Chương 92: Nhạc Thanh Nguyên và Thẩm Thanh Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Loảng xoảng một tiếng.

Thẩm Cửu đá bay cái bát gỗ đen láy kia.

Hắn khoanh tay, không nói chuyện. Thiếu niên chẳng rõ mười lăm hay mười bốn tuổi kia rụt lùi lại.

Đám tiểu huynh đệ bên cạnh cũng không khỏi nhìn nó dè chừng, nó kiên trì, cứng giọng nói: "Thẩm Cửu, ngươi đừng quá bá đạo. Phố này cũng không phải ngươi mua, dựa vào đâu không cho bọn ta ở lại đây!"

Con phố này, rộng lớn bằng phẳng, người đến người đi. Nếu là hành khất, đích thực là nơi phong thủy cực tốt. Người qua đường cũng có ngó xem đám trẻ này đánh nhau, người vội vàng đi qua lại càng nhiều.

Tiểu tử mới đến này dám tranh địa bàn với hắn, Thẩm Cửu cúi đầu đang chuẩn bị tịch thu đồ nghề cho nó biết mặt, vừa hay một thiếu niên cao dáng đi về phía hắn, thấy hắn xắn tay áo cúi đầu, vội đi lên ngăn hắn lại: "Tiểu Cửu, chúng ta đến nơi khác đi."

Thẩm Cửu nói: "Không đi. Ta cứ ở chỗ này."

Thiếu niên kia nhân cơ hội cáo trạng: "Thất ca, hắn bắt nạt ta."

Nhạc Thất nói: "Không phải bắt nạt, Thập Ngũ, Tiểu Cửu đùa với ngươi thôi."

Thẩm Cửu nói: "Ai đùa với nó? Ta muốn kêu nó cút. Nơi này là địa giới của ta, ai giành với ta ta muốn kẻ đó chết."

Có Nhạc Thất ngăn ở phía trước, Thập Ngũ lớn gan, rướn cổ lên kêu: "Cứ đến nơi nào mới là ngươi cũng độc chiếm vị trí tốt nhất, mọi người đã sớm không ưa ngươi rồi! Ngươi đừng tưởng ngươi lợi hại lắm, ai ai cũng sợ ngươi!"

Nhạc Thanh Nguyên trách nói: "Thập Ngũ." Trong lúc giằng co, Thẩm Cửu đá vào chân Nhạc Thất một cước: "Muốn đánh nhưng dám đánh không? Tự mình không có bản lĩnh thì chỗ chiếm cũng không tốt thôi. Tạp chủng, ai là Thất Ca của ngươi? Ngươi gọi lại lần nữa thử xem!"

"Ngươi mới là tạp chủng! Ta thấy ngươi sớm muộn cũng bị bán đi, bán đi làm quy công!"

(Quy công: người làm tạp vụ trong kỹ viện)

Nhạc Thất dở khóc dở cười: "Học được mấy lời linh tinh ở đâu thế!" Vừa lôi Thẩm Cửu về phía ven đường vừa nịnh: "Được rồi, đệ có bản lĩnh nhất. Không chọn chỗ cũng có bản lĩnh nhất, chúng ta đổi con phố khác."

Thẩm Cửu giẫm chân y: "Tránh ra! Sợ nó à? Đến đi đến đi đấu tay đôi, cả đám lên cũng không sợ!"

Nhạc Thất đương nhiên biết hắn không sợ, cho Thẩm Cửu đánh nhau với chúng nó thật, hắn sẽ gian lận, chọc mắt véo tai đâm mũi ba đường hiểm, độc lắm, đến lúc đó chịu thiệt khóc thét vẫn là người ta, bèn nhịn cười nói: "Giẫm đủ chưa nào? Đủ rồi đừng giẫm nữa. Thất ca đưa đệ đi chơi nhé."

Thẩm Cửu hung tợn nói: "Chơi cái rắm! Chúng nó chết hết chơi mới vui."

Nhạc Thất nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Có Thất (7) có Cửu (9), đương nhiên có từ Nhất đến Lục (1 đến 6). Chỉ là trong đám trẻ con sớm bị rơi vào tròng, Lục trở lên hoặc là bị bán mất, hoặc đã sớm chết yểu. Hiểu biết nhất chỉ còn lại hai người họ.

