Chương 83: Gặp Green Tea

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Yue và Ron rời đi, Nick vẫn ngồi nghĩ ngợi một lúc. Lát sau, hắn vẫy tay, một người đàn ông từ một góc kế bên xuất hiện, khom người chào hắn.

- Thưa thiếu gia, có gì phân phó ạ?

- Anh Ted, anh có nhận xét gì về chuyện vừa rồi không?

Người tên Ted suy nghĩ một lát, rồi trả lời:

- Thưa thiếu gia, theo ý kiến cá nhân tôi, hai người vừa rồi có vẻ rất tự tin vào bản thân, tuy nhiên rất không nghiêm túc. Ý tưởng và kế hoạch của bọn họ về đội Rance nhuốm đày màu sắc tiểu thuyết phiêu lưu, không thực tế. Và việc họ muốn mời thiếu gia cùng những người kia tham dự cũng rất vớ vẩn. Có vẻ bọn họ coi cuộc sống chỉ toàn màu hồng, không có tí khó khăn gì. Tôi đoán bọn họ là con cháu nhà giàu nào đấy ở thủ đô Tan bị ảnh hưởng nặng nề bởi các câu chuyện phiêu lưu rẻ tiền, và muốn phung phí tuổi trẻ của mình cho những mơ ước viển vông.

- Anh Ted có cảm nhận được sức mạnh hay ác ý gì từ phía họ không?

- Thưa thiếu gia, không ạ.

- Điều này có nghĩa là bọn họ thực sự muốn mời chào tôi một cách chân thành?

- ... có thể hiểu như vậy ạ. Nhưng như tôi nói ở trên, lý tưởng của bọn họ rất vớ vẩn.

- Còn thực lực của họ?

- Cậu Ron có vẻ có luyện tập thể lực tốt, có sức khỏe và nội lực mạnh, tuy nhiên cậu ta không thể hiện đặc điểm của người luyện võ hay tu tập các chương trình huấn luyện tác chiến, không có tác phong nhà binh. Cho nên tạm kết luận là cậu ta tự học võ nghệ. Không có dấu hiệu sử dụng kỹ năng thần lực nên không rõ cậu ta có chuyên tu năng lực gì không, nhưng với ngoại hình và tác phong của cậu ta thì chắc chắn là có. Còn cậu Yue, không có vẻ gì là có năng lực tác chiến. Không rõ có phải ma pháp sư hay không.

- ... và hai bọn họ tự tin có thể thuyết phục sư tử cái hay sói đầu đàn theo nhóm của mình?

- Giả thiết gần với sự thật nhất là bọn họ bị dở hơi, thưa thiếu gia.

Nick cười lớn.

- Anh Ted, thỉnh thoảng anh cũng có khiếu hài hước đấy, cho dù nhìn mặt anh thì mọi người không thể cười nổi.

- Vâng thưa thiếu gia, nhưng tôi cho rằng đó là điều tốt, dù sao nhiệm vụ của tôi là hộ vệ và hầu cận thiếu gia, mà không phải tấu hài mua vui cho mọi người.

- Nhưng anh Ted, sống mà không vui tươi một tí thì chán lắm.

- Tôi luôn cảm thấy vui khi được phục vụ thiếu gia!

Nick nhìn Ted, ánh mắt phức tạp:

- Anh Ted, nói thật, anh rất tận tụy, và tôi rất cảm kích sự phục vụ tận tâm của anh. Nhưng tôi thật sự không thích và không đồng tình cách và thái độ làm việc cũng như suy nghĩ của anh, của nhà chúng ta, thậm chí của cả hoàng gia! Tôi thấy mọi người sống thật là khổ! Dù chúng ta được coi là những kẻ quyền lực nhất phía nam Grundig, nhưng tôi cảm thấy dường như quyền lực của chúng ta không đủ để làm tôi cảm thấy vui vẻ với cuộc sống!

