Chương 35: Thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở anh quen thuộc nháy mắt bao phủ xuống, Bạch Hiểu Y vốn nước mắt đã ngừng, một lần nữa không khống chế nổi mãnh liệt rớt xuống, cô ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn lãng đang ở trước mắt, cô duỗi tay kéo lấy tà áo anh, nghẹn ngào nói với anh: “Anh không việc gì, thật tốt quá.”

Cô cảm giác thân thể anh cứng ngắc, nhưng chỉ vài giây, anh đột nhiên cúi người xuống, lúc cô không đề phòng trực tiếp ngồi xuống ôm cô lên, Bạch Hiểu Y trong kinh hoảng ngắn ngủi rất nhanh trấn định lại, cô cũng không giãy giụa, để anh ôm cô lên xe.

Đã ngồi ổn trên ghế sau có rèm che, anh cũng không buông cô ra, mà để cô ngồi trên đùi anh.

Lái xe là trợ lý, hai người sau khi lên xe không cần Tần Uyên phân phó, trực tiếp quay đầu đi xuống chân núi.

Tần Uyên từ trong hộc dưới ghế ngồi lấy ra một cái hòm thuốc nhỏ, lại kéo cánh tay bị thương của cô, dùng cồn i-ốt sát trùng cho cô, sau đó bôi thuốc, quấn băng cẩn thận, sau đó nâng cái chân bị trật lên, dùng ngón cái bóp mấy cái phán đoán thương thế, lấy thêm một chai rượu thuốc, đổ ra chút ít lên lòng bàn tay, hai tay xoa nóng rồi liền xoa lên cá chân cô.

lòng bàn tay nong nóng áp lên, thân thể Bạch Hiểu Y run run, bị cảm giác thật nóng bao quanh, đau đớn trên mắt cá chân cũng giảm bớt không ít.

Toàn bộ hành trình một câu anh cũng không nói, chỉ dùng năm ngón tay thon dài thong thả ung dung làm việc này, còn Bạch Hiểu Y cũng không nhúc nhích, từ lúc anh bôi thuốc cho cô, cho đến khi anh lần thứ hai đem rượu thuốc đổ ra lòng bàn tay chà nóng chân cho cô, cô mới thu hồi suy nghĩ, nói ra nghi vấn của bản thân cho tới nay.

”Mấy năm trước, hệ thống Nghiêm gia bị hacker tấn công, hacker kia chính là anh đúng không?”

Anh đem hai tay đặt trên chân cô, không ngẩng đầu, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng, “Ừ.”

”Tại sao phải làm như vậy? Anh với Nghiêm gia cũng không có ân oán.”

Anh trầm mặc một lát, “Chẳng lẽ em hy vọng anh trơ mắt nhìm em bị bắt nạt?”

Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy giống như là bị một bàn tay lớn bóp chặt hô hấp, hồi lâu cũng không thở nổi, quả nhiên là anh, quả nhiên là anh làm, khi đó anh chỉ là một sinh viên, loại hành vi này mạo hiểm đến thế nào, nếu như sơ sẩy anh bị bắt, đừng nói người Nghiêm gia nhân sẽ không bỏ qua, dù anh có cha là thiếu tướng dựa sau lưng cũng không thể tránh tù tội.

Nhưng anh mạo hiểm như thế, chỉ là hời hợt một câu không muốn cô bị người khi dễ.

Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy trong mắt nổi lên một cảm giác chua xót, cô khẽ điều chỉnh hô hấp, ngăn nước mắt lại hỏi: “Anh biết người Nghiêm gia lần này lừa anh đến đây sao sao?”

Anh dùng rượu thuốc xoa bóp chân cô xong, cất hòm thuốc vào hộc, lúc này mới nhìn cô, trong đôi tròng mắt lạnh lẽo là một mảnh bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra tâm tình.

”Biết rõ.”

Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Biết rõ, anh vì sao còn tới?”

