Chương 43:Tức Giận Bất Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả kiểm tra của ba Mị Mị đã có, không phải ung thư phổi, nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan. Giãn phế quản, tuy rằng chỉ là thời kỳ đầu, nhưng nếu muộn sẽ không thể khống chế mà trở nên nguy hiểm. Bác sĩ đề nghị nằm viện trước, khống chế bệnh tình, loại bệnh này thuộc loại mãn tính, tất cả đều dựa vào điều dưỡng chậm rãi, sau khi xuất viện phải đặc biệt chú ý, tránh các yếu tố nguy cơ gây bệnh, nhất là hút thuốc, ô nhiễm môi trường, các loại cảm cúm, tránh bụi, hít thở chất khí có tính kích thích, chú ý giữ ấm, thay đổi lối sống không lành mạnh và môi trường cuộc sống. Điều trị bằng thuốc phối hợp với điều dưỡng tại nhà trong thời gian dài, ổn định bệnh tình mới là quan trọng nhất, đương nhiên, căn bản nhất là không thể làm vụng vất vả.
Kết quả tốt hơn nhiều so với dự đoán, Mị Mị và mẹ khóc vì sung sướng, chỉ cần không phải ung thư, miễn là có cách khống chế thì họ đã mừng rồi. Tuy rằng giãn phế quản không có cách trị hết, chỉ có thể dùng thuốc khống chế, nhưng chỉ cần làm theo cách thức thoả đáng, không để cực nhọc, điều dưỡng lâu dài, thì vẫn có thể ổn định bệnh tình.
Trí Mẫn làm xong thủ tục nằm viện, Mị Mị và mẹ đưa ba cô đến phòng bệnh, nếu đã tới đây thì ở thêm mấy ngày, dù sao đi xa chữa bệnh, trình độ cao hơn trong trấn nhiều.

Bọn Thái Anh theo ở bệnh viện một ngày trời, Mị Mị rất cảm kích, cũng rất có lỗi. Đa số bệnh nhân ở đây đều là mắc bệnh truyền nhiễm, tuy rằng có biện pháp thoả đáng, nhưng biết đâu ngộ nhỡ xảy ra cái gì, huống gì các cô ở cùng cô lâu như vậy, tối qua cũng không nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học, nói gì cũng phải khuyên các cô trở về ngủ một giấc.
"Tớ và mẹ ở đây là được, các cậu về trước đi." Mị Mị nhìn các cô, nhẹ giọng nói.
"Không sao, bọn tớ có thể ở đây giúp chăm sóc chú." Trân Ni ngáp một cái, dụi mắt, nói.
"Bộ dạng cậu thế này còn có thể chăm sóc ai hả." Tiểu Kim Ca chế nhạo nói.
"Vậy cậu và dì ổn chứ? Muốn bọn tớ để lại một người không?" Thái Anh quan tâm hỏi han.
"Không cần đâu, cái nên kiểm tra cũng đã kiểm tra rồi, huống hồ bây giờ đang ở bệnh viện, các cậu yên tâm đi, về trường ngủ một giấc cho khoẻ, tối hôm qua các cậu theo tớ cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu." Mị Mị áy náy nói. Tối hôm qua vừa đặt vé máy bay vừa an ủi cô, các cô gần như cả đêm không ngủ.
"Không sao, bọn tớ tinh lực dồi dào." Thái Anh khẽ cười.
Mị Mị cũng cười theo, nếu không có các cô ở đây, cô không biết phải làm sao, còn có Trí Mẫn đi theo chạy trước chạy sau, mọi thủ tục đều do anh lo liệu. Mấy cô gái các cô gặp phải chuyện thế này khó tránh khỏi có phần không biết làm sao, nếu không có Trí Mẫn giúp xử lý, cô tuyệt đối sứt đầu mẻ trán. Mị Mị cụp mắt, đôi mắt ảm đạm, lúc này người nên tới lại không biết ở nơi nào.

