CHƯƠNG 53: KHÔNG CHỐN DUNG THÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài Thương Khung Sơn phái được thiết kế kết giới phòng thủ bao quanh. Nếu không có tiên kiếm của phái, không thể không thông báo mà bước vào, tự ý bước vào ngay lập tức sẽ bị đánh bật ra. Thẩm Thanh Thu liền dừng dưới chân núi, thu hồi phi kiếm, thuận tiện đổi y phục, tìm một cái nón trúc đội lên.

Tiểu trấn dưới núi thường có tu sĩ qua lại, thế nhưng hôm nay lại chẳng thấy mấy người, Thẩm Thanh Thu đang thấy có chút kỳ quái thì có người hỏi: "Vị tiên sư này, ngài đây... chắc là muốn lên Thương Khung Sơn phái?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu, người kia lại nói: "Đi lúc này, có vẻ không được tốt lắm?"

Thẩm Thanh Thu lòng chợt căng thẳng, hỏi: "Tại sao lại không tốt?"

Người kia đưa mắt cùng những người khác, nói: "Ngài không biết sao? Núi này đã bị vây hai ngày rồi."

Qua sơn môn, tới thang lên trời, đến một bóng đệ tử canh gác cũng không thấy, dự cảm chẳng lành trong lòng Thẩm Thanh Thu càng lúc càng mãnh liệt, một bước vài bậc, chạy như bay lên.

Càng lên trên, càng có thể thấy rõ, trên Khung Đỉnh Phong, rất nhiều nơi đều là khói dày đặc cùng sấm chớp.

Ngọn Khung Đỉnh Phong, khắp nơi bừa bãi, rừng bị thiêu đốt, mặt đất trải đầy băng nhọn, góc mái bị phá nát, xem ra đã trải qua vài trận ác chiến. Bên ngoài Khung Đỉnh điện, hai bên chiến tuyến, phân định rõ ràng, đang ở thế giằng co. Một bên là tu sĩ nhân giới, người đứng người nằm, trong số đó là Mộc Thanh Phương bận rộn qua lại như thoi đưa. Bên còn lại là binh sĩ ma giới khoác áo giáp đen, màu đen áp đảo tạo nên khí thế ngút trời. Mặc dù có vẻ như hai phe đang tạm đình chiến, nhưng chỉ cần kiếm của kẻ nào rời bao dù chỉ một tấc, cũng đủ để khiến hơi thuốc súng trong không khí phát nổ.

Có vẻ như Lạc Băng Hà không còn bận tâm đến việc che giấu thân phận nữa rồi, Thẩm Thanh Thu cũng không lấy làm ngạc nhiên. Vốn lúc Lạc Băng Hà để lộ huyết thống của bản thân cũng là khoảng giai đoạn này. Việc y đứng đầu ma giới đã quá rõ ràng, Huyễn Hoa Cung cũng bị y tẩy não, ngoan ngoãn phục tùng, chân đã đứng vững, tự nhiên cũng không cần giấu diếm nữa. Chỉ là phần tóm tắt việc y xé bỏ mặt nạ không giống mà thôi.

Mặc dù các đệ tử của phong bắt cuộc phải mặc hiệu phục, nhưng cũng có không ít tu sĩ đã thành danh không cần phải tuân theo quy định này, bộ y phục không hề ăn nhập gì với xung quanh của Thẩm Thanh Thu cũng chẳng gây nhiều chú ý. Hắn chen đến trước điện, nhìn vào bên trong.

Nhạc Thanh Nguyên ngồi nhắm mắt, Liễu Thanh Ca ở đằng sau, tay đặt trên lưng, linh khí đang tỏa ra bốn phía của hai người dường như không ổn định, e là tình hình không tốt.

Gặp lại vị trưởng môn sư huynh và sư đệ xui xẻo này, hai người họ lại một lần nữa bị mình hại đến như vậy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy vô cùng áy náy, quay đầu một cái, hô hấp bỗng trở nên khó khăn.

Lạc Băng Hà đang âm thầm đứng ở bên còn lại của đại điện.

