh nhìn Thái Anh trong lòng mình vẫn ngủ say như cũ, anh không nỡ quấy rầy cô, ôm cô thật chặt, anh lại nhắm mắt lần nữa cùng cô ngủ đông, nhưng ai ngờ cô có thể ngủ thẳng đến bây giờ, không có dấu hiệu muốn thức dậy. Trí Mẫn khẽ cười bất đắc dĩ, đồng tử xa xăm sáng ngời, chứa đầy yêu chiều, anh vươn hai ngón tay, bóp mũi Thái Anh.
Một giây, hai giây, ba giây... Thái Anh tát một cái trên mặt Trí Mẫn, rồi trở người, tiếng ngáy khò khè càng có tiết tấu.
Trí Mẫn sững sờ, anh kinh ngạc nhìn Thái Anh đưa lưng về phía mình, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hoàn toàn không dự đoán cô sẽ hành động như vậy, đợi anh phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, đồng tử co lại, anh nhấc tay xốc chăn lên, rồi vỗ lên mông Thái Anh.
"Bốp!"
Tiếng động vang lên cả phòng.

Thái Anh che mông, xoay người qua với vẻ khó tin, cô mở to mắt trừng Trí Mẫn, vừa rồi cô thậm chí nghe được tiếng vang!
Trí Mẫn nhướng mày nhìn cô, khoé môi cong lên, nở rộ một tí tà ác.
Thái Anh "tạch" ngồi dậy, vươn một ngón tay chỉ vào Trí Mẫn, run rẩy lên án nói: "Anh bạo lực gia đình!" Lại đánh mông cô, thật là không có vương pháp!
Trí Mẫn cười đến dịu dàng, vừa muốn nói gì đó thì tầm mắt lướt qua người Thái Anh. Bởi vì động tác vừa rồi, tấm chăn đã sớm tuột xuống, lúc này, cô chỉ mặc quần lót, vóc dáng 34C lộ ra rõ ràng, bởi vì giận dỗi mà hơi hổn hển, giờ phút này, giống như khiến người ta lưu luyến cảnh sắc quên mất lối về, hấp dẫn đến loá mắt.
Tia sáng trong mắt Trí Mẫn u ám, tầm mắt dừng tại bầu ngực trắng nõn quyến rũ kia, hầu kết bất giác lăn lộn.
Thái Anh thấy sắc mặt của Trí Mẫn ngày càng không thích hợp, cô theo ánh mắt anh nhìn qua, hai má đột nhiên đỏ lên, cô lấy tay che ngực, nũng nịu lớn tiếng hô lên: "Anh nhìn đâu đó!" Rõ ràng là ngữ khí giận dỗi, nhưng âm thanh kéo dài lúc này của cô lại hình thành một loại hấp dẫn khác.
Trí Mẫn ngước mắt nhìn cô, âm thanh trầm thấp: "Anh tưởng rằng em dùng tư thế như vậy ngồi trước mặt anh là để cho anh xem."
"Không có đâu!" Thái Anh kéo chăn qua, lùi vào góc tường, đôi mắt to xoay vòng.

