Chương 28:Không Thể Buông Xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùng năm tết, Thái Anh nhận được điện thoại của bà nội, nói rằng bà và chú về quê thăm thân thích đã trở về, Thái Anh lòng đầy vui mừng nói, ngày mai cô cùng Trí Mẫn đi qua thăm bà.
Sau khi trở về từ kỳ nghỉ đông, Thái Anh vốn muốn đến nhà chú thăm bà nội, nhưng bà nội và chú đã về quê, nói rằng đã lâu rồi không về đó, muốn về quê ăn tết, chờ sang năm sẽ trở lại, bất đắc dĩ, Thái Anh đến giờ vẫn chưa thể gặp bà nội. Tuy rằng cách vài ngày đều gọi điện thoại, nhưng lâu ngày không gặp, Thái Anh vẫn rất nhớ bà nội.
Ngày hôm sau, chưa đến chín giờ, Thái Anh đã cùng Trí Mẫn xuất phát, cô mang theo quà tặng mà Mai An Nghi đã đặc biệt chuẩn bị ngày hôm qua, đi đến nhà chú. Tuy rằng Thái Anh từ chối nhiều lần, nói rằng thăm bà nội nên để chính cô mua đồ biếu, nhưng thái độ của Mai An Nghi rất kiên quyết, nói Thái Anh phải cầm theo quà tặng bà đã chuẩn bị, nói rằng đây là dì tặng cho bà nội thông gia, không phải tặng cho con, con không có quyền không nhận. Thái Anh hết cách, đành phải gật đầu nói cảm ơn, cầm lấy những hộp đồ bổ đắt tiền được đóng gói tinh xảo cùng Trí Mẫn đến nhà chú.
Chú của Thái Anh làm kế toán trong trường, còn thím trước kia là cô giáo trong trường, hai người thông qua giới thiệu của giáo viên khác mà kết hôn sinh con, sau khi thím sinh ra hai đứa con trai song sinh thì sức khoẻ yếu ớt, vì thế ở nhà làm bà nội trợ, mãi cho đến hiện tại. Áp lực của cuộc sống, sức khoẻ của thím, còn có việc học của hai người con trai, tất cả gánh nặng đều đặt trên người chú, chú vốn là người tính toán chi li, về sau càng so đo từng tí, ngay cả tiền hưu hàng tháng hơn một ngàn đồng của bà nội cũng tính toán.

Mấy năm bố Thái Anh làm ăn suôn sẻ, cuộc sống không tệ, mỗi tháng đều đúng hẹn gởi tiền sinh hoạt cho bà nội, tuy rằng phần lớn đều nằm trong tay chú, nhưng từ trước đến giờ cũng không so đo với ông ta, có thể giúp được thì giúp. Khi ấy, chú thật tình yêu thương Thái Anh, dù sao ông ta cũng có hai đứa con trai, hơn nữa Thái Anh hiểu chuyện đáng yêu, hễ khi đến nhà cô, ông ta đều sẽ mua đồ ăn vặt và búp bê cho cô. Thế nhưng, từ sau khi việc làm ăn của bố Thái Anh thất bại, dọn đến căn nhà cũ kỹ kia, thái độ của chú đột nhiên thay đổi, gặp Thái Anh cũng không còn thân thiết như trước, thím thì đưa ra vẻ mặt quái lạ mà đánh giá cô. Lúc bố vừa mới qua đời, bà nội đề nghị đưa cô về nhà chú, cũng tiện để chăm sóc cô, nhưng ông ta một mực từ chối, nói căn nhà nhỏ quá, không có dư phòng, hơn nữa Thái Anh cũng lớn rồi, tuổi tác khá mẫn cảm, không thích hợp ở cùng với người khác. Không còn cách nào, bà nội đành phải dọn sang sống cùng Thái Anh, vì vậy có một dạo chú và bà nội cãi nhau, thậm chí trong thời gian dài không tới thăm bà nội.

Tuy rằng Thái Anh tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu được nhân tình thế sự, cô không trách chú không đối xử tốt với mình như trước kia, bởi vì cô biết áp lực của chú lớn biết bao, biết rằng có nhiều chuyện ông ta lực bất tòng tâm, nhưng mà, ông ta đối xử với bà nội như vậy cô không thể tha thứ. Vì thế, có một đoạn thời gian, Thái Anh không tới nhà ông ta.
Hiện giờ tới cửa nhà chú, Thái Anh có phần khó chịu, cô đứng ngoài cửa, chậm chạp không gõ cửa.
Trí Mẫn biết khúc mắt của Thái Anh, cũng biết mâu thuẫn mấy năm nay giữa cô và chú, anh vươn tay xoa nhẹ tóc cô, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là tới thăm bà nội, em đừng nghĩ nhiều quá."
"Ừm." Thái Anh đáp, giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên nở nụ cười hơi mất tự nhiên, âm thanh già cỗi mà ồm ồm: "Thái Anh và Trí Mẫn đến rồi, mau vào đi!"
"Cháu chào chú." Trí Mẫn bắt tay người đàn ông, rồi ôm Thái Anh đi vào nhà.
Trong phòng khách nhỏ hẹp, một người phụ nữ cơ thể đẫy đà bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, thấy Thái Anh và Trí Mẫn, bà ta nhiệt tình hô lên: "Đang ngóng hai cháu tới đây, hôm qua mẹ nói hai đứa muốn tới, thím rất vui hôm qua đi siêu thị mua hoa quả. Phải nói chứ hoa quả bây giờ đắt quá, thím và chú cháu tiếc không ăn miếng nào."

