Chương 12: Mất ít máu*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích:

Mất ít máu: Một cách nói của người Trung Quốc, ý chỉ xuất tiền nhiều để mời khách một bữa long trọng hay đại loại thế =)))Hoành thánh mà phủ rau thơm với rong biển là có thật các thím ạ, người Trung Quốc họ ăn thế đấy =)))

Đây là hoành thánh của Trung Quốc hay ăn

Đây là của Việt Nam. Tiện nói luôn là hoành thánh chính là mấy viên thịt thịt mà hay ăn trong tô mì vằn thắn có ấy. Nguyên bản là hồn đồn, thấy có từ điển ghi là mì vằn thắn là hơm đúng đâu =)))

Xe Lexus

Đệch, em Đồng hãy còn học ĐH mà có quả xe này các thím ạ =))) Lúc đọc đến đấy em còn tưởng em Đồng đi xe bus hay gì gì đó thôi, ngờ đâu lát sau đọc đến đoạn ẻm có xe xong baidu con xe của em ấy cái là tim phổi thấy gato vch luôn =)))

Lẩu cá cay: Tức là lẩu cá mà toàn ớt =)))


Chương 12:

Edit: Cầm

Beta: Gấu

Dần dần, Lâm Ngọc Đồng đã tập thành thói quen dậy sớm, cũng không còn bộ dạng mơ ngủ mà va vào cửa giống như trước đây nữa. Triển Dực Phi thì mọi sáng như một, ngửi thấy mùi hương liền từ phòng mình đi ra, đứng ở cửa bếp nhìn Lâm Ngọc Đồng đang bận rộn "Tiểu Đồng, hôm nay ăn gì?"

Lâm Ngọc Đồng dùng thìa quấy quấy trong nồi một chút, thuận miệng nói "Hoành thánh"

Triển Dực Phi nhìn xuống mặt bàn chưa kịp thu dọn, thấy trên bàn vẫn còn bột mì thì nhịn không được hỏi "Em làm à?"

Lâm Ngọc Đồng không quay đầu lại, nói: "Đúng, thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng ăn chút canh nóng, vừa ngon lại vừa bổ. Anh đi rửa mặt trước đi, được ăn ngay giờ rồi đấy."

Triển Dực Phi lại nhìn thêm một lát rồi mới đi vào nhà vệ sinh.

Lâm Ngọc Đồng thấy màu sắc hoành thánh đã được thì bắt đầu vớt ra bát, đầu tiên là năm cái ra bát bên trái, rồi lại vớt năm cái ra bát bên phải, rồi lại vớt năm cái ra bát bên trái, cứ thế lần lượt trái rồi phải, khi cả hai bát đều được ba mươi cái thì trong nồi chỉ còn lại có ba cái. Cậu len lén nhìn về phía phòng vệ sinh, rồi lấy tốc độ nhanh như sét đánh, múc cả ba cái còn lại vào hết bát mình.

Lúc Triển Dực Phi đi ra cũng không phát hiện điều gì bất thường, chỉ cảm thấy mùi hoành thánh càng ngửi càng thơm, trong miệng cũng ứa nước miếng. Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Lâm Ngọc Đồng để trong phòng ngủ đột nhiên vang lên, Lâm Ngọc Đồng phủi phủi tay rồi đi vào phòng ngủ. Triển Dực Phi thấy thế, ma xui quỷ khiến đi tới phòng bếp, len lén múc một cái hoành thánh bỏ vào miệng.

Sau đó Lâm Ngọc Đồng liền đi ra, vẻ mặt nghi ngờ hỏi "Dực Phi, anh làm gì đấy?"

Triển Dực Phi ngậm hoành thánh, tay phẩy phẩy quạt trước miệng, hoành thánh vừa nấu xong, nóng vô cùng, anh không nuốt được, cũng không nhai được, xấu hổ muốn chết, lại không ngờ rằng có một mảnh nhỏ vỏ hoành thánh bị lộ ra ngoài!

Lâm Ngọc Đồng "Xì" một tiếng liền vui vẻ nói "Em nói anh ăn thì ăn, sợ cái gì chứ?"

Vành tai Triển Dực Phi lập tức đỏ lên, gương mặt cũng nóng bừng, thế nhưng ăn thì cũng ăn rồi, anh cũng đâu thể nhả ra, do đó chỉ có thể hạ quyết tâm, bê hai bát hoành thánh đặt lên bàn, sau đó buồn bực ăn tiếp.