Khi Thẩm Cửu còn nhỏ hơn, chỉ là một cục bột vừa gầy vừa bé. Nhạc Thất ôm đầu hắn ngồi dưới đất, phía trước đặt một tấm "huyết thư", viết rằng huynh đệ phụ mẫu đều mất, ra ngoài tìm người thân thì gặp nạn, lẻ loi hiu quạnh, phiêu bạt không chỗ nương tựa vân vân. Dựa theo yêu cầu, Nhạc Thất nên gào khóc, chỉ là bất luận như thế nào y cũng không khóc được, vì thế nhiệm vụ này mỗi lần đều đặt ở trên người Thẩm Cửu vốn nên hấp hối giả bệnh. Người hắn nhỏ, khuôn mặt cũng không đáng ghét, khóc ầm lên, người qua đường thấy đáng thương, đều khẳng khái giúp tiền, nói hắn là một cây hái ra tiền, cũng không quá. Sau đó Nhạc Thất dần lớn lên, càng ngày càng không muốn làm việc như thế nữa, mới bị phái đi tuần tra dè chừng. Thẩm Cửu cũng muốn đi theo, lại không được phép, hắn liền tiếp tục làm ác bá đầu phố, làm hại bốn phương.

Hai người đang muốn vòng qua con phố phồn hoa nhất này, bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Các chủ sạp hai bên đường sợ đến biến sắc, người đẩy xe đi, người thì chạy trốn, như gặp đại địch. Nhạc Thất khó hiểu, Thẩm Cửu vừa mới kéo y trốn vào bên đường xong, thì một con ngựa cao lớn phi băng băng qua phố.

Hàm thiếc ở miệng ngựa cư nhiên lại là vàng ròng, ánh vàng rực rỡ, chói lọi, nặng trịch, ngồi phía trên là một tiểu thiếu gia hoạt bát phấn chấn. Dung mạo sáng sủa mạnh mẽ, mắt mũi thon gọn, đồng tử màu đen sáng hai điểm tinh quang, sáng đến chói người. Vạt áo màu tím phần phật vắt ở hai bên yên, gấu tay áo bó chặt, bàn tay trắng nõn cầm một cái roi đen tuyền.

Thẩm Cửu bị ánh vàng chói hoa mắt, không kìm lòng được ngó đầu ra, Nhạc Thất vội vàng kéo hắn trở về, hai người tránh khỏi đó.

Đi chưa được bao xa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hò hét chói tai, đám tiểu huynh đệ chạy vội tới, đều bổ nhào lên người Nhạc Thất, sợ tới mức nước mũi nước mắt đều cọ lên hết, Thẩm Cửu giận dữ, Nhạc Thất vội hỏi: "Khóc cái gì, làm sao vậy?"

Có người kêu thảm thiết: "Thập Ngũ mất tích rồi!"

Nhạc Thất lập tức dừng cước bộ: "Nó không theo qua đây sao?"

Đứa trẻ kia gào khóc nói: "Vừa rồi trên đường rất rối loạn, ta không nhìn rõ..."

Nhạc Thất nói: "Đừng nóng vội, chầm chậm nói."

Thì ra, vừa rồi thiếu gia cưỡi ngựa mang theo gia đinh đi lượn phố, khóe mắt liếc tới Thập Ngũ ở góc đường, nhăn mũi: "Từ đâu ra đây?"

Có gia đinh nói: "Thu thiếu gia, không biết là khất cái từ đâu tới."

Tiểu thiếu gia nói: "Thứ bẩn thỉu thế này còn giữ làm gì?"

Đám gia đinh không cần chủ nhân ra thêm chỉ thị, ngang nhiên qua đó đuổi người. Thập Ngũ vất vả lắm mới giành được địa bàn từ tay Thẩm Cửu, sao cam tâm bị đuổi đi như vậy, khó chịu kêu: "Ngươi dựa vào cái gì đuổi người..."