"Thím à, không cần phiền toái đâu ạ." Trí Mẫn đặt xuống đồ đạc trong tay, lễ phép nói.
Thái Anh rõ ràng thấy được mắt thím nhìn chằm chằm mấy hộp đồ bổ đóng gói tinh xảo kia, trong mắt loé ra tia sáng.
"Bà nội đâu ạ?" Thái Anh thật sự không muốn nói chuyện với thím, cô rất chán ghét điệu bộ dối trá lại làm ra vẻ của bà ta.
"Ở trong phòng đấy, ngày hôm qua từ quê trở về, còn chưa lấy lại tinh thần, lại đây, thím dẫn cháu đi." Nói xong, bà ta muốn đi qua kéo Thái Anh.
Thái Anh nhẹ nhàng nghiêng người, tránh đụng vào bà ta, cô nói: "Không cần, cháu tự đi." Rồi cô quay đầu nói với Trí Mẫn: "Em đi xem bà nội, anh muốn vào không?"
"Em vào trước đi, anh và chú nói chuyện một lát, sau đó vào ngay." Lâu ngày không gặp, Thái Anh đương nhiên có nhiều lời muốn nói với bà nội, anh có mặt khó tránh khỏi có chỗ không tiện.
"Ừm." Thái Anh đáp, nhìn về phía chú đang nhìn cô, nói: "Em đi vào trước."
"Em đi đi, cùng trò chuyện với bà vui vẻ nhé." Trí Mẫn dịu dàng nói.
Thái Anh đẩy cửa phòng, chầm chậm đi vào, thấy bà nội đang ngồi trên giường, đeo kính lão, trong tay cầm một quyển sách, đọc rất chăm chú.

"Bà nội." Thái Anhh kêu lên, viền mắt hơi ửng đỏ.
Bà nội chần chừ một chút, ngẩng đầu lên, thấy Thái Anh đứng ở cửa, bà nâng lên bàn tay đầy nếp nhăn, vẫy tay với Thái Anh, âm thanh hơi run rẩy: "Đứa bé ngoan, mau vào đây, để bà nội nhìn kỹ nào."
Thái Anh nhanh bước đi, nhào tới bà nội ở trên giường, đã có chút nghẹn ngào: "Bà nội, con rất nhớ bà..."
"Bé ngoan, bà nội cũng nhớ con, mau đứng lên cho bà nội nhìn, có gầy không?"
"Không có, con béo lên nhiều lắm." Thái Anh ôm bà nội, làm nũng nói: "Con rất nhớ bà nội."
"Đứa bé ngoan." Bà nội vuốt tóc Thái Anh, tràn đầy từ ái nói.
Thái Anh ôm bà nội kể rất nhiều chuyện, nói rằng cô quen rất nhiều bạn học ở trường, học được rất nhiều kiến thức, thầy cô bạn học đối xử tốt với cô, Trí Mẫn cũng đối với cô tốt lắm. Cô còn nói, mấy ngày nay ở nhà Trí Mẫn, dì Mai đối xử với cô như con gái ruột, bố Trí Mẫn thân thiết hoà nhã cỡ nào, ngay cả ông cụ gác cửa tiểu khu cũng rất tốt với cô.
"Đương nhiên rồi, Anh Nhi của chúng ta đáng yêu hiểu chuyện như vậy, khiến ai cũng yêu mến cả." Bà nội gõ nhẹ trán Thái Anh, tự hào nói.
"Đúng ạ." Thái Anh đồng ý nói.

"Anh Nhi à." Bà nội gọi một tiếng, chậm rãi nhẹ giọng: "Vừa rồi con đã gặp chú thím chưa?"
"Dạ, gặp rồi." Thái Anh rầu rĩ nói.
"Aiz, bà biết chú thím con có đôi khi quá đáng một chút, nhưng con cũng biết tình trạng của bọn họ, sức khoẻ của thím con không tốt, trong nhà còn phải nuôi dưỡng hai đứa con trai, chú con cũng không dễ dàng gì, con đó, khoan dung nhiều một chút, đừng tính toán với bọn họ, thỉnh thoảng có thời gian thì đến đây nhiều chút, coi như là tới thăm bà nội." Trên khuôn mặt già nua của bà nội thoáng hiện vẻ đành chịu. Bà có thể làm gì bây giờ chứ, con trai lớn đã mất, hiện tại bà chỉ có thể dựa vào con trai út, tuy rằng nó so đo lại keo kiệt, nhưng dù sao cũng là con bà, hiện tại Thái Anh lẻ loi hiu quạnh cũng chỉ còn người chú như vậy, tuy rằng Trí Mẫn đối tốt với cô, nhưng ngộ nhỡ sau này có mâu thuẫn gì, bà không thể để Thái Anh ngay cả một người bên nhà mẹ đẻ cũng không còn, cho nên bà chỉ có thể bảo cô luồn cúi, bảo cô nhẫn nại.
Thái Anh cúi đầu, không nói gì, lời bà nói cô hiểu được, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hành động của chú vài năm nay, còn có lời nói của chú với cô trước khi cô đến đại học B, cô liền không thể kiên nhẫn nổi với gia đình bọn họ. Khi đó ý tứ của chú không phải là muốn đón bà nội đi, từ nay về sau chuyện của cô tự mình cô giải quyết, đừng tìm đến bọn họ, đừng liên lụy bà nội nữa hay sao. Cho dù cô đã mất lòng tin với chú từ lâu, nhưng nghe ông ta nói vậy, trong lòng cô vẫn không vui.