Y mặc huyền y, làm nổi bật làn da đến trong suốt, mắt y đặc biệt đen nhưng cũng đặc biệt sáng, biểu cảm lãnh đạm, tuy nhiên trong con ngươi lại phảng phất hai ngọn lửa quỷ hừng hực thiêu đốt. Mạc Bắc Quân đứng đằng sau y, mặc dù đứng tại vị trí trợ thủ nhưng đầu lại hơi vênh lên, giống hệt như một khối băng được tạc với vẻ nghênh ngang kiêu ngạo như lẽ đương nhiên.

Ở thế giới thực một lần nữa tận mắt thấy Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu thực sự khó có thể hình dung được tâm trạng phức tạp lúc này.

Người này chính là kẻ đầu sỏ tạo nên cuộc đời bất hạnh của hắn, thế nhưng, hiện tại nghĩ kỹ lại, dường như là do tự hắn hiểu sai về Lạc Băng Hà, làm loạn một mạch, mới khiến cho sự việc càng trở nên nghiêm trọng. Hắn phải chịu trách nhiệm, hắn thừa nhận. Hơn nữa, Lạc Băng Hà cũng đã bị hắn hại không nhẹ. Bởi vậy, mặc dù có khó xử nhưng cũng không căm hận chán ghét.

Cài này, giống như nhìn thấy em gái yêu bạn đến sống đi chết lại vậy, cho dù cô ta có xấu hơn nữa, bạn đối với cô ta có vô cảm hơn nữa thì ít nhất cũng không có cách nào ghét cho được. Mặc dù Lạc Băng Hà không phải em gái (cho dù so với gái còn phiền phức hơn), y và từ 'xấu' cũng tuyệt đối thuộc hai thái cực.

Nhạc Thanh Nguyên mở mắt, Tề Thanh Thê liền vội hỏi: "Trưởng môn sư huynh, huynh... không sao chứ?"

Nhạc Thanh Nguyên lắc đầu, đưa mắt nhìn Lạc Băng Hà, chậm rãi nói: "Năm xưa ma tộc tấn công lên Thương Khung Sơn phái, các hạ là một trong những người ra nghênh chiến cản bước ma tộc, sư phụ của ngươi thậm chí còn một mình xả thân bảo vệ Khung Đỉnh Phong, không ngờ hôm nay lại chính là người lãnh đạo ma tộc ép Khung Đỉnh Phong đến cảnh này."

Lạc Băng Hà lạnh nhạt trả lời: "Nếu không phải quý phái ép người quá đáng thì ta cũng chẳng muốn như vậy."

Tề Thanh Thê tức giận cười nhạo: "Ha! Ha! Thương Khung Sơn phái ép người quá đáng, thật nên để người trong thiên hạ nghe thử. Tên bạch nhãn lang ngươi phản lại sư môn, vong ân bội nghĩa cũng thôi đi, ép sư phụ của mình tự bạo trước mặt bản thân, sau đó đến người chết cũng không bỏ qua, không biết đã ôm thi thể của huynh ấy làm những chuyện vô đạo đức gì, vậy mà giờ đây lại quay ra cắn lại chúng ra. Cuối cùng ai mới là kẻ bức người quá đáng?!"

Những lời mỉa mai của Tề Thanh Thê, Lạc Băng Hà làm như không nghe thấy, đờ đẫn đáp: "Tiếp theo là ai? Ta muốn lấy bức đề tự này xuống."

Thẩm Thanh Thu cả kinh, ngẩng đầu nhìn theo. Bức đề tự mà Lạc Băng Hà nói, chỉ sợ chính là bức hoành được treo ở vị trí cao nhất trong Khung Đỉnh điện. Hai chữ "Thương Khung" do chính tay tổ sư của Thương Khung Sơn phái đề lên. Trải qua năm tháng, ý nghĩa phi phàm, nó tương đương với thể diện của Thương Khung Sơn, kẻ nào muốn lấy nó xuống cũng đồng nghĩa với việc tát một cái vào mặt của Thương Khung Sơn phái.

Năm xưa, Sa Hoa Linh tùy tiện mang quân lên vây Thương Khung Đỉnh, mục đích cũng chính là để mang bức đề tự này về ma giới diễu võ dương oai.

Tề Thanh Thê đáp: "Ngươi muốn đánh thì trực tiếp đánh đi, chốc thì đốt động phủ, chốc lại hủy một tòa sơn môn, bây giờ lại muốn lấy xuống đề tự là có ý gì? Giày vò lắt nhắt như vậy là không muốn cho nguời khác thoải mái?"

