Chương 61: Đóng Cửa Đánh Chó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn là chuyện đóng cửa đánh chó, nhưng không biết ai báo cho thầy giáo, Tiểu Kim Ca còn chưa bắt đầu thì bọn họ đã bị xách vào văn phòng.
Sau khi thầy giáo biết rõ tình huống thì gọi giảng viên của Mạnh Nhụy tới, giảng viên biết Mạnh Nhụy có quan hệ đặc biệt nên thì thầm với thầy của Thái Anh một chút.
Sau đó ánh mắt thầy giáo nhìn về phía bọn Thái Anh liền thay đổi, lúc đầu là ấm áp, hiện tại giống như ánh mắt giảng viên của Mạnh Nhụy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Theo tôi đến văn phòng hiệu trưởng, các em không để tôi yên tâm chút sao!" Thầy giáo nói, hung hăng trừng các cô mấy lần.
Thái Anh, Tiểu Kim Ca và Mị Mị đưa mắt nhìn nhau, còn muốn kinh động đến hiệu trưởng? Không phải chỉ là đánh vài cái thôi sao, huống hồ thầy giáo tới đúng lúc vậy, các cô còn chưa kịp động tới Mạnh Nhụy mấy cái, ngoài cái tát của Thái Anh ra cũng chỉ là lôi kéo mấy cái mà thôi, người bị thương nghiêm trọng nhất là Mị Mị của các cô!
Mạnh Nhụy đương nhiên biết vừa rồi giáo viên nói gì, lúc này ánh mắt cô ta nhìn về bọn Thái Anh cũng trở nên đắc ý, lát nữa cho các người mất mặt!
Tới văn phòng hiệu trưởng, thầy giáo kể rõ tình huống, hiệu trưởng lập tức đứng lên, quả thực phẫn nộ, ánh mắt nhìn về bọn Thái Anh y hệt như đang nhìn một ổ phân chuột, đúng vậy, là một ổ.

Mạnh Nhụy đúng lúc khóc hu hu, ôm hai gò má, rất uất ức. Hiệu trưởng đại nhân lập tức đi qua an ủi, giống như cha mẹ hiền từ, vừa dỗ vừa răn dạy bọn Thái Anh.
Thái Anh và các cô nhìn nhau, tình huống hiện tại là gì đây? Có thể đừng bất công hay không!
Hiệu trưởng đại nhân bất công nói với Mạnh Nhụy: "Được rồi được rồi, đừng khóc, ba em nói sức khoẻ của em không tốt, nếu có chuyện gì tôi làm sao ăn nói với ông Mạnh." Ông ta trừng mắt mấy người Thái Anh một cái, còn nói: "Yên tâm tôi sẽ cho em một lời công đạo."
Hiệu trưởng ngồi trên sofa lớn đặc biệt mà an ủi Mạnh Nhụy, rồi căn dặn giảng viên của Mạnh Nhụy gọi điện cho ba cô ta, lại dặn thêm mấy câu, sau đó ông ta đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn Thái Anh, nói: "Mạnh Nhụy là sinh viên chuyển trường, vừa mới vào trường chúng ta, các em nên phát huy tinh thần của đại học B chúng ta, đoàn kết với nhau chứ? Sao còn đánh nhau với sinh viên mới! Nhiều người như thế bắt nạt một mình em ấy. Nếu xảy ra chuyện gì, các em có gánh trách nhiệm được không? Đều là sinh viên, sao lại chẳng có ai đúng mực!" Trong lòng hiệu trưởng không yên, ba Mạnh Nhụy là Mạnh Hạo Đông, vì để cô ta thuận lợi chuyển trường qua đây mà đặc biệt bỏ vốn quyên góp cho thư viện trường, mà mấy hôm trước hiệu trưởng còn gọi điện qua, muốn nhờ ông ta bỏ vốn lần nữa xây một căn tin cỡ nhỏ cho sinh viên, Mạnh Hạo Đông đã nói là sẽ suy nghĩ. Nhưng lúc này con gái ông ta lại bị đánh, căn tin này chẳng phải là bị hẫng sao, nghĩ vậy, ánh mắt hiệu trưởng nhìn bọn Thái Anh càng không tốt hơn.