Nó còn muốn nói một câu "Con phố này cũng không phải của ngươi", tiểu thiếu gia kia đã vung tay lên, bóng đen hạ xuống, trên mặt nó liền có thêm một vết roi huyết nhục mơ hồ.

Vết roi cách nhãn cầu còn chưa tới mấy hào (mm), Thập Ngũ còn không kịp cảm thấy đau, chỉ kinh ngạc ngây người.

Tiểu thiếu gia kia cười rạng ngời: "Không dựa vào cái gì hết. Chỉ dựa vào con phố này do nhà ta xây."

Thập Ngũ không biết bị dọa cho hôn mê hay là đau tới hôn mê, rầm một tiếng té trên mặt đất.

Thẩm Cửu không đợi nghe xong liền cười ha ha, nhưng mà hắn rất nhanh liền cười không nổi. Nhạc Thất đếm người thấy thiếu vài đứa, quay đầu lại nói: "Đệ đi trước đi, ta lập tức tới ngay."

Thẩm Cửu vui sướng khi người gặp họa: "Đừng xen vào việc của người khác, họ Thu này dám giết chúng nó thật chắc."

Nhạc Thất lắc đầu nói: "Đệ về trước đi. Ta là lớn nhất, không thể không quản."

Thẩm Cửu nói: "Không chết được. Cùng lắm chỉ bị đánh một trận. Đánh không chết mới nhớ kỹ."

Nhạc Thất nói: "Trở về đi."

Thẩm Cửu không kéo nổi y, mắng: "Ngươi rách việc thật!"

Mắng xong thì đi theo.

2.

Thu Tiễn La cảm thấy chơi Thẩm Cửu vô cùng vui.

Tựa như đánh chó vậy. Ngươi đánh một con chó, nó che đầu bịt tai, lui đến một bên khóc u u, đương nhiên không có gì uy hiếp, nhưng thế thì chẳng có gì thú vị. Nhưng nếu ngươi giẫm lên con chó này, nó lại thấp giọng càu nhàu, sợ hãi nhìn ngươi, nhưng lại không dám phản kháng, như thế thú vị hơn nhiều.

Gã tát Thẩm Cửu một cái bạt tai, Thẩm Cửu trong lòng nhất định đào cả phần mộ tổ tiên Thu gia lên một trăm tám chục lần, nhưng còn không phải vẫn ngoan ngoãn ăn tát, ngoan ngoãn đưa mặt qua để gã đánh.

Thật sự rất thú vị.

Thu Tiễn La nghĩ, không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Cửu vừa mới ăn một trận đòn, ôm đầu lui ở một bên, nhìn gã cười đến gập cả người.

Thời điểm Thu Tiễn La vừa mới mua Thẩm Cửu về nhốt vài ngày, nhốt đến mức mặt xám mày tro. Nhìn thấy mà chính mình cũng buồn nôn, mới xách cổ như xách mèo ném cho dăm ba tên gia đinh thô kệch, để họ "tẩy tẩy cọ cọ".

Vì thế, Thẩm Cửu thật sự bị hung hăng gột rửa một phen, da gần như bị cạo một lớp, mới được trả về thư phòng. Hấp hơi sạch lớp cáu bẩn nhiều năm trên người, khuôn mặt và bả vai bởi vì bị chà xát quá sức, trở nên trắng trắng ửng hồng, mái tóc ướt sũng còn mang theo hơi nóng. Ăn mặc chỉnh tề, quy củ đứng hầu một bên, nhìn cũng khá khiến người ta thích.

Thu Tiễn La nghiêng đầu, nhìn một lúc lâu sau, trong lòng có một cảm giác kỳ dị, lại còn có chút yêu thích, vốn muốn đá một cước giờ cũng thôi.

Gã hỏi: "Biết chữ không?"

Thẩm Cửu nhỏ giọng nói: "Biết một ít."

Thu Tiễn La mở ra trang giấy trắng như tuyết, gõ gõ bàn: "Viết thử coi."

Thẩm Cửu không tình nguyện cầm lên một chiếc bút lông sói, tư thế nắm cũng đâu vào đấy. Chấm chấm mực, suy nghĩ một chút, đầu tiên viết một chữ "Thất", ngừng một lát, lại viết một chữ "Cửu".

