Chương 36: Bám người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt hơi có vẻ kinh hoảng nhìn anh, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia nhìn không ra bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ một đôi mắt lạnh tựa hồ có gì đó bắt đầu khởi động, mắt anh híp lại, khóa thật sâu trên mặt cô, lại nâng một tay lên, vén tóc rối bời trên trán cô, ngón tay kia thô lệ lại từ từ vuốt xuống trán, xẹt qua mặt, xẹt qua sống mũi, cho đến khi chạm tới bên môi mới dừng lại, ngón cái ở trên môi cô vuốt ve, mỗi một lần đụng chạm cũng có thể khiến tâm cô run rẩy theo.

Đầu ngón tay chạy trên môi cô, tựa như lưu luyến nơi khiến anh yêu thích, nhưng động tác ái muội này lại lộ ra một loại mê hoặc, cứ như vậy yên lặng rất lâu, anh mới mở miệng, “Mấy năm này có nghĩ tới anh không?”

Giọng anh rất thấp, mang theo một loại khàn khàn, hơn nữa thuần hậu, nghe vào như có một loại ma lực đầu độc lòng người.

Bạch Hiểu Y hít một hơi thật sâu hơi bình ổn lại mới mở miệng trả lời, “Ngẫu nhiên sẽ nghĩ.”

”Là sao?” Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc anh nói câu này, trong giọng nói lộ ra vài phần sung sướng.

bàn tay từ môi cô dời đi, chậm rãi chuyển xuống eo, dùng sức kéo đai lưng cô ra.

Bạch Hiểu Y vô ý thức kinh hô một tiếng, trừng to mắt nhìn anh, đã thấy ánh mắt anh vốn trầm lạnh có thêm một chút nhu hòa, trong nhu hòa lại như có ánh lửa nóng rực toát ra, nhìn qua vẻ mặt cô kinh hoảng, anh lại thong thả ung dung nói với cô: “Anh muốn giữ em bên cạnh, ý anh như thế nào, em cũng rõ ràng, không phải sao?”

Bạch Hiểu Y hơi điều chỉnh hô hấp, tận lực khiến giọng nói nghe bình thường một chút, “Vâng, em thực biết rõ ý tứ thế nào, bất quá, em muốn biết anh cần em theo anh bao lâu.”

Cô vừa mới nói ra, đã thấy ngọn lửa trong mắt anh đột nhiên như bị dập tắt, nhu hòa kia dần dần bị một luồng lãnh khí mãnh liệt xua tan, anh nhíu lông mày lộ ra bén nhọn bức người, “Có ý gì?”

Cho dù lúc này khí tràng quanh thân Tần Uyên thật sự dọa người, nhưng Bạch Hiểu Y vẫn không thể không nói ra nghi vấn, “Cho dù muốn trả nhân tình cho anh, nhưng cũng nên có giới hạn thời gian chứ?”

”Giới hạn thời gian?” Anh nghiến chặt mấy chữ, giữa lông mày đã nhiễm lửa giận, giọng nói lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo đâm vào cốt tủy, “Hóa ra theo ý của em, đáp ứng lưu lại bên anh chỉ là bởi vì muốn trả anh nhân tình?”

Ánh mắt Tần Uyên, Bạch Hiểu Y sao lại không rõ, anh hy vọng có thể cùng cô quay lại tốt đẹp, hy vọng có thể cùng cô đi tiếp, nhưng Bạch Hiểu Y bây giờ không thuyết phục được bản thân, cô không có biện pháp thoát khỏi bóng ma đời trước.

Cô lặng im tựa như một cây đao đâm vào anh, Tần Uyên chỉ cảm thấy trong lòng bốc một cỗ lửa giận, lửa giận đốt anh toàn thân khó chịu, nhưng cho dù lúc này đã khổ sở tới cực điểm, anh mở miệng lại mang theo vài phần vui vẻ, “Chỉ là như vậy sao Bạch Hiểu Y? Vậy em nói cho anh biết, trong lòng em nếu chưa bao giờ có anh, tại sao phải để ý anh sống chết? Tại sao phải khiến mình chật vật không chịu nổi vì anh? Tại sao phải chảy nước mắt vì anh?”

Vẻ đau xót trong mắt Tần Uyên, cũng không phải là cô không nhìn thấy, có thể cô không muốn từ đây hy sinh cả đời mình, cô không muốn lừa gạt mình, cũng không muốn lừa gạt anh.

