Chương 1:Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Trọng sinh

Edit: Gấu

Beta: Cầm

Một tiếng chuông điện thoại ồn ào khiến Lâm Ngọc Đồng tỉnh giấc. Hôm qua cậu vội vàng viết bản thảo cả đêm, lúc mặt trời lên mới đi ngủ đến giờ chưa tới một giờ đồng hồ. Nếu không phải lúc này di động gọi tới chỉ có những người thân mới biết thì chắc chắn cậu sẽ trực tiếp tắt máy luôn.

"Alo, ai vậy?"

"Tôi là lão Dạ đây, Đồng Tử, sách mới của cậu xảy ra chuyện gì vậy? Hiện giờ đang có người nói cậu đạo văn."

[Đồng Tử: Bút danh của Lâm Ngọc Đồng]

"Cái gì?" Sau khi im lặng một chút, Lâm Ngọc Đồng tỉnh táo lại, nói, "Anh nói tôi đạo văn sao?"

"Đúng, đạo văn, nhưng không phải tôi nói mà là người khác nói cậu như vậy. Bây giờ cậu lên mạng xem thử đi, xem xong liên lạc lại với tôi." Giọng nói vội vàng của biên tập Dạ Minh Trùng trong điện thoại khiến người ta có cảm giác như hận không thể lập tức giết người, vừa nói xong liền tắt máy.

Lâm Ngọc Đồng dùng tốc độ nhanh nhất mở máy tính, lên diễn đàn xem thử, quả nhiên bài viết nói cậu đạo văn đã bị đẩy lên đầu. Hơn nữa số lượng bình luận rất đáng sợ. Người gửi bài còn đưa ra bằng chứng những chỗ giống nhau về ngôn từ miêu tả hoặc lập luận của hai bài, tất cả đều được đánh dấu ở ngoài, liếc mắt một cái, liền thấy vô số chỗ được viết gần như giống nhau hoàn toàn, giống như có người chiếu theo một mẫu mà sao chép từ trên xuống dưới vậy.

Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được?

Lâm Ngọc Đồng xem xong bài đăng liền gọi ngay cho Dạ Minh Trùng, cậu ép bản thân phải bình tĩnh. "Lão Dạ, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi tuyệt đối không đạo, hơn nữa tôi có bằng chứng chứng minh là bản thân viết ra. Tôi bây giờ sẽ đem. . ." Câu nói bị dừng lại, cậu mở cặp tài liệu rồi không thể thốt lên lời.

Nơi cậu luôn để bản thảo cùng tài liệu, hiện giờ trống rỗng, một chút dấu vết từng tồn tại cũng không còn.

Dạ Minh Trùng thấy bất thường, vội vàng hỏi: "Đồng Tử? Làm sao vậy?

Lâm Ngọc Đồng tự giễu, cười nói: "Không có gì, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với anh."

Nếu như tới tận lúc này cậu còn không biết bản thân bị người ta cố ý hãm hại thì thật sự là một tên ngốc. Chỉ là cậu không cần gấp gáp, dù không có bản thảo điện tử cậu vẫn sẽ có những thứ khác để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Lâm Ngọc Đồng nhớ đến nỗi lo của Dạ Minh Trùng, thậm chí không đi rửa mặt, vội vã thu dọn đồ một chút rồi ra ngoài tìm Thẩm Quân. Thẩm Quân là người yêu của cậu, đồng thời cũng là một nghệ sĩ, dù không quá nổi tiếng nhưng vẫn có chút danh tiếng. Trước đây hai người vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng sau khi nghĩ đến cánh săn ảnh cùng nhà báo tương đối phiền, hơn nữa trong nửa năm này cậu phải cố gắng hoàn thành gấp bản thảo nên rất bận rộn, Thẩm Quân đề nghị hai người tách ra một thời gian ngắn. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy đây là chuyện bình thường nên đồng ý ngay.