Thái Anh nắm tay bà nội, dằn xuống uất ức trong lòng, nhỏ giọng nói: "Bà nội, con sẽ thường xuyên đến thăm bà." Cái khác cô không thể cam đoan, nhưng hiện tại bà nội ở đây, cô không thể nào như trước không đặt chân đến chỗ này, vì bà nội cô sẽ thử ở chung hoà thuận với gia đình chú.
"Bé ngoan." Bà nội vui mừng vỗ lưng Thái Anh, còn nói: "Mẹ con có đến tìm con không?"
Thái Anh sửng sốt, âm thanh đột nhiên hạ xuống: "Không ạ."
Nghe được âm thanh của Thái Anh, bà nội biết rằng cô vẫn không thể buông xuống chuyện năm đó, bà kiên nhẫn khuyên bảo: "Anh Nhi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, con cần gì mãi oán trách mẹ con chứ, hơn nữa cái chết của bố con cũng phải lỗi của nó... Là do bố con, không chịu cố gắng, nghĩ không thoáng..." Nhớ đến đứa con mất sớm của mình, bà không khỏi rơi lệ.
"Bà nội..." Thái Anh dựa trên vai bà nội, nước mắt thấm ướt quần áo của bà. Cô biết cái chết của bố không phải do mẹ gây ra, nhưng cô vẫn không thể tha thứ được việc sau khi bố gặp chuyện không may bà lại nhẫn tâm cắt đứt cú điện thoại của cô, ngay cả gặp mặt bố lần cuối cũng chẳng đi. Cô càng không thể tha thứ, khi bà xuất hiện lại đi cùng một người đàn ông! Hài cốt của bố còn chưa lạnh, bà lại cùng người đàn ông khác trở về, cô không có người mẹ như vậy!

"Anh Nhi, hàng năm mẹ con đều đến đây thăm bà, hỏi bà về tình hình gần đây của con, còn thường xuyên tới trường lén nhìn con, nhưng nó không dám cho con biết, nó sợ con nhìn thấy nó cũng sẽ như năm đó, kích động đuổi nó đi. Nhiều năm như vậy...nó cũng không thoải mái gì."
Thái Anh trầm mặc không nói, cô biết mẹ vẫn luôn muốn bù đắp, nhiều năm như vậy, mỗi tháng cô đều nhận được tiền trong thẻ, thế nhưng bản thân chưa bao giờ dùng qua. Lúc đầu, bà còn sang đây thăm cô, tuy rằng lần nào cô cũng lạnh nhạt đuổi đi, nhưng bà vẫn cứ tiếp tục sang đây, nhưng mấy năm nay, bà chưa từng xuất hiện, Thái Anh còn tưởng rằng bà đã quên mất còn có một người là cô trên thế giới này từ lâu, tựa như năm đó quên mất bố đang hấp hối.
Trông thấy phản ứng của Thái Anh, bà lão cao tuổi thở dài, thôi, con cháu có phúc của con cháu, bà già rồi, không lo được nhiều như vậy, chỉ cần Anh Nhi nhà bà hạnh phúc là tốt rồi.
Không bao lâu, Trí Mẫn đi vào, cùng Thái Anh trò chuyện với bà nội một lúc, tới trưa, chú và dì nhiệt tình mời bọn họ ở lại ăn cơm, Trí Mẫn từ chối trước một bước, anh biết có thể mỉm cười chào hỏi với bọn họ đã là giới hạn của Thái Anh, anh không muốn làm cô khó xử.
Tạm biệt bà nội, hứa với bà sau này sẽ thường xuyên đến thăm bà, Thái Anh và Trí Mẫn tay trong tay ra khỏi nhà chú. Bọn họ đi dạo dưới bóng cây trên con đường nhỏ, Thái Anh đột nhiên thoải mái hơn, ở trong nhà chú cô có một cảm giác áp lực khó hiểu.
Đang lúc muốn nói với Trí Mẫn cô thấy được ánh mắt như hổ đói của thím khi trông thấy những hộp đồ bổ, di động của cô đột nhiên vang lên.
Thái Anh lấy di động ra, thấy cái tên hiện trên đó, cô cười ngọt ngào tiếp máy: "Alo!"
"Tiểu Kê..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net