Ánh mắt cô trầm tĩnh đối diện anh, chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình, “Tần Uyên, em hy vọng anh có thể biết, em không hy vọng anh chết, em rơi lệ vì anh chỉ là xuất phát từ lương tri cơ bản nhất, cha mẹ anh luôn đối với em rất tốt, chúng ta lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho dù chỉ là bởi vì chút ít này, nghĩ tới anh vì em mà chết, em cũng vậy sẽ khó chịu, em vẫn còn nợ anh, anh hy vọng em dùng cách này trả lại, em cũng không thể nói gì hơn, nhưng cũng chỉ thế, không hơn.”

Tần Uyên nghe cô trả lời, đột nhiên cúi đầu cười lên, trong mắt của anh chậm rãi nổi lên đỏ ửng, nhíu chặt hai hàng lông mày có bao nhiêu khổ sở, giọng nói khàn khàn mang theo một loại thất lạc khó có thể nói, “Đến cùng em còn muốn trừng phạt anh bao lâu đây, Bạch Hiểu Y? Năm năm, hành hạ anh năm năm còn chưa đủ sao?”

Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ lắc đầu, “Em cũng không hành hạ anh, Tần Uyên, em chỉ hy vọng anh… a...”

Lời cô chưa kịp nói hết, bị anh đột nhiên vùi đầu xuống, môi hung hăng nghiền ép trên môi cô, nuốt vào trong bụng toàn bộ lời cô chưa kịp nói, bởi vì vừa rồi cô đang nói chuyện, miệng mở ra, lưỡi anh hừng hực tiến quân thần tốc trực tiếp thăm dò vào trong miệng cô, nhanh nhẹn lại chuẩn xác bắt đầu lưỡi cô, lúc này quấn chặt lấy, vừa mút vừa cắn.

Vừa mới bắt đầu Bạch Hiểu Y còn có thể phản kháng một chút, có thể là bởi vì anh nằm trên người cô, ngực đè xuống ngực cô, vốn làm cho cô hô hấp không thông, trong lúc đó tất cả hơi thở đều bị anh ngang ngược bá đạo hút lấy, miệng lại bị anh cưỡng chế chiếm lĩnh, cơ hồ không được mấy giây đầu cô đã bắt đầu choáng váng.

Tần Uyên hôn vừa sâu vừa nặng, mang theo một loại trừng phạt cũng lại tựa hồ tìm kiếm an ủi nào đó trên người cô, đầu lưỡi ở trong miệng cô quét một lần, giống như muốn đem hết thảy của cô ăn sạch.

Đầu lưỡi và môi Bạch Hiểu Y rất nhanh truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, bị anh hôn sâu, không tự chủ được phát ra từng đợt tiếng kêu đau đớn, anh ở trong miệng liên tục tiến hành cướp đoạt và trừng phạt lúc này mới buông lỏng giam cầm môi cô, nhưng động tác anh vẫn không chút ngừng nghỉ, hừng hực một đường hôn xuống.

Lúc hai người vừa mới hôn môi, Tần Uyên đã cởi áo khoác ngoài của cô xuống, thắt lưng bên trong cũng bị kéo ra ném sang một bên, anh hừng hực hôn đến chỗ lưu luyến, bàn tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay nắm eo ôm thân thể cô, một tay trên người cô qua lại khắp nơi, cuối cùng giật xuống chỗ bình phong che chắn cuối cùng, lại để ngón giữa tìm tòi dò dẫm.

Bạch Hiểu Y lập tức hít một ngụm khí lạnh, vội nhắm mắt lại, hai tay túm lấy ga giường, khắc chế chính mình kêu lên.

kết hôn năm năm với Tần Uyên, mặc dù làm loại chuyện đó không nhiều, nhưng Tần Uyên là loại người tuyệt đối tự học thành tài, chỉ cần anh vừa ra tay, Bạch Hiểu Y lập tức binh bại núi đổ.

Lúc này đã như thế, hừng hực hôn trên người cô, ngón tay cũng có quy luật thăm dò, Bạch Hiểu Y bắt đầu là oán hận, dần dần thân thể xụi lơ.

Tần Uyên bắt được thời cơ mới thu tay lại, anh cởi áo choàng tắm trên người xuống, lại dùng hai chân chống đỡ hai chân cô mở rộng hết mức, mới động thân thể tiến vào.

Không rõ bao lâu anh mới dừng lại, Bạch Hiểu Y thở từng ngụm từng ngụm, Tần Uyên cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, anh vùi mặt ở trên vai cô, hô hấp trầm trọng phun lên đầu vai, mồ hôi thấm ra trên trán cũng nhỏ giọt trên người cô.

