Chương 10:Bảo tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú giải:

(1) Hoàn thánh:

(2) Xe Audi

Đây là hình Audi A3, mình thấy hầu như Audi đều tầm 2 tỷ là rẻ nhất rồi =)))). ( Bao giờ mới có tiền mua T^T)

(3) ván giặt quần áo

(Nhìn thôi ta cũng thấy đau rồi =]]]])


Chương 10:

Edit: Gấu

Beta: Cát Tiêu Hương, Cầm

Tục ngữ nói, có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, đồng thời lần thứ hai thường dễ xảy ra hơn so với lần thứ nhất. Dần dần, Lâm Ngọc Đồng cũng thích ứng việc lúc đi giặt quần áo sẽ tiện thể giặt hộ Triển Dực Phi, bởi vì dưới cái nhìn của cậu, việc này với hồi còn ở ký túc xá cũng không có khác nhau là mấy, chỉ có điều bốn người biến thành hai người, dùng chung một phòng biến thành một mình dùng một phòng, một nhóm người dùng một máy giặt biến thành hai người dùng một máy giặt. Khác biệt duy nhất chính là cậu phải nấu cơm.Nhưng mà cũng không vất vả nhiều lắm, đó là điều hiển nhiên, Triển Dực Phi kiếm tiền, thì cậu làm việc nhà cũng chả có gì to tát, ngược lại cậu cũng muốn có thêm việc làm để tay chân linh hoạt hơn.

Cứ vậy, đảo mắt một cái hai người đã sống chung cùng nhau hơn mười ngày. Ngày hôm nay, Lâm Ngọc Đồng đi xuống lầu nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh - cậu cùng Kim Phàm ký kết thành công, chuyển phát nhanh này chính là hợp đồng biên tập Kim Phàm gửi cho cậu.

Lâm Ngọc Đồng cầm hợp đồng, thuận tiện đi vào siêu thị cách nhà không xa mua một túi đường trắng, nào biết trên đường trở về đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người, kéo cậu một cái, lực đạo rất lớn, một chút liền đem cậu kéo tới sau bốt điện thoại công cộng. Lâm Ngọc Đồng lúc đó liền nổi giận "Anh là bị làm sao vậy, tự nhiên lôi kéo người ta như vậy!"

Người đàn ông có khuôn mặt cực kì yêu diễm kia ra dấu im lặng, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, mọi chuyện đều có nguyên nhân."

Lâm Ngọc Đồng nhìn đối phương một đầu tóc màu tím, cùng quần bò đen, áo khoác nhạt màu nhẹ nhàng, có chút tà khí, nhưng đối với cậu xác thực không giống có ác ý, liền dần dần bình tĩnh lại "Có ý gì?"

Người nọ nói: "Cậu lúc ra cửa không mang điện thoại di động à?"

Lâm Ngọc Đồng theo bản năng mà sờ túi, phát hiện đúng là không mang. Cậu xuống lầu nhận chuyển phát nhanh thuận đường đi mua túi đường trắng, lúc đi mua đường trắng còn tiện nghĩ tới vài việc, cho nên không mang theo điện thoại di động cũng là chuyện rất bình thường mà?

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt "Tôi nói không sai chứ?" Sau đó âm thầm chỉ chỉ phía đối diện có một chiếc xe màu đen lao nhanh qua "Ngồi bên trong là Uông Băng Yến, cũng chính là mẹ kế của Triển Dực Phi, bà ta không biết từ đâu nghe được tin tức, biết cậu sống chung với Triển Dực Phi, lúc này thừa dịp Triển Dực Phi không ở đây tới tìm cậu. Mà cậu bây giờ hoàn toàn không thích hợp để gặp bà ta một mình."

Triển Dực Phi quả thật là không đề cập đến chuyện kết hôn cho người trong nhà biết, điều ấy Lâm Ngọc Đồng cũng biết. Tuy rằng cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng có thể không gặp Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến đối với cậu mà nói, cũng không phải chuyện xấu gì, hơn nữa nếu là cậu chủ động đi hỏi Triển Dực Phi nguyên nhân thì hình như có gì đó không đúng lắm, chỉ càng khiến anh không tin tưởng cậu, cho nên tới giờ cậu vẫn chọn giả ngu cho qua.

Cậu không nghĩ tới Uông Băng Yến sẽ chủ động tìm tới cửa.

Lâm Ngọc Đồng vỗ vỗ quần áo do đụng vào buồng điện thoại mà dính bụi "Sao tôi phải tin lời của anh nói?"