Ted nhìn kỹ Nick, sau đó thở dài:

- Thiếu gia, có lẽ... ngài hơi mệt mỏi nên cảm xúc thấp. Hay là chúng ta về sớm nghỉ ngơi, hôm nay ngài đã làm việc khá nhiều rồi.

Nick lắc đầu:

- Không, anh Ted, tôi sẽ ở lại. Anh biết mà Ted, sở dĩ tôi làm việc hăng say ở đây, là vì tôi cảm thấy thực sự vui khi sinh hoạt một cách cởi mở ở bên ngoài, mà không phải ở trong lâu đài, suốt ngày ủ dột xoắn não với nhưng bài toán cân bằng thế lực chính trị, đấu đá nội bộ.

- ... thiếu gia, nhưng hoàn cảnh sống yêu cầu chúng ta phải như vậy ạ. Ngài đang ở độ tuổi còn trẻ, có quá thừa năng lượng và năng lực, nên muốn bay nhảy, đó là điều bình thường. Chẳng qua là, thực tế vẫn là thực tế. Ngài là dòng dõi hoàng tộc, cho nên hoàn cảnh sống quy định ngài phải đối mặt với những khía cạnh như vậy.

Nick nhìn nhìn Ted:

- Đúng vậy, cho nên lúc nãy tôi quả thực hâm mộ Yue và Ron. Bọn họ thật tự do, vui vẻ, và chân thành. Bỗng nhiên tôi nhận ra, hình như từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng có người bạn nào chơi thân mà có thái độ chân thành như họ! Tất cả đều sợ hãi và tôn kính hậu trường của tôi, và họ không dám chơi hết mình với tôi.

Ted cúi đầu im lặng. Một lúc sau hắn khẽ phát biểu:

- Nhưng bọn họ có vẻ chỉ là hai kẻ hoang tưởng, bị nghiện tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm.

Nick nhếch mép cười:

- Có thể là vậy. Nhưng cũng có thể là... không phải vậy. Anh Ted, tôi có một trực giác kỳ lạ khi gặp họ. Tôi nghĩ... nếu họ thực sự không hoảng tưởng, mộng mơ vớ vẩn, có lẽ bọn họ thực sự đáng giá kết giao!

Trên khuôn mặt khó đăm đăm của Ted lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ, nhưng ngay sau đó bình thường trở lại:

- Xác suất rất thấp thưa thiếu gia!

- Không, anh Ted, tôi thực sự có hứng thú với bọn họ. Anh Ted, phiền anh ra lệnh thu thập thông tin tìn báo về Ron Rance và Yue Rance ở học viện tổng hợp giùm tôi. Bây giờ tôi đi gặp bên hội sinh viên họp, khuya nay anh chuyển toàn bộ thông tin thu được đến phòng đọc sách của tôi nhé!

- Vâng, thưa thiếu gia!

...

Khi Nick về đến lâu đài của mình thì trời đã tối mịt. Hắn dẫn theo Ted vào phòng đọc sách, nơi đã có thị vệ chờ sẵn, chuyển cho hắn hồ sơ báo cáo hắn yêu cầu.

Nick mở hồ sơ ra đọc. Bên trong có thông tin do học viện tổng hợp gửi đến ban tổ chức Xuân Chiến về hai thí sinh đội Rance đăng ký tham dự, là hai người, Ron Rance và Yue „Rance".

Ron Rance – mười sáu tuổi, nam, mới theo học học viện tổng hợp hơn nửa năm theo dạng đặc cách, khoa lịch sử. Thiên phú ma pháp khá. Chưa có thành tích học tập.

Yue „Rance" – mười lăm tuổi, nam, theo học học viện tổng hợp gần bảy năm, dạng đặc cách, khoa ma pháp phổ thông. Thiên phú ma pháp kém. Thành tích học tập: Hạng bét toàn khoa tất cả các năm.

Đọc xong tài liệu, cả Nick lẫn Ted đều ngẩn ra. Một tên sinh viên ngành sử và một tên hạng bét nhiều năm khoa ma pháp, đăng ký tham gia Xuân Chiến? Phải chăng bọn họ thật sự bị dở hơi như Ted nhận xét lúc trước?