Hòa hoãn rất lâu, anh mới giống như say rượu, giọng nói thấp thuần lần nữa vang ở bên tai cô, “Còn muốn tiếp tục không?”

Bạch Hiểu Y toàn thân tê dại như nhũn ra, tay với chân đều không thể khống chế run lẩy bẩy, qua một lần như thế, khí lực cô cũng bị hết sạch, cho nên cô mệt mỏi lắc lắc đầu, giọng nói đã hoàn toàn khàn khàn lộ ra khẩn cầu nhàn nhạt, “Không được, em không chịu nổi.”

Tần Uyên chậm rãi từ trên người cô đứng lên, Bạch Hiểu Y cho rằng anh nghe lời cô nói, lại không nghĩ sau khi anh đứng dậy liền lật cô lại, bóp eo cô nhấc lên, dưới tình huống cô hoàn toàn không phòng bị, lại một lần tầng tầng tập kích tới.

Bạch Hiểu Y không biết đến tột cùng mình đã nói bao nhiêu câu cầu xin tha thứ, cũng đã quên mình bắt đầu rơi lệ từ khi nào, động tác Tần Uyên vừa ngoan độc lại thô bạo, tựa như đang phát tiết oán khí đầy ngập.

Bởi vì mới vừa trải qua một lần, cho nên một lần này anh liền phá lệ kéo dài đằng đẵng, đối với Bạch Hiểu Y mà nói, quả thực chính là dày vò.

Tần Uyên động tác vừa thô giận, vừa trầm giọng gầm nhẹ ở bên tai cô:

”Em có biết năm năm này anh qua như thế nào không?!”

”Thật sự là nữ nhân nhẫn tâm!”

Anh từng tiếng lại từng tiếng lên án cô, đồng thời một lần lại một lần trừng phạt cô, nhưng cuối cùng một khắc kia, anh lại ôm cô thật chặt, áp vào cô sau lưng, một lần lại một lần ôn nhu gọi: “bà xã, bà xã, bà xã...”

Bạch Hiểu Y đã cực kỳ mệt mỏi, toàn thân giống như muốn rụng ra, dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, Tần Uyên thích làm sao cũng mặc kệ.

Nhưng Tần Uyên cũng chỉ muốn cô một lần này thì ngừng lại, anh từ trên người cô đứng lên, ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, Bạch Hiểu Y đã không còn khí lực, hoàn toàn mặc anh làm.

Lại bị anh ôm nằm ở trên giường, Bạch Hiểu Y rất nhanh chìm vào ngủ say.

Nhưng Tần Uyên thật lâu không nhắm mắt, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ của cô chôn trong lồng ngực anh, ngủ rất sâu.

Mấy năm qua anh thường xuyên nằm mơ, mỗi lần nằm mơ đều mơ thấy hai người đời trước lúc còn là vợ chồng, mỗi sáng sớm tỉnh lại, trong ngực tất nhiên có cô đang nằm, anh sẽ ở trên đầu cô ấn xuống một nụ hôn, nhưng lại rước lấy cô kêu gào bất mãn, đơn giản nhẵn nhụi ấm áp này quả thực như là một loại ma túy, khiến anh hãm sâu trong đó, vô pháp tự kiềm chế.

Nhưng mà tỉnh mộng rồi, anh lại phát hiện mình chỉ lẻ loi một mình nằm trong một gian phòng trống rỗng, trong phòng cũng không có cô, bên cạnh anh cũng không có mảy may hơi thở thuộc về của cô, thất lạc cùng tuyệt vọng có bao nhiêu khổ sở, thật sự là không thể nói rõ.

Nhưng bây giờ, cô nằm trong ngực anh, anh vươn tay lên có thể chạm vào, cô là của anh, cả bên trong bên ngoài, loại cảm giác thỏa mãn này lấp đầy tim anh đã vắng vẻ rất lâu, anh đột nhiên cảm thấy cho dù này lúc chết ở trên người cô, đối với anh mà nói cũng không tiếc nuối.

Tần Uyên nhìn qua khuôn mặt này, nhất thời cũng không ngủ được, dứt khoát ôm đầu tóc cô vuốt vuốt, ngắm trong chốc lát lại hôn trán cô một chút, hôn hết cái trán lại hôn gò má, sau đó lại cắn mũi cô, toàn bộ quá trình rước lấy từng đợt cô bất mãn hừ nhẹ.