Người đàn ông dùng di động bấm số đưa cho Lâm Ngọc Đồng, Lâm Ngọc Đồng liền nghe thấy đầu bên kia Triển Dực Phi nói: "Tiểu Đồng, xin lỗi, chuyện đột nhiên xảy ra, không dọa em sợ chứ?"

Lâm Ngọc Đồng lung lay túi đường trắng trong tay "Không đến nỗi, chỉ là thật tò mò sao anh lại đúng lúc như thế, anh Triển?"

Triển Dực Phi hơi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài "Vốn là muốn cho hai người gặp nhau trước, thế nhưng đột nhiên đến như vậy tôi sợ em cảm thấy gò bó, Cao Văn Lượng, đúng rồi, chính là người bây giờ em đang đứng cạnh, anh ta có vài tật xấu, cho dù là bảo vệ ai, thời gian anh ta làm việc anh ta sẽ không lộ diện trước mặt mà chỉ xuất hiện khi thật sự cần thiết, anh ta nói chỉ có như vậy mới có thể khiến người được bảo vệ không cảm thấy khó chịu, cho nên... Có phải là khiến em không vui?"

Lâm Ngọc Đồng nhìn Cao Văn Lượng, liếc mắt một cái "Thôi, nhìn anh ta đẹp trai như vậy tôi cũng không nên tức giận mới phải?"

Cao Văn Lượng lộ ra nụ cười không rõ hàm ý, Triển Dực Phi thì lại yên lặng mà buồn bực.

Trình Thích thấy Triển Dực Phi cúp điện thoại vẫn luôn cau mày, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Tiểu Cao không ngăn cản à?"

Triển Dực Phi dở khóc dở cười lắc đầu một cái "Chỉ mong không phải tự tìm cho mình một tình địch." Trình Thích nghĩ đến bề ngoài của Cao Văn Lượng "Xì xì" một tiếng vui vẻ, đồng tình vỗ vỗ vai Triển Dực Phi "Cậu nên tự cầu phúc đi." Lâm Ngọc Đồng hoàn toàn không biết vào lúc này cậu nên giải quyết phiền muộn như thế nào, quay sang hỏi Cao Văn Lượng "Tôi nói này người anh em, anh muốn tôi ở bên ngoài chờ Uông Băng Yến rời đi mới trở về à?"

Cao Văn Lượng nhàn nhã nhả ra vòng khói, con mắt hẹp dài mạn không buồn quan tâm liếc qua "Nếu như cậu muốn mời tôi ăn trưa để kéo dài khoảng thời gian này, thì tôi cũng không ý kiến gì."

Lúc Lâm Ngọc Đồng đi ra ngoài mặc ít quần áo, cậu cứ nghĩ lấy xong đồ sẽ vào nhà ngay, cho nên không mang áo khoác, mà ở trong nhà cậu chỉ mặc một chiếc áo tay lửng mỏng manh, lúc này gió vừa thổi liền cảm nhận được cái lạnh. Đã cuối tháng mười, gió phương bắc rất lạnh, Lâm Ngọc Đồng nhìn chung quanh một vòng "Anh muốn ăn cái gì?"

Tốt xấu gì sau này hai người còn phối hợp với nhau lâu dài, mời bữa cơm mà thôi, cũng không tính là việc gì to tát.

Cao Văn Lượng kẹp ngón tay tùy ý chỉ chỉ đối diện "Quán kia đi."

Đậu phụ thối xiên que chiên?!

Lâm Ngọc Đồng cứng ngắc đi tới quán ăn đối diện. Bên trong tổng cộng có bốn cái bàn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chủ quán vô cùng nhiệt tình, chỉ là khắp phòng tràn ngập mùi thức ăn khiến người ta không chịu nổi. Lâm Ngọc Đồng cảm giác ấm áp hơn một chút, hỏi Cao Văn Lượng "Ăn cái gì?"

"Tới đây thì cậu nghĩ còn có thể ăn gì, đương nhiên là ăn đậu phụ thối rồi." Cao Văn Lượng dứt lời liền kêu chủ quán cho hai mươi xiên.

"Tôi không ăn đậu phụ thối." Lâm Ngọc Đồng nói.

"Tôi cũng không gọi giúp cậu."

"..." Sau đó, Cao Văn Lượng thật sự một mình ăn hết hai mươi xiên. Lâm Ngọc Đồng một mình uống hai bình nước khoáng. Lâm Ngọc Đồng quả thực rất phục Cao Văn Lượng, anh ta cao hơn một mét tám, nhìn qua không khác cậu lắm, nhưng vóc người rất đẹp, hình như còn gầy hơn cậu một vòng, mà số lượng anh ta ăn thì thật khiến người khác không dám khen tặng! Đúng rồi, tên này chắc quanh năm ăn bánh bí ngô. Lâm Ngọc Đồng giơ cổ tay nhìn đồng hồ "Anh ăn no chưa? Chưa no có thể sang quán khác ăn thêm."