ánh mắt anh nhìn thẳng ở cô, giọng nói lãnh đạm như cũ, “Em ở trong tay bọn họ, anh không thể không đến.”

“...”

Bạch Hiểu Y trong lòng thật sự là khó chịu nói không nên lời, vì anh hời hợt quyết định vận mệnh mình như thế mà cảm thấy phẫn nộ, “Anh không sợ anh sẽ chết trên tay bọn họ sao?!”

khóe miệng anh khẽ nhếch, trong mắt cũng nổi lên chút vui vẻ, bộ dạng lãnh đạm giống như đối với hát thảy phát sinh trên thế gian này đều không cho là đúng “Anh vì sao tới nơi này em không biết sao? Chẳng lẽ anh sợ lại chết một lần?”

Bạch Hiểu Y ngơ ngác nhìn anh, thật lâu cũng tìm không được lời đáp, cũng không biết qua bao lâu, cô hơi có vẻ mệt mỏi lắc đầu, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ, “Tần Uyên, em hiện tại thật đúng là không biết làm gì với anh bây giờ.”

ánh mắt Tần Uyên trầm trầm nhìn cô, trầm mặc một lát mới mở miệng, “Anh trả lời xong vấn đề cảu em, hiện tại đến phiên em trả lời anh.”

trong giọng nói kiên định lộ ra không cho cự tuyệt, Bạch Hiểu Y đón ánh mắt anh, gật gật đầu, “Được.”

”Hôm nay cái bộ dáng này là vì anh sao?”

Bạch Hiểu Y toàn thân căng thẳng, nhưng ngẫm lại, chính mình cũng đã có bộ dáng này, cần gì phải ngượng ngùng, liền gật gật đầu.

”Vì cái gì?” Trong giọng nói mơ hồ lộ ra cảm giác bức bách.

Bạch Hiểu Y cũng không dám nhìn thẳng anh, cô hơi cúi thấp đầu, do dự một lát còn trả lời chi tiết, “Em không muốn anh chết.”

một khắc kia lúc cô dứt lời, cô đột nhiên cảm giác khí tràng quanh thân Tần Uyên thật giống như trong nháy mắt ngưng đọng, đang muốn ngẩng đầu nhìn lại cô, anh lại đột nhiên duỗi tay bóp cằm cô để cô đối diện với anh, đã thấy đuôi lông mày anh chăm chú nhìn tức giận, trong hai mắt cũng lộ ra bao nhiêu âm lãnh, môi mỏng màu hồng phấn mím thành nhất sợi chỉ, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc, nhìn càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.

Cô không biết rõ anh thế nào, tại sao lại đột nhiên tức giận, nhưng nhìn bộ dáng này, từ đáy lòng cô sinh ra một loại sợ hãi, cô chỉ cảm thấy Tần Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng tàn nhẫn kia thật như đã trở về, anh là vương giả đứng ở đỉnh cao, anh im lặng nhìn chăm chú xuống hết thảy dưới chân, anh uy nghiêm cùng áp bách làm cho người ta nhìn mà sợ, anh cao ngạo quyền uy cũng không để cho ai khiêu khích.

Nếu như nói trước kia Bạch Hiểu Y đối với Tần Uyên còn có tâm lý phản nghịch phản kháng, giờ phút này, nhìn qua Tần Uyên trước mắt tản ra lãnh khí, cô một cử động cũng không dám, cứ vậy ngoan ngoãn tùy ý anh.

Trên tay anh độ mạnh yếu không lớn, anh ngón tay cái thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, nhưng lúc anh mở miệng trong giọng nói lại lộ ra lạnh nhạt, “Em không muốn gặp anh, anh đây vài năm này một lần cũng không xuất hiện, nếu đã muốn phủi sạch quan hệ với anh, nếu đã muốn ân đoạn nghĩa tuyệt cùng anh, như vậy vì sao không làm cho dứt khoát một lần, em hiện thời bộ dáng này tính cái gì?”