Tuy rằng chiều viết đi ngược, nhưng không nghiêng không lệch, đoan chính thanh tú.

Thu Tiễn La nói: "Học đâu ra thế?"

Thẩm Cửu nói: "Xem người ta viết."

Tiểu tử này chẳng tinh thông gì, chỉ biết vẽ theo y hệt, thế mà cũng có thể lấy ra hù người. Thu Tiễn La cảm thấy ngoài ý muốn. Vì thế, càng biểu hiện sắc mặt ôn hòa, học khẩu khí của phu tử nhà mình ngày trước, khen ngợi nói: "Có chút tư chất. Sau này nếu chịu học tử tế, nói không chừng cũng có thể đi lên chính đồ."

Thu Tiễn La lớn hơn Thẩm Cửu bốn tuổi, mười sáu tuổi, được cha mẹ kỳ vọng nhiều, được nuôi dưỡng trong mái nhà dát vàng, ai cũng không để vào mắt, tâm can bảo bối duy nhất trong đời chính là muội muội Hải Đường. Hải Đường cũng là tâm can bảo bối của toàn bộ Thu gia, Thu Tiễn La ở trước mặt Hải Đường, luôn là ca ca tốt. Trước đây gã ước gì muội muội cả đời không lấy chồng, Sau khi Thẩm Cửu đến, gã lại có toan tính khác.

Thu Hải Đường rất thích Thẩm Cửu. Nếu như có thể dạy tốt Thẩm Cửu, làm một cô gia giá rẻ, hình như cũng không tệ. Muội muội ở lại bên cạnh, Thẩm Cửu cũng có thể tiếp tục giữ lại để chơi, chỉ cần hắn thành thật nghe lời, thì sẽ bình an vô sự.

Gả cho hắn thì không cần đi xa, chi phí sinh hoạt vẫn là dựa vào nhà mình, không khác gì không gả. Ngoại trừ có thể coi Thẩm Cửu là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, gần như không nhặt ra được khuyết điểm nào.

Thu Tiễn La toan tính khá đẹp, thường xuyên cảnh cáo Thẩm Cửu: "Nếu ngươi dám để Hải Đường không vui, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi."

"Không có Hải Đường, ta đã sớm đánh chết ngươi rồi."

"Con người phải biết báo đáp ân tình. Nhà ta khiến ngươi trông giống một con người, cho dù lấy mạng ngươi để báo đáp, cũng là nên làm."

Thẩm Cửu càng lớn càng hiểu được, đối với kẻ này không thể có nửa phần ngỗ nghịch. Gã nói cái gì, phải đáp ứng cái đó, cho dù nghe xong trong lòng buôn nôn đến mấy, cũng không thể biểu lộ ra, như vậy mới không bị đòn hiểm.

Nhưng đáy lòng hắn luôn hoài niệm lần đầu tiên nhìn thấy Thu Tiễn La, cũng là cái ngày duy nhất chọc giận Thu Tiễn La tới phát điên.

Nhạc Thất kiên trì muốn đưa đám Thập Ngũ về, gần như chính diện tông vào vó ngựa của Thu Tiễn La. Trong phút chốc Thẩm Cửu quên mất Nhạc Thất đã từng dặn dò hắn, "tiên thuật" của họ tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy, hắn biến vàng thành lưỡi dao sắc, đâm vào trong xương ngựa.

Thu Tiễn La phóng ngựa vòng xung quanh đầu đường, ngựa kinh hoàng không ngừng, Thẩm Cửu trong lòng dùng sức nguyền rủa gã mau ngã xuống, ngã gãy cổ luôn đi, nhưng khả năng cưỡi ngựa của gã lại vô cùng lợi hại, vó ngựa trước không chạm đất cũng vẫn ngồi yên ổn trên lưng ngựa, gào lên: "Ai làm đó?! Ai làm đó!"

Đương nhiên là Thẩm Cửu làm.

