Chương 77: Gà Con Mổ Thóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)
Trí Mẫn luôn là một học sinh gương mẫu, sinh trưởng sau năm 80, mầm non tương lai xuất sắc, ngay cả đeo khăn quàng đỏ cũng chỉnh tề hơn các bạn học khác. Đối với việc học hành, cậu luôn luôn chú trọng, vốn là vậy thôi, nhiệm vụ chính của học trò chính là học tập. Thế nhưng, giữa đường lại chạy ra việc "yêu sớm", cậu mới mười ba tuổi mười ba tuổi thôi đó!
Dùng lời vàng ngọc của mẹ Trí Mẫn để khái quát loại tình yêu ngây thơ khờ dại nhưng lại rung động đến tâm can thế này: Mẫn Mẫn à, con chịu vất vả cứu vớt bé cừu lạc đường Anh Nhi này đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, thầy cô sẽ không trách con đâu, huống hồ...con cũng không thiệt thòi...
Kết quả là, thiếu niên ngây thơ bị mẹ ruột kéo vào con đường yêu sớm không có lối về, vả lại càng chạy càng xa, vui vẻ chịu đựng.
Đương nhiên, học sinh gương mẫu trước sau vẫn là học sinh gương mẫu, Trí Mẫn âm thầm nói với chính mình, cậu đang làm việc thiện, bọn họ vẫn còn nhỏ, còn nhỏ.
Nào ngờ, thanh mai trúc mã đều là từ thời bé mà ra, ha ha...
Một hôm nào đó vào đầu tháng 3, Trí Mẫn vừa ra khỏi cổng trường thì đã trông thấy Anh Nhi ngoan ngoãn đứng chờ, dưới nắng chiều, hai má cô đỏ bừng, đứng xa xa nhìn cậu cười, đôi mắt trong suốt cong lên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ dễ thương đáng yêu. Cậu không khỏi nhoẻn miệng cười, bước chân tăng tốc đi qua, cậu cầm lấy cặp sách trên vai cô, giơ tay lau lớp mồ hôi trên trán cô.

"Không phải đã nói cậu về thẳng nhà đợi tớ sao?"
"Tớ muốn gặp cậu sớm chút mà!"
Trí Mẫn cụp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt. Anh Nhi cười tủm tỉm nhìn cậu, cô khẽ khàng kéo góc áo của cậu, lắc la lắc lư.
Vẻ bất đắc dĩ chỉ có thể hóa thành vẻ chiều chuộng dịu dàng, cô đó, cậu thật sự hết cách với cô.
"Đi thôi, về nhà. Đề toán hôm qua tớ dạy cậu đã học xong chưa? Hôm nay lên lớp có chăm chú nghe giảng không?"
"Có! Gần đây tớ ngoan lắm, cậu có thưởng không? Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, lần trước cậu đã đồng ý với tớ, đợi tớ thi toán được 90 điểm cậu sẽ cho tớ nắm tay, thế nếu tớ thi được 95 điểm, có thể..."
"...Không thể..."
"Đừng nhỏ mọn mà, cậu chỉ cho tớ kéo tay áo của cậu..."
"Bởi vì điểm thi của cậu còn chưa tới 90 điểm..."
"Mẫn Mãn... thế tớ thi được 95 điểm là được..."
"Cố gắng được tròn 100 điểm."
"Ờ..." Mệt óc quá...
Trở về nhà Anh Nhi, Trí Mẫn bắt đầu bổ túc cho Anh Nhi, đầu tiên là toán học, sau đó là vật lý.
"Chỗ này sai rồi, tớ mới dạy cho cậu mấy hôm trước ..." Trí Mẫn lật sang mấy trang giấy sau, cậu bỗng nhiên sững sờ.