Nói đến chỗ này, gương mặt tuấn tú đột nhiên bức bách tới gần, một đôi mắt chăm chú nhìn đầy lửa giận và lãnh ý gần ngay trước mắt, ánh mắt anh đe dọa nhìn hai mắt cô, cô căn bản không còn đường chạy, chỉ có thể để ánh mắt như lợi kiếm kia đâm vào trong mắt cô.

Anh đột nhiên giảm hạ giọng, nhưng giọng nói lạnh lẽo lại không có chút nào chậm lại, “Bạch Hiểu Y, anh vốn định đối với em triệt để buông tay, nhưng bây giờ, tim anh mới bình tĩnh lại bị em quấy nhiễu, ý nghĩ cũng dao động, bắt đầu từ bây giờ anh sẽ không để cho em rời khỏi anh, cho dù em muốn oán anh muốn hận anh, anh cũng tuyệt không buông tay, rõ chưa?”

cảm giác kia cức kỳ áp bách buông xuống, giọng nói kia lạnh lẽo mang theo cảnh cáo cũng khiến người sợ hãi, từng lời anh lộ ra sức mạnh không cho cự tuyệt, Bạch Hiểu Y nhận mệnh nhắm mắt lại, cô đột nhiên phát hiện, Tần Uyên tựa như là kiếp nạn của cô, cô đời đời kiếp kiếp đều trốn không thoát giam cầm cảu anh, nếu đã trốn không thoát, cô cần gì phải phí sức lực, dứt khoát ngoan ngoãn gật đầu.

hai tay bóp trên cằm cô cuối cùng chậm rãi buông ra, khí tức trên người anh khiến người hít thở không thông cũng chầm chậm tản đi, Bạch Hiểu Y thở phào nhẹ nhõm.

Anh như cũ ôm cô vào trong ngực, một tay ôm lấy bả vai cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, Bạch Hiểu Y cũng không dám động đậy, tựa như con mồi bị anh vững vàng giam cầm trong lưới, ngoan ngoãn đợi đồ tể.

”vết thương trên tay còn đau không?”

giọng nói không giống với rét lạnh đáng sợ vừa rồi, lúc này giọng nói anh nghe nhu hòa rất nhiều, thuần hậu êm tai tựa hồ còn lộ ra ân cần và đau lòng.

Bạch Hiểu Y có chút kinh ngạc, người vừa mới còn lửa giận ngập trời, hận không thể đem cô ăn hết, bây giờ lại trở nên ôn nhu như thế.

Cô như cũ cúi đầu xuống, nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.

Anh cũng không nói gì thêm, bàn tay kia vẫn nắm bàn tay cô nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay thô lệ lướt qua mu bàn tay non mềm, từng đợt cảm giác nhoi nhói rất nhỏ làm cho trong lòng cô dâng lên một trận run rẩy khó có thể nói.

”Mấy năm qua có tốt không?” giọng nói anh thuần hậu đột nhiên vang lên phá vỡ trầm mặc.

Bạch Hiểu Y ngẩn người, lập tức gật gật đầu, “Còn tốt.” Lại ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thế nào? Anh có khỏe không?”

ánh mắt anh đã khôi phục bình tĩnh, chỉ ẩn chứa sắc bén như cũ khiến không ai dám nhìn thẳng.

”Theo người ta nói còn tính là tốt.”

Bạch Hiểu Y nghe anh trả lời, có chút ít kinh ngạc, cái gì gọi là người ta nói còn tính là tốt, cô nhăn lông mày nhỏ thanh tú, “Vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?”

”Không tốt.”

“...”

lực đạo vuốt ve bàn tay nhỏ bé đột nhiên tăng thêm, Bạch Hiểu Y đau đến thở nhẹ một tiếng, lại nghe từ đỉnh đầu truyền đến lời anh có bao nhiêu lãnh ý, “Anh không có vô lương tâm như em.”