Nhưng thông tin bọn họ mới tiếp nhận còn vớ vẩn hơn bọn họ phỏng đoán, đến mức khiến ngay cả Ted cũng cảm thấy nhất định có gì đó không đúng. Nick trầm tư suy nghĩ một lúc đâu. Bỗng hắn trợn to mắt, giật mình đến nhấc mông khỏi ghế!

- Anh Ted, anh còn nhớ năm ngoái có sự kiện gì xảy ra ở đế quốc Si không?

- ... về lĩnh vực nào ạ, thiếu gia?

- Đầu năm ngoái, phù thủy Marie der Monroe tuyên bố truyền nhân của mình.

- ... vâng, tôi nhớ rồi thưa thiếu gia, đó là một sự kiện lớn. Vị truyền nhân đó có tên là... YUE von Monroe!

- Là trùng tên, hay là... cùng một người?

Nick nhanh chóng nhìn lại hồ sơ, và hắn chú ý tới một ghi chú nhỏ, Yue „Rance" chỉ có Yue là tên thật, còn „Rance" là hiệu, không phải dòng họ. Đây là điều hơi đặc biệt, bởi lẽ bình thường các thông báo của học viện tổng hợp không ghi tên hiệu, tên giả.

Trong lúc Ted còn đang tỏ ra ngạc nhiên, Nick lại lâm vào trầm tư, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình.

- Anh Ted, còn một sự kiện nữa, để tôi cố nhớ xem... đúng rồi! Cùng với thông cáo truyền nhan, còn một tin tức bên lề, là Yue yêu cầu đặc cách cho một người theo học học viện tổng hợp, người này cũng gây chú ý khi từng chiến đấu với một đám hung thú, cản đường giúp một nhóm thực tập của học viện tổng hợp trốn thoát trong Rừng Nâu. Sự kiện này được Taurus bơm thổi rất nhiều, phô trương thanh thế. Anh có nhớ người đó tên gì không?

- ... dường như là... Ron?

- Ron Rance?

- ...

Nick ngxa người ra sau ghế, làm một động tác duỗi tay chân, sau đó hắn ngồi lại bình thường, hai tay chống cằm, nở một nụ cười kỳ quái

- Một sinh viên ma pháp bét bảng nhiều năm, một sinh viên khoa lịch sử, đăng ký tham dự Xuân Chiến chỉ vói hai thành viên, hậu thuẫn đằng sau là Quỷ Lửa Marie. Anh Ted, anh thấy thế nào?

Ted thở dài đánh sượt:

- Thiếu gia, có lẽ tôi sai rồi, bọn họ... không dơ hơi, mà là cực kỳ dở hơi! Có lẽ người như tôi không hiểu nổi cách thức tư duy của bọn họ. Chỉ có điều, chắc chắn bọ họ không hề tầm thường.

- Đúng vậy, anh Ted, lần này tôi phải đồng ý vói anh, có lẽ bọn họ thật sự dở hơi! Nhưng tôi lại càng cảm thấy có hứng thú với họ. ^^

...

Vài ngày sau đó, Yue và Ron lại tìm cách gặp mặt hai ứng viên còn lại của Học Viện Quân Sự cùng hai nữ ma pháp sư của Học Viện Ma Pháp. Có vẻ các đội của Học Viện Quân Sự rất nghiêm túc chuẩn bị cho Xuân Chiến. Các thành viên của đội tập trung sinh hoạt nội trú trong khu vực cấm suốt và không đi ra ngoài, nên Yue và Ron không có cơ hội. Còn ở Học Viện Ma Pháp, việc tìm gặp Nars và Green lại dễ dàng hơn nhiều.

Làm một bác sĩ newbie, Green thường xuyên có mặt tại bệnh xá Học Viện Ma Pháp, tương tự Colon. Yue và Ron không khó để gặp được cô bé.