Nhưng sau đó Thu Tiễn La tìm tới cửa, nếu Thập Ngũ không chủ động nói ra, căn bản không ai biết là hắn động tay động chân.

Nếu không phải họ cứu nó, Thập Ngũ đã bị vó ngựa Thu gia giẫm chết. Nó nhặt về được một mạng nhỏ, ngược lại còn bán đứng họ. Thập Ngũ đáng bị giết chết, giẫm thành một bãi thịt nát ngàn người thóa mạ. Lúc trước Nhạc Thất không nên quay lại cứu nó. Nó mà chết thì cũng đáng đời.

Thẩm Cửu phải ngẫm đi ngẫm lại sự liên tưởng vừa ngọt ngào vừa ác độc vô bổ ấy để an ủi bản thân, vượt qua từng ngày từng ngày giày vò. Chờ người kia giữ lời tới cứu hắn thoát khỏi bể khổ.

3.

Về phần tại sao Nhạc Thất không về tìm hắn, Thẩm Cửu đã nghĩ rất nhiều.

Có thể lúc chạy trốn bị phát hiện, bọn buôn người đánh gãy chân y. Có thể trên đường không có lương khô ăn lại không muốn ăn xin, bị chết đói. Có thể tư chất quá kém, không có tiên sơn nào chịu nhận. Còn từng nghĩ mình sẽ lang thang chân trời tìm được thi cốt của y như thế nào, tìm được xong làm thế nào dùng tay không đào hố chôn y, có lẽ còn gắng gượng chảy một giọt nước mắt. Nếu y may mắn còn sống, mình sẽ không màng tất cả cứu y khỏi nước sôi lửa bỏng như thế nào —— cho dù chính Thẩm Cửu vừa ra khỏi ổ sói lại lọt vào hang hổ, bản thân cũng đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Nhưng bất luận thế nào hắn cũng không ngờ, tình hình trùng phùng lại là thế này.

Hắn cứ lặp lại hành động nâng tay vung kiếm, nâng tay vung kiếm, máu tươi bay tứ tung, hình ảnh thê lương. Hạt máu bắn vào nhãn cầu, chỉ chớp chớp mắt, không thêm biểu cảm gì, động tác có thể nói là ung dung thành thạo.

Vô Yếm Tử đưa hắn ra khỏi Thu gia xong, dạy cho "đồ đệ" hắn nhiều nhất, chính là làm thế nào giết người phóng hỏa, trộm gà bắt chó, đục nước béo cò. Chẳng hạn như lúc này, thừa dịp Tiên Minh Đại Hội, ăn cướp của một đám thế gia đệ tử ấu trĩ nực cười, nhưng cứ tự cho mình là tinh anh tu tiên, cướp đi túi chứa đồ của họ, xử lý thi thể của họ.

Khi Nhạc Thất phát hiện ra hắn, nhất định là do bị dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn dọa đến ngây người, ngay cả xác chết của mấy đệ tử trên mặt đất cũng làm như không thấy, tiến về phía trước hai bước.

Thẩm Cửu giật bắn mình, ngẩng đầu thật mạnh.

Nhạc Thất thấy rõ mặt của hắn, trong phút chốc, mặt hai người đều trắng bệch.

Thẩm Cửu lạnh lùng nói: "Đừng qua đây!"

Phản ứng đầu tiên của hắn, vậy mà lại là nhào xuống đất, cướp lấy pháo cầu cứu trên người xác chết, phóng lên trời.

Nhạc Thất khiếp sợ tỉnh tỉnh mê mê, vừa đi vừa vươn tay về phía hắn, hé miệng muốn gọi ——

Tiếng cười khặc khặc quái dị truyền ra từ trong rừng rậm bên cạnh.

"Đồ đệ ngoan, đó là ai, dọa ngươi thành thế này. Ngươi cũng có lúc sợ hãi à?"

Thẩm Cửu buông lỏng tay, ống pháo trong tay lặng lẽ rơi xuống đất. Hắn xoay người thật mạnh. "Sư phụ, không phải ta sợ y, vừa rồi ta nhất thời thất thủ, không để ý khiến mấy tên trên mặt đất phóng pháo cầu cứu ra. Sợ là rất nhanh sẽ có người khác tới đây!"

