CHƯƠNG 40: CHẠY TRỐI CHẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Nghi Tiêu lo lắng, nói: "Tiền bối, ngươi... Ngươi đi được không? Có cần ta cõng..."

Thẩm Thanh Thu đen mặt từng bước tránh sang một bên, phi thân mà ra, dùng hành động chứng minh mình rất tốt, phi thường tốt!

Công Nghi Tiêu sửng sốt, vội vàng theo sát. Ai ngờ, hai người khó khăn lắm mới rời khỏi phạm vi bãi đá, giẫm lên đường đá, rèm nước ăn mòn vừa mới dâng lên bỗng phụt một tiếng, phun ra nước.

Thẩm Thanh Thu chạy trốn mau, về cũng mau, nếu không đã bị xối vừa vặn, hai người lui về đài đá, rèm nước dần dần ngưng.

Quả thực chính là không cho họ rời đi. Đây cũng quá thông minh đi?!

Công Nghi Tiêu chợt nói: "Ta đã quên, một khi thủy lao bắt đầu dùng, trên bãi đá nhất định phải có một người; một khi người này rời đi, sức nặng trên bãi đá không đủ, cho dù đóng cơ quan, cũng sẽ tự động khai thông rèm nước." Dĩ vãng y chưa từng có kinh nghiệm mang phạm nhân mà chạy, tất nhiên sẽ không nhớ rõ việc thế này.

Thẩm Thanh Thu nói: "Chính là nói nhất định phải có một người ở lại trên bãi đá, người khác mới có thể đi ra ngoài?"

Công Nghi Tiêu gật đầu. Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi ở lại chỗ này."

Công Nghi Tiêu: "..."

Nói xong phất tay áo liền đi ra ngoài. Công Nghi Tiêu ở phía sau yếu mà nhấc tay nói: "Thẩm tiền bối... Tuy rằng vãn bối rất nguyện ý cống hiến sức lực, có điều, không có ta dẫn đường, chỉ sợ ngươi đi không ra... A..."

Thẩm Thanh Thu quay đầu, bổ sung nói: "Chờ ta trở lại."

Công Nghi Tiêu ngây ngốc đứng tại chỗ, có lòng muốn đi theo, lại ngại không thể rời phạm vi bãi đá, chỉ đành lẳng lặng chờ đợi. Không đến một lát, chỉ nghe bên ngoài một tiếng kêu, Thẩm Thanh Thu túm gáy một người tiến vào.

Thẩm Thanh Thu tha đệ tử mặt rỗ hôn mê bất tỉnh lên bãi đá, vỗ vỗ bả vai Công Nghi Tiêu, nói: "Vừa vặn thấy hắn đang tuần tra, mượn đến dùng một chút, chúng ta đi!"

Kỳ thật không phải "vừa vặn", tuần tra có bốn người, Thẩm Thanh Thu ẩn núp ở chỗ tối, trải qua lựa chọn tỉ mỉ mới chọn trúng kẻ này!

Vừa rồi Công Nghi Tiêu cũng muốn tùy tiện bắt một đệ tử đến làm quả cân, nhưng cũng chỉ là mơ hồ hiện lên ý niệm trong đầu, giờ thì Thẩm Thanh Thu đã tự mình làm, không cần y ra tay đánh ngất xỉu đồng môn, không khỏi thở phào một cái. Hai người sóng vai đi ra ngoài, lại thấy Thẩm Thanh Thu vung vẩy hắc bào đắp trên người, nơi cổ họng một trận tắc nghẽn.

Trong lòng y đau buồn nói: Thẩm tiền bối tôn quý đứng đầu một đỉnh, bị nhốt chịu nhục, đã là bất đắc dĩ, hiện giờ còn phải nhờ đến quần áo của kẻ bất kính với hắn để che đậy thân thể, thật sự là... thật sự là khiến người ta đau lòng!

Thẩm Thanh Thu thấy ánh mắt y chớp động, tựa như đồng tình, lại tựa như bi phẫn, chỉ có thể mặt không biểu cảm bất biến ứng vạn biến.

Lại bắt đầu. Y lại bắt đầu!

Bỗng nhiên, Công Nghi Tiêu nói: "Tiền bối, thỉnh cởi ra!"