Cao Văn Lượng sờ sờ bụng "Đi thôi, tôi nhớ hình như bên cạnh có quán xương hầm tương."

Lâm Ngọc Đồng "....."

Cao Văn Lượng đi vào quán gọi hai phần đóng gói rồi đi ra, Lâm Ngọc Đồng trả tiền xong ra sau thì nghe thấy Cao Văn Lượng huýt sáo một cái, một con chó Berger có màu lông sáng từ đâu chạy đến. Cao Văn Lượng ngồi xuống, lấy xương ra cho con chó "Đại Khoản (*), đến đây, ăn nhiều một chút nhé." [Đại Khoản ý chỉ người giàu có, lắm tiền]

Tên của con chó này.....!

Lâm Ngọc Đồng đang muốn nổi giận, ai ngờ con chó kia không chịu ăn mà chạy đến trước mặt cậu, lắc lắc đuôi, ánh mắt dán chặt vào túi đường trắng của cậu.

Cao Văn Lượng nhất thời tóm lấy tai nó "Mau lại đây! Không cho ăn đường, mau ăn thịt đi!" Cậu nhóc to lớn kia ủy khuất rầm rì ư ử vài tiếng, ủ rũ đi ăn thịt. Lâm Ngọc Đồng chà xát tay "Tôi có thể về nhà chưa?"

Cao Văn Lượng không cần nghĩ nhanh chóng trả lời: "Chưa. Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là đi với tôi đến chỗ Triển Dực Phi, hai là ở lại đây tiếp tục chờ. Uông Băng Yến không thấy cậu sẽ không đi, trừ khi Triển Dực Phi về nhà." Nói cách khác ít nhất cậu phải chờ thêm ba, bốn tiếng nữa?! Lúc này Lâm Ngọc Đồng quyết định đi tìm Triển Dực Phi. Đây là lần đầu tiên cậu đi tới công ty tìm Triển Dực Phi.

Cao Văn Lượng đỗ một chiếc Audi chói mắt trong hầm xe, sau đó không buồn nhấc đầu lên nói "Anh ta ở tầng 26, cậu đi thẳng lên đó là được."

Lâm Ngọc Đồng theo bản năng hỏi "Anh không đi?"

Cao Văn Lượng vuốt ve đầu con chó kia nói "Nơi này trừ người của Triển Dực Phi thì không ai được thấy tôi." Lâm Ngọc Đồng hiểu ý của anh ta, một mình xuống xe, sau đó cậu cúi đầu chỉnh lại trang phục của bản thân, một cái áo phông tay lửng bình thường cùng một cái quần bò, trên chân lại đi một đôi dép lê. Cậu chỉ mong sẽ không bị bảo vệ cản lại!!! Lâm Ngọc Đồng cầm túi giấy được chuyển phát nhanh cùng túi đường trắng không biết nên làm sao, cũng không phát hiện ánh mắt chờ xem trò vui bắn ra từ trong chiếc Audi kia.

Kết quả khi tới đại sảnh, cậu quả nhiên bị ngăn lại. Nhân viên bảo vệ nhìn cậu bằng ánh mắt phòng bị nói "Xin lỗi, nếu không phải nhân viên công ty thì không được tùy ý ra vào."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Tôi tới tìm Triển Dực Phi."

Nhân viên bảo an bị làm khó, nhìn cậu, đi về phía nhân viên tổng đài nói vài câu. Nhân viên tổng đài quan sát trên dưới một phen "Xin hỏi anh có hẹn trước không?"

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một chút nói: "Không có."

Nhân viên công tác hỏi: "Vậy anh với phó tổng giám đốc Triển là...." Lâm Ngọc Đồng nghĩ đến Triển Dực Phi có khả năng cũng không muốn mọi người biết quan hệ thực sự của hai người bọn họ, liền nói: "Bạn bè."

Lúc này nhân viên công tác cười nói: "Thì ra anh là bạn của phó tổng giám đốc Triển, chắc là anh có cách liên lạc với anh ấy chứ, anh có thể hẹn trước với anh ấy rồi quay lại được không?"

Lâm Ngọc Đồng trong lòng thầm mắng Cao Văn Lượng, cư nhiên thật sự không thông báo với Triển Dực Phi cậu muốn tới?! Nếu không thì sao Triển Dực Phi có thể không thông báo cho bảo vệ dưới đại sảnh chứ?

Bảo vệ cau mày "Xin anh mau chóng rời đi, đừng gây trở ngại cho công việc của chúng tôi."

