Chương 58: Cái Ấy Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh lấy lý do bị Mị Mị hù doạ mà đi theo Trí Mẫn đến công ty.
Vào trong công ty, cô nhiệt tình chào hỏi mọi người, mặc kệ có quen biết hay không, hai má lúm đồng tiền vẫn chiếu sáng chinh phục mọi người, bao gồm cả một dì trung niên quét dọn nhà vệ sinh.
Cuối cùng Thái Anh đi theo Trí Mẫn vào một gian phòng.
"Mẫn Mẫn, anh còn có văn phòng riêng à!" Thái Anh cảm khái nói. Trí Mẫn nhà cô chỉ làm thêm ở đây, vậy mà có văn phòng riêng, thật sự quá giỏi đi!
Đang khi vẫn còn cảm khái, cô chợt nghe Trí Mẫn nói: "Đây là văn phòng của anh Cách Hi, anh chỉ mượn thôi, mấy hôm nay anh ấy đi công tác." Nói xong, anh mở máy tính.
"Ồ." Vậy cũng tốt mà, văn phòng ông chủ không phải ai cũng có thể sử dụng, xem Trí Mẫn nhà cô được trọng dụng biết bao.
"Anh bận một lúc trước, nếu em buồn chán thì có thể đọc sách, hoặc là ra bên ngoài mở máy tính chơi." Trí Mẫn từ trước máy tính ngẩng đầu lên, nói với Thái Anh.
"Ừm, anh bận việc của anh đi, không cần lo cho em, em sẽ coi như nhà mình!" Thái Anh vui đùa nói.
Trí Mẫn cười cười, không nói gì, rồi cúi đầu chuyên tâm làm việc.
Thái Anh chớp chớp mắt, mím môi cười, cô nhẹ nhàng đi đến chiếc sofa lớn rồi ngồi xuống, đôi mắt to nhìn qua nhìn lại xung quanh. Ở góc tường có một giá sách màu trắng, trên đó chất đầy sách, xem ra, phần lớn đều là bộ môn ngành máy tính, phía dưới có mấy cuốn tạp chí giải trí lẻ tẻ. Bên kia có máy uống nước, chậu hoa, còn có bàn làm việc, không có bày biện vật dụng dư thừa. Sau khi đảo qua một vòng, tầm mắt Thái Anh dừng lại trên người nào đó đang chuyên tâm làm việc. Cô nằm sấp trên sofa, đôi mắt chứa đầy ý cười, nhìn chằm chằm Trí Mẫn nhà cô.

Quả nhiên đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất!
Còn nhớ hồi bé, Thái Anh thích nhoài người trên bàn nhìn Trí Mẫn làm bài tập, cô dựng sách lên che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to, nhìn anh không chớp mắt. Khi Mễ Tu phát giác, trừng mắt liếc cô một cái, sau đó cô sẽ mỉm cười ngọt ngào với Trí Mẫn, Trí Mẫn đành chịu, mặc cho cô nhìn đủ kiểu. Mấy năm nay, Trí Mẫn cũng dưỡng thành thói quen, cho dù là lúc ăn cơm, khi đọc sách, hoặc là lúc làm việc, bên cạnh có người nhìn anh chằm chằm, anh cũng bình thản ung dung, không khó chịu chút nào. Ngược lại, nếu trong lúc làm việc nghiêm túc, không có đôi mắt to tròn kia, Trí Mẫn lại cảm thấy hiệu suất không cao bằng.
Thái Anh khẽ cười, cố gắng hạ giọng, cô gối lên cánh tay, nghiêng đầu dụi mắt. Thỉnh thoảng vào buổi tối không ngủ được, cô sẽ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến bố qua đời, nghĩ đến Lưu Cẩm Trúc đang ở nơi xa xôi, nhưng nhiều hơn là nghĩ đến Trí Mẫn nhà cô. Nhiều năm như vậy, tích lũy từng chút một, có rất nhiều kỷ niệm đáng để ghi khắc vĩnh viễn trong ký ức. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, còn có, lần đầu tiên...ấy ấy. Khắc cốt ghi tâm, cho đến một khắc nhắm mắt lại, cũng rõ ràng như ngày hôm qua.