Ở phía Thẩm Quân vẫn còn một tập bản thảo khác, đó là bản nháp dự bị của cậu. Lúc đầu nó vẫn luôn ở trong tay cậu, nhưng trong một lần vô tình nhắc tới việc cậu chính mình tạo ra nó nên luôn coi như con thì Thẩm Quân cầm đi toàn bộ, hắn nói đó là con cậu thì cũng là con của cả hai, vì vậy ai cũng có nghĩa vụ trông coi chăm sóc.

Cuối cùng không ngờ đây lại là chuyện tốt.

Lâm Ngọc Đồng đứng trước cửa nhà Thẩm Quân mỉm cười, cậu lấy chìa khoá dự bị mở cửa. Cậu biết Thẩm Quân không ở nhà, bởi vì nửa tháng trước hắn đã nói là phải ra ngoài quay phim, có thể một tháng sau mới quay về.

Nhưng sau khi mở cửa, hình ảnh trước mắt khiến Lâm Ngọc Đồng sững sờ. Trong nhà hiện tại có năm người, hai nam ba nữ gồm: Thẩm Quân, mẹ Thẩm Quân, bạn học đại học của hai người- Tiếu Vy, hai người còn lại nhìn vẻ ngoài có thể đoán được là cha mẹ của Tiếu Vy.

Lúc này ba mẹ Tiếu Vy quay qua hỏi, "Vị này là?"

Sắc mặt Thẩm Quân thay đổi có chút khó coi nhưng anh ta chưa kịp nói thì mẹ anh, Vu Diễm Thu đã lên tiếng: "Đây là con một người bà con xa của tôi." Nói xong bà đi qua, "Vậy mà tôi quên mất chuyện này, thật ngại quá!" Vừa nói bà vừa đi tới kéo Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Lâm, qua đây nào, dì có chút chuyện muốn nói với con, con vào phòng cùng dì được không?"

Lâm Ngọc Đồng không nói chuyện cũng không di chuyển, ánh mắt cậu nhìn xuống bụng của Tiếu Vy. Nơi đó rõ ràng đã lớn hơn một vòng, chính xác hơn là cô ta đã mang thai.

Tiếu Vy cúi đầu không dám lên tiếng. Lâm Ngọc Đồng nhìn về phía Thẩm Quân, "Sao bọn họ lại ở đây?"

Thẩm Quân chỉ do dự trong chốc lát, ánh mắt đã lại ánh lên vẻ kiên định: "Tối nay anh sẽ nói cho em biết, bây giờ em cứ theo mẹ lên lầu trước đi."

Lâm Ngọc Đồng đè xuống nghi ngờ cùng không vui trong lòng, "Bản thảo của em ở đâu?"

Thẩm Quân nói ra một vị trí, Lâm Ngọc Đồng cùng Vu Diễm Thu đi vào thư phòng của Thẩm Quân. Ngăn cách với bên ngoài một cánh cửa thư phòng, Lâm Ngọc Đồng lần thứ hai hỏi: "Dì, những người ở ngoài sao lại ở đây ?"

Vu Diễm Thu im lặng một hồi lâu mới nói: "Tiểu Lâm, những người đó. . . Cô gái kia là Tiếu Vy, là bạn gái của Quân Quân. Cô ấy đã mang thai sáu tháng rồi, Quân Quân sẽ kết hôn với cô ấy."

Vu Diễm Thu nói xong thì thấy sắc mặt Lâm Ngọc Đồng tái nhợt, bà vội nắm lấy cổ tay của cậu, vội nói: "Dì biết là con thích Quân Quân, nhưng mà dì xin con, Quân Quân nó không dễ dàng để có được ngày hôm nay, nếu như người nhà họ Tiếu biết chuyện con cùng Quân Quân, đây không phải là hủy mất tương lai của nó sao?"