Tần Uyên bật cười, ôm tay cô chặt một chút, nhìn người trong ngực, anh ở trên trán cô nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn, ôn nhu dặn dò, “Lần này, không được rời khỏi anh.”

Mặc kệ em xuất phát từ điều gì ở lại bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Ngày hôm sau Bạch Hiểu Y tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy trước mặt một gương mặt tuấn tú phóng đại, cô chớp chớp con mắt mông lung, lúc thấy rõ người trước mắt kia là ai, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Ký ức rất nhanh tràn ngập, cô mới nhớ tới ngày hôm qua đã phát sinh chuyện gì, cô và Tần Uyên gặp nhau, hơn nữa còn bị anh mang đến nơi này, hai người còn làm chuyện cực kỳ thân mật.

Tần Uyên thấy cô đã tỉnh liền duỗi tay vuốt vuốt đầu cô, giọng nói thuần hậu mang theo bao dung, sủng ái hết thảy, “Sớm.”

Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến vấn đề ngày hôm qua anh vẫn không trả lời cô, lúc này nói với anh: “Anh còn chưa nói cho em biết, đến cùng anh cần em cùng anh bao lâu.”

Nghe lời này, Tần Uyên chỉ cảm thấy trái tim thật giống như bị đâm mạnh một cái, tối hôm qua anh một đêm không ngủ giúp cô đắp chăn, hơn nữa còn không hề oán hận chịu đựng cô hành hạ cả đêm vừa đánh vừa đá, nhưng vừa tỉnh dậy cô lại đâm anh như thế.

Anh chỉ cảm thấy một trận lửa giận xen lẫn đau nhức nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thân, thấy cô đôi mắt trông mong nhìn anh, bộ dáng mong đợi anh trả lời, anh càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát ôm cô xoay người một cái, thân thể cao lớn lần nữa đè lên người cô.

Bạch Hiểu Y không đoán được động tác này của anh, lập tức vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, “Tần Uyên... anh... anh làm sao?”

Tần Uyên hung hăng kiềm chế cô, lại đem đồ ngủ trên người cô cởi ra, bàn tay trực tiếp xoa nắn, vừa làm loạn vừa nói: “Em nói anh muốn làm cái gì?”

“...”

Bạch Hiểu Y hiện giờ thật đúng là sợ anh, cô không muốn bị anh tàn phá lần nữa, cũng không dám cứng đối cứng với anh, dứt khoát mềm giọng cầu khẩn, “Tần Uyên anh thả em ra, em không được.”

Hai tròng mắt anh híp lại nguy hiểm, “Thả em?”

Bạch Hiểu Y vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Tần Uyên cúi người xuống, miệng dán bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Không thể nào!”

“...”

Nói hết lời, anh trực tiếp đưa ngón tay xuống tìm tòi, Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí lạnh, lập tức khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhìn anh nói: “Sớm tinh mơ đừng như vậy!”

Tần Uyên căn bản không để ý tới cô, đợi chuẩn bị tốt rồi, liền dời ngón tay đi, người lại đẩy lên tiến vào, lúc Bạch Hiểu Y được anh ôm vào phòng tắm rửa sạch sẽ đã là một giờ sau.

Tần Uyên mặc quần áo xong, thấy vật nhỏ kia còn mềm mại nằm trên giường không nhúc nhích, anh liền lên tiếng nhắc nhở, “Ra ngoài ăn điểm tâm, ăn điểm tâm rồi ngủ tiếp.”

Bạch Hiểu Y không thích nhíu nhíu mi, thanh âm cũng lộ ra vài phân tức giận, “Em không muốn ăn.”

Tần Uyên trầm mặc một hồi, “Là muốn anh giúp em mặc đồ sao?”

“...”

Bạch Hiểu Y từ trên giường ngồi dậy, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, mới ôm quần áo anh chuẩn bị cho cô, vào phòng tắm thay, mặc quần áo tử tế từ phòng tắm đi ra, đã thấy anh dù vội vẫn ung dung đứng ở một bên nhìn cô, Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái, không muốn nói chuyện, anh lại đưa một bàn tay cho cô, “Đến nắm tay.”

Bạch Hiểu Y không muốn phản ứng với anh, anh lại trực tiếp đi qua túm bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt đương nhiên, “Chuyện quá phận cũng đã làm, còn để ý cầm tay sao?”

“...”

Bạch Hiểu Y bị anh cưỡng chế kéo xuống dưới lầu, đã thấy bữa sáng chuẩn bị tốt rồi, hai người mặt đối mặt ngồi xuống bàn ăn, Bạch Hiểu Y cũng không nói chuyện, tự mình ăn này nọ.

