Chương 53: Bước Khởi Đầu Của Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, đôi mắt của Thái Anh khiến ba cô bạn hết hồn.
Sưng phù thành như vậy? Không phải quả hạch đào mà còn to hơn cả quả hạch đào.
Chườm đá, rồi lại dùng miếng dán, ngay cả kem dưỡng mắt vô địch của Tiểu Kim Ca cũng đem ra. Lúng ta lúng túng thoa xong, Thái Anh cầm gương trang điểm lên nhìn, được rồi, còn sưng hơn hồi nãy.
Tiểu Kim Ca lặng lẽ ném kem dưỡng mắt vào trong ngăn kéo, Trân Ni buông túi chườm đá trong tay, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, Mị Mị vặn vẹo bàn tay, hổ thẹn cúi đầu.
Quả nhiên, kết quả của xử lý cùng lúc thường thường biến khéo thành vụng.
Cuối cùng, Thái Anh vẫn mang đôi mắt sưng đỏ đi xuống ký túc xá, ba cô nàng kia thì lặng lẽ đi theo sau.
Vừa ra khỏi toà nhà ký túc xá nữ sinh, Thái Anh liền thấy Trí Mẫn đứng chờ ở đó. Yên lặng, rủ mắt xuống, dường như anh đã chờ rất lâu.
Thái Anh dừng bước, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng tuấn tú cao ngất kia, trong lòng cô chợt hỗn loạn. Chuyện tối qua xảy ra bất ngờ, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, ngay tức khắc bối rối không thôi, hồi ức xa xưa xâm nhập tất cả giác quan của cô, từng cảnh tượng một lăng trì cô. Lúc đó, Thái Anh chỉ muốn yên tĩnh trong chốc lát, chỉ muốn lập tức ngủ ngay, có lẽ khi thức dậy sẽ không có việc gì. Nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy Trí Mẫn, Thái Anh lại cảm thấy tủi thân.

Có người vỗ vai cô, Thái Anh quay đầu lại, trông thấy Tiểu Kim Ca cười dịu dàng với cô, trong mắt đều là sự khích lệ. Thái Anh cũng cười, nhìn ba cô bạn trước mặt, đôi mắt cô rưng rưng, lộ ra hai má lúm đồng tiền. Tối hôm qua các cô sợ Thái Anh xảy ra chuyện gì nên thay phiên trông chừng cô, tuy rằng cô ngủ mơ màng, nhưng cảm giác được bên cạnh có người đang trông cô, dịu dàng lại cẩn thận. Thái Anh gật đầu với Trân Ni, Tiểu Kim Ca và Mị Mị, rồi chầm chậm đi qua.
Trí Mẫn mỉm cười, nhìn chăm chăm thân ảnh đang từ từ đến gần, anh vươn tay, ôm chặt cô vào lòng. Tối qua anh gọi điện cho Thái Anh, không ai nhận máy anh liền cảm thấy kỳ lạ, trước kia Thái Anh chưa từng bỏ qua điện thoại của anh, hơn nữa, giữa bọn họ có một quy luật bất thành văn, đó là sau khi Thái Anh trở về, Trí Mẫn nhất định sẽ gọi điện xác định cô đã an toàn, mà Thái Anh chưa bao giờ không nhận máy. Thế nhưng tối qua, điện thoại vang lên thật lâu nhưng chẳng có ai tiếp máy, hơn nữa cũng không gọi lại. Lúc Trí Mẫn đang muốn gọi lần nữa thì điện thoại vang lên, là Trân Ni, bảo anh vào diễn đàn trường.
Trí Mẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Thái Anh, ánh mắt ấm áp, trong lòng là nỗi đau sâu nặng. Bài viết tối qua, rõ ràng là có người cố ý bôi nhọ Thái Anh, nữ sinh họ Phác gì đó, còn không bằng gọi thẳng tên họ đi. Nội dung bài viết hơn phân nửa là bịa đặt lại cố ý bỏ qua nhiều sự thật, mũi nhọn chỉ thẳng Thái Anh, xem ra, cô đã đắc tội người khác. Thế nhưng rốt cuộc là ai có thể biết nhiều chuyện năm đó chứ? Ngay cả anh gần đây mới biết được trước khi bố Thái Anh xảy ra tai nạn còn có chuyện mở khí ga, người ngoài làm sao biết được.

"Không có việc gì, ngoan, không có việc gì đâu." Trí Mẫn vuốt tóc cô, âm thanh mềm nhẹ, tràn đầy thương xót.
"Ừm, em không sao... chỉ là nhớ lại nhiều chuyện không vui..." Thái Anh hơi tách ra, lau khoé mắt, âm thanh có chút khàn khàn.
"Đừng dụi nữa, đã sưng lên rồi." Trí Mẫn lấy tay Thái Anh ra, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, anh nhíu mày nói.
"Ừm..." Thái Anh tựa vào vai Trí Mẫn, khẽ khàng thút thít. Đã sống một mình nhiều năm như vậy, Thái Anh dưỡng thành khả năng tự xoa dịu rất mạnh, mặc dù có lúc vẫn sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, gặp chuyện xưa sẽ bối rối, nhưng cô đã học được làm sao xoa dịu bản thân, an ủi chính mình. Tối qua đột nhiên nhìn thấy bài viết như vậy, nhất thời cô suy nghĩ nhiều lắm, đau lòng khổ sở là không thể tránh được, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của những cô bạn thân đối với mình, còn có Trí Mẫn đau lòng cho cô, Thái Anh cũng dần dần đè nén nỗi bi thương kia. Hiện tại tựa vào vai Trí Mẫn, cô càng cảm thấy tủi thân hơn.