Chỉ trách đồ Lâm Ngọc Đồng làm ăn quá ngon, vỏ ngoài được nhào kĩ, mỏng mỏng, bao lấy nhân bánh gồm thịt băm và cải xanh, lại thêm một bát to nước cốt hầm, phía trên phủ mấy cọng rau thơm và rong biển. Từng cái từng cái hoành thánh được đun đến óng ánh trong suốt, nhẹ húp một miếng, vừa mềm vừa ngon.

Triển Dực Phi cắm cúi ăn liền một mạch, còn có vẻ ăn không đủ. Nhưng anh mơ hồ nhớ trong nồi cũng không còn nên cũng không lên tiếng nữa.

Lúc này, Lâm Ngọc Đồng lại có không biết bao nhiêu là đau khổ, lúc đầu cậu cho rằng mình có thể ăn không ít, kết quả tham lam múc vào bát rồi mới phát hiện ra, mình căn bản không ăn được nhiều như vậy!! Nhưng việc này không được! Vừa nhìn liền thấy Triển Dực Phi ăn không đủ, cậu mà bỏ thừa thì không phải là tự mình phá hư cuộc sống sinh hoạt yên ổn, đại đoàn kết này sao?

Triển Dực Phi nhìn bộ dáng Lâm Ngọc Đồng cũng biết Lâm Ngọc Đồng có chút ăn không nổi nữa, vì thế liền đứng dậy, dùng thìa gõ nhẹ lên bát của Lâm Ngọc Đồng "Có ăn hết được không?"

Lâm Ngọc Đồng không nói gì nhìn Triển Dực Phi "Anh muốn?"

Triển Dực Phi gật đầu.

Lâm Ngọc Đồng liền vội quẳng gánh nặng, san sang bát Triển Dực Phi vài cái "Đây, đây, đây, năng giả đa lao* (một câu của Trung Quốc, ý chỉ người có năng lực thì làm nhiều, vất vả nhiều, thu được nhiều), không đủ lại múc tiếp nhé."

Cứ thế, Triển Dực Phi lại ăn thêm sáu cái, bữa hoành thánh này cũng không bị lãng phí, tất cả đều chui hết vào dạ dày.

Lúc đầu, Lâm Ngọc Đồng còn thấy có chút kì kì, nhưng lại nghĩ đến tên nhóc Long Nhạc kia vẫn thường hay gắp cà rốt từ trong bát của bọn họ, thì lại thấy hình như cũng chẳng có chuyện gì to tát cả. Không phải chỉ là cùng ăn đồ trong một cái bát thôi sao? Có thể có chuyện gì chứ?

Triển Dực Phi thu dọn xong, đứng ở cửa vừa thay giày vừa nói "Tiểu Đồng, hôm nay anh đưa em đi nhé?"

Ngoại trừ hai ngày ðầu, do dậy sớm mà tinh thần Lâm Ngọc Đồng còn kém, đượcTriển Dực Phi đưa đến trường ra thì trên cơ bản, đều là Lâm Ngọc Đồng tự mình lái xe đi học. Bản thân Lâm Ngọc Đồng có một chiếc xe Lexus màu bạc, cũng có hai năm kinh nghiệm lái xe, hoàn toàn có thể tự lái, cho nên khi nghe Triển Dực Phi muốn đưa cậu đi học, cậu không khỏi hỏi anh "Lại phải diễn à?"

Triển Dực Phi cười nói "Thật ra cũng không hẳn, chủ yếu là sáng nay có hẹn với khách, không cần đến công ty. Bây giờ cách giờ hẹn còn sớm, anh đưa em tới trường rồi tới chỗ hẹn sau. Được không?"

Lâm Ngọc Đồng thoải mái nói "Được, nhưng mà tốt nhất là đừng để bạn cùng phòng em thấy được."

Triển Dực Phi hơi suy nghĩ một chút, cười nói "Là do anh sơ suất rồi, nên mời họ ăn cơm chứ nhỉ?"

Lừa mất bạn cùng phòng của người ta, đương nhiên phải mất ít máu* (một cách nói của người Trung Quốc, ý muốn nói bỏ nhiểu tiền mời khách một bữa thịnh soạn), rất nhiều trường Đại Học bây giờ đều thế.