Tần Uyên nhìn cô làm bộ ngang ngược, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng cầm bánh mì lên ăn, nhưng vào lúc này, một nữ giúp việc đi vào cửa, trước cung kính khom người chào, lại nói: “Tần tiên sinh, Trương tiểu thư đến.”

Động tác ăn của Bạch Hiểu Y ngừng lại, Trương tiểu thư? Tần Uyên còn mời khách?

Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt Bạch Hiểu Y lại không lộ vẻ gì, ngoan ngoãn ăn cơm như cũ, nghe thấy giọng nói Tần Uyên không sóng không gió từ phía đối diện vang lên: “Mời cô ấy vào đi.”

Nữ giúp việc kia đáp một tiếng liền xoay người đi ra ngoài, Bạch Hiểu Y cảm thấy anh muốn gặp khách, cô ở bên cạnh cũng không thích hợp, liền đề nghị, “Có cần em tránh đi một chút không?”

Anh không ngẩng đầu, “Không cần.”

“...”

Thấy vậy, Bạch Hiểu Y cũng không nhiều lời nữa, nữ giúp việc kia không lâu sau liền quay lại, phía sau đi theo một mĩ nữ cao gầy gợi cảm, Bạch Hiểu Y vừa nhìn mỹ nữ này liền kinh hãi, cô không nghĩ tới người đến là Trương Văn Văn.

Trương Văn Văn vừa vào thấy Bạch Hiểu Y xuất hiện ở nơi này cũng nghi hoặc không thôi, trước chào hỏi Tần Uyên, sau đó cô liền nói với Bạch Hiểu Y: “Hiểu Y sao em ở chỗ này?”

Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến mấy năm trước mình còn giúp cô ấy theo đuổi Tần Uyên, nay bị cô ấy thấy mình xuất hiện ở nơi này, thật là có loại lúng túng nói không nên lời.

”Cái kia...” Bạch Hiểu Y đang muốn trả lời, Tần Uyên ngồi đối diện, mặt không chút thay đổi nói một câu: “Cô ấy là bạn gái của tôi vì sao không thể xuất hiện ở đây?”

Trương Văn Văn hiển nhiên bị câu trả lời này làm cho kinh hãi, vẻ mặt không dám tin qua lại nhìn trên mặt hai người một chút, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong nháy mắt một mảnh trắng bệch.

”Anh... Hai người khi nào thì cùng một chỗ?”

”Trương chủ quản!” Tần Uyên giọng nói bỗng nhiên chuyển lạnh, “Cô tới đây là muốn nghe bát quái sao?”

Dầu gì là người đã theo bên cạnh Tần Uyên, bị Tần Uyên nhắc nhở một câu này, Trương Văn Văn rất nhanh khôi phục như thường, cô hít sâu một hơi đi tới, cung kính nói: “Đây là sơ thảo trò chơi lần này, mời thủ tịch xem qua.”

Tần Uyên bỏ đồ ăn xuống, duỗi tay nhận, anh nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn vài lần mới nói: “Không tệ, có thể đưa cho người phụ trách JK xem một chút.”

Trương Văn Văn gật gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ ở trên người Bạch Hiểu Y nghiêng mắt nhìn vài lần, lại nói: “công ty JK kia phái người đến nói, chỉ cần thủ tịch nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đàm phán với bọn họ.”

Tần Uyên không cho là đúng đáp một tiếng, “hội nghị buổi chiều cô với Mã tổng giám chịu trách nhiệm, tôi không đi.”

Trương Văn Văn nghe nói như thế, lấy làm kinh hãi, “Cái này... Không tốt lắm đâu... Nếu như thủ tịch không đi, công ty đối phương sẽ cảm thấy không có thành ý.”

Tần Uyên ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, lúc nói chuyện giọng nói lộ ra không cho cự tuyệt, “Phái cô và Mã Duệ đi qua cũng đã đầy đủ thành ý cho bọn họ.”

Tần Uyên thái độ cường ngạnh, Trương Văn Văn cũng không dám nói nữa, chỉ nhìn Bạch Hiểu Y, cô mấy lần muốn nói lại thôi, Tần Uyên phát hiện cô còn không có định rời đi, liền nhíu lại mày nhìn cô, “Còn có việc?”

Trương Văn Văn vội vàng định thần lại, lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”

Vài năm nay tính tình Tần Uyên càng ngày càng khiến người ta đoán không ra, Trương Văn Văn cũng sợ mình lắm miệng sẽ chọc anh phiền muộn, dứt khoát biết điều không cần nhiều lời nữa, xoay người ra ngoài.