Trí Mẫn nghĩ rằng lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh đứng dậy, cầm quần áo ở đầu giường, mặc từng cái vào.
Thái Anh chớp mắt, nhìn Trí Mẫn mặc quần áo, giống như tối qua nhìn anh cởi quần áo vậy. Cô còn tưởng rằng anh muốn... Cô thật đáng khinh...
Trí Mẫn ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên giường, quay về nhìn Thái Anh vẫn còn co người ở góc tường, anh chợt buồn cười, cái gì anh không nên nhìn cũng đã nhìn, không nên làm cũng đã làm rồi, cô còn thẹn thùng cái gì chứ. Hai tay Trí Mẫn chống trên giường, dùng tư thế bao vây mà nhìn chằm chằm Thái Anh, anh hạ giọng nói: "Mau mặc quần áo xuống lầu, mẹ anh đang chờ chúng ta xuống ăn đấy." Với sự hiểu biết của anh đối với mẹ mình, bọn họ chưa xuống lầu thì bà sẽ không yên tâm đi làm.
"Ờ." Thái Anh ngoan ngoãn đáp lời, vừa định đứng lên cô lại đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm qua cô ngủ ở phòng Trí Mẫn, lát nữa xuống lầu, dì Mai sẽ vặn hỏi cô thế nào, có thể kể lại câu chuyện ông ngoại trẻ tuổi nhất nước Mỹ mới hai mươi chín tuổi không.
Thái Anh đáng thương nhìn Trí Mẫn, mở miệng chầm chậm nói: "Việc đó, lát nữa xuống lầu, anh phải cùng em sát cánh chiến đấu nha."
Trí Mẫn xoa rối tóc Thái Anh, ánh mắt đầy vẻ nuông chiều, nói: "Yên tâm, em không phải chiến đấu một mình." Với thái độ làm việc của mẹ anh, cho dù xin nghỉ cũng là chuyện một hai tiếng đồng hồ, theo thời gian hiện tại, chờ bọn họ đi xuống, chưa đến mười phút mẹ sẽ đi làm, căn bản không có thời gian nói bóng nói gió.

"Tốt." Nhận được câu trả lời khẳng định, Thái Anh yên tâm đứng dậy mặc quần áo, khoé mắt cô lướt qua Trí Mẫnđang thảnh thơi ngồi trên giường nhìn cô mặc quần áo, cô bĩu môi, chậm lại động tác trên tay, đều là vợ chồng già rồi, còn thẹn thùng gì nữa.
Mặc quần áo xong, Thái Anh ngồi xuống mép giường chải lại mái tóc bị Trí Mẫn xoa rối, lúc này mắt cá chân ấm áp, cô kinh ngạc cụp mắt xuống, thấy Trí Mẫn cầm giầy cô, đang mang vào chân cô.
Mang một chiếc rồi lại mang một chiếc khác. Động tác cẩn thận, dịu dàng. Thái Anh ngơ ngác mải miết nhìn mái tóc đen của anh, rồi lại nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang giúp cô nhét ống quần vào, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Thái Anh kiềm lòng không được mà vươn tay ôm cổ anh, cô nũng nịu nói: "Mẫn Mẫn, anh thật tốt."
Trí Mẫn bị áp trong lồng ngực nhấp nhô của Thái Anh rầu rĩ nói: "Chúng ta có cần xuống lầu không?" Cứ như vậy nữa, anh thật sự mặc kệ mẹ già ở dưới lầu, tiếp tục chuyện bị ngắt ngang ngày hôm qua.

"Hả?" Thái Anh ngây người, nhận ra tư thế bất thường của bọn họ vào lúc này, cô vội kéo Trí Mẫn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "...Chúng ta đi xuống lầu đi." Sao hôm nay cô lại ôm ấp thế chứ, chẳng lẽ lại muốn không được thoả mãn nữa à?
Trí Mẫn đứng dậy, kéo Thái Anh lên định xuống lầu, ai ngờ, quần áo bị kéo lại. Anh nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Thái Anh có phần lo lắng.
"Dì Mai, sẽ không ở ngoài cửa chứ?" Thái Anh không xác định hỏi.
Trí Mẫn ngẩn ra, nhìn về phía cửa phòng, rất có khả năng, vừa rồi tiếng động trong phòng rất lớn, không thể bảo đảm mẹ anh thính tai như vậy có nghe thấy không. Trí Mẫn âm thầm thở dài, anh nắm chặt tay Thái Anh, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi."
Thấy Trí Mẫn nhà cô đành chịu, Thái Anh cũng hoàn hảo, cũng tốt, không phải một mình cô chiến đấu.
Hai người rất ăn ý thả nhẹ bước chân, từ từ đẩy cửa ra, ừ, không có ai cả. Họ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhoẻn miệng cười. Trí Mẫn đóng cửa phòng, cùng Thái Anh xoay người, họ lại thấy một chiếc bóng màu xanh nhạt lướt qua trong hành lang, rồi biến mất ở cầu thang.
Hai người lại liếc nhau, lặng lẽ cúi đầu, lời nói của bố Trí Mẫn quả nhiên có đạo lý, mọi việc đều phải có chừng mực...