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Tề sư muội tạm thời nhẫn nhịn." Y đứng dậy, tuy ở vào thế yếu nhưng thần sắc vẫn trầm ổn như thái sơn,bất loạn quân tâm, nói: "Thân thể Thanh Thu sư đệ đã được đặt bên trong điện, hắn vốn là người Thương Khung Sơn phái chúng ta, hơn nữa còn là người của Thanh Tĩnh Phong, sau khi qua đời, đương nhiên phải được hạ táng trong rừng cùng phong chủ các đời của Thanh Tĩnh Phong, nhập thổ vi an, các hạ trừ khi mạt sát toàn bộ Thương Khung Sơn phái, còn không, chỉ cần bản phái còn có người sống, cho đến hơi thở cuối cùng, bất luận phải tốn bao nhiêu thời gian cũng quyết không giao thi thể Thanh Thu sư đệ vào tay ngươi."

Những người khác đều nhất tề đồng thanh: "Đúng vậy!"

Thẩm Thanh Thu biết ngay họ sẽ thể hiện thái độ này. Chình vì Thương Khung Sơn phái nhất định sẽ toàn lực bảo vệ thân thể kia của hắn, Thẩm Thanh Thu mới phải quay trở về báo tin cho họ.

Sự chấn kinh và hoảng loạn lúc đầu qua đi, Thẩm Thanh Thu tĩnh tâm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng thông rồi. Thi thể chẳng qua cũng chỉ là thi thể, Lạc Băng Hà muốn thì cứ mang đi, tùy y thích chơi thế nào thì chơi. Người thật hắn đây đã trở lại, Thương Khung Sơn phái cứ việc buông tay không quản. Có điều, hắn rốt cuốc vẫn đến muộn rồi.

Lạc Băng Hà nhếch mép cười lạnh. Y thấp đầu, chậm rãi nói: "Ta tuyệt đối sẽ không đích thân ra tay với Thương Khung Sơn, cũng sẽ không giết một đệ tử nào của Thương Khung Sơn. Dù sao thứ ta có cũng là thời gian, từ từ chơi."

Ba chữ "từ từ chơi"này, từng chữ từng chữ rõ ràng, đập vào tai Thẩm Thanh Thu, trái tim của hắn đột nhiên rơi bịch xuống.

Lạc Băng Hà tuyệt đối không phải kiểu sẽ lịch sự chơi đối văn với ngươi. Sau khi y đã lười đến mức chẳng thèm chú ý đến việc ngụy trang nữa thì khi y muốn bất cứ vật gì của một phái nào, y sẽ ngay lập tức sử dụng phương pháp trực tiếp nhất, hiệu quả cao nhất: huyết tẩy, giết sạch rồi đem đi.

Vậy mà Lạc Băng Hà lại có thể kiên nhẫn mà kéo dài hai ngàynhư vậy, không giống như y tự nhiên thích nhàn tản, mà ngược lại, giống như đang đợi cái gì đó.

Giả như, đợi Thẩm Thanh Thu tự mình xuất hiện.

Thẩm Thanh Thu tay nắm chặt thành quyền

Lạc Băng Hà ra lệnh: "Động thủ."

Mạc Bắc Quân "Hử?" một tiếng, tiến lên trước một bước, đột nhiên nói: "Ta đã ra tay rất nhiều lần rồi."

Đống băng nhọn nổ tung tóe và những vết lồi lõm trên mặt đất và tường ngoài điện đều là kiệt tác của gã.

Lạc Băng Hà nói: "Vậy thì tùy chọn người khác thay ngươi ra tay."

Mạc Bắc Quân gật đầu, duỗi tay ra sau mò, tiện tay lôi ra một người dáng vẻ sợ hãi rụt rè.

Gã nhấc người này như nhấc con gà nhỏ, ném bộp vào lkhoảnh đất trống giữa hai phe.

Thượng Thanh Hoa hồn bay phách lạc bò lên, người của Thương Khung Sơn phái vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt liền như sắp bắn ra tia lửa.

Nào chỉ có bọn họ, Thẩm Thanh Thu cũng muốn điên cuồng phun lửa giận: Là đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời a! Đệch đệch đệch!!!