Trong sách vật lý có kẹp một lá thư màu hồng, trên đó còn vẽ một mũi tên xuyên tim.
Anh Nhi chớp mắt, nhìn lá thư rồi lại nhìn Trí Mẫn.
"Mẫn Mẫn, cậu định ngoại tình sao?"
Trí Mẫn hơi lúng túng, cậu cầm lá thư ném vào sọt rác.
"Cậu nói bừa gì đó, chăm chú đọc sách đi."
Anh Nhi liếc mắt nhìn sọt rác, chua chát nói: "Cậu không thèm xem một chút à."
"Chẳng có gì hay để xem, về sau mấy thứ thế này hãy vứt bỏ ngay đi."
Anh Nhi gật đầu đồng ý, chợt nhớ tới gì đó, cô lấy cặp sách của mình qua, từ bên trong lục ra được chừng năm sáu lá thư màu hồng, nhất trí ném vào sọt rác.
"..."
ღ ღ ღ
(2)
Ngày hôm sau của sự kiện thư tình.
Anh Nhi thu dọn cặp sách xong, cái miệng nhỏ nhắn mím quá chặt làm cho hai má lúm đồng tiền sâu thêm vài phần. Đáng ghét, kết quả kiểm tra có rồi, vậy mà có 89 điểm. Tại sao, tại sao, tại sao chứ?! Chỉ thiếu một điểm, một điểm thôi, là cô có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trí Mẫn nhà cô! Hu hu hu, rốt cuộc lúc nào ông trời mới cho cô nắm tay đây!
Cô thở dài ủ rũ, đeo cặp trên vai, lừ đừ bước ra khỏi phòng học. Mặt trời ngã về phía Tây, chiếu rọi bóng dáng mảnh khảnh của người con gái, đôi mày nhíu lại, cánh môi đỏ bừng, mái tóc ngắn bờm xờm, tràn đầy thanh xuân lại có vẻ đáng yêu xinh đẹp. Thời điểm nở rộ, sức hấp dẫn khác phái luôn không thể kiềm chế, hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng chân thành nóng rực.

"Bạn học Thái Anh!"
Một chàng trai gầy gầy cao cao đeo mắt kính chạy qua, sắc mặt tỏ vẻ lúng túng, hai mắt dao động bất định, trên khuôn mặt chợt hiện vẻ đỏ bừng đáng ngờ.
Anh Nhi xoay người, hai tay nắm dây cặp sách, ngẩng đầu nhìn cậu ta, con ngươi tròn vo trong suốt óng ánh.
Chàng trai lại hoang mang, cậu ta gãi đầu, mấy lần muốn nói lại thôi, đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.
"Bạn học, có việc gì à?" Anh Nhi lịch sự hỏi.
Chàng trai hình như hạ quyết tâm, đứng ngay thẳng nhìn chằm chằm Anh Nhi, hô lên giống như đang đọc thuộc lòng: "Chúng ta có thể cùng nhau về nhau không, nhà mình và nhà bạn chỉ cách hai con phố!"
Anh Nhi nghe xong thì chớp mắt, hai con phố à, thế tại sao cô chưa từng gặp cậu ta nhỉ. Được rồi, điều này không phải trọng điểm.
"Bạn học, chúng ta không thể cùng nhau về nhà không có hệ thống như vậy."
Chàng trai ngây ngẩn cả người, nhìn cô với vẻ tổn thương.
"Nhưng buổi sáng chúng ta có thể cùng nhau đi học."
Trong nháy mắt chàng trai mừng rỡ như điên, gật đầu lia lịa.

Anh Nhi bị chọc cười bởi sự thay đổi của cậu ta, cô cười tủm tỉm nói tiếp: "Vậy tôi đi trước, tôi còn phải đến trường bạn trai tôi để chờ anh ấy tan học. Tạm biệt bạn học, sáng mai gặp nha!"
Làn gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc ngắn của chàng trai, trái tim non nớt của chàng thiếu niên vỡ nát trôi dạt theo làn gió...
Bởi vì một chàng trai nào đó mà nán lại một ít thời gian, Anh Nhi từ trong trường chạy ra, trên trán tràn ra chút mồ hôi, hô hấp hơi nặng nề. Đột nhiên cô dừng bước, mở to mắt có phần không tin trông thấy một bóng dáng dưới tàng cây đa cách đó không xa. Lá cây rơi rụng, loang lổ xanh um nhưng không thể che giấu vẻ tao nhã mê người của chàng thiếu niên, cặp mắt mà cô yêu nhất đang nhìn thẳng về phía này, mặc dù nhìn không chân thực, nhưng lại vô cùng tự tin mà truyền đến một tin tức. Cậu chờ cô đã lâu, chỉ chờ đợi cô.
Anh Nhi đứng đó, nhìn chàng thiếu niên lửng thững sang đây, từng bước đến gần nhịp tim càng đập loạn. Cho đến khi hơi thở kề sát nhau, sức nặng trên vai chợt nhẹ, mái tóc được vuốt ve một cách nhẹ nhàng.
"Còn ngây ra làm gì?" Âm thanh ôn hòa êm ái thổi vào trong tai Anh Nhi, hai má cô dần ửng đỏ, chưa bao giờ cảm nhận sự rung động này.
"Cậu...cậu sao lại ở đây?" Cô ngây ngốc hỏi.

