Chương 48: Bánh Ú Ngày 1 Thánh 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày quốc tế thiếu nhi và tết đoan ngọ của năm nay đúng lúc cùng vào một ngày, trong trường không có lớp, các sinh viên có thể nhờ tết đoan ngọ mà trải qua ngày quốc tế thiếu nhi. Bốn cô nàng phòng 308 hôm nay dậy sớm, sau khi dọn dẹp xong thì cầm túi xách đến siêu thị lân cận. Mục tiêu của các cô là, tự tay gói bánh ú!
Được rồi, ý tưởng này hoàn toàn là ý nghĩ nông nỗi, đột nhiên nghĩ ra, cũng chẳng biết là ai đề nghị, muốn mình cơm no áo ấm thì tự tay gói bánh ú ăn, sau đó tất cả đều tán thành.
Nhưng mà, gói bánh ú quả nhiên là một kỹ năng.
Từ siêu thị, bọn họ mua về gạo nếp táo đỏ và lá bánh ú, sau đó cả bọn cùng nhau đi đến nhà trọ của Trí Mẫn, ngay tức khắc Thái Anh vào phòng bếp lấy một cái chậu rửa đồ ăn, rồi ngâm gạo nếp trong đó. Dùng tay khuấy vào cái, nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục ngầu, còn có hạt gạo tròn trịa, Thái Anh ngây người một chút, rồi xoay người nhìn ba cô nàng ở đằng sau, hỏi: "Tiếp theo làm gì?"
"..." Tiểu Kim Ca, Trân Ni, Mị Mị...
Hôm qua đã biết cả ngày hôm nay không có lớp, bốn cô nàng phòng 308 sống trong hưng phấn, rốt cuộc có thể trải qua ngày quốc tế thiếu nhi, rất vui nha, happy nha, sung sướng nha. Quá hưng phấn, một cô nàng nào đó đề nghị ngày mai gói bánh ú ăn đi, ba người còn lại nhất trí đồng ý, nói rằng sáng mai đi siêu thị mua đồ, sau đó đi thẳng tới chỗ Trí Mẫn, gói xong rồi nấu, sau đó là có thể hưởng dụng, về phần gói thế nào thì chẳng ai để ý.

Lúc này, bọn họ trợn tròn mắt, nhìn một chậu đầy gạo nếp, ngơ ngác nhìn nhau.
Gói bánh ú thế nào, đó là một vấn đề.
Ngay lúc bốn cô nàng còn đang sững sờ thì Trí Mẫn từ phòng ngủ đi ra, anh bưng máy tính ra, mở một đoạn video, mấy cô nàng kia lập tức sống lại.
Trong video có người dạy gói bánh ú, bắt tay làm thôi, ha ha ha ha.
Vì thế, mỗi người vào vị trí của mình, vây quanh máy tính và gạo nếp, bắt đầu tập trung tinh thần gói bánh ú.
"Phải dùng mấy lá bánh ú thế?"
"...Tuỳ cậu thích thôi."
"Cái chỗ gập lại làm thế nào hả?"
"Cái đó...xem video đi..."
"Mẹ nó, sao cái của tớ bị rớt gạo ra ngoài thế!"
"..."
"Cái này phải buộc dây thế nào nhỉ?"
"..."
"Này, cái kia..."
"..."
Đủ loại hỗn loạn.
Sau một buổi sáng, Thái Anh, Mễ Tu, Tiểu Kim Ca, Trân Ni, Mị Mị, còn có Doãn Kì, rốt cuộc đều có thành quả của mình, nhưng mà...
"Cậu xác định đây là bánh ú à?" Tiểu Kim Ca liếc xéo Trân Ni, nhướng mày hỏi.
"..." Trân Ni nhìn thấy vật thể không rõ ràng trong móng vuốt, kỳ thật cô cũng không chắc chắn, cả buổi sáng cô làm gì nhỉ. Trân Ni bĩu môi, nhìn về phía Tiểu Kim Ca, trong nháy mắt có ý tưởng.

"Ha ha ha ha ha ha, vậy cậu làm ra cái gì, có thể ăn được không? Sau khi ăn xong sẽ không cảm thấy khác thường chứ?" Trân Ni ôm mặt, hoảng sợ hô lên.
"..." Ánh mắt Tiểu Kim Ca sắc bén, liếc nhìn cái gì đó trong tay, ách, hơi quái một chút, nhưng tuyệt đối có thể ăn được, đương nhiên nếu có người dám ăn.
Đả kích Tiểu Kim Ca xong, Trân Ni đầy hứng thú nhìn thành quả của người khác, biểu tình ngày càng méo mó.
Ha ha ha ha ha ha ha...
"Sư phụ, người có thể nói cho con biết cái hình đa giác không ngay ngắn này hoàn thành thế nào vậy?" Trân Ni chỉ vào mấy vật thể trước mặt Doãn Kì, cười điên cuồng.
"..." Doãn Kì...
"Tiểu Kê, vì sao bánh ú của cậu lại kém hơn diện mạo của cậu nhiều vậy, không thể súc tích chút sao?"
"..." Thái Anh im lặng.
"Mị Mị, cậu...mẹ kiếp, đây mới là bánh ú chân chính đấy!" Trân Ni hô lớn tiếng.
Mấy người kia nhìn qua, tất cả đều thán phục, rốt cuộc nhìn thấy bánh ú thật sự, không dễ mà không dễ mà.
"Chậc chậc, không tệ không tệ, không hổ là người của ký túc xá chúng ta." Tiểu Kim Ca hất cằm, lắc đầu liên tục, nhìn mấy cái bánh ú gói hoàn hảo chằm chằm không chớp mắt, lát nữa cô nhất định phải ăn mấy cái đó, ai giành diệt ngay.