Thẩm Thanh Thu: "..."

Giề?!

Không đợi hắn kịp phản ứng, Công Nghi Tiêu đã bắt đầu cởi ngoại bào của mình. Thẩm Thanh Thu đang lo lắng có cần ném cho y một cái bạo kích để xem có chuyện gì, Công Nghi Tiêu đã hai tay dâng lên áo bào mình vừa cởi ra, nói: "Thỉnh mặc cái này đi!"

Thẩm Thanh Thu bừng tỉnh đại ngộ.

A! Thì ra là ý này. Quần áo Lạc Băng Hà mặc dù là màu đen, thế nhưng quần áo cũng như người, nó giống như bản thân nam chính xa hoa có nội hàm, mặc ở trên người dù sao vẫn là quá bắt mắt. Đổi một kiện bạch y độ cao sang tương đối, có lợi hơn cho chạy trốn đúng không?

Nghĩ rất chu đáo!

Hắn quyết đoán cởi áo khoác của Lạc Băng Hà, thay bằng kiện của Công Nghi Tiêu. Trước khi đi nghĩ nghĩ, vẫn là gấp quần áo cho Lạc Băng Hà, lúc này mới đặt trên mặt đất...

Rời khỏi động, Công Nghi Tiêu ở phía trước, Thẩm Thanh Thu tất nhiên không cần thiết phải nghe dặn dò gì, tự giác theo sau.

Vừa mới bắt đầu còn không cảm thấy có cái gì khó đi, nhưng càng đi ra ngoài, lại càng cảm thấy mê trận Huyễn Hoa Cung quả nhiên đáng sợ vô cùng, một động đón một động, một đạo sai một đạo, ba bước chín vòng, thẳng rồi lại rẽ khiến người ta choáng đầu hoa mắt, rõ ràng bóng dáng Công Nghi Tiêu gần ngay trước mắt, nhưng nhiều lần suýt nữa lạc mất. Nếu không phải Công Nghi Tiêu rõ như lòng bàn tay phân bố nhân thủ thủy lao và nhật trình an bài, chỉ sợ không biết đã đụng độ với bao nhiêu đội đệ tử thủ trận tuần tra.

Lạc Băng Hà ra lệnh trừ y ra, không cho phép bất luận kẻ nào thăm thủy lao, thật có lợi lớn cho chạy trốn. Bởi vì, chỉ cần bản thân y không đến, sẽ không ai biết người trong gian nhà giam đó đã chuồn mất. Như thế, sau nửa canh giờ, hai người rốt cuộc rẽ ra khỏi thủy lao dưới lòng đất, không ngừng giây nào đi ra ngoài mấy dặm, tiến vào rừng Bạch Lộ, cũng sắp ra khỏi địa giới Huyễn Hoa Cung, cảnh báo thủy lao còn chưa có vang lên, nói cách khác, đến bây giờ cũng không ai phát hiện phạm nhân đã chạy.

Như vậy xem ra, chỉ cần có một nội ứng địa vị đủ cao tin tức nắm giữ đủ cần thiết, vượt ngục căn bản là việc nhỏ!

Nghỉ ngơi một lát ở rừng Bạch Lộ, Thẩm Thanh Thu nói: "Công Nghi công tử, đến nơi đây thì không cần tiễn nữa. Thừa dịp hiện tại không bị phát giác, ngươi mau trở về đi."

Dừng một chút, hắn bổ sung nói: "Trong vòng bảy ngày, ngươi đến Hoa Nguyệt thành, định có thể ở nơi đó tìm được ta."

Công Nghi Tiêu nói: "Tiền bối đã nói như vậy, ta còn có thể nói gì nữa? Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng lần này đi xin ngàn vạn lần cẩn thận."

Thẩm Thanh Thu gật đầu nói: "Còn có một chuyện. Thỉnh Công Nghi công tử thay ta chuyển cáo Bách Chiến Phong Liễu sư đệ. Thỉnh hắn lập tức đi đến Hoa Nguyệt thành!"

Công Nghi Tiêu nói: "Nhất định chuyển cáo. Một tháng sau tứ phái liên thẩm, tiền bối xin yên tâm, theo như lời ngài, thanh giả tự thanh, chư vị chưởng môn tất sẽ vì ngài rửa sạch oan khuất."