Thật ra, Long Nhạc cũng ăn vạ việc này mấy lần rồi, mà kể cả là người ít lo chuyện người khác như Hướng Thừa Thiên cũng không nhịn được mà nói một câu "Lâm Tử, người đàn ông của cậu đúng là có chút không hiểu đạo lí rồi."

Lâm Ngọc Đồng thầm nghĩ trong lòng, đây vốn chỉ là giả, hiểu đạo lí cái lông gì chứ? Do đó, bị bọn Long Nhạc than phiền nhiều quá, cậu cũng tự móc tiền túi ra mời. Thế nhưng mấy tên bạn cùng phòng kia lại chả thèm quan tâm để ý gì đến tiền của cậu, lúc ăn thì nói hay lắm, ăn xong cái là lại quay ra ăn vạ kêu Triển Dực Phi ngay.

Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng đến cổng trường, trước khi đi còn nói "Cuối tuần này nếu không bận thì mời mọi người một bữa nhé, địa điểm thì tùy các em chọn đó."

Lâm Ngọc Đồng vẫy vẫy tay, coi như đồng ý.

Long Nhạc biết Triển Dực Phi cuối cùng cũng mời khách, vội vã lôi kéo Hướng Thừa Thiên và Hoa Ngọc Bách chọn địa điểm.

Lúc này ăn chút gì nóng nóng thì đúng là tuyệt nhất, Hướng Thừa Thiên liền nói "Hay là ăn lẩu đi?"

Hoa Ngọc Bách cũng thấy ý kiến đó không tồi, ăn uống vui vẻ mà cũng không quá đắt.

Long Nhạc thì phản đối "Ăn lẩu có phải dễ cho anh ta quá không? Phải nhớ là anh ta lừa mất hotboy của khoa mình đó nha. Hơn nữa, vất vả lắm mới được đại gia mời, tất nhiên phải đòi hỏi một chút rồi!" Nói xong hai mắt cậu đột nhiên sáng lên "A, đúng rồi, hay ăn lẩu cá cay đi? Chúng ta đều thích ăn cay, có thể gọi mấy loại cá ngon một chút, như vậy vừa không đắt quá, cũng vừa không quá dễ dàng cho anh ta?"

Hướng Thừa Thiên và Hoa Ngọc Bách cũng cảm thấy được, Long Nhạc liền đi đặt chỗ, giờ chỉ cần đợi đại gia tới nữa là xong.

Quan niệm về thời gian của Triển Dực Phi khá tốt, Lâm Ngọc Đồng nói giờ tan lớp cho anh, anh liền tới sớm tận mười phút để chờ. Chưa đầy hai mươi phút sau, năm người đã tiến vào quán lẩu cá, ngồi vây quanh một gian phòng, khiến người ta cảm thấy vừa không quá ồn ào chật chội, mà cũng vừa không quá lạnh lẽo, xa cách. Thái độ làm người của Triển Dực Phi vô cùng khách khí, chỉ là biểu tình với người khác có chút ít ỏi, nhưng may mà mọi người đều hiểu anh không có ý nhắm vào ai, nên cả bữa cơm đều ăn uống rất vui vẻ.

Nhân lúc Lâm Ngọc Đồng đi vệ sinh, Hướng Thừa Thiên liền hỏi "Anh Triển, anh với Lâm Tử nhà chúng em quen nhau như thế nào vậy?"

Triển Dực Phi nhàn nhạt nở nụ cười "Có thể coi là nhất kiến chung tình đi?"

Long Nhạc "A?" một tiếng "Không phải là võng luyến chứ? Chính là cái loại nói chuyện trên mạng thấy hợp, xong lúc gặp nhau thì thấy mọi phương diện của đối phương đều hợp ý mình ấy? Chứ nói thật thì đến giờ em vẫn không tin cái chuyện nhất kiến chung tình này là có thật đâu."

Hoa Ngọc Bách nói "Bình thường Lâm Tử cũng có hay lên mạng đâu? Mà gần đây đi học cũng chăm chỉ hơn trước, tan học cũng không hay ra ngoài, tôi thấy bình thường hình như đều viết truyện cười hay tiểu thuyết gì đó, thật sự rất ít khi thấy cậu ấy lên mạng."