"Vậy được rồi, bọn tớ về trước, có chuyện thì gọi điện nhé." Tiểu Kim Ca dặn dò.
"Ừ, được, các cậu trở về xin nghỉ hộ tớ, tớ muốn ở bệnh viện chăm sóc ba thêm mấy hôm nữa." Mị Mị nói.
"Được, chú còn chưa tỉnh lại, cậu và dì tranh thủ nghỉ ngơi chút đi."
Bọn Thái Anh rời khỏi bệnh viện cùng Trí Mẫn về trường, trên đường, các cô gái ở phía sau Trí Mẫn líu ríu không dứt, Trí Mẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, cố ý che đậy hai chữ Chính Quốc hung tợn kia, xem ra ở lại bệnh viện đã làm các cô ngột ngạt đến mức hỏng rồi, hiện tại giọng điệu không hề đè thấp, hận không thể ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Tới nửa đường, Tiểu Kim Ca và Trân Ni đã xuống xe, nói muốn về ký túc xá bổ sung giấc ngủ, mà Thái Anh và Trí Mẫn thì cùng về nhà trọ. Trước khi xuống xe Tiểu Kim Ca nháy mắt nhướng mày với Thái Anh, còn liếc về phía Trí Mẫn một cái, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo. Trí Mẫn giả vờ không thấy, trong lòng anh nhất thời có cảm giác không tốt.

Quả nhiên, sau khi Tiểu Kim Ca và Trân Ni xuống xe, khuôn mặt Thái Anh cứng nhắc, không nói tiếng nào, mắt nhìn phía trước, bĩu môi ra vẻ tức giận bất bình.
Trí Mẫn cười khổ, xem ra anh bị Chính Quốc làm liên lụy, sự việc sao lại gộp chung thế chứ.
Trở về nhà trọ, Thái Anh đi vào trước, Trí Mẫn vừa vào cửa liền thấy cô chống nạnh bĩu môi, trừng to đôi mắt óng ánh, ra vẻ chất vấn.
Đóng cửa lại, Trí Mẫn âm thầm bật cười, xem ra anh chỉ có thể bo bo giữ mình, Chính Quốc hãy tự cầu phúc đi.
"Sao lại thế này? Tại sao Chính Quốc lại đi tìm Doãn Cách Tử?" Thái Anh hỏi, lúc ở bệnh viện cô sợ Mị Mị đau lòng mới không hỏi, hiện tại ba cô ngã bệnh, bạn trai lại đi tìm người phụ nữ khác, đổi lại người khác ai chịu nổi chứ, cả ngày Mị Mị không nhắc tới Chính Quốc, trong lòng chắc chắn cố gắng nhẫn nhịn, các cô là bạn cùng phòng của Mị Mị, nhất định phải thay cô hỏi rõ.
Trí Mẫn thở dài, tiến lên nắm tay Thái ANh, dắt cô ngồi xuống sofa, dịu dàng giải thích: "Ngày hôm qua không phải anh đã gọi điện cho em nói có việc không thể đi đón em sao, lúc ấy anh Cách Hi mới vừa nhận được điện thoại bên Mỹ, báo rằng Doãn Cách Tử xảy ra tai nạn xe cộ, anh và Chính Quốc tiễn anh Cách Hi đến sân bay, nhưng tới nơi rồi Chính Quốc lại đột nhiên nói muốn đi theo, anh cũng không nói được gì, dù sao cậu ây cũng là người trưởng thành, có chủ trương của chính mình, buổi tối anh bận việc ở công ty suốt, chưa kịp gọi điện cho em, anh Cách Hi đi Mỹ, giao lại rất nhiều việc cho anh."