Trí Mẫn vỗ nhẹ lưng cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, nỗi đau trong lòng anh kéo dài. Tối qua biết được chuyện bài viết, anh mau chóng mở trang web, đăng nhập diễn đàn, xoá ngay bài viết kia, thời gian xoá bài chưa đến mười phút, không có mấy người đọc được. Rốt cuộc là ai gửi bài này, Trí Mẫn vẫn chưa biết, nhưng nếu có người muốn tổn thương làm hại Thái Anh, kẻ đó tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Chuyện này đối với Thái Anh là một đả kích quá lớn, mỗi lần nhớ lại đều là đau thương, trước kia Trí Mẫn không biết, giờ đã biết rồi, anh làm sao có thể để cô chịu đựng những tổn thương đó chứ.
"Em phải đi học, sắp muộn rồi." Thái Anh ngẩng đầu, đôi mắt sưng phù nhìn Trí Mẫn, yếu ớt nói.
"Ừ, anh đưa em đi." Anh nắm tay cô, nhẹ giọng nói.
Lúc sắp đến khoa lịch sử, Trí Mẫn đột nhiên nhớ tới một việc, anh siết chặt bàn tay Thái Anh, nghiêng người, nhìn cô hỏi: "Có cái gì muốn hỏi anh không?"
Thái Anh ngẩn ra, rồi cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không có." Rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đôi mắt Trí Mẫn sâu thẳm, anh nheo mắt, hơi cúi người, nắm vai Thái Anh: "Thật không có ư?"

Ánh mắt Thái Anh nhìn về nơi khác, âm thanh nhẹ như muỗi kêu: "Trong bài viết có nói, lúc trước anh muốn em làm bạn gái của anh là vì dì Mai bảo anh làm vậy... có phải không?"
"Phải." Trí Mẫn trả lời, không chút gợn sóng.
"Em biết rồi, em phải đi học." Thái Anh giãy khỏi tay Trí Mẫn, xoay người muốn đi.
Trí Mẫn thở dài, anh sải bước chân, nắm lấy tay Thái Anh, lách người vào trong phòng học không có ai.
Đóng cửa lại, Trí Mẫn đặt Thái Anh trên cánh cửa, anh nắm cằm cô, âm thanh trầm thấp: "Lúc trước mẹ anh thấy em như vậy, bà rất đau lòng, nên mới định thử một lần, bảo anh nói những lời kia với em, điểm này, anh không phủ nhận."
Thái Anh hất tay Trí Mẫn ra, nhìn về chỗ khác nói: "Em đã nói biết rồi, anh không cần nói lần thứ hai."
"Ha ha." Trí Mẫn nhìn dáng vẻ tức giận lại không được tự nhiên của Thái Anh, anh đột nhiên cười ra tiếng.
Thái Anh mở to hai mắt trừng anh, anh cười cái khỉ khô! Không thấy cô đau lòng sao?
Thấy Thái Anh trừng mắt, Trí Mẫn càng cười vui vẻ, anh tì cằm trên đầu cô, bờ vai không ngừng run rẩy.
"Anh...cười cái gì?" Thái Anh đẩy Trí Mẫn ra, tức giận hỏi.
"Không có gì, bộ dạng tức giận của em rất...đáng yêu." Kỳ thật Trí Mẫn muốn nói là, bộ dạng mất tự nhiên của em rất thú vị.

Thái Anh cứng họng, thật sự bị Trí Mẫn chọc giận, cô vươn tay chỉ vào anh: "Anh..." Thật quá đáng!
Trí Mẫn nắm tay cô, ôm thật chặt vào trong lòng, anh kề sát tai cô, phả vào hơi nóng.
"Từng chút một tích lũy nhiều năm như vậy, chúng ta đã không thể chia lìa, bởi vì sao ở bên nhau, còn quan trọng ư?"
Đúng vậy, từ năm mười ba tuổi đến giờ, từ trung học cơ sở đến đại học, bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, bao nhiêu vui vẻ và ngọt ngào. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, kể cả lần đầu tiên làm tình, bọn họ chứng kiến lẫn nhau, cùng nhau hoàn thành. Cho dù ngay từ đầu không phải vì tình yêu, thế thì hiện tại sự cho đi và nhận lại trong tình yêu từ lâu đã bao phủ nguyên nhân ấu trĩ của thuở ban đầu. Tình yêu, không phải một câu, không phải một nguyên nhân, cũng không phải một kết quả, mà là tích lũy dần từng chút một và hiểu rõ lẫn nhau.
Ngửi được hơi thở quen thuộc, Thái Anh ở trong lòng Trí Mẫn lắc đầu thật mạnh, đúng vậy, vì sao ở bên nhau còn quan trọng ư. Khi ấy, anh chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, biết cái gì là thích, cái gì là yêu. Mà cô, tuy rằng luôn miệng nói lớn lên phải gả cho Trí Mẫn, nhưng càng nhiều hơn chính là sự ỷ lại và tin tưởng vào anh. Là bắt đầu từ khi nào cô thích anh chứ, sau khi bắt đầu thì sao, cô không thể không có anh ư, hiện tại ngẫm lại, đã không cần đáp án. Cô chỉ biết rằng, hiện tại, cô và Trí Mẫn ở bên nhau, cô rất hạnh phúc rất vui vẻ.
"Ừm, không quan trọng, chỉ cần hai chúng ta tốt đẹp, cái gì cũng không quan trọng." Thái Anh ôm chặt thắt lưng Trí Mẫn, nghẹn ngào nói.
Trí mẫn nâng cằm cô lên, lau đi nước mắt chảy xuống, anh khẽ khàng hôn lên, dừng trên mi tâm cô, quý trọng lại thành kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net