"Haiz, Mị Mị nhà tớ quả thật là mẫu phụ nữ đảm đang." Thái Anh nhoài người trên bàn, lúc thì nhìn bánh ú của Mị Mị, lúc thì nhìn cái của mình, trời ơi...
"Mị Mị, xin chỉ giáo!" Trân Ni đến gần trước mặt Mị Mị, nịnh nọt nói, khoé mắt lặng lẽ liếc qua bánh ú của Trí Mẫn, cô nhất thời ngớ ra.
Cao thủ chân chính quả nhiên không ai biết đến.
"Mọi người hãy nhìn của Trí Mẫn kìa." Trân Ni kêu gào.
Mấy người kia lại không hẹn mà cùng nhìn qua.
Chấn động lòng người, thật là đẹp quá đi! Nếu nói Mị Mị gói ra hình dạng hoàn hảo, giống y như đúc, vậy của Trí Mẫn tuyệt đối được xưng là mỹ quan tinh xảo, nếu bán ra thì...
"Wow, Mẫn Mẫn nhà em thật lợi hại!" Thái Anh chạy qua bước nhỏ, ôm cánh tay Trí Mẫn, khen ngợi không dứt.
"Cẩn thận một chút, đừng quệt vào." Trí Mẫn cẩn thận né bàn tay, chạm vào gạo nếp táo đỏ cả buổi sáng, trên tay còn dính nhầy.
"Mẫn Mẫn à, cậu gói thật đẹp, còn đẹp hơn cái bán trong siêu thị nhiều!" Doãn Kì nhịn không được tán thưởng.
"Ừ, rất đẹp!" Tiểu Kim Ca tán thành, lát nữa nên ăn cái của Trí Mẫn, ai giành diệt ngay.
"Đúng đó, hồi nãy tớ nhìn Trí Mẫn mãi, cách thức của anh ấy giống y chang trong video, nhưng còn gói hoàn hảo hơn là trong video đấy!" Mị Mị nhẹ giọng nói.

"Mị Mị cũng gói đẹp lắm!" Tran Ni tiếp tục cọ cọ cánh tay Mị Mị.
"Đúng thế, bánh ú Mị Mị gói vừa thấy là thèm ăn ngay, sau này nếu ai cưới được em, tuyệt đối có phúc!" Doãn Kì nói.
Trân Ni hung tợn liếc nhìn anh ta một cái, mẹ nó, chẳng lẽ anh ta không biết Mị Mị vừa mới chia tay Chính Quốc sao, còn nói những lời này!
Mị Mị khẽ cười, đùa nghịch bánh ú trong tay, không nói gì, nếu tất cả mọi người đều cho rằng có thể cưới cô là có phúc, cô cũng sẽ không mất ngủ mỗi đêm.
Nhất thời tĩnh lặng, đúng lúc cửa lại mở ra.
Chính Quốc từ bên ngoài trở về, mở cửa ra, trông thấy cảnh tượng trong phòng khách, anh ta hơi ngẩn người, nhất là nhìn thấy Mị Mị mím môi cầm bánh ú, đôi mắt vốn thâm trầm lập tức tối sầm.
Bên trong càng thêm yên lặng, mọi người đều nhìn về phía Chính Quốc ở cửa, thầm nghĩ, sao anh ta đã về rồi.
Sau khi Chính Quốc từ Mỹ trở về, Mị Mị đã chia tay anh ta, rất hoà bình, rất bình tĩnh, hai người không cãi vã gì hết, cũng không dây dưa, chỉ là chưa từng gặp lại sau lần ấy. Có lẽ là Mị Mị cố ý tránh né, mặc dù Thái Anh, Trân Ni và Tiểu Kim Ca thường đến nhà trọ của Trí Mẫn, nhưng Chính Quốc chưa bao giờ thấy Mị Mị, kể cả ăn cơm trong căn tin. Thì ra một người đã có lòng trốn tránh người khác thì có thể làm được tới bước này, hiển nhiên Mị Mị quyết tâm chia tay Chính Quốc.
Hôm nay sở dĩ bọn họ đến nhà trọ của Trí Mẫn là vì Thái Anh đã hỏi trước, hôm nay Chính Quốc có việc không ở nhà, có lẽ tới khuya mới về, vì vậy mới thoải mái đưa Mị Mị tới đây, vốn định trước khi Chính Quốc trở về thì các cô sẽ rời khỏi, nhưng bây giờ...
Nhất thời có chút khó xử, không ai nói chuyện, người của phòng 308 vốn có thành kiến với Chính Quốc, giờ phút này lại không phản ứng gì.
Mị Mị cúi đầu, vẫn không ngẩng lên, chỉ là khoé mắt liếc về phía mũi giày của Chính Quốc.
"Chính Quốc, cậu đã về rồi!" Doãn Kì mặc kệ cười cười, còn nói: "Ấy, không phải trước khi trở về cậu sẽ gọi điện thoại sao, Mị Mị đang ở đây..."
"..." Mọi người... Sư phụ, người đần độn à, còn ngại chưa đủ khó xử?!
Chính Quốc nhìn về phía Mị Mị, nhưng không nhìn thấy vẻ mặt cô, anh ta cười chua xót, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ về lấy đồ rồi đi ngay." Nói xong, anh ta xoay người đi.
Mọi người lại im lặng, không phải trở về lấy đồ sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net