"Vì sao anh ta muốn đi theo? Anh ta và Doãn Cách Tử chẳng phải là quan hệ bạn học thông thường thôi sao?" Thái Anh nhíu mày, hỏi.
Trí Mẫn khẽ cười, gõ trán Thái Anh một cái, nói: "Chuyện của người khác chúng ta không nên nhiều lời, hiện tại quan trọng nhất là sức khoẻ của ba Mị Mị, về chuyện của cô ấy và Chính Quốc, chờ cậu ấy trở về sẽ tự nhiên giải thích rõ ràng với Mị Mị, chúng ta không tiện can thiệp quá nhiều."
"Nhưng mà..." Thái Anh chu môi, không cam lòng nói: "Em là bạn cùng phòng của Mị Mị, còn là bạn thân nhất của cậu ấy, hiện tại ba cậu ấy xảy ra chuyện, đây là thời điểm yếu đuối nhất, cần an ủi nhất, nhưng Chính Quốc thân là bạn trai cậu ấy lại đi chăm sóc cô gái khác, cho dù nói anh ta không biết tình huống của ba Mị Mị, nhưng trước khi đi anh ta có thể nói một tiếng với Mị Mị, anh ta hoàn toàn không coi Mị Mị là bạn gái của anh ta mà!" Ra khỏi bệnh viện, trên đường trở về, Trân Ni và Tiểu Kim Ca liền dặn cô nhất định phải hỏi rõ chuyện Chính Quốc, rốt cuộc anh ta có nghiêm túc với Mị Mị của các cô không.

Trí Mẫn trầm mặc, quả thật lần này Chính Quốc làm không thoả đáng, mặc kệ anh ta vì cái gì mà đi theo Doãn Cách Hi qua Mỹ, trước khi đi cũng nên nói một tiếng với Mị Mị, dù sao cũng là xuất ngoại, không phải một hai giờ là có thể trở về. Từ khi anh ta đi đến giờ vẫn chưa có tin tức, Doãn Cách Hi còn biết gọi điện thoại về công ty, nhưng Chính Quốc lại chẳng có chút tin tức nào.
"Được rồi, đừng tức giận, có giận nữa cũng vô dụng, chuyện của hai người bọn họ, người bên ngoài không thể làm gì, tất cả vẫn nên chờ Chính Quốc trở về rồi nói sau." Trí Mãn ôm vai Thái Anh, nhẹ giọng an ủi.
"Em biết, nhưng em thấy bất bình cho Mị Mị!" Thái Anh ngửa đầu, mở to mắt, nũng nịu nói: "Doãn Cách Tử đã đi lâu rồi, sao vẫn âm hồn không tan." May mà Trí Mẫn nhà cô không đi theo, nếu không, cô liền dẫn Mị Mị đánh tới Mỹ.
"Suy nghĩ gì đó!" Trí Mẫn véo mũi cô, buồn cười nói.
"Không có." Thái Anh dựa vào ngực Trí Mẫn, hạ giọng nói: "Mị Mị nhất định rất đau lòng, ba ngã bệnh, Chính Quốc lại không có bên cạnh." Thật giống như cô khi ấy, bố qua đời, mẹ cũng bỏ lại cô.
"Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng ở bên cạnh em, vĩnh viễn." Dường như biết cô đang suy nghĩ gì, Trí Mẫn vỗ nhẹ lưng cô, lời nói như tuyên thệ.
"Ừm." Thái Anh khụt khịt mũi, ngửa đầu nhìn Trí Mẫn, nhẹ giọng nói: "Mẫn Mẫn, anh thật tốt."
Trí Mẫn cười dịu dàng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nuông chiều, anh cúi người khẽ hôn lên hai gò má cô, một cái, hai cái, ba cái, như là giọt mưa rơi xuống, lại giống như lông chim gãi nhẹ trái tim Thái Anh.
Cô cười trốn anh, tiếng cười như chuông bạc vang cả phòng.
Trí Mẫn giữ chặt gáy cô, bắt lấy cánh môi cô một cách chuẩn xác, làm nụ hôn này càng sâu hơn.
Đang lúc mặn nồng, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trí Mẫn nhìn qua, màu mắt vẫn còn sâu thẫm.
"Anh đi mở cửa." Buông Thái Anh ra, Mễ Tu mút một cái thật mạnh trên môi cô rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
Thái Anh cười ngượng ngùng, thật lâu không thấy Trí Mẫn vào trong, cô hỏi: "Mẫn Mẫn, ai thế?"
Không nhận được câu trả lời, cô vểnh môi, đứng dậy đi qua. Lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt tan biến trong nháy mắt.
Bà ấy sao lại đến nơi này?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net