Thẩm Thanh Thu không nhịn được nở nụ cười.

Thứ nhất, lịch sử đen tối rửa không sạch, thứ hai một tháng sau tứ phái liên thẩm liên quan ếu gì đến hắn ha ha ha ha... Lập tức trong lồng ngực hào khí hàng vạn hàng nghìn, cũng ôm quyền: "Sau này còn gặp lại!"

Công Nghi Tiêu bỗng nhiên nói: "Đợi đã!"

Thẩm Thanh Thu quay đầu lại: "Chuyện gì?" Công Nghi Tiêu cười nói: "Nếu sau này còn gặp lại, tiền bối nhất định phải thực hiện lời hứa, đưa ta đến Thanh Tĩnh Phong một chuyến. Vãn bối vẫn còn đang chờ đó."

Mỗi người đi một ngả xong, Thẩm Thanh Thu ngự kiếm một đoạn, rốt cuộc phát hiện một vấn đề.

Xuất phát từ biên giới Huyễn Hoa Cung, đến Hoa Nguyệt thành, chính là khu vực người Trung Nguyên dày đặc nhất, trình độ kinh tế phát đạt nhất.

Hai điều kiện này có nghĩa là, khu vực này mật độ tục gia và thế gia môn phái tu chân vô cùng lớn.

Nhân sĩ tu chân thế giới này rất coi trọng không phòng. Giống như Kim Lan Thành, bình thường họ đều sẽ thiết lập kết giới phòng không ở phía trên địa bàn của mình. Nếu có kiếm tiên hoặc pháp khí vượt quá tốc độ hạn chế bay qua, chắc chắn nghi ngờ sẽ bị phát hiện, hơn nữa thông cáo thượng cấp bổn môn.

Có thể nghĩ, quả thực tựa như cầm cái loa lớn cao giọng tuyên bố lộ tuyến chạy trốn của mình.

Chính là nói hắn phải bay một đoạn đi bộ một đoạn!

Thẩm Thanh Thu thật muốn lấy cái đống thiết kế rắm chó không kêu trong sách này để đập liên tiếp vào mặt Đâm Máy Bay Lên Giời: Đùa với bố mày à?!

Thẩm Thanh Thu ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc vào ngày thứ ba đuổi tới Hoa Nguyệt Thành.

Chỉ là hắn tới thập phần không khéo.

Lúc này đang là tế điển xây thành của Hoa Nguyệt Thành, đèn đuốc sáng trưng thâu đêm, hoa đăng kết sáng. Đầu đường rồng bay sư múa, kèn nhạc rung trời. Người tụ người, quán tập quán, nơi nơi nơi nơi bán hàng rong. Gần như mọi người đều đi ra khỏi nhà.

Lại càng không khéo chính là, khi hắn đuổi tới, mây đen lấp mất trăng.

Nếu không có ánh sáng nhật nguyệt, tỷ lệ thất bại của việc này sẽ gia tăng rất lớn. Thẩm Thanh Thu cảm thấy đủ thảm, quyết định vẫn là tạm thời đợi một chút. Nhiều nhất một ngày. Nếu trong vòng một ngày, mây mù còn không tan, thì không tính được nhiều vậy nữa. Tỷ lệ thất bại lớn chút thì lớn chút đi, còn hơn là ngồi ôm Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi chín quá mức mà khóc, đến lúc đó lấy nó xào rau nhắm rượu còn chê chẳng ngon ấy.

Thẩm Thanh Thu chầm chậm đi tới, thỉnh thoảng có thể đụng phải vài nhi đồng vui đùa ầm ĩ, lướt qua các thiếu nữ cười túm tụm, hơi cảm thấy đáng tiếc. Nếu không phải đang chạy giữ mạng, cũng có thể ở thành này tử tế du ngoạn một phen.

Bỗng nhiên, chính diện đi tới vài nam tử lưng đeo trường kiếm, thân mặc phục sức thống nhất, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn một cái chính là đệ tử tạp phái vênh váo tự đắc.