"Các em dám đánh người thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, gọi ba mẹ các em đến đây mau, dù sao cũng phải ăn nói rõ ràng với nhà người ta!" Hiệu trưởng suy nghĩ, lát nữa Mạnh Hạo Đông sang đây, ông ta sẽ ra mặt răn dạy ba mẹ của các bạn học này, cũng coi như cho Mạnh Hạo Đông một lời công đạo, nói không chừng Mạnh Hạo Đông sẽ không tính toán chuyện này.
Bọn Thái Anh im lặng cúi đầu, không nói lời nào, đều là sinh viên, sao lại chơi trò gọi ba mẹ đến, thật là thô bỉ.
Hiệu trưởng đại nhân nhìn Thái Anh nói: "Chuyện này bởi vì em dựng nên, gọi cha mẹ em đến trước."
"Gia đình em không ở thành phố này." Thái Anh cụp mắt, rầu rĩ nói.
"Không ở đây? Vậy ở đâu?" Hiệu trưởng hỏi.
Tiêu Quý nói ra tên của một thị trấn chưa từng nghe đến, cũng rất xa xôi.
Hiệu trưởng...chuyển qua Tiểu Kim Ca: "Em thì sao? Gọi cha mẹ em tới!"
"Em ở Mông Cổ!" Tiểu Kim Ca bình tĩnh nói.

"..." Hiệu trưởng.
"Các em không phải là người của thành phố này sao?" Hiệu trưởng đã có chiều hướng nổi giận.
"Em...là người ở đây..." Trân Ni run rẩy giơ móng vuốt lên.
"..." Thái Anh, Tiểu Kim Ca, Mị Mị...
Sau khi Trân Ni tuân lệnh gọi điện thoại cho ba, phòng hiệu trưởng trở về yên tĩnh, chỉ có Mạnh Nhụy thường thường thầm nức nở vài tiếng, còn có thầy giáo an ủi cô ta.
Thái Anh bĩu môi, các cô còn chưa kịp đánh cô ta, cô ta rốt cuộc khóc gì chứ. Ngược lại Mị Mị nhà cô bị kéo mấy sợi tóc, đau đến mặt trắng bệch, cũng không thấy ai qua an ủi một câu, quả nhiên tình trạng kinh tế quyết định quan hệ giai cấp.
Trong lúc chờ đợi, vẻ mặt hiệu trưởng như thâm thù đại hận, rốt cuộc cánh cửa mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông trung niên tiến vào, rõ ràng là...ba Mạnh Nhụy.
Mạnh Nhụy giống như trông thấy cứu tinh, cô ta bổ nhào vào lòng Mạnh Hạo Đông, tìm kiếm an ủi.
Mạnh Hạo Đông đau lòng sờ sờ hai má hơi sưng đỏ của cô ta, nhẹ giọng hỏi: "Không có việc gì, con có đau chỗ nào không, khó chịu ở đâu?"
"...Con hơi buồn nôn, đầu căng ra, hơi choáng váng, mặt cũng đau, trên người cũng đau, hu hu hu hu." Mạnh Nhụy yếu ớt tựa vào người Mạnh Hạo Đông, làm nũng nói.
Mạnh Hạo Đông đau lòng, nhẹ giọng an ủi.