Trí Mẫn khẽ cười, giọng điệu quen thuộc trả lời tựa như là việc rất đỗi bình thường: "Đón cậu tan học đó."
Nhịp tim lại đập nhanh, thật là nhanh...
Trí Mẫn mỉm cười, bàn tay thò vào trong cặp Anh Nhi: "Có điểm kiểm tra rồi nhỉ."
Con số 89 đỏ tươi.
Anh Nhi chớp mắt, đôi mắt nhỏ vô cùng thành thật, phối hợp với khuôn mặt ửng đỏ lúc này, đặc biệt mê người.
Trí Mẫn thu hồi tầm mắt, cậu ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú thế mà lại hiện ra màu đỏ nhạt không được tự nhiên. Cậu ngẩng đầu nhìn không trung, độ cong theo góc bốn mươi lăm độ, bàn tay nắm lại rồi buông ra.
"Thật ra 89 điểm và 90 điểm cũng không kém là mấy."
Anh Nhi mở to mắt, phát ra tia sáng đặc biệt.
Trí Mẫn xoay đầu qua, âm thanh khẽ đến mức không thể khẽ hơn: "Hoàn toàn có thể làm tròn lên 90 điểm..."
Hallelujah!
Anh Nhi mau chóng đi qua trước mặt Trí Mẫn đang không được tự nhiên, cô nắm lấy hai tay cậu rồi đong đưa, dịu dàng nói: "Đúng đó đúng đó, làm tròn đi, những gì thầy cô dạy chúng ta phải luôn lắng nghe, 90 điểm nha 90 điểm!"
Trí Mẫn hơi liếc qua nhìn cô, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, vẻ thùy mị không tự nhận thức dập dờn gợi tình trong ánh chiều tà, tựa như bức họa khắc vào đáy lòng.
"Được rồi, về thôi."
"À! Mẫn Mẫn ơi, nếu có thể làm tròn, thế có thể coi là 100 điểm được không?"
"...Không được."
"Hứ, quỷ hẹp hòi..."
ღ ღ ღ
Đoạn kịch ngắn 
Bạn nhỏ Thái Anh bị mẹ phạt đứng, cô bé trừng đôi mắt to tròn đen nhánh, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, má lúm đồng tiền đáng yêu đã mất tung tích. Cô bé đứng ở góc tường, cúi đầu nắm chặt bàn tay nhỏ bé phì nộn, rất là ấm ức. Cô bé không thích mẹ, mẹ là người xấu.
Lúc này, cậu bé của nhà hàng xóm đi theo mẹ qua bên đây chơi, cậu thấy Thái Anh nép ở một góc, tội nghiệp quá. Cậu đi qua, từ trong túi áo lấy ra một cây kẹo que, "Vì sao dì phạt cậu đứng đây?" Nói xong cậu muốn đưa kẹo que cho Thái Anh đáng thương.
Thái Anh vươn bàn tay phì nộn ra, mặt mày hớn hở trả lời, "Tớ kéo quần của bạn ngồi cùng bàn", cậu bé nhớ ra, bạn ngồi cùng bàn của Thái Anh có hình dáng giống cậu.
Cậu lặng lẽ thu tay về, không nhìn đôi mắt nhỏ trong phút chốc rưng rưng nước mắt. Hừ hừ, thân là con dâu nuôi từ bé lại chẳng có chút tự giác, không thèm cho ăn kẹo. Thái Anh trơ mắt nhìn kẹo que đi xa, hu hu không phải đã nói sẽ làm thiên thần của nhau sao? Kẹo que của mình...
                                                                                      -Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net