Chương 32:Phương Pháp Quản Chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể là do thoải mái khóc lớn một trận, Thái Anh không còn khó chịu bởi vì chuyện Lưu Cẩm Trúc đột ngột đến thăm, bên cạnh có Trí Mẫn nhà cô, còn có dì Mai và Trân Ni mỗi ngày đều đùa giỡn với cô, không ngừng khiêu khích sợi dây thần kinh thích cười của cô, cô mới không còn đau lòng hối tiếc bi ai nữa. Trông thấy Trân Ni và dì Mai mới quen đã thân, cùng chung chí hướng, hận không thể phá vỡ trở ngại của tuổi tác mà kết nghĩa chị em, Thái Anh đặc biệt may mắn, thật tốt ngày mai bọn họ sẽ quay về thành phố B, nếu không, cô thật sự lo lắng địa vị con dâu nuôi từ bé của mình sẽ vô tình bị chôn sâu, ánh mắt của mẹ chồng tương lai của cô nhìn Trân Ni thật khiến cô đau buồn a...
Kỳ thật cách khai giảng còn vài ngày, hôm sau bọn họ không cần trở về, nhưng mà, hôm trước Chính Quốc gọi điện thoại đến, nói rằng Doãn Cách Tử sắp xuất ngoại, người nhà sắp đặt cô ta đi Mỹ học, bởi vì cô ta sinh tại Mỹ, sau đó vì công việc của ba mẹ mới cùng anh trai về nước, lần này quay về Mỹ, không biết khi nào mới trở lại Trung Quốc. Trí Mẫn và Chính Quốc là bạn học của cô ta hai năm nay, quan hệ ngày thường không tệ, hơn nữa bọn họ làm việc tại công ty của anh trai Doãn Cách Tử, đã được người ta chiếu cố rất nhiều, theo tình theo lý đều nên đi tiễn. Hơn nữa, Trân Ni ở đây cũng đã lâu, Thái Anh lo lắng quan hệ giữa cô và bố mình sẽ ngày càng căng thẳng, thừa dịp này, cô cũng có thể đóng gói Trân Ni đưa đi. Đương nhiên, Thái Anh sẽ không thừa nhận, cô nhất định phải theo Trí Mẫn về trước, một phần nguyên nhân là vì muốn tiễn Doãn Cách Tử, tuy rằng cô ta không phải là mối đe doạ của Thái Anh, nhưng mà vẫn nên đi thì tốt hơn.

Trân Ni bĩu môi thu dọn hành lý, bỏ từng bộ quần áo vào, sau đó lấy ra rồi lại bỏ vào, ánh mắt ai oán ngó Thái Anh, kéo dài lời nói buồn nôn: "Tiểu Kê Kê, người ta còn chưa chạy bao lâu..." Cô thật vất vả mới né tránh ông già nhà cô, hiện tại trở về không phải là tự động giơ cờ đầu hàng sao, cô đã nói bỏ nhà đi, làm sao có thể trở về khi bố còn chưa báo cảnh sát chứ, thật là không có cốt khí! Vả lại, cô trải qua nhiều năm như vậy rốt cuộc gặp được đồng đạo của mình, cô thật sự luyến tiếc dì Hoa Mai xinh đẹp tốt bụng lại hoạt bát đáng yêu của cô!
Thái Anh không thèm nhìn đến cô, xếp xong quần áo của mình, cô kéo khoá lên, rồi đặt va ly trên mặt đất, sau đó cô rất dịu dàng hiền lành ném móng vuốt của Trân Ni sang một bên, bắt đầu thu dọn quần áo của Trân Ni, toàn thân toả ra khí chất im lặng là vàng "Cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi".

Trân Ni đáng thương giơ lên móng vuốt khỉ, ra vẻ nịnh hót lấy lòng, dùng đầu cọ cọ ngón tay Thái Anh: "Người ta 20 tuổi mới bỏ nhà đi một lần, cậu nhẫn tâm để tớ bỏ dở nửa chừng sao?"
"Nhẫn tâm." Thái Anh đẩy cái đầu kia ra khỏi bàn tay, chớp đôi mắt to, vẻ mặt tuyệt tình nói.
"..." Trân Ni lặng lẽ thụt lùi, che mặt khóc ríu rít: "Tiểu Kê Kê nhà tớ quả nhiên không thương tớ, rất đau buồn..."
"Tớ chỉ yêu Trí Mẫn nhà tớ." Thái Anh đậy va ly lại, hai tay ôm mặt, thẹn thùng nói: "Sơn vô lăng thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt*." Cho nên, Trí Mẫn nhà cô đi đâu thì cô sẽ theo đến đó.
(*) đến khi núi không còn nhọn, trời đất nhập làm một mới dám đoạn tuyệt với chàng.
"..." Trân Ni lặng lẽ giơ ngón giữa trong lòng. Cô bĩu môi nhìn Thái Anh xếp xong từng bộ quần áo, sau đó vô tình đặt va ly sang một bên, đôi mắt to xoay vòng vòng.
"Tiểu Kê à, tớ nói này, Doãn Cách Tử vẫn có ý đồ xấu với bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu, còn nhớ một màn bổ nhào chấn động lòng người ở căn tin không, chậc chậc chậc." Trân Ni ôm cánh tay Thái Anh, vô cùng đau đớn nói: "Hiện giờ cô ta sắp đi, để cho cô ta đi sạch sẽ, đi tiễn làm gì, làm gì hả?"
Thái Anh cụp mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của Trân Ni, cô đẩy khuôn mặt Trân Ni ra nói: "Cô ta..."

