Chương 41: Si Hán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chuẩn bị tạm biệt đi về.

”muộn như thế, hôm nay con ở lại đây đi? Lái xe trở về nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao?”

Bạch Hiểu Y vỗ vỗ tay bà “Đừng lo lắng, sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy? Con ở lại đây, sáng sớm ngày mai đã phải dậy, hơn nữa buổi sáng tắc đường, kịp đi làm hay không cũng khó nói, con dù sao cũng là lão bản, phải làm gương thật tốt.”

Bạch Phượng Kiều thấy cô nói cũng có đạo lý, lập tức không khuyên nữa, Bạch Hiểu Y trước khi rời đi còn hướng lên trên lầu nháy mắt, “chú ý cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Bạch Phượng Kiều phất phất tay, “Biết rồi, những chuyện này con cũng đừng quan tâm, chăm sóc tốt chính mình là được.”

Bạch Hiểu Y từ trong nhà đi ra liền trực tiếp lái xe về cư xá, dọc đường nghĩ tới chuyện Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ đột nhiên xuất hiện, trong lòng Bạch Hiểu Y bực bội nói không nên lời.

Xem tư thế hai người kia là quyết định cố tình lưu lại đây, chỉ sợ lại muốn ở nhà mình không đi, đúng là âm hồn bất tán, cũng thật sự khiến người đau đầu.

Vừa phải đợi phản ứng của con mèo lớn, Bạch Hiểu Y cảm thấy cuộc sống thật sự là sốt ruột nói không nên lời.

Bạch Hiểu Y về đến nhà, vừa mở cửa ra quả nhiên thấy Tần Uyên dù vội vẫn ung dung ngồi trên sô pha, hẳn là đợi cô đã lâu, thấy cô vào liền nhàn nhạt phân phó một câu: “Lại đây.”

Bạch Hiểu Y biết rõ nên đến thì sẽ đến, cũng không nhiều nghĩ, ngoan ngoãn đi tới, đang muốn ngồi xuống bên cạnh anh, anh lại đột nhiên mạnh mẽ kéo tay cô một cái, vòng tay kéo cô vào trong ngực, Bạch Hiểu Y đã vững vàng ngồi ở trên đùi anh.

Tần Uyên một tay vòng lên eo cô, một tay đem tóc trên mặt cô vén ra sau tai, động tác ôn nhu lại tỉ mỉ, Bạch Hiểu Y cảm giác thấy từ đầu ngón tay anh truyền đến một trận lạnh như băng, một đường đông lạnh từ tai đến đầu ngón chân cô, làm cô rùng mình một cái.

Tần Uyên tựa đầu đến gần tai cô, giọng nói lộ ra khàn khàn, nói với cô: “Gặp hai người kia, tâm tình không tốt?”

Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y lại lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng Tần Uyên nhất định phải hỏi một câu về đối tượng cô từng thân cận, vừa mới lúc mẹ cô nhắc tới đối tượng đó, bộ dáng anh dọa người bao nhiêu, cô vẫn còn nhớ, ngược lại không nghĩ tới anh dĩ nhiên lại nói một câu này.

Đương nhiên có thể bỏ qua không đề cập tới đối tượng xem mặt kia, Bạch Hiểu Y cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này gật gật đầu, thuận theo lời anh hỏi, đáp một câu, “Đúng vậy a, hai người kia thật sự là rất chán ghét.”

Bàn tay vuốt vuốt tóc cô, trong âm thanh của anh lộ ra nhu hòa khiến người an tâm, “Không cần lo lắng, anh sẽ không để cho hai người kia ảnh hưởng đến em.”

Bạch Hiểu Y nghĩ tới đời trước, vội vàng nói với anh: “Không cần!” Lại túm chặt tay anh, dồn dập nói, “Em không muốn anh chọc tới chuyện pháp luật, loại người như vậy không đáng để anh bẩn tay.”

Tần Uyên từ trên vai cô ngẩng đầu lên, trong mắt càng vui vẻ, “Không bỏ được anh?”

Bạch Hiểu Y khẽ nhíu mày, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Tần Uyên thấy cô thế, chỉ cảm thấy tâm đều hóa thành nước, thật sự là hận không thể nâng mặt cô lên cẩn thận yêu thương một phen, nhưng mà nghĩ tới chuyện sốt ruột kia, sắc mặt anh lại đột ngột chìm xuống.

”Hai người kia chúng ta tạm thời không nói, chúng ta nói một chút cái người làm ở ngân hàng là thế nào, từng lui tới sao?”

Nghe nói như thế, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, quả nhiên chuyện này anh vẫn để ý trong lòng, vốn còn tưởng rằng việc này cứ thế bỏ qua, ngược lại không nghĩ tới anh trấn an cô rồi mới chậm rãi tính sổ.

Nên biết người này tham muốn chiếm giữ cực mạnh, đời trước, cho dù lúc anh không có ý thức là thích cô anh cũng không muốn cô đi các loại gặp gỡ hội họp bạn cũ, đừng nói bây giờ anh để ý cô như thế, nghe thấy cô cùng người khác gặp gỡ anh đương nhiên không thoải mái.