Hủy tương lai của anh ta? Dù cho lúc ở dưới lầu đã đoán được Thẩm Quân lừa mình nhưng không ngờ khi chính tai nghe được mọi chuyện, Lâm Ngọc Đồng phát hiện, bản thân vẫn không thể nào bình tĩnh nổi. Cậu không dám tin mà nhìn Vu Diễm Thu. "Dì, sao dì không nói xem là ai giúp anh ta xây dựng sự nghiệp? Khi dì bị bệnh, anh ta ở ngoài làm việc, là ai chăm sóc dì? Anh ta cần tạo quan hệ khắp nơi, là ai đưa tiền cho? Bây giờ dì nói con hủy tiền đồ của anh ta? Con đê tiện như vậy sao?"

Lâm Ngọc Đồng bất giác cao giọng: "Đúng vậy, là tôi đê tiện, nếu không thì làm sao có thể không để ý đến người nhà mà bỏ trốn với anh ta? Làm sao mà lúc người nhà cần nhất, tôi lại bận rộn, một chút cũng không giúp được họ? Chuyện này. . . Tất cả là vì ai?"

"Chẳng lẽ chuyện nhà cậu phá sản là lỗi của Quân Quân sao? Tiểu Lâm, cậu thật không biết đạo lý!"

"Đúng vậy, là tôi không hiểu đạo lý." Nói đến đây Lâm Ngọc Đồng ấn thái dương, cậu mơ hồ thấy choáng váng, nhưng vẫn cười giễu, "Nếu đã bị nói thành kẻ không biết đúng sai như vậy, tôi còn có thể nói gì đây?"

"Cậu muốn đi đâu?" Vu Diễm Thu chợt xoay người nắm lấy cánh tay Lâm Ngọc Đồng, "Cậu không thể ra ngoài."

"Buông ra!" Lâm Ngọc Đồng dùng sức hất tay, đẩy bà ta đến cạnh bàn trà. Vu Diễm Thu nhìn thấy con dao gọt trái cây, bà ta không nghĩ nhiều liền cẩm con dao chạy đến trước cửa ngăn không cho Lâm Ngọc Đồng ra ngoài, "Tiểu Lâm, con. . . Nếu con muốn ra ngoài trừ khi giết chết ta đi. Nếu không thì không ai có thể nghĩ đến việc hại Quân Quân!"

"Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn người ta bắt nạt mình như vậy!" Lâm Ngọc Đồng đưa tay phải lên đoạt dao, nhưng không ngờ cậu ngày thường sức lực không nhỏ vậy mà cậu không thể lấy được, đã vậy còn bị Vu Diễm Thu đẩy mạnh một cái.

Ánh mắt Vu Diễm Thu vì bị dồn ép mà trở nên điên cuồng, bà ta gắt gao kìm nén bản thân: "Con ngoan, con hãy buông tha cho Quân Quân nhà chúng ta đi."

"Sao có thể như thế được?" Lâm Ngọc Đồng bị chọc giận mà dùng sức, cuối cùng cũng giằng được con dao. Nhưng biến cố lại xảy ra trong nháy mắt, không biết vì sao Thẩm Quân đột nhiên lên lầu, nhìn thấy con dao trong tay cậu, không chút do dự mà đấm cậu một cái.

"Rầm "

Lâm Ngọc Đồng té ngã, đập vào chậu hoa trên bệ cửa sổ.

Thẩm Quân giận giữ nhìn cậu: "Con mẹ nó, mày dám lấy dao chỉ vào người mẹ tao à?"

Tim Lâm Ngọc Đồng bỗng nhiên như bị xé nát, đau đến mức thanh âm cũng thay đổi: "Thẩm Quân, Lâm Ngọc Đồng tôi ở trong lòng anh là người như thế sao?"

"Chính mắt tao nhìn thấy, chẳng lẽ là giả à?"

"Đúng vậy, chính mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Nếu thế, anh nói cho tôi biết, chuyện đạo văn có phải là anh tìm người làm không?"