Ấn tượng đầu tiên của Yue đối với Green là một bác sĩ tận tâm. Bọn họ đến chào Green khi cô bé đang chữa thương cho một ma pháp sư bị bỏng nặng ở đùi vì phép thuật mất kiểm soát. Green rất cẩn thận dùng các biện pháp nghiệp vụ sát trùng và loại bỏ các phần tổn thương. Vết thương rất sâu và gây đau đớn cực kỳ, khiến nạn nhân rên la thống khổ. Green không ngừng chữa thương, nhưng cũng liên tục dùng lời lẽ mềm mỏng động viên tinh thần người bị thương, đồng thời điều khiển khăn lau mặt và mát xa các huyệt để tạo cảm giác thoải mái hơn cho tên xui xẻo.

Green có vóc người hơi thấp, vóc dáng và khuôn mặt chưa thể đánh giá được vì cô bé đang mặc trang phục bác sĩ với nhiều thiết bị lỉnh kỉnh trên người và khẩu trang và kíp lúp che kín mặt. Tóc cô bé màu nâu, dày, búi gọn và được giấu trong mũ phẫu thuật. Động tác của Green khi thực hiện chữa trị rất nhanh nhẹn, chính xác và tỉ mỉ. Cô bé gần như tập trung hoàn toàn vào việc chữa trị và động viên bệnh nhân, không để ý đến người xung quanh.

Yue và Ron kiên nhẫn chờ đợi Green làm việc, đồng thời yên lặng quan sát cô bé. Càng nhìn Yue càng cảm thấy ưng ý. Dù tuổi còn rất trẻ nhưng trong từng thao tác cứu chữa, Green lộ ra thần thái nghiêm túc, tận tâm, hết lòng cứu trị người bệnh, như một bác sĩ chân chính.

Sau khoảng nửa tiếng, Green hoàn thành việc chữa trị cho vết bỏng. Người bệnh đã hết rên rỉ, cảm ơn Green rồi chìm vào giấc ngủ. Toàn bộ vết bỏng đã được xử lý sạch sẽ và đắp lên băng gạc tươm tất. Green gạt mồ hôi, chỉ đạo y sinh đưa người bệnh sang khu vực hồi sức và chuyển sang người kế tiếp.

Lúc này trong bệnh xá chỉ còn lại Yue và Ron đang ngồi chờ. Green nghẹo đầu quan sát bọn họ một lúc, sau đó dò hỏi:

- Hình như các anh đến không phải vì muốn được chữa trị vết thương? Green thấy các anh trông rất khỏe mạnh và tinh thần rất tốt!

Yue nở một nụ cười thật tươi, đứng dậy chào Green:

- Xin chào bác sĩ Green Tea, mềnh là Yue, cùng bạn là Ron, rất vui được gặp gỡ bác sĩ! Đúng như bác sĩ Green nhận xét, bọn mềnh đều khỏe, bọn mềnh đến là vì muốn xin gặp và nói chuyện riêng với bác sĩ!

Green hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lấy lại bình tĩnh:

- Xin lỗi, hiện tại Green đang trong giờ trực khám, không thể rời vị trí và dành thời gian nói chuyện riêng với hai anh. Tuy nhiên hiện tại bệnh xá không có bệnh nhân chờ, hai anh có thể nói chuyện với Green tại đây, nếu hai anh muốn, và nếu Green không đột xuất có bệnh nhân phải cứu trị.

Yue cười xởi lởi, gật đàu lia lịa:

- Được, không sao, tuy là chuyện riêng nhưng không cần quá riêng tư, chúng ta có thể trao đổi ngay tại đây, bọn mềnh rất vui được Green đồng ý tiếp chuyện!

- Vậy được, chúng ta ra kia ngồi. Các anh uống nước gì không? Ở đây có nước lọc và vài loại trà thảo dược.

- À khong cần không cần, chúng ta cứ nói chuyện đi.

- Vâng, vậy các anh đợi chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net