Chương 62: Chao Ôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Ba."
Theo tiếng gọi nhẹ nhàng, run rẩy, yếu ớt của Trân Ni, tất cả mọi người hoàn hồn.
Sau đó, đứng cứng đờ không thể động đậy.
Thái Anh và Mị Mị liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về người đàn ông trung niên vừa tiến vào, vẻ mặt ngớ ra lại buồn cười. Mà Tiểu Kim Ca luôn có khí chất ngự tỷ lúc này cũng mở to hai mắt nhìn, hiện ra chút kinh ngạc trên vẻ mặt ngàn năm tàn khốc.
Mạnh Hạo Đông phản ứng trước tiên, thu lại vẻ hoảng hốt trên mặt, ổn định tinh thần, tiến lên mấy bước, rồi vươn tay phải, cung kính nói: "Thị trưởng Kim, chào ngài."
Hiệu trưởng đại nhân cũng nuốt nước bọt, liền bước nhanh qua, gật đầu nhún nhường, cũng vươn tay phải, vẻ mặt hoảng sợ. So với thư viện trường và căn tin nho nhỏ, căn bản không thể đắc tội với thị trưởng đại nhân, nếu không dù muốn làm cũng chẳng làm được gì cả.
"Ông Mạnh, chào ông." Thị trưởng đại nhân hơi gật đầu. Mạnh Hạo Đông coi như là nhà xí nghiệp không lớn không nhỏ ở thành phố B, thân là thị trưởng tại đây, ông đương nhiên biết, nhưng không ngờ con khỉ nhà ông lại đánh con gái người ta. Ông nặng nề liếc Trân Ni đang lùi trong góc một cái, thị trưởng đại nhân nâng gọng kính lên, nhìn về phía hiệu trưởng đang sợ hãi, nói: "Hiệu trưởng, thật ngại quá, con gái từ nhỏ bướng bỉnh, đã cho ông thêm phiền toái, cũng tại tôi bình thường không biết cách dạy dỗ."

"Thị trưởng Kim đừng nói thế, ngài bận rộn công việc, vì xây dựng kinh tế và phát triển thành phố B, khó tránh khỏi sẽ lơ là người nhà, bạn học Kim Trân Ni bình thường khá linh động một chút, nhưng tuyệt đối không thể gọi là bướng bỉnh. Đoàn kết với bạn học, nhiệt tình làm việc, tuy rằng học hành cũng tạm được, nhưng cũng là sinh viên ưu tú hiếm có của đại học B chúng tôi." Hiệu trưởng hoàn toàn quên mất sự đánh giá hồi nãy đối với Trân Ni, lúc này bắt tay thị trưởng đại nhân, hùng hồn khen ngợi Trân Ni.
Thế giới này là ảo sao? Hiệu trưởng ông có thể có chút nguyên tắc đạo đức không?
Thái Anh, Tiểu Kim Ca và Mị Mị yên lặng nhìn về phía Trân Ni luôn cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, ánh mắt không khỏi tràn ngập kính sợ.
Trân Ni nhà các cô...
Bởi vì thị trưởng đại nhân đột nhiên xuất hiện, sự việc chuyển biến ngược lại, không chỉ có hiệu trưởng thầy giáo đứng về phía bọn Thái Anh, ngay cả Mạnh Hạo Đông cũng nói là Mạnh Nhụy gây hấn trước, hoàn toàn không liên quan đến bọn Thái Anh, thậm chí còn bảo Mạnh Nhụy xin lỗi các cô.
Đương nhiên, cuối cùng Mạnh Nhụy cũng không xin lỗi, nhưng các cô đã rất thoả mãn, dù sao cũng cho cô ta một bạt tai, trông thấy vẻ mặt chịu đựng của cô ta, trong đáy lòng cũng vui vẻ rồi.