"Doãn Cách Tử là ai!!!"
Thái Anh và Trân Ni đồng thời nhìn qua, Mai An Nghi đang chống nạnh đứng ở cửa, trừng to mắt, ra vẻ hung ác.
Trân Ni giống như thấy được cứu tinh, sải một bước dài tiến lên, ôm lấy Mai An Nghu, la lên: "Dì Hoa Mai, dì mau cứu vớt Tiểu Kê Kê đi, cậu ấy lại muốn đi tiễn tình địch của cậu ấy!"
"Tình địch!" Mai An Nghi hất Trân Ni đang dính trên người ra, đi hai ba bước đến trước mặt Thái Anh, hai tay nắm bờ vai cô, dùng sắc lung lay: "Rốt cuộc con cũng có tình địch rồi!"
Thái Anh bị hai chữ "rốt cuộc" tổn thương...
Trân Ni cứng đờ nhìn dì Hoa Mai của mình, tóm lại "rốt cuộc" là ý gì...
Mai An Nghi lung lay mấy cái, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt chứa tia sáng nhìn Thái Anh, hưng phấn nói: "Anh Nhi à, từ nhỏ dì đã dạy con, đàn ông là phải dạy dỗ, phương pháp quản chồng là một môn nghệ thuật vô cùng uyên bác, đáng dùng thời gian cả đời để gọt giũa."
"..."
"Được rồi, ngay mai con phải đi, chúng ta nói ngắn gọn nhé, trước hết dì dạy con một số điểm tinh hoa." Mai An Nghi vỗ vai Thái Anh, tràn đầy đắc chí. Bà luôn có một giấc mơ, chính là có thể dạy con gái mình sau này quản lý người đàn ông của mình thế nào, nhưng bà chỉ có một đứa con trai, chẳng qua, bà còn có con dâu mà, bà có thể dạy con dâu mình làm sao trừng trị con trai mình, thật sự là quá tuyệt vời!

"..."
"Khụ khụ." Mai An Nghi vội ho một tiếng, sau đó vẫy tay với Trân Ni đang ngẩn ngơ: "Tiểu Ni, tuy rằng cháu còn chưa có đàn ông, nhưng qua đây học trước đi, phòng ngừa tai hoạ."
Trân Ni gật đầu thật mạnh, chạy qua đây, ngồi xổm trên mặt đất, không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ.
"..."
"Tục ngữ nói rất đúng, đàn ông thường thích nổi giận, phần lớn là do quen thói, muốn tiêu diệt thì đánh một trận là được, phụ nữ thường thích nổi giận, phần lớn là do nuông chiều, muốn tiêu diệt thì cứ chiều tiếp là được. Cho nên, đàn ông không thể quen thói, càng quen thói càng khốn nạn."
"..." Thái Anh nghĩ rằng, những lời này đối với Trí Mẫn nhà cô coi như lãng phí rồi!
"Quản chồng chính là điều khiển chồng mình, vậy điều khiển như thế nào? Làm sao khiến anh ta cam tâm tình nguyện để con điều khiển chứ?"
"Làm sao, làm sao ạ!" Trân Ni phe phẩy cái đuôi hỏi.
"..." Thái Anh lặng lẽ nhìn về phía va ly của mình, không biết quần áo của cô đặt trong đó lâu dài có thể nào có nếp nhăn không.
"Quản chồng chiêu thứ nhất, nước mắt, bình thường đàn ông đều không chịu được chiêu này, hơn nữa nếu là cao thủ thì chỉ cần hai ba giọt lệ, đây mới là điểm chết người. Vừa xuất chiêu này, đàn ông sẽ đầu hàng vô điều kiện, ngàn sai vạn lỗi anh ta đều thừa nhận, đây là cách phá trận ngừng khóc nhanh nhất. Quản chồng chiêu thứ hai, làm nũng, bình thường con gái sẽ dùng chiêu này, tuy rằng biện pháp đối phó cũng không ít, nhưng bình thường đàn ông đều chịu thua. Hơn nữa giọng nói càng ngọt càng đủ lực sát thương, kêu một tiếng "chồng ơi" "anh à", chỉ số thông minh của đàn ông sẽ sụt giảm nhanh chóng. Quản chồng chiêu thứ ba, nịnh nọt, chiêu này chỉ đánh bại những người không đề phòng, sau khi dùng vài lần thì nhất định có đủ sức chống cự, đương nhiên gặp phải cao thủ sẽ rất khó may mắn thoát khỏi. Quản chồng chiêu thứ tư, nấu ăn, chính là nắm được dạ dày của đàn ông thì có thể nắm giữ trái tim của anh ta, đây là những lời cổ xưa, hơn nữa..."
Trí Mẫn đứng ngoài cửa lặng lẽ đóng cánh cửa khép hờ, gân xanh trên trán giật bần bật. Thật may, ngày mai bọn họ phải đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net