Lâm Ngọc Đồng thở dài: "Người anh em à, quá nghiêm túc không tốt cho thân thể đâu."

Nói xong nhìn ba nữ nhân viên tiếp tân, cuối cùng chọn một người nhìn quen mặt nhất, nói với đối phương "Không cho tôi tìm Triển Dực Phi cũng được, vậy cô có thể giúp tôi liên lạc với Trình Thích không? Nói là có Lâm Ngọc Đồng tìm là anh ta sẽ tự biết." Đối phương nhìn hai đồng nghiệp một chút, vốn còn do dự nhưng vừa thấy Lâm Ngọc Đồng vô ý để lộ bàn tay đeo nhẫn lên bàn, cô nàng đột nhiên nói: "Xin anh chờ tôi một chút." Sau đó không để ý tới ánh mắt không đồng tình của đồng nghiệp, trực tiếp gọi điện thoại "Trợ lí Trình, xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng ở đây có một người tên Lâm Ngọc Đồng nói cậu ấy có quen biết phó tổng giám đốc Triển, anh có thể hỏi giúp tôi được không?" Trình Thích liếc nhìn Triển Dực Phi đang bận bịu "Nhờ cô chuyển lời là đợi tôi một chút, tôi sẽ xuống tiếp." Nhân viên tổng đài thở phào một hơi, thái độ lập tức trở nên tốt hơn, cười nói: "Xin anh chờ một chút, anh ấy sẽ xuống ngay lập tức." Lâm Ngọc Đồng cười cười, đang muốn tìm nơi có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, không ngờ cậu vừa mới tìm, thang máy liền có ngưòi đi ra, nhưng lại là Triển Dực Phi. Sau khi ra khỏi thang máy, Triển Dực Phi liền nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng ăn mặc phong phanh, vội vàng đi tới, đem áo Vest cởi ra khoác lên người Lâm Ngọc Đồng, giọng nói mang theo trách cứ "Lạnh không? Sao lại mặc ít như vậy?!"

Kỳ thực Lâm Ngọc Đồng sau khi bước vào công ty đã cảm thấy ấm áp hơn nhiều, chỉ là do nóng lạnh luân phiên khiến cậu thật sự giống như bị cảm lạnh. Cậu đưa đồ cho Triển Dực Phi cầm, ôm chặt quần áo, nói với Triển Dực Phi "Mời tôi uống chén trà nóng cũng được chứ?"

Triển Dực Phi cười nói: "Tôi tự mình pha cho em uống." Nói xong thân mật ôm Lâm Ngọc Đồng, lấy quần áo bao kín cậu lại, sau đó đè thấp thanh âm nói: "Đừng phản kháng, cứ tự nhiên đi." Lâm Ngọc Đồng lúc này cũng biết đây là để cho một vài người nhìn, vì vậy vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, sau này không chừng tôi có thể thỉnh thoảng sang đây thăm anh, anh có thể bảo với bọn họ khi nào tôi đến thì có thể đi thẳng lên không?"

Triển Dực Phi không hề liếc mắt nhìn sang chỗ khác, ánh mắt của anh trước sau đều đặt trên người Lâm Ngọc Đồng, mang theo ngữ khí oán giận nói "Cho nên anh mới nói đặt một đôi nhẫn dễ nhận ra! Em lại không nghe." Dứt lời cầm bàn tay đeo nhẫn kết hôn của Lâm Ngọc Đồng lên, nói với nhân viên lễ tân "Tiểu Trương, sau này cậu Lâm tới đây thì để cậu ấy đi thẳng lên văn phòng tôi, nếu không đêm về tôi sẽ phải quỳ ván giặt quần áo đó." Lâm Ngọc Đồng cười cười, nhìn về phía một đám người đang trợn mắt há mồm, không có ai tiếp tục ngăn cậu lại, mãi đến tận khi tiến vào thang máy, anh mới thu lại biểu tình. Triển Dực Phi nhấc túi chuyển phát nhanh lên, hỏi: "Đây là cái gì?"

Lâm Ngọc Đồng nói: "Chỉ là một cái hợp đồng thôi, không có việc gì viết tiểu thuyết chơi." Triển Dực Phi không quá để ý tới việc này cho nên cũng chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy việc này cũng là bình thường, bởi vì cậu không nghĩ Triển Dực Phi là loại người sẽ xem truyện online, dù sao mỗi ngày phải xử lý rất nhiều văn kiện, không có khả năng sẽ có thời gian đọc truyện.

Lâm Ngọc Đồng sau này mới biết, hóa ra cậu không hiểu Triển Dực Phi chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net