“...” Bạch Hiểu Y trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Tần Uyên cũng không nói thêm, trong nhất thời xung quanh chìm vào trầm mặc, chỉ bàn tay Tần Uyên kia vẫn bóp bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve, tựa như là đang mân mê món đồ chơi yêu thích không muốn buông tay.

Cứ như vậy bị anh ôm ngồi trên đùi, hai người sát gần như thế, trên người anh nhiệt khí không ngừng truyền lên người cô, chóp mũi cô hoàn toàn bị hơi thở anh mang theo xâm lược chiếm lấy, hơn nữa kia da thịt rắn chắc trên hai chân dưới mông cũng làm cho cô cực kì không được tự nhiên, cô cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ không chú ý cọ đến chỗ nào đó của anh, bởi vì ngồi lâu không động, thân thể cô cũng chầm chậm cứng ngắc.

Cuối cùng cô thật không chịu nổi, nhịn không được đề nghị, “Nếu không anh đặt em xuống đi?”

”Gì?” Trong ngữ khí của anh không nghe ra vui giận, “Ngồi không thoải mái?”

”Không phải, em sợ anh bị em ngồi như thế, bắp đùi sẽ khó chịu.”

Anh cơ hồ là không chút suy nghĩ, gọn gàng linh hoạt phun ra hai chữ, “Sẽ không.”

“...” Bạch Hiểu Y có chút quẫn.

Nói thật, Bạch Hiểu Y hiện thời thấy Tần Uyên thật đúng là có chút sợ anh, anh không buông cô ra, cô cũng không dám giãy giụa, dứt khoát cứ như vậy một đường cứng còng sống lưng, cho đến khi xe ngừng lại.

Bạch Hiểu Y nhìn ra bên ngoài, thấy lúc này xe bọn họ dừng lại ở trước một biệt thự tư nhân, biệt thự này bốn phía cũng không có kiến trúc gì khác thường, cứ ngạo nghễ đứng vững ở chỗ này, đặc biệt rõ ràng.

Bạch Hiểu Y thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn qua Tần Uyên, “Đây là chỗ nào?”

”biệt thự của anh ở nước ngoài.”

“...”

Trợ lý xuống xe rồi cung kính đi đến giúp hai người mở cửa xe, Bạch Hiểu Y nghĩ tới một đường này mình bị Tần Uyên ôm vào trong ngực đều bị trợ lý thu vào trong mắt, lúc này cũng không dám nhìn mặt anh, đang muốn từ trong ngực Tần Uyên đi xuống, anh lại trực tiếp ôm lấy cô, nhấc chân xuống xe đi vào biệt thự.

Ngoài biệt thự còn có hai nữ giúp việc mặc đồng phục, cô bị anh ôm như thế thật sự là có trướng mắt, liền nhỏ giọng nói với anh: “Anh thả em xuống đi, em tự đi.”

giọng nói anh không cho cự tuyệt, “Đừng lộn xộn!”

“...” Bạch Hiểu Y thực không dám lộn xộn nữa.

Nhưng mà cô lại không lạnh nhạt thong dong như Tần Uyên, có thể không quan tâm ánh mắt người khác, vẫn sải bước đi lên phía trước, Bạch Hiểu Y phi thường không được tự nhiên, dứt khoát bắt lấy tây trang cảu anh, vùi mặt trong ngực anh, làm đà điểu, không để cho người khác chứng kiến.

Tần Uyên mặc dù chân lướt như bay, nhưng anh thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn vật nhỏ trong ngực một cái, ngược lại không nghĩ đến tiểu nha đầu này da mặt mỏng như thế, trước kia còn lôi kéo anh năm lần bảy lượt, đem anh ngược trên ngược dưới ngược đông ngược tây, lại không nghĩ giờ khuôn mặt mắc cỡ cũng chôn ở trong ngực anh, so với lúc đầu an phận rất nhiều.

trong hai tròng mắt Tần Uyên tĩnh mịch lại sắc bén nhiễm một chút vui vẻ, môi mỏng lãnh đạm cũng cong đường mờ mờ như có như không, tay ôm vật nhỏ kia lại càng chặt hơn một chút, để cô không phải cố sức chôn trong lòng anh.