Đi xuống lầu, Mai An Nghi đã ngồi ở bàn cơm chờ bọn họ, dáng vẻ tao nhã, tươi cười từ ái, nhưng bộ đồ màu xanh nhạt kia nhìn qua có chút quen mắt.
"Mau, lại đây ăn bữa sáng." Mai An Nghi vẫy tay, gọi bọn họ qua đây.
Hai người đi qua, chia nhau ngồi xuống, cúi đầu im lặng ăn bữa sáng, trong lòng có chung một ý nghĩ, đừng nên nói gì.
Mai An Nghi đầy hứng thú nhìn hai người ăn, trong lòng bà không chỉ có vui mừng, căn cứ vào tình hình trong phòng khi nãy, ngày bà được làm bà nội không còn xa nữa.
Thái Anh im lặng cúi đầu ăn uống, ngoại trừ có chút xấu hổ, cô cũng rất đói bụng, tối hôm qua ăn rất ít, đến bây giờ cô đã đói đến mức đằng trước dính vào đằng sau.
"Anh Nhi à, hôm nay hai đứa có kế hoạch gì không?" Mai An Nghi ôn hoà hỏi.
"Không ạ." Thái Anh buông thìa, trả lời.
"Nếu hôm nay không có kế hoạch gì thì để Trí Mẫn dẫn con đi mua vài bộ quần áo, sắp tết rồi, nên mua thêm vài bộ quần áo mới." Mai An Nghi nói xong, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trước mặt Thái Anh.
"Dì Mai, con có quần áo rồi, không cần mua đâu ạ!" Thái Anh vội vàng từ chối, bây giờ cô ở đây đã là không tốt cho lắm, sao còn có thể nhận tiền của dì Mai chứ.
"Đâu có đứa con gái nào chê nhiều quần áo, nghe lời, hôm nay con đi theo Trí Mẫn đến cửa hàng bách hoá, chọn vài bộ dễ thương, ăn mặc cho đẹp vào, đợi đến tết đi theo dì Mai chúc tết, coi như cho dì thể diện."
Thái Anh cụp mắt nhìn tấm thẻ kia, im lặng vài giây, cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào: "Dạ, con cảm ơn dì Mai."
"Ngoan. Được rồi, dì đi làm đây." Mai An Nghi đứng dậy, cầm túi xách, rồi đến trước cửa.
"Dì Mai, dọc đường cẩn thận." Thái Anh tiễn đến cửa, nói với vẻ quan tâm.
"Ngoan, gọi mẹ."
"..." Tối hôm qua, dì ấy nghe được...
Trí Mẫn đứng một bên, nhìn thấy bộ dạng mẹ con thâm tình của mẹ mình và Thái Anh, anh cụp mắt khẽ cười. Đợi Mai An Nghi đi rồi, Trí Mẫn trêu ghẹo nói: "Dựa theo tình hình này, về sau anh tuyệt đối không cần lo lắng phải làm tấm ván ở giữa chịu trận, hai người không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu."
"Đó là đương nhiên, dì Mai thương em như vậy." Thái Anh ngửa đầu, lại kiêu ngạo nói một câu: "Anh cẩn thận đấy, sau này chọc ghẹo em, em và dì sẽ cùng nhau đối phó anh!"
"..." Trong nháy mắt Trí Mẫn tỉnh ngộ, chuyện đó rất có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net