Lần đầu tiên nắm tay, Thái Anh không nhớ cụ thể là lúc nào, hình như là sáu tuổi, hay là bảy tuổi, rất mơ hồ. Trong ấn tượng của cô, hồi ức khắc sâu chính là năm mười bốn tuổi, hai người vừa mới kết giao, ngây ngô lại hồ đồ, đang vào tuổi dậy thì, một lần tình cờ hai tay chạm vào nhau, hai người lại đỏ mặt. Bàn tay nhỏ bé của cậu thiếu niên và cô thiếu nữ băn khoăn lại chấp nhất nắm chặt, mất tự nhiên lại còn thẹn thùng, sợ người khác thấy nhưng lại muốn khoe khoang với mọi người, thật là ngốc nghếch ngây thơ.
Lần đầu tiên ôm nhau, hình như là năm mười lăm tuổi thì phải, khi đó đang lúc Thái Anh trổ mã, bộ ngực sưng lên, chạm vào liền đau. Còn nhớ khi Trí Mẫn ôm cô vào trong lòng, cô đột nhiên la lên một tiếng, làm Trí Mẫn sợ tới mức thụt lùi mấy bước, anh đỏ mặt, lo lắng nhìn cô. Hồi lâu sau, anh mới ngại ngùng hỏi, có phải tớ làm cậu đau không. Khi đó Thái Anh còn nhỏ, ăn nói thẳng thừng, cô thốt lên, không phải, cậu đè lên ngực tớ... Trí Mẫn chạy trốn ngay tức khắc...

Lần đầu tiên hôn môi...hồi ức đặc biệt thảm thương...bởi vì khi đó Thái Anh đang mang niềng răng. Còn nhớ Trí Mẫn bị cô đâm trúng chảy máu, Thái Anh liền...đau lòng muốn cười....
Còn lần đầu tiên ấy ấy... Thái Anh chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn Trí Mẫn như cô thiếu nữ thẹn thùng, hai má bất giác ửng đỏ, cô nhẹ nhàng nhắm mắt. Đó là kỳ nghỉ đông Trí Mẫn được về nhà, lúc dạy phụ đạo cho cô, anh nghiêm túc như thế, chuyên tâm như thế, mà cô thì chống cánh tay, nhoẻn miệng cười nhìn anh, chẳng nghe vô tí nào. Lúc đó, Trí Mẫn nhà cô vẫn là một chàng trai trẻ chưa từng "ăn thịt", làm sao chịu đựng được ánh nhìn như thế của Thái Anh, anh đã sớm đãng trí, chỉ muốn giảng bài nhanh lên, rồi đi ra ngoài tắm nước lạnh. Thế nhưng, Thái Anh không sợ chết dám hôn anh một cái, còn "bập bập" môi. Trí Mẫn nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, sau đó, anh ăn sạch cô luôn...
Nhớ đến đây, Thái Anh không nhịn được mà cười ra tiếng, còn nhớ sau đêm đó, ngày thứ hai, cô và Trí Mẫn tình cờ gặp nhau trong phòng khách, vừa thấy nhau gương mặt của cả hai đều đỏ chót, dì Mai cảm thấy kỳ lạ hỏi, mùa đông lạnh thế này mà hai đứa nóng lắm sao?

Ha ha ha...
"Em như vậy, anh làm sao chuyên tâm làm việc chứ?" Trí Mẫn khép máy tính lại, hai tay chồng lên nhau, nhìn Thái Anh đang che miệng cười, anh hỏi.
Thái Anh ngồi ngay ngắn lại, nhìn Trí Mẫn nhà cô, hai tay che miệng lại, chớp mắt vô tội.
Trí Mẫn bật cười, vẫy tay về phía cô: "Lại đây."
"Anh không làm việc sao?" Thái Anh hỏi.
"Làm việc kết hợp với thư giãn." Trí Mẫn khẽ cười, còn nói: "Tới ôm anh một chút."
Thái Anh nhanh chân chạy qua, ôm lấy cổ Trí Mẫn.
Trí Mẫn dựa trên lưng ghế, nhận lấy sức lực ập tới, anh bất đắc dĩ cười cười. Nếu đằng sau không phải là vách tường thì anh đã từ trên ghế trượt ra ngoài rồi.
Anh giơ tay vỗ mông Thái Anh một cái, giả vờ trách cứ: "Có ai nhảy vào ôm như em không?"
"Có nha, không phải em sao!" Thái Anh cọ cọ trên đầu anh, nói nũng nịu.
"Ha ha." Trí Mẫn phát ra mấy tiếng cười khẽ khàng, anh ôm eo Thái Anh, đặt cô lên đùi mình, đôi mắt đen láy đối diện với cặp mắt to tròn của cô, dịu dàng uyển chuyển.
Thái Anh cười, tựa vào vai Trí Mẫn, ngắm nghía ngón tay anh.
Nhất thời yên tĩnh, hai người không nói gì, dựa sát vào nhau, lặng lẽ đếm nhịp đập của đối phương.
Nhưng mà, không lâu sau đó...
"Mẫn Mẫn...anh đụng trúng em..."
"Là em đè anh trước..."
"...Vậy em đứng lên, được không?"