Đứng ở cửa hai nữ giúp việc mắt liên tục nhìn thẳng, cho đến khi Tần Uyên ôm Bạch Hiểu Y đi đến bên cạnh, hai người mới đẩy cửa ra, lại cùng cung kính kêu một tiếng: “Tiên sinh khỏe.”

Tần Uyên cũng không trả lời, trực tiếp ôm cô vào nhà lên lầu, trước phòng ngủ cũng có một cái nữ giúp việc, giống hai người vừa rồi, từ đầu đến cuối mắt nhìn thẳng, chỉ lúc Tần Uyên đi qua mới đẩy cưa ra, Tần Uyên đi vào lại kéo kín cửa.

Tần Uyên ôm cô vào trong phòng mới đặt cô xuống bên cạnh toilet, toàn bộ hành trình Bạch Hiểu Y đều mắc cỡ nhắm mắt lại, này một lát mới mở mắt ra, đánh giá hoàn cảnh quanh mình một chút, cô mới vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Uyên.

anh chỉ lãnh đạm phun ra một câu: “Trên người cực kỳ bẩn, tắm rửa trước.”

Bạch Hiểu Y chỉ sững sờ nhìn anh không động, Tần Uyên thấy thế, dù bận vẫn ung dung nhíu mày, “Là muốn anh giúp em tắm rửa?”

“...” Bạch Hiểu Y vội vàng đi vào đóng cửa lại, lại nghe thấy ngoài cửa anh nói thêm một câu: “Nhớ đừng để miệng vết thương dính nước, chờ chút sẽ có người đem y phục tới.”

Nữ giúp việc chuẩn bị cho cô một bộ áo ngủ, một đai thắt thêm một áo khoác, vật liệu may mặc trơn tru mềm mại, vào tay nhẵn nhụi ôn hòa, mặc lên người cũng hết sức thoải mái.

Bạch Hiểu Y thay xong quần áo đứng ở trước gương nhìn mình, lâu sau mới thở dài, đã tới rồi thì cứ an tâm, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.

Lúc mới tiến vào, bởi vì liên tục nhắm mắt, cô không cẩn thận quan sát bên trong, Bạch Hiểu Y sau khi đi ra liền nhìn quanh bốn phía, thấy phòng ngủ vô cùng lớn, thiết kế đơn giản, chỉ đặt một chiếc giường lớn ở chính giữa.

Cô tùy ý đánh giá một chút liền thấy Tần Uyên đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, Bạch Hiểu Y cau mày, bật thốt lên: “anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”

Tần Uyên quay đầu nhìn cô, thấy người cách đó không xa, anh lại ngẩn ra.

Một thân đồ ngủ phỏng theo thiết kế của nữ phục cung đình cổ đại, xiêm y ôm người, tay áo tương đối rộng, ở giữa có thắt lưng siết lại, nổi bật lên dáng người cô có lồi có lõm.

Đồ ngủ màu hồng nhạt, làn da trắng nõn non mịn, được một thân tơ lụa non mềm tôn lên, cả người đều hiện ra một loại trơn bóng mê người.

ánh mắt Tần Uyên xẹt qua có chút kỳ quái, bất quá một lát đã phục hồi lại tinh thần, gõ tàn thuốc xuống gạt tàn trên bệ cửa sổ, tắt thuốc, không cho là đúng trả lời một câu: “Đã quên.”

“...”