Nói ra cũng lạ, càng là những đệ tử tiểu môn tiểu phái, càng sợ người khác không biết mình là người tu chân, hận không thể thêu chữ lên quần áo mới thôi.

Thẩm Thanh Thu tất nhiên xoay người, thuận tay từ bên cạnh chôm lấy cái mặt nạ quỷ, thoải mái đi ngang qua họ. Trong tế điển cứ mười người thì sáu du khách đều là đội mặt nạ, lẫn ở trong đó, cũng không sợ bắt mắt.

Chỉ nghe một nam tử trong đó nói: "Sư huynh, Tu Nhã Kiếm kia thật sự sẽ ở trong thành này chờ người khác tới bắt?"

Người cầm đầu quát lớn nói: "Bốn phái liên hợp phát ra lệnh lùng bắt, còn có thể giả? Không thấy bao nhiêu môn phái đều phái người tới đây bao vây sao? Nhìn kỹ vào, Huyễn Hoa Cung treo giải thưởng các người cũng nhìn thấy, không muốn lấy sao?"

Á đù, thì ra bị truy nã, rốt cuộc vào lúc hắn không biết, đã có bao nhiêu người chạy tới nơi này!

"Cũng khó trách Huyễn Hoa Cung ra giá lớn như vậy, nói ra thì họ cũng thật sự là đủ thảm..."

Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ ta nhiều lắm chỉ là đánh ngất xỉu một tiểu đệ tử Huyễn Hoa Cung, lại không làm cái gì khác, sao Huyễn Hoa Cung lại thành người bị hại đầy khổ đau?

Hắn có tâm tiếp tục nghe, những người kia lại càng đi càng xa, Thẩm Thanh Thu bị dòng người đẩy đến ngã trái ngã phải, chỉ đành từ bỏ, đang cân nhắc tìm một nhà hoang nghỉ chân một chút, bỗng nhiên trên đùi nặng trĩu, cúi đầu, chỉ thấy một đứa nhỏ ôm lấy bắp đùi của hắn.

Đứa nhỏ này chầm chậm ngẩng mặt lên, sắc mặt tái nhợt, như là dinh dưỡng không đủ, ánh mắt vừa to vừa sáng, liền như vậy thẳng tắp nhìn hắn, ôm đùi hắn không chịu buông tay.

Thẩm Thanh Thu sờ sờ đầu của nó: "Ngươi là của nhà ai? Đi lạc à?"

Tiểu hài nhi gật gật đầu, mở miệng, âm thanh mềm nhu nhu: "Đi lạc rồi."

Thẩm Thanh Thu thấy nó đáng yêu, hình như còn có chút quen mắt, liền cong người, một tay ôm nó lên, để nó ngồi lên cánh tay mình: "Là ai đưa ngươi ra ngoài?"

Tiểu bằng hữu ôm cổ của hắn, hé miệng, ủy khuất nói: "Cùng sư phụ..."

Thẩm Thanh Thu chẳng biết tại sao, cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt khiến người ta thấy thương. Hắn vỗ vỗ cái mông nhỏ mềm mềm, nói: "Sư phụ không trông ngươi cho tốt, lương tâm rõ là hỏng rồi. Đi lạc như thế nào, nhớ rõ không?"

Tiểu đồng bên tai hắn hì hì cười nói: "Sư phụ tự mình đánh ta một chưởng rớt xuống, sao không nhớ rõ?"

Những lời này vừa ra, Thẩm Thanh Thu nhất thời nửa người đều lạnh.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình ôm, không phải thân thể một đứa bé, mà là một độc xà, một cự xà quấn ở cổ hắn, răng nanh sáng lên, bất cứ lúc nào cũng sẽ cắn hắn một miếng, rót vào nọc độc! Hắn quăng người trong tay ra thật mạnh, mang theo một lưng nổi đầy da gà quay người, trong khoảnh khắc lông tơ cả người đều dựng đứng.

Người của nguyên cả con phố đang nhìn hắn.

Đeo mặt nạ, không đeo mặt nạ, đều giống như lập tức đình chỉ, ngừng thở nhìn hắn.

Đeo mặt nạ, mặt quỷ bên trên dữ tợn đáng sợ; còn không đeo mặt nạ, càng làm cho người ta phát hoảng — họ không có mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net