Hiệu trưởng đại nhân bước lên phía trước, bắt tay với Mạnh Hạo Đông, nói rằng không chiếu cố tốt cho Mạnh Nhụy, để một vài bạn học không hiểu chuyện bắt nạt cô ta, hãy yên tâm ông ta nhất định sẽ phạt cảnh cáo, tuyệt đối không xảy ra lần nữa.
Mạnh Hạo Đông để Mạnh Nhụy ngồi xuống trước, nhìn về phía hiệu trưởng, nghiêm mặt nói: "Sức khoẻ của con gái tôi không tốt lắm, tôi tin tưởng quý trường, mới để con bé chuyển sang đây, hiện giờ xảy ra chuyện thế này, tôi thật sự rất thất vọng."
"Ông Mạnh nói đúng, lần này là cách quản lý của trường không thoả đáng, nhưng giữa bạn học với nhau khó tránh khỏi xảy ra một chút hục hặc, tôi đã răn dạy các sinh viên kia, các em ấy cũng biết sai rồi, lát nữa cha mẹ của các em ấy tới, nhất định sẽ cho Mạnh Nhụy một sự công bằng." Hiệu trưởng nhanh chóng nói.
"Ừm." Mạnh Hạo Đông ngữ khí thâm trầm, theo ánh mắt hiệu trưởng nhìn qua mấy nữ sinh đang xếp hàng đứng ở góc tường, đôi mắt ông ta sẫm lại.
Ông ta biết Phác Thái Anh.
"Đều là mấy đứa nhỏ, cũng may Mạnh Nhụy không sao, đương nhiên, phê bình dạy dỗ nhất định phải làm." Hiệu trưởng thấy ánh mắt của Mạnh Hạo Đông nhìn bọn Thái Anh rất đặc biệt, nghĩ rằng ông ta có ý gì khác, hiệu trưởng mau nói, không muốn làm sự việc trở nên phức tạp, dù sao cũng là sinh viên của trường, làm quá bất công cũng không tốt.

Mạnh Hạo Đông thu lại tầm mắt, hơi trầm tư, nói: "Hiệu trưởng nói đúng, đều còn nhỏ, làm việc không có chừng mực, huống hồ người với người ở chung sao không có mâu thuẫn chứ, hơn nữa Mạnh Nhụy không sao, tôi thấy chuyện này cứ thế thôi, đã phê bình các em ấy, bọn họ cũng biết sai rồi, còn trẻ, từ từ dạy dỗ." Bởi vì liên quan đến Lưu Cẩm Trúc, Mạnh Hạo Đông có chút áy náy với Thái Anh, dù sao trước kia là vì ông ta nên Lưu Cẩm Trúc mới bỏ lại Thái Anh, khi đó cô còn nhỏ như vậy.
"Đúng, đúng, hiếm thấy có người rộng lượng như ông Mạnh, chỉ là mấy đứa con nít không hiểu chuyện, tôi cam đoan tuyệt đối không có sau này." Thấy Mạnh Hạo Đông nói vậy, hiệu trưởng mau chóng hùa theo.
"Ba!" Mạnh Nhụy nghe Mạnh Hạo Đông nói thế, cô ta bực dọc, đứng lên trừng to mắt, âm thanh cũng trở nên sắc bén: "Bọn họ đánh con mà! Nhiều người như vậy đánh một mình con, ba xem mặt con này, còn có cánh tay con nữa, sao lại cứ thế mà bỏ qua, không được, kiên quyết không được!"
"Nhụy Nhụy đừng nói nữa." Mạnh Hạo Đông hạ giọng, nặng nề liếc qua Thái Anh một cái, nói: "Con không có việc gì, hơn nữa con cũng có chỗ sai." Con gái ông ta, ông ta hiểu, bị ông ta chiều quá mà hư hỏng, nói chuyện làm việc không đúng mực, điêu ngoa lại tuỳ hứng, chuyện hôm nay tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà xảy ra.
Mạnh Nhụy còn muốn nói gì nữa thì một người đàn ông mặc âu phục đen tiến vào, hơi béo, đeo mắt kính màu vàng, vẻ mặt nghiêm nghị, làm cho người ta có cảm giác bất nộ tự uy*.
(*) không cần tỏ ra giận dữ mà vẫn vô cùng uy nghiêm.
Mạnh Nhụy lập tức im bặt, người đàn ông kia cỡ tuổi ba cô ta, nhưng khí thế tuyệt đối vượt trội, rất có cảm giác áp bức.
"Ba..." Trân Ni run rẩy kêu lên.
Bọn Thái Anh nhìn qua, tất cả đều sửng sốt, người đàn ông này nhìn rất quen mắt.
Mạnh Hạo Đông thấy người tới, cũng kinh ngạc, ông ta bước lên phía trước bắt tay, mà hiệu trưởng đại nhân lập tức muốn quỳ lạy, vẻ mặt hoảng sợ.
Bọn Thái Anh lập tức tỉnh ngộ, đây không phải...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net