Tề Thanh Thê rút ra bội kiếm, quát: "Phản đồ!"

Thượng Thanh Hoa cười làm lành, nói: "Tề sư muội, có gì từ từ nói. Không nên giương đao múa kiếm như vậy..." Tề Thanh Thê đã sớm đâm kiếm qua, tức giận: "Ai là sư muội của ngươi!" Thượng Thanh Hoa vội vàng tránh đi, chuồn ra phía sau lưng Mạc Bắc Quân mả trốn. Mạc Bắc Quân không chút lưu tình, một cước đá hắn trở lại. Thượng Thanh Hoa nhăn mặt nói: "Ta cũng là bị ép nên mới vậy, muội đừng như thế, khiến người khác chê cườichúng ta đồng môn tương tàn."

Thật không biết xấu hổ. Thượng Thanh Hoa thực sự còn không có tiết tháo hơn cả hắn tưởng tượng, lúc này còn có thể phun ra những lời như vây, quá không biết xấu hổ rồi!

Tề Thanh Thê mắng: "Ai là đồng môn với ngươi! Lúc ngươi thả ma vật vào Tiên Minh đại hội, ngươi có từng nghĩ qua những đệ tử Thương Khung Sơn phái tử thương cũng là đồng môn của ngươi? Lúc phản bội chạy vào ma giới, có từng nghĩ qua bọn ta là đồng môn của ngươi? Hôm nay cùng hỗn thế ma vương tấn công lên núi, ngươi cũng dám tự gọi mình là đồng môn?!"

Hai người ở giữa điện ngươi truy ta đuổi, quả thật là một cảnh náo nhiệt vô cùng. Thẩm Thang Thu ở một bên xem, tâm trạng lên xuống hệt như điện tâm đồ: "Chém, chém, chém,... chém chết nó! Đậu móe! Suýt nữa là được rồi! Sư muội chém chân giữa của nó!!!"

Ở bên kia gà bay chó nhảy, ngược lại bên này ai cũng không cười được.

Liễu Thanh Ca thu hồi linh khí được truyền ở sau lưng Nhạc Thanh Nguyên, bình ổn xong khí tức liền đứng dậy. Thừa Loan ở trong bao rung lên không ngừng, inh ỏi không thôi.

Dương Nhất Huyền tay nắm thành quyền, nói: "Sư tôn, người đã đánh với ma đầu kia cả một ngày rồi!"

Liễu Thanh Ca thấp giọng nói: "Lui xuống."

Lạc Băng Hà nhìn hắn một cái, khinh khỉnh, nhẹ giọng nói: "Bại tướng dưới tay."

Thanh âm mà y nói không lớn, nhưng chữ thốt ra đặc biệt rõ, âm cuối nhấn mạnh, tất cả mọi người trong đại điện đều có thế nghe thấy. Tay cầm kiếm của Liễu Thanh Ca nắm chặt, mắt phát điện. Không có gì so với "bại tướng dưới tay", có thể khiến phong chủ Bách Chiến Phong cảm thấy sỉ nhục hơn.

Dương Nhất Huyền tức giận, lập tức phản kích nói: "Tạp chủng ma giới!"

Lạc Băng Hà không để tâm: "Đúng. Ta là tạp chủng. Toàn bộ Thương Khung Sơn phái bị một tên tạp chủng chơi đùa, vẻ vang không? Không chỉ Khung Đỉnh Phong, các phong còn lại ta cũng có thểlần lượt chơi đùa một phen, cho cả thế gian đều biết, Bắc Đẩu của giới tu chân, Thương Khung Sơn phái, bị một tên tạp chủng giết đến mức không có khả năng đánh trả nữa rồi, thế nào?"

Ninh Anh Anh thê lương nói: "Lạc... Lạc Băng Hà, có phải ngươi cũng muốn đốt cả Thanh Tĩnh Phong thì mới vui mừng?"

Lạc Băng Hà nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp nói: "Không." Y dường như dao động trong nháy mắt, ngập ngừng một chút rồi mới nói: "...Thanh Tĩnh Phong từng ngọn cỏ cành cây, từng trúc xá, bất cứ kẻ nào dám phá hủy một phân, tuyệt đối không khoan dung."