Lúc Trương Văn Văn và Tần Uyên nói chuyện với nhau, toàn bộ quá trình Bạch Hiểu Y đều cúi đầu, làm bộ nghiêm túc ăn cơm, thực hận không thể chui đầu vào trong bát.

Sau khi Trương Văn Văn rời khỏi, Tần Uyên ngồi đối diện ý tứ sâu xa cười cười, “Sao lại có bộ dáng không nhận người?”

Bạch Hiểu Y khẽ thở dài một cái, trên mặt mang theo khổ sở, “Trước kia giúp Trương Văn Văn theo đuổi anh, hiện thời bị cô ấy nhìn thấy em ở chỗ này, cảm tháy rất áy náy với cô ấy.”

Ánh mắt Tần Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô nhỏ nhắn, giọng nói lộ ra không cho là đúng, “Em cũng không làm gì có lỗi với cô ấy, không có gì phải áy náy.”

Bạch Hiểu Y nhất thời cũng không biết nên nói gì, dứt khoát tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, Bạch Hiểu Y nghĩ đến vừa mới anh và Trương Văn Văn nói chuyện, liền bảo anh “Nếu như anh có việc, anh đi làm việc của anh đi!”

Tần Uyên nghe vậy chỉ hời hợt phun ra hai chữ, “Không vội.”

“...”

”Anh dẫn em đi chung quanh, anh biết em muốn nghỉ ngơi, nhưng mới vừa cơm nước xong đã nằm lên giường không tốt cho thân thể.”

Bạch Hiểu Y nghĩ sơ liền gật gật đầu, “Cũng được”

Vường phía sau thiết kế theo phong cách phương Tây, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, sắc màu rực rỡ lại lãng mạn, Bạch Hiểu Y đến vườn liền dừng lại bên bức tường rậm rạp chằng chịt hoa tường vi, cô đưa tay sờ sờ đóa hoa gần nhất, cười nói: “Nở thật xinh đẹp.”

Tần Uyên vốn đang đứng bên cạnh cô, vừa thấy nụ cười trên mặt cô, anh chỉ cảm thấy tim như muốn tan chảy, anh đi vòng ra phía sau, ôm lấy cô, môi đến gần tai cô, khóe miệng ở bên môi cô nhẹ nhàng đụng một cái, mới nói: “Thích ở đây?”

Bạch Hiểu Y sau khó chịu ngắn ngủi dần dần trầm tĩnh lại, lại nhìn xung quanh đánh giá một chút, gật gật đầu, “Cũng tốt.”

Tần Uyên lưu lại một nụ hôn trên gò má cô, giọng nói từ tính lại ôn nhu truyền đến, “Nếu như em thích, về sau anh thường xuyên mang em tới đây.”

Nghe Tần Uyên nói, Bạch Hiểu Y ngẩn ra một lát, “Về sau...” Cô lẩm bẩm nhớ lại, khẽ cau mày, đột nhiên cười, “Mặc dù trong tình cảnh này nói này chút ít cũng không thích hợp, nhưng mà em còn muốn hỏi anh, đến cùng anh định để em cùng anh bao lâu.”

Cũng không biết có phải bởi vì hoàn cảnh chung quanh quá mức tốt đẹp hay không, nghe cô nói rồi, không tức giận giống hai lần trước, lần này anh tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.

Anh sít sao ôm lấy eo cô, ở bên tai cô ôn nhu nói: “Theo anh cả đời.”

Bạch Hiểu Y cười khổ, “Tần Uyên, anh biết rõ là không thể nào.”

”Vì sao không thể nào?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, lông mày thanh tú vặn chặt, “Anh thực cảm thấy gương vỡ có thể lành sao?”

Anh ôn nhu vuốt ve tóc bên tai cô bị gió thổi rối bời, ánh mắt thâm thúy cũng lộ ra thâm ý lưu luyến, “Đến tính mạng cũng có thể làm lại từ đầu, còn có cái gì không được?”

“...”

Không giống ngày xưa cô tiếp xúc với anh, lúc này Tần Uyên ôn nhu, anh tỉ mỉ giúp cô sửa lại đầu tóc, trong ánh mắt cũng tràn trề bao dung và cưng chiều với cô, cũng không biết có phải bị ánh mắt anh làm xúc động hay không, tâm Bạch Hiểu Y vẫn cứng rắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net