Nhạc Thất phát giác tình thế có vẻ vô cùng nguy hiểm, im hơi lặng tiếng dấy lên một luồng linh lực. Vô Yếm Tử hừ nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy pháo kia, đã đoán có chuyện như thế rồi. Ngươi trước giờ tay chân lưu loát, lần này là chuyện gì vậy! Chúng muốn phóng pháo, ngươi không biết trực tiếp chém đứt tay chúng?"

Thẩm Cửu cúi đầu nói: "Đều là lỗi của đệ tử. Chúng ta đi nhanh đi, mấy lão thất phu kia đuổi tới, có muốn đi cũng không được."

Nhạc Thất chắn ở trước mặt họ, giơ bội kiếm trong tay lên, ánh mắt hơi hơi đỏ lên vẫn nhìn Thẩm Cửu một chút, âm thanh khàn khàn, lại kiên định dị thường: "Các người không thể rời đi."

Thẩm Cửu trợn mắt nhìn y.

Vô Yếm Tử đánh giá y, lại đánh giá bội kiếm của y, cười nhạo nói: "Là của Thương Khung Sơn. Còn là Khung Đỉnh Phong. Huyền Túc Kiếm, Nhạc Thanh Nguyên?"

Thẩm Cửu nghe xong, hơi hơi ngẩn ra, rất nhanh lại thúc giục nói: "Sư phụ, nếu đã là Thương Khung Sơn, trong chốc lát cũng không giết được y, không bằng chúng ta nhanh chạy thôi. Mọi người đuổi tới thì chúng ta không xong đâu!"

Vô Yếm Tử cười lạnh nói: "Tuy Thương Khung Sơn thanh thế lớn, nhưng ta cũng không đến mức sợ một tiểu bối. Huống chi là tự y muốn chết!"

Đến khi lão và Nhạc Thất thực sự giao thủ, Thẩm Cửu liền phát hiện, lo lắng ban đầu dành cho Nhạc Thất cùng kỹ xảo chống chế đầy vụng về của mình có chút buồn cười. Hắn sợ "sư phụ" Vô Yếm Tử này muốn chết, còn Nhạc Thất hoặc nói Nhạc Thanh Nguyên chống lại lão, dù không rút kiếm cũng thừa sức.

Có thể nói hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không đủ, bởi vì hắn quen thuộc phương thức tác chiến cùng vương bài bảo mệnh của Vô Yếm Tử.

Vô Yếm Tử có một bộ hắc phù ác trớ, vô số lần hắn nhìn thấy Vô Yếm Tử rơi vào thế hạ phong liền tung một tá phù chú này, đánh chết đối phương không kịp trở tay. Ngay cả tu sĩ thành danh cũng không thoát khỏi chiêu âm hiểm này của lão, huống chi Nhạc Thất hiện tại nhìn là biết không có nhiều kinh nghiệm đối phó với địch, chỉ biết nề nếp một chiêu tới một chiêu lui.

Vì thế, lần này khi Vô Yếm Tử tung bộ hắc bùa kia, Thẩm Cửu ở sau lưng lão đâm một kiếm.

Nhạc Thất túm lấy tay hắn, chạy như bị đoạt mạng, trải qua một phen ác chiến, hai người kinh hồn chưa định, tựa vào một thân cây, thở dốc không ngừng.

Tỉnh táo lại xong, Thẩm Cửu mới bắt đầu cẩn thận đánh giá Nhạc Thất.

Tu vi rất cao, khí độ trầm ổn, quần áo bất phàm, phong cách quý phái nghiêm chỉnh. Hoàn toàn không dính tí gì đến nước sôi lửa bỏng mà hắn vẫn tưởng tượng.

Đây là Nhạc Thanh Nguyên, không phải Nhạc Thất.

Nhạc Thanh Nguyên vẻ mặt kích động, sắc mặt ửng đỏ, đang muốn nói chuyện, Thẩm Cửu đã đột ngột hỏi: "Ngươi gia nhập Thương Khung Sơn?"