Cho nên nghe tới chỗ này, Bạch Hiểu Y vội vàng lắc lắc đầu, “Vì không thuyết phục được mẹ, em chỉ cùng anh ta ăn vài bữa cơm.”

Tần Uyên ánh mắt siết chặt, “Còn cùng nhau ăn vài bữa cơm?”

Bạch Hiểu Y vô ý thức nuốt nước miếng, vừa nhìn vẻ mặt này đã biết hỏng rồi, quả nhiên, Tần Uyên lại mở miệng, giọng nói nhiễm tơ lạnh buốt,“Anh ta có chạm vào chỗ nào hay không?”

Bạch Hiểu Y quả thực khóc không ra nước mắt, vội đáp: “Chỉ ăn vài bữa cơm mà thôi, có thể chạm vào chỗ nào của em?” Cô cảm thấy lúc này nhất định phải dụ dỗ tốt con mèo lớn này, nếu không lấy tính tình anh hung tàn, cô còn không biết phải chịu tội như thế nào đâu, lập tức hai tay ôm cổ anh, thả mềm thanh âm nói với anh: “Em với anh ta cũng không tính là chính thức lui tới, hơn nữa cũng không tính là bạn bè, từ đó đến giờ cũng chưa liên lạc lại.”

Anh cũng không nói chuyện, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô, Bạch Hiểu Y càng nóng nảy, vội nói, “em khi đó căn bản không nghĩ đến chúng ta sẽ cùng một chỗ a!” Lại nâng mặt anh, ôn nhu dụ dỗ, “Được rồi không nên tức giận, đều là chuyện đã qua, tại sao phải băn khoăn về chuyện đã qua?” Lòng bàn tay ở trên mặt anh nhẹ nhàng vuốt vuốt, chịu đựng toàn thân nổi da gà, không ngừng cố gắng, “Uyên Uyên ngoan ngoãn a, không nên tức giận!”

Thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt anh quả nhiên chậm rãi thu liễm, ánh mắt vốn trầm lạnh cũng dần dần nổi lên nhu hòa, anh ôm cánh tay cô siết chặt một chút, lại đến gần trên mặt cô cọ xát, không nói nữa.

Bạch Hiểu Y thấy anh không bày tỏ gì, mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra, cô đã ổn định được anh, dù sao cô có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng phải đánh một trận lâu dài, không nghĩ con mèo lớn này dễ dụ như thế, gọi một tiếng Uyên Uyên lại xoa xoa mặt, cũng không có còn dở tính tình.

Hơn nữa Bạch Hiểu Y còn phát hiện một việc hay vô cùng - - lỗ tai Tần Uyên thế nhưng hồng.

Anh đang... Thẹn thùng?

Cô biết Tần Uyên thành thục chững chạc, cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, vĩnh viễn đều là khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc, cùng với “Thẹn thùng” hoàn toàn không chút dính dáng, nhưng bây giờ...

Hơn nữa anh thẹn thùng không giống người khác thẹn thùng, ngoài mặt nghiêm trang, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại rõ ràng có né tránh, chốc lát mặt dán sát ở trên mặt cô, chốc lát tựa cằm ở đầu vai cô, nhìn qua giống như đang cùng cô thân mật, nhưng thật ra là sợ bị cô nhìn thấy lỗ tai kia hồng đến tỏa sáng.

Rõ ràng gương mặt vừa mới còn lạnh lùng hung dữ, giờ phút này đến liếc nhìn cô một cái cũng không dám, hóa ra khiến một con hổ hung tàn biến thành một con mèo lớn ôn thuận, chỉ cần đơn giản như thế a...

Bạch Hiểu Y cảm thấy thật đẹp mắt, thật muốn cắn lỗ tai hồng một cái.

Con mèo lớn đáng yêu như thế, cô cũng muốn chừa chút tự tôn cho anh, nên Bạch Hiểu Y giống như không phát hiện gì, cố nén cười kéo đầu anh, ở trên khóe miệng của anh hôn một chút, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc mặt anh, “ Uyên Uyên nhà chúng ta thực đáng yêu.”

“...”

Tần đại thần cảm thấy tâm anh bị trêu chọc hung hăng, ngang ngược, liên tục không có bất kỳ thương lượng!

đại não kia so với thường nhân cao hơn mấy cấp bậc giờ phút này lại ong ong rung động, anh cứ như đứa ngốc nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa trước mắt, đôi mắt to sáng ngời như giấu hai viên trân châu sáng nhất, lộ ra hào quang mê người.

Vừa rồi cô xoa nhẹ mấy lần trên mặt anh, anh đã sớm không chịu nổi, hiện thời lại bị cô trêu chọc như thế, anh dù có tự chủ hơn cũng không khống chế nổi, lúc này liền đưa tay kéo đầu cô xuống, môi cũng hung hăng đè lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net