"Không được."
"..."
"Mở chân ra đi..."
"...Được rồi."
Sau đó bị ăn sạch luôn, Thái Anh không muốn ở trong đây thêm phút nào nữa, cô gọi điện cho bọn Trân Ni, nhanh chóng rời khỏi hang sói này, cùng bọn Trân Ni đi dạo phố thôi.
Hu hu hu, văn phòng gì đây... Bị thương không dậy nổi a bị thương không dậy nổi!
Cùng Trân Ni và Tiểu Kim Ca đi dạo đến chiều, không mua bao nhiêu thứ, nhưng mệt khủng khiếp. Ở bên ngoài ăn cơm, gần sát giờ giới nghiêm bọn họ mới về đại học B.
Mở cửa phòng 308 ra, ba người ngây ngốc, một mảng tối đen giống như chuyện ma. Đi hai bước vào bên trong, ba người không khỏi hít một hơi lạnh, Mị Mị nhà các cô mở máy tính trong bóng tối, nhìn như ma quỷ, khi trông thấy các cô, Mị Mị mở to mắt, ánh sáng mỏng manh chiếu qua đây, rọi trên khuôn mặt cô, muốn bao nhiêu phấn khích thì có bấy nhiêu phấn khích.
Tiểu Kim Ca bật đèn, đè nén nỗi xung động muốn nhảy lên, hỏi: "Mị Mị, cậu đang tự quay phim ma sao?"
"Đúng vậy, cậu muốn hù chết ai hả?" Trân Ni xoa xoa trái tim hoảng hốt, nói.
"Tớ sợ tới mức suýt nữa té xuống đất rồi, Mị Mị cậu...sao lại bày ra vẻ mặt có tật giật mình thế?" Thái Anh tay cầm quạt, tò mò hỏi.
"..." Mị Mị rõ ràng còn hết hồn chưa bình tĩnh lại.
Trân Ni cười bỉ ổi: "Hay là...cậu đang làm chuyện gì không muốn người khác thấy?"
"..." Mị Mị đỏ mặt.
"Ồ? Mị Mị của chúng ta đã lớn rồi, ở sau lưng chúng ta xem đĩa phim A* ư?" Nghĩ đến bình thường Mị Mị ngượng ngùng lại mắc cỡ, lúc các cô cùng xem cảnh yêu đương trong phim A, cô lấy sách che mặt, dáng vẻ muốn nhìn lại không muốn nhìn, Tiểu Kim Ca trêu ghẹo nói.
(*) phim người lớn.
"Nói gì đó! Mị Mị nhà tớ không phải loại người như vậy!" Trân Ni lớn tiếng chỉ trích Tiểu Kim Ca, ngay sau đó nói: "Có xem cũng là xem tình yêu thuần khiết mà hủ nữ thích!"
"..." Mị Mị...
Trân Ni và Tiểu Kim Ca hăm he cười gian đi về phía Mị Mị, lúc Mị Mị muốn tắt máy tính thì bọn họ đè tay cô lại.
Thái Anh cười lắc đầu, đến giường mình thay đồ ngủ, hôm nay thật sự mệt mỏi quá đi, lúc ăn cơm bị Mị Mị hù doạ, buổi trưa lại dâng mình tới cửa bị Trí Mẫn nhà cô ăn sạch rất lâu, buổi chiều lại cùng bọn Hầu Tử đi dạo, hiện tại quả thật tinh thần và thể xác đều mệt mỏi...
Thay đồ ngủ xong, Thái Anh chải tóc, rồi xoay người nhìn Trân Ni và Tiểu Kim Ca, bọn họ đang ngồi xổm cạnh máy tính của Mị Mị, trợn mắt há mồm, giống như thấy quỷ vậy.
Tiêu Quý không khỏi tò mò, cô đi qua, cũng ngồi xổm một bên, khi thấy nội dung trên máy tính, miệng cô còn mở rộng hơn hai cô nàng kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net