Nhạc Thanh Nguyên không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc kích động thoáng uể oải, sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch.

Thẩm Cửu nói: "Ngươi là thủ đồ của Khung Đỉnh Phong? Không tệ. Tại sao không trở lại tìm ta?"

"Ta..."

Thẩm Cửu đợi trong chốc lát, không đợi được lời kế.

Hắn nói: "Sao không nói tiếp? Ta đang đợi ngươi đó. Dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một lát cũng không sao."

Nhạc Thanh Nguyên sao có thể nói tiếp được.

Thẩm Cửu ôm lấy cánh tay, rốt cuộc chờ được tiếng nói nhỏ giọng của Nhạc Thanh Nguyên: "Là Thất ca có lỗi với đệ."

Trong lòng Thẩm Cửu tràn ngập phẫn nộ lạnh như băng, giống như khoang mũi và miệng thật sự có thể nếm được mùi máu tươi xông thẳng vào tim.

Đầu tiên hắn là một con chuột nén giận, ôm đầu đợi đánh, sau đó là một con chuột chạy loạn trong cống ngầm, ai ai cũng hô đánh đập. Bất luận thế nào cũng vẫn là một con chuột. Giấu đầu thụt đuôi, không thể thấy ánh sáng. Sống uổng năm tháng, lãng phí thì giờ. Còn Nhạc Thanh Nguyên lại thực sự là một con phượng hoàng bay lên đầu cành, cá chép vượt vũ môn hóa rồng.

Hắn nói: "Xin lỗi xin lỗi... Trước nay ngươi chỉ biết nói mỗi xin lỗi."

Thẩm Cửu cười lạnh, giải quyết dứt khoát: "Không có tác dụng gì cả."

Có loại người là trời sinh xấu xa. Thẩm Cửu nghĩ, hắn chính là loại xấu xa ác độc. Bởi vì trong giây phút đó hắn đã ngộ đạo rồi:

Thà rằng hắn nhìn thấy một Nhạc Thất chết ở một góc xó xỉnh, thi cốt không toàn vẹn không ai nhặt xác giùm, cũng không muốn nhìn thấy một Nhạc Thanh Nguyên tao nhã cường đại, tiền đồ vô lượng.

4.

Những thứ và những người Thẩm Cửu chán ghét nhiều lắm.

Một người nếu cái gì cũng chán ghét, vậy tính cách của hắn tất nhiên khó nói là tốt. May mắn, khi hắn trở thành Thẩm Thanh Thu, đã hiểu được chí ít làm thế nào để nó không bộc lộ ra ngoài.

Trong Thương Khung Sơn, hắn ghét nhất không thể nghi ngờ là Liễu Thanh Ca.

Liễu Thanh Ca thiếu niên đắc chí, thiên phú xuất chúng, linh lực cao cường, kiếm pháp kinh tuyệt. Gia thế hậu đãi, cha mẹ song toàn. Mấy thứ này bất luận chọn ra một điểm nào đó, cũng đáng để hắn nghiến răng nghiến lợi trằn trọc ba ngày ba đêm, huống chi còn tụ tập ở một người.

Tại hội diễn võ thường niên của mười hai đỉnh Thương Khung Sơn, đối tượng chiến đấu của Thẩm Thanh Thu là Liễu Thanh Ca.

Kết cục tất nhiên là thua không thể nghi ngờ.

Bại bởi phong chủ tương lai của Bách Chiến Phong, cái này chẳng có gì đáng mất mặt, hoặc nói vốn nên như thế, thế mới là bình thường.

Nhưng Thẩm Thanh Thu tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.

Hắn nhìn thấy không phải là người ngoài thán phục hắn kiên trì chu toàn lâu như vậy, mà chỉ có sự kiêu căng như dĩ nhiên của Liễu Thanh Ca khi chĩa Thừa Loan Kiếm cách yết hầu hắn vài phân.

Thanh Tĩnh Phong tự xưng là quân tử phong, Thẩm Thanh Thu giả làm quân tử như cá gặp nước, nhưng Liễu Thanh Ca luôn có thể khơi dậy lệ khí của hắn, hắn chẳng buồn lãng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net