"Đúng vậy thì sao? Tao thật vất vả mới chờ được ngày Lâm gia nhà mày phá sản, mày cho rằng tao có thể để mày có cơ hội lật mình ư?"

"Đệt, mẹ nó chứ, Thẩm Quân!" Lâm Ngọc Đồng chợt túm lấy cổ áo Thẩm Quân, "Anh nói như vậy là có ý gì?"

"Lâm Ngọc Đồng, tao nói cho mày biết, tao đã chịu đựng mày đủ rồi! Xuất thân tốt thì hay lắm sao? Không phải khi tao gặp khó khăn vẫn phải giúp tao sao? Mày làm thế chỉ để mọi người thấy là tao thiếu nhân tình của mày? Lừa gạt tiền của mày? Mày làm như vậy, là muốn làm tao mất mặt, có đúng hay không?"

"Con mẹ nó, Thẩm Quân, anh ngậm máu phun người! Tôi làm thế lúc nào?"

"Mày có làm hay không trong lòng mày rõ hơn ai hết!"

"Anh!" Khuôn mặt Lâm Ngọc Đồng căng cứng, chỉ người đang chậm rãi xuất hiện ở cửa. "Là cô ta có phải không? Chuyện của chúng ta trừ cô ta ra thì cũng chỉ có mẹ anh biết! Mẹ anh sẽ không nói ra, vậy trừ cô ta ra còn ai vào đây được nữa?"

"Mày đừng đem trách nhiệm đẩy trên đầu người khác! Rõ ràng là một mình mày làm! Tiếu Vy, cô ấy có con của tao, cô ấy vì lí do gì phải gây chuyện bất lợi cho tao? Chỉ có mày, mày muốn tao nghe theo sự sắp xếp của mày!"

"Bụp!" Lâm Ngọc Đồng vung một đấm lên mặt Thẩm Quân. Tiếu Vy hét lên một tiếng, vội vàng chạy qua chắn trước mặt Thẩm Quân. "Lâm Ngọc Đồng! Cậu muốn đánh thì đánh tôi đây này, đừng đánh anh ấy! Là do tôi đã quyến rũ anh ấy trước!"

"Cô tránh ra cho tôi!" Lâm Ngọc Đồng đẩy Tiếu Vy, cầm lấy bình hoa bên cạnh hung hăn nện vào đầu Thẩm Quân, lập tức trên đầu Thẩm Quân xuất hiện vết rách, máu theo đó chảy xuống khiến cho tầm mắt hắn trở nên mơ hồ. Lâm Ngọc Đồng không cho hắn một chút thời gian thở dốc, cậu như dã thú nổi điên, một tay nắm lấy Thẩm Quân một tay hướng góc chết hung hăng đánh.

Thẩm Quân vừa nhìn Lâm Ngọc Đồng đem Tiếu Vy đẩy ra, liền dùng lực, mạnh mẽ quật ngã Lâm Ngọc Đồng xuống đất, nhưng cậu giống như không biết đau, sau khi đứng dậy lại tiếp tục nhào về phía trước cùng anh ta quần ở một chỗ mà đánh nhau.

Lâm Ngọc Đồng giống như bị kích thích, hơn nữa khát vọng cái gì đó có thể giải thoát cậu ra khỏi sự mệt mỏi này.

Tám năm rồi, cậu cho rằng thất niên chi dương qua đi thì Thẩm Quân sớm đã xác định ở bên mình, thật không ngờ kết cục lại là như vậy.

[Thất niên chi dương: một mốc tình cảm quan trọng, người Trung Quốc cho rằng tình cảm nào nếu có thể trải qua quãng thời gian 7 năm thì sẽ mãi mãi bền lâu.]