Liễu Thanh Ca thở mạnh một tiếng, rút ra Thừa Loan: "Làm bộ làm tịch!"

Kiếm khí lướt qua má của Lạc Băng Thanh, tóc y vì thế cũng loạn theo. Lạc Băng Hà đặt tay trên bội kiếm đang đeo trên lưng, cười mỉa mai: "Không biết lượng sức."

Thế nhưng, hai thanh kiếm cuối cùng lại không giao phong một lần nữa.

Thẩm Thanh Thu đứng giữa hai người, kiếm khí hai bên dao động va chạm, lập tức khiến chiếc nón làm cảnh trên đầu hắn tách làm đôi. Hắn đầu ngón tay cái kẹp chặt lưỡi kiếm Thừa Loan, không cho Liễu Thanh Ca tiến công thêm nửa bước; tay phải vững chắc áp chặt bàn tay đã đặt trên Tâm Ma của Lạc Băng Hà, không cho y xuất kiếm.

Thực ra, hoàn toàn không cần phải đánh thêm nữa.

Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn bên trái rồi lại liếc liếc bên phải, vẫn chưa lên tiếng. Lạc Băng Hà đột nhiên túm chặt cổ tay hắn, giống như một chiếc vòng băng vững vàng lồng vào.

Nét cười trên mặt Lạc Băng Hà gẩn như xoay chuyển hoàn toàn, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: "Bắt được rồi!"

Mặc dù Thẩm Thanh Thu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Lạc Băng Hà ở khoảng cách gần như lúc này đây, cơ thể vẫn không tự chủ được mà sởn gai ốc.

Sau một khắc quang cảnh tĩnh lặng vô thanh, sóng to gió lớn trong điện bỗng nổi lên.

Nhạc Thanh Nguyên vạn phần kinh ngạc, thanh âm có chút run lên: "Có phải là... Thanh Thu sư đệ?"

Tề Thanh Thê cũng quên luôn việc đuổi chém Thượng Thanh Hoa,tên nào đó rất biết trân trọng thời cơ, liền nhanh chóng lăn về phía sau Mạc Bắc Quân trốn. Ninh Anh Anh kéo kéo Minh Phàm đang kinh ngạc sững sờ, lẩm bẩm: "Đại sư huynh, muội không nhìn nhầm chứ? Chuyện gì thế này, kia là... sư tôn?"

Minh Phàm nói: "Có vẻ như đúng vậy... lại có vẻ như... không phải?"

Dương Nhất Huyền thì lại đặc biệt lệch sóng với những người khác, chấn kinh nói: "Thân pháp này không phải là Tuyệt Thế Dưa... Dưa tiền bối sao?! Dưa... tiền bối lại giống Thẩm sư bá là sao?"

Cảm ơn nhà ngươi không nói ra cả ID a!

Liễu Thanh Ca bỗng trợn tròn hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm trước giờ nay đã bị làm cho vỡ vụn rồi.

Liễu Thanh Ca nói: "... Ngươi chưa chết?"

Tâm trạng hổ thẹn áy náy mà cảm kích trong Thẩm Thanh Thu liền vỡ tan. Hắn không thể chấp nhận được, đáp: "Biểu cảm của sư đệ là có ý gì? Sư huynh không chết đệ liền không vui sao?"

Sắc mặt Liễu Thanh Ca hết xanh lại đen, đen rồi lại trắng, sắc mặt phong phú, không hề dễ coi chút nào. Không ít người cũng giống như hắn, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa nói được câu tiếp theo, một bàn tay đã xoay mặt hắn rời đi. Lạc Băng Hà nói: "Cuối cùng cũng chịu xuất hiện?"

Thẩm Thanh Thu bị y nắm chặt đến mức xương như thể sắp gãy rồi, chỉ có chân là có thể cử động, lại không thể trước mặt mọi người mà lên gối đá vào bộ phận quan trọng y, bởi như vậy quá bất nhã. Nghĩ đến một chuyện, lửa giận lại âm ỉ bốc lên.

Hắn nói: "Ngươi cố tình!"

Lạc Băng Hà đáp: "Ý sư tôn là gì?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi không trực tiếp giết sạch mà lại chầm chậm chơi lâu như vậy chính là để kéo ta xuất hiện?"

