Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nữa thôi được không?"

Phó Dư Hàn cảm thấy có chút kỳ quái: "Vì sao cậu thoạt nhìn còn tích cực hơn cả tớ luôn vậy?"

"Bởi vì --"

Dương Phàm còn chưa kịp dứt lời, quay đầu sang.

Xa xa bên trái lối vào, một người đang vội vàng lao tới.

Rõ ràng không khí cực kỳ ẩm ướt, trên mặt đất lại có băng, thế mà hắn vẫn chẳng thèm để ý, đôi chân dài sải bước vô cùng gấp gáp, bất chấp tất cả chạy đến.

"Đệt." Dương Phàm choáng váng, "Cậu ấy không sợ trượt chân sao?"

Phó Dư Hàn há miệng không nói nên lời.

Cậu nhìn thấy Văn Dục ôm một cái túi lớn chạy đến trước mặt mình.

Rốt cuộc vẻ anh tuấn tiêu sái và phong độ thường ngày cũng không còn giữ vững được nữa, lúc hắn chạy đến cách cậu chừng ba bước chân bị trượt một chút, may mà không té ngã.

"Hộc...... Hộc......" Văn Dục thở gấp, im lặng nhìn cậu.

"Dục ca," Phó Dư Hàn chớp mắt, "Cậu......"

Văn Dục giơ tay, ý bảo Phó Dư Hàn đừng nói chuyện, thở phì phò nhét cái túi lớn kia vào trong tay cậu: "Đây là thứ lúc trước...... Muốn đưa cho cậu......"

Phó Dư Hàn nhận lấy, rũ mắt nhìn một cái, liền sửng sốt.

Trong túi là một chiếc hộp nhựa, dùng miếng đệm mềm bao lấy một món đồ, nhìn từ phần lộ ra có thể thấy, đó chính là mô hình lắp ráp RX-93.

"Tôi thử dán lại một chút, tuy rằng có thể......" Văn Dục vẫn còn đang thở gấp, "Không hoàn mỹ lắm."

Hắn nói xong, lại lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, trước mặt Phó Dư Hàn bỏ vào trong chiếc túi lớn kia: "Cái này là, tôi chuẩn bị để tặng cậu...... Ngôi sao may mắn."

Đây chính là cái hộp giấy nhỏ mà Phó Dư Hàn đã nhìn thấy hôm qua.

Thì ra là thật sự cho cậu.

"Còn có --"

Văn Dục dừng một chút, tháo xuống khăn quàng cổ bằng len đang quấn trên người, đưa sang, "Ngay từ đầu tôi đã muốn nói với cậu, mặc đồ mùa đông, đừng lúc nào cũng để hở cổ áo."

Một cơn gió đột ngột thổi qua, khiến khăn quàng cổ phủ kín trên mặt cậu.

Nhiệt độ cơ thể đối phương cùng mùi sữa tắm Le Labo còn sót lại nháy mắt tràn ngập toàn bộ giác quan của Phó Dư Hàn.

Từ khe hở trên chiếc khăn, nương theo động tác tháo xuống của Văn Dục, cậu nhìn thấy một sợi dây màu đen lộ ra trên cổ áo hắn.

-- trên đó treo một quả cầu trong suốt chứa ngôi sao may mắn mà Phó Dư Hàn đã mất cả đêm làm ra.

Cũng chẳng biết đối phương đã giấu cậu đeo bao lâu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net