Thẩm Quân lúc đầu có thể chịu đựng mấy đấm, nhưng sau đó do mất máu quá nhiều nên có chút không chịu nổi. Lúc này Tiếu Vy nhìn thẳng vào Thẩm Quân, trợn mắt, bộ dạng bị dọa không nhẹ. Trong trí nhớ của cô, Lâm Ngọc Đồng vẫn luôn mang theo nụ cười tỏa nắng, cho nên cô chưa từng nghĩ đến, người này cũng sẽ có ngày tựa như ma quỷ đánh người.

"Đừng đánh nữa, Lâm Ngọc Đồng! Cậu như vậy sẽ đánh chết anh ấy mất!" Tiếu Vy không màng thân thể nặng nề, cuống quýt chạy đến ngăn cản.

"Đúng thế, Tiểu Lâm, chẳng lẽ con muốn ngồi tù sao?" Vu Diễm Thu cũng dùng sức lôi kéo Lâm Ngọc Đồng.

Nhưng mà căn bản cậu không dừng được, cú đấm của cậu từng cái từng cái đánh vào mặt Thẩm Quân, máu hắn chảy ra thành một mảng dữ tợn, đỏ lòm. Hình ảnh kia làm mắt cậu nhức nhối, tim cũng đau. Nếu không phải vì giúp con đường làm ngôi sao của Thẩm Quân phát triển cậu gần như dùng hết tiền tiết kiệm, thì khi trong nhà cậu gặp phải vấn đề tài chính cậu đã không phải không giúp được chút gì. Mỗi ngày cậu đều phải vượt qua tự trách trong lòng như thế nào, vậy mà Thẩm Quân lại báo đáp sự tin tưởng của cậu như thế này!

Đều do Thẩm Quân! Không, đều do cậu, là cậu bị mù mới coi trọng đồ không bằng heo chó này!

Lâm Ngọc Đồng không nhận thức mọi thứ xung quanh, ra tay càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng...

Cuối cùng Tiếu Vy không nhìn nổi nữa, Thẩm Quân hoàn toàn bị động làm cô ta càng lo lắng. Đúng lúc này ánh mắt cô ta thoáng nhìn qua, thấy trên mặt đất có cái gì đó lóe sáng. Cô ta phát hiện đó chính là con dao gọt trái cây, quỷ thần xui khiến thế nào mà lại cầm lên, ra sức đâm vào lưng Lâm Ngọc Đồng.

"A!" Lâm Ngọc Đồng bị đau nên mới dừng động tác, dùng hết sức lực bản thân đẩy Tiếu Vy ra. Tiếu Vy lui lại mấy bước, đụng vào lan can, cô ta hoảng sợ khẽ thở hổn hển. Lâm Ngọc Đồng bỗng dưng sợ hãi, thấy Tiếu Vi giữ lấy lan can bảo vệ mới thở ra. Không ngờ một giây sau, lan can bảo vệ chưa kịp xây xong đôt nhiên lật về phía sau, thân mình nặng nề của Tiếu Vy thoáng cái mất đi thăng bằng, cũng nhanh chóng rơi xuống dưới.

"A a a a a a!!!"

"Nó...." Vu Diễm Thu chưa kịp đem lời nói xong cũng ngã xuống ngất đi.

"Lâm Ngọc Đồng, mày, cái thằng điên này!" Thẩm Quân hoàn toàn giận giữ, mất đi vị hôn thê cùng đứa con khiến cho hắn mất đi bình tĩnh, dùng sức đem thân thể ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn xô Lâm Ngọc Đồng về phía lan can bảo vệ. Lâm Ngọc Đồng cố hết sức vùng vẫy, nhưng trước khi rơi xuống một giây, cậu đột nhiên kéo lấy vạt áo Thẩm Quân!

"Rầm!"

Một âm thanh nặng nề rõ ràng truyền vào lỗ tai, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không thấy đâu.

Lâm Ngọc Đồng giật mình mở mắt ra, sau đó, cậu phát hiện phía đối diện có hai người, cũng đang im lặng nhìn chằm chằm vào cậu.

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net