Bỏ lại lời này, anh đi tới bên cạnh, lúc này anh mặc một áo sơ mi màu đen, quần tây dài màu đen, áo sơ mi và quần thiết kế ôm người, cơ ngực bắp đùi, da thịt cũng như ẩn như hiện khi anh đi, toàn thân lộ ra một loại sức mạnh không thể chống cự cùng một loại khí tràng bức người, cho dù bước chân dịu dàng, nhưng anh từ từ đi đến, Bạch Hiểu Y vẫn theo bản năng lui về phía sau một bước.

Anh đứng lại ở trước mặt cô, mắt híp lại, “Sợ anh?”

Bạch Hiểu Y vội vàng lắc lắc đầu, Tần Uyên trực tiếp bước lên một bước, lúc cô còn chưa kịp lui về phía sau, đột nhiên duỗi tay kéo cô vào trong ngực.

Ngực chạm vào bộ ngực cứng rắn của anh, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy lồng ngực sắp bị anh đè vỡ, cô khổ sở cau mày, vừa nhấc mắt liền thấy gương mặt tuấn tú chậm rãi cúi xuống, Bạch Hiểu Y lúc này nuốt nước miếng, cũng không dám tránh đi, như vậy trơ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị càng đến gần.

Mặt kia chỉ cách cô một tấc thì dừng lại, đôi mắt lạnh sít sao khóa lấy, môi mỏng màu hồng nhạt khẽ mở, chậm rãi nói, “Em biết em đi theo anh tới nơi này là ý thế nào không?”

Bạch Hiểu Y theo bản năng lắc lắc đầu.

Anh môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt cũng hiện lên một cỗ vui vẻ như có như không, “Có muốn anh nói cho em biết không?”

Nhưng anh vui vẻ một chút cũng không để cho Bạch Hiểu Y buông lỏng đề phòng, cô chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, “Anh... anh nói đi.”

mặt anh lại sát vào gần thêm, cố ý giảm thấp thanh âm xuống, hơi thở ôn nhu mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phun trên mặt cô, “Ý nghĩa là, từ nay về sau em chính là người của Tần Uyên anh, hiểu chưa?”

Bạch Hiểu Y mắt to chuyển chuyển, khẽ suy tư một lát, sau đó gật đầu.

Cô trả lời rõ ràng lấy lòng anh, góc đường cong nơi miệng chớp chớp càng thêm đẹp mắt.

Bạch Hiểu Y chờ trong chốc lát, anh cũng không tiếp tục nói chuyện, đang muốn anh buông lỏng tay, hai tay vốn ôm trên eo cô lại đột nhiên hạ xuống phía dưới, đỡ lấy mông, nhấc cô lên.

Bạch Hiểu Y kinh hô một tiếng, bởi vì hai chân cách mặt đất, cô liền theo bản năng đưa hai tay ra ôm cổ anh, hai chân cách mặt đất cũng theo bản năng vòng ngang hông anh, thân thể hai người trong khoảnh khắc dán sát không có một khe hở.

Bạch Hiểu Y quả thực vừa thẹn thùng vừa lúng túng, hai mắt cô ngậm tức giận ướt át nhìn anh, đã thấy trong mắt của anh lộ ra vui vẻ càng phát ra sáng ngời động lòng người, Bạch Hiểu Y biết rõ anh cố ý, lúc này cả giận nói: “Anh làm gì? Mau buông em xuống.”

Tần Uyên không đáp, trực tiếp ôm cô đi ra ngoài, Bạch Hiểu Y biết bên ngoài còn có mấy nữ giúp việc, cô cùng Tần Uyên lấy tư thế ôm ấp xấu hổ như thế ở cùng một chỗ cũng thật sự là mắc cỡ chết người, lại còn bên trong chỉ có một món váy liền áo, làn váy chỉ đủ đến bắp đùi, cô cong hai chân như thế, làn váy kia trực tiếp kéo lên, cách thêm một đoạn.

Bạch Hiểu Y vội vàng giãy giãy trong lòng anh, “Tần Uyên, anh thả em xuống!”