Sự việc coi như giải quyết tốt đẹp, thị trưởng đại nhân bận rộn, cũng không thể nán lại lâu, hiệu trưởng và Mạnh Hạo Đông cùng tiễn thị trưởng đại nhân đến cổng trường, đương nhiên bọn Trân Ni cũng phải đi cùng.
Thị trưởng đại nhân chắc là từ cuộc họp mà đến thẳng đây, trên người còn mặc âu phục, ra trường học, tài xế đã chờ bên ngoài, thấy thị trưởng đi ra thì cung kính mở cửa xe. Trước khi lên xe, thị trưởng đại nhân tạm biệt với Mạnh Hạo Đông và hiệu trưởng, sau đó nghiêm túc gọi: "Theo ba về nhà."
Người nào đó vẫn trốn phía sau Tiểu Kim Ca cúi đầu bước ra, cực kỳ không cam chịu mà dạ một tiếng, chầm chậm đi qua, rồi vẫy móng vuốt với bọn Thái Anh, khụt khịt mũi sau đó lên xe.
Bọn Thái Anh lại liếc nhau, thiên kim của thị trưởng không dễ làm a không dễ làm.
Buổi tối, trước giờ giới nghiêm, Trân Ni trở về trường. Bị ông già bắt về, trên đường còn lên lớp răn dạy, quả thật là thể xác tinh thần mệt mỏi. Haiz, nghĩ xem cô đã hai mươi tuổi, thế nào cũng có chút tự trọng, nhưng ông già nhà cô vẫn coi cô giống như học sinh tiểu học, động một chút là bắt cô viết kiểm điểm, còn phải là năm nghìn từ, căn bản muốn mạng của cô mà! Có đôi khi cô nghi ngờ có phải ông già cô được biếu tặng mà nói nhiều không, chẳng có chút nào đau lòng cho cô. Bởi vì kinh nghiệm dồi dào, Trân Ni thoải mái viết đủ số lượng từ, còn viện cớ sắp thi để mau chóng chạy về. Lần đầu tiên cô cảm thấy, trường học chính là thiên đường của Tiểu Ni Ni cô!

Đi qua hành lang, đến trước cửa phòng 308, cô mở cửa ra, bên trong lại là một mảnh tối đen. Trân Ni thoáng kinh ngạc, mấy cô nàng kia hôm nay sao ngủ sớm thế?
Đi vào, đóng cửa lại, Trân Ni có cảm giác bất thường, cô dường như ngửi được...mùi sát khí trong truyền thuyết.
Quả nhiên cô còn chưa ngoảnh đầu lại, đã cảm giác phía sau phát lên ánh đèn mỏng manh, lờ mờ quỷ dị, giống như hiện trường thẩm vấn.
Ngây ngốc xoay đầu lại, Trân Ni thấy ba cô nàng ngồi trước mặt cô, còn có một cái đèn bàn nhỏ không biết ở đâu ra mà đặt trên bàn, đầu đầy vạch đen, bọn họ muốn vặt lông cô sao!
"Kim Trân Ni."
"Lại đây."
"Ngồi xuống."
Thái Anh, Tiểu Kim Ca và Mị Mị ra vẻ nghiêm túc, chỉ chỉ cái ghế cạnh bàn, ý bảo Trân Ni ngồi xuống.
Trân Ni...lặng lẽ ngồi xuống, chớp đôi mắt to vô tội, bĩu môi, muốn khóc nói: "Người ta sợ lắm..."

"Sợ không giải quyết được vấn đề!" Thái Anh gật đầu, nghiêm trang nhìn Trân Ni.
"Thẳng thắn được khoan hồng!" Tiểu Kim Ca gõ mặt bàn, ánh mắt sắc bén.
"Kháng cự thì sẽ nghiêm trị!" Mị Mị nghiêm túc hiếm thấy.
"...Tớ muốn khoan hồng." Trân Ni cúi đầu, yếu ớt nói.
"Vậy thì thành thật khai báo đi." Tiểu Kim Ca dừng động tác gõ mặt bàn, nhẹ nhàng liếc qua Trân Ni nói.
"...Tớ khai ngay." Trân Ni cúi đầu, trả lời mệt mỏi.
"Tên họ, chòm sao, chiều cao, ba đời, nhóm máu..." Tiểu Kim Ca đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Ba tớ là thị trưởng, tớ không phải cố ý gạt các cậu, tớ chỉ là không muốn khoa trương, cũng không muốn cho các cậu áp lực... Tớ sai rồi!" Trân Ni tăng dũng khí, giống như tráng sĩ sắp chịu chết nói những lời này.
Bọn Thái Anh đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Thái độ coi như thành thật, tạm thời cho cậu ấy một cơ hội đi.
Thái Anh xoay chiếc đèn bàn nhỏ, nhắm ngay mắt Trân Ni, cô hạ giọng, đến gần Trân No, nói ẩn ý: "Cậu có thể bảo thị trưởng đại nhân dìu dắt Trí Mẫn nhà tớ được không?"
Trân Ni ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn vô tội: "...Bây giờ tớ còn làm thêm ở Oa Oa Đoàn đó." Sao có thể dìu dắt Trí Mẫn khôi ngô tuấn tú nhà cậu?
Tiểu Kim Ca đứng lên, đi quanh Trân Ni một vòng, cuối cùng ngồi trên bàn, phong thái lỗi lạc, điệu bộ trên vạn người: "Cậu cảm thấy trên người tớ có tiềm chất làm quan không?"
"..." Trân Ni...
"Bảo thị trưởng đại nhân tìm cách bán một chức vụ cho tớ, thế nào!"
"...Tớ không thèm theo đường đi nước bước của ông ấy."
"Không cho cậu dùng, là tớ dùng!"
"..." Hu hu hu hu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net