Lạc Băng Hà cười lạnh đáp: "Sư tôn cũng có lúc đoán đúng tâm tư của đệ tử cơ đấy. Đồ đệ quả thật vui mừng phát điên, hận không thể đấm ngực giậm chân, nhất định cả đời khắc ghi giây phút này."

Liễu Thanh Ca triệu hồi kiếm, thân ảnh hơi quay cuồng, tựa như còn có chút đầu óc choáng váng, chỉ Lạc Băng Hà, nói: "Ngươi, buông hắn ra."

Lạc Thanh Hà kéo Thẩm Thanh Thu vào trong lồng ngực của mình, mất kiên nhẫn: "Ngươi nói cái gì?"

Động tác y cường ngạnh, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, áp xuống dòng lửa uất hận cao ba thước đang phun trào: "Ngươi từ khi nào đã biết người trong mộng là ta?"

Nếu không phải bị Lạc Băng Hà bắt được điểm yếu, y sao có thể đoán ra hắn chưa chết mà ở Thương Khung Sơn há miệng chờ sung?

Lạc Băng Hà đáp: "Sư tôn có phần quá khinh thường ta rồi. Cho dù lần thứ nhất ta không hoài nghi, lần thứ hai nếu vẫn không phát hiện ra điều bất thường thì quả thật quá ngu ngốc rồi."

Thẩm Thanh Thu gật đầu đáp: "Ngươi không ngốc. Là ta ngốc."

Cũng chỉ có kẻ siêu cấp ngu ngốc như hắn mới có thể tưởng Lạc Băng Hà thật sự thần trí hỗn loạn đến mức không thể phân biệt đâu là kẻ ngoại lai xâm nhập, đâu là do ảo cảnh tạo ra.

Thẩm Thanh Thu nói: "Nếu như đã phát hiện ra bất thường, tại sao ngươi không vạch trần?"

Lạc Băng Hà nhìn hắn: "Tại sao phải vạch trần? Sư tôn không phải cũng chơi rất vui vẻ sao?"

Vui vẻ?

Hơ hơ.

Thẩm Thanh Thu ngậm chặt miệng không đáp, y tiếp tục từ từ nói: "Có rất nhiều lần, ta đều suýt chút nữa có thể thuận theo mộng cảnh tìm ra được nơi sư tôn ngươi đang ở. Nếu như thực sự như vậy thì cũng đã chẳng có vở kịch ngày hôm nay rồi."

Sắc mặt Lạc Băng Hà lại hơi trở nên nặng nề, y nắm chặt bả vai hắn, cả mười ngón dùng lực, thanh âm chứa đầy hận ý nói: "Hoặc ngay từ lúc đầu, sư tôn đừng nên bỏ chạy, đừng nên giấu ta, như vậy rất nhiều chuyện đã khác rồi."

Thì ra, loạn thành như vậy, kẻ đầu têu cư nhiên lại là bản thân hắn. Hơn nữa cái loại logic này hắnnghe lại thấy rất có lý, nói quá chuẩn!

Ở một phương diện nào đó, Thẩm Thanh Thu cảm thấy cái kết luận này khá chính xác đó chứ. Không làm thì không chết, hắn đã làm một mạch như thế thì chết thành cái đức hạnh gì cũng là đáng đời.

Chỉ có điều, Thẩm Thanh Thu chỉ ăn mềm không ăn cứng, mà ngươi cũng không thể cho hắn ăn xong liền tát hắn chan chát, nói: Đùa đấy.

Lạc Băng Hà căn bản không phải tiểu bạch hoa yếu đuối khiến người khác thương tiếc. Thẩm Thanh Thu ở trong mộng dây dưa với y lâu như vậy, cứ nghĩ dù sao y cũng cho là nằm mơ, an ủi y một chút cũng chẳng sao, mấy lời an ủi mập mờ đều nói ra hết, lại còn xoa đầu, lại còn cho ôm, xong việc bản thân cũng cảm thấy kỳ quái đến mức nổi hết cả da gà.

Cứ nghĩ đến việc bản thân ở trong mộng thực sự đã vì những điều đó mà phiền não, vậy mà đều bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, Thẩm Thanh Thu đột nhiện cảm thấy không biết nên trốn vào đâu, hận không thể đào ngay một cái hố mà chui xuống.

Quá mất mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net