Tần Uyên bước chân dừng lại, năm ngón tay ở trên mông cô nắm chặt lại, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng nháo anh!”

Bạch Hiểu Y bị anh bóp vô ý thức ưm một tiếng, nhưng vừa ra khỏi miệng mới phát hiện thanh âm mình có chút vô sỉ, lúc này liền ảo não cắn cắn môi, lại nhìn Tần Uyên, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, như cũ bước chân không ngừng đi lên phía trước.

Xem thế Bạch Hiểu Y cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ là vùi mặt trong ngực anh, vừa thẹn vừa cáu, cũng không thể làm gì.

Tần Uyên ôm cô đến bên cạnh bàn ăn, đã thấy vài người giúp việc đang bầy thức ăn và đồ ăn, Tần Uyên ôm cô xuống, hướng về phía nữ giúp việc đối diện đang bầy đồ ăn nói: “Cũng bày phần của tiểu thư ở trước mặt tôi.”

Nữ giúp việc không có bất kỳ nghi vấn, toàn bộ quá trình cúi đầu, nghe nói như thế quả nhiên ngoan ngoãn đem phần của Bạch Hiểu Y đặt tới chỗ Tần Uyên.

Bạch Hiểu Y không hiểu Tần Uyên đến tột cùng có dụng ý gì, cho đến khi anh nâng cái mông cô xoay lại cô mới hiểu anh muốn ôm thế nào.

Không biết Tần Uyên từ khi nào thì có này loại yêu thích muốn ôm người ăn cơm!

Vài nữ giúp việc bày xong đồ ăn liền cúi thấp đầu đứng một bên, cũng không định rời đi, hiển nhiên là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chờ sai khiến.

Bạch Hiểu Y đích xác không có cách nào thuyết phục chính mình, ở đây trước vài ánh mắt nhìn chăm chú bị một người đàn ông ôm ăn cơm, đợi đến Tần Uyên ôm cô ngồi xuống, cô liền ôn tồn thương lượng, “Anh có thể đặt em xuống hay không, tự em cũng có thể ăn.”

Anh trả lời đơn giản dứt khoát, “Không thể.”

Nói xong, một tay anh gắt gao ôm cô eo, một tay lấy thức ăn trước mặt, Bạch Hiểu Y cũng biết Tần Uyên thối tính tình, anh cường ngạnh như thế, hiển nhiên mình không thể không thỏa hiệp, dứt khoát không làm việc vô dụng, ngoan ngoãn ăn.

Qua hôm nay, một phen lăn qua lăn lại, cô cũng thật sự đói, tay nghề đầu bếp lại rất tốt, thức ăn làm ra hợp khẩu vị cô, cô đang ngoan ngoãn ăn, Tần Uyên đột nhiên xiên một miếng thịt bò đưa tới miệng cô, Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn anh, anh chỉ lạnh lùng ra mệnh lệnh, “Ăn.”

Bạch Hiểu Y thật đúng là không chịu nổi tính tình loại người thích mặt lạnh, đút người ta ăn cơm cũng không biết có thái độ tốt một chút sao?

Bất quá cô mặc dù nghĩ như thế, vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn hết, ăn xong lại xiên một khối thịt ức gà đưa tới cho anh, lúc này anh kinh ngạc nhìn sang, Bạch Hiểu Y cũng học vẻ mặt anh lạnh lùng nói: “Trả lễ lại.”

Cô nhìn thấy trong mắt Tần Uyên có vui vẻ chợt lóe lên, lập tức mở miệng ăn thịt ức gà.

Ăn cơm tối xong, Tần Uyên tư thế giống như lúc đến, ôm cô lên lầu, có lẽ là bởi vì hai lần kinh nghiệm trước, lần này Bạch Hiểu Y ngược lại thản nhiên hơn nhiều.

Tần Uyên ôm cô vào phòng, chậm rãi thả cô lên giường, bỏ xuống nhưng cũng chưa đứng dậy, cúi ở trên người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net