Long Nhạc lơ đãng nói "Lâm Tử cũng viết truyện á, hiện giờ tiểu thuyết trên mạng càng ngày càng phát triển, mới bắt đầu thì còn hơi loạn. Nhưng mà bút danh của cậu ấy cũng có tiếng thì phải."

Hướng Thừa Thiên hỏi "Cậu biết bút danh của cậu ấy à?"

Long Nhạc nói "Không chắc lắm, nhưng có lần tôi vô tình thấy cậu ấy dùng cái tên "Tán Sài Đồng Tử" để đăng truyện lên một diễn đàn, lúc đó tôi còn trêu cậu ấy cái tên gì mà quê, ném củi khắp trời mà."

Triển Dực Phi vừa nghe, liền mở cờ trong lòng, tự nhủ cuối cùng cũng biết cái bút danh này. Anh bất động thanh sắc nghĩ nghĩ về nhà nhất định phải lên mạng xem thử coi sao, sau đó liền hỏi mọi người còn muốn ăn gì không "Mọi người nhất định không được khách sáo gì nhé, thích gì thì lại gọi."

Hướng Thừa Thiên lại gọi thêm một thùng bia, ăn một bữa này, ngoài Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng không say ra thì tất cả mọi người đều say. Cuối cùng Triển Dực Phi không thể không gọi xe.

Tài xế đưa nhóm Long Nhạc về trước, còn Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng thì ở ngoài đi dạo thêm một lát.

Lâm Ngọc Đồng nói "Anh rất ít khi ăn ở ngoài với mọi người như vậy à? Ý em là đa số đều vì xã giao?"

Triển Dực Phi nhìn trời nói "Gần vậy, trên cơ bản đều là vì một mục đích nào đó, hoặc là để có chung tiếng nói, rồi thì vì để hoàn thành một nhiệm vụ nữa."

Lâm Ngọc Đồng nói đùa "Vậy có phải anh không quen cái cảm giác mời mọi người ăn cơm mà không đạt được mục đích gì như này không?"

Triển Dực Phi nhìn Lâm Ngọc Đồng "Ai nói anh không đạt được điều gì?"

Lâm Ngọc Đồng nhìn anh thắc mắc.

Đáng tiếc Triển Dực Phi cũng học xấu, quay lại nhìn một chút rồi nói "Em đoán đi?"

Loại chuyện này Lâm Ngọc Đồng có mệt đến chết cũng không đoán ra được, thế nhưng nếu mục đích đạt được từ việc mời bạn cùng phòng mình đi ăn thì hẳn bạn cùng phòng mình phải biết cái gì đó đúng không? Lâm Ngọc Đồng ôm theo suy nghĩ này, liền gọi mấy người Long Nhạc vào luân phiên tra hỏi, kết quả mọi người đều vẻ mặt mờ mịt " Đạt được? Đạt được cái gì?"

Hỏi cũng như không!

Sau đó, Hoa Ngọc Bách lại đưa ra một đáp án "Lâm Tử, cái đạt được mà anh Triển nói có phải là cậu không?"

Lâm Ngọc Đồng nghĩ cái này lại càng không đáng tin!!!

Long Nhạc thì lại cho rằng Hoa Ngọc Bách đã đoán đúng, còn hỏi Lâm Ngọc Đồng "Lâm Tử, bao giờ thì cậu với anh Triển tổ chức đám cưới? Đừng nói chỉ đi đăng kí rồi coi như xong chuyện nhé?"

Tâm tình Lâm Ngọc Đồng lần này càng tệ hơn, bởi vì cậu cũng đang đau đầu vì cái chuyện đám cưới đó.

Trước đây Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến không biết chuyện cậu và Triển Dực Phi đã đi đăng kí, cậu còn có thể trốn trong nhà an tĩnh, nhưng bây giờ họ đều biết hết rồi thì không thể nào có chuyện họ không nhúng tay vào, do đó chuyện hai bên thông gia gặp nhau bị thúc giục bấy lâu nay cuối cùng cũng phải lên lịch trình, chính là gặp nhau vào cuối tuần.

(*) Bắt đầu từ chương này, xin phép cả nhà đổi xưng hô của hai nhân vật chính thành "anh-em" và "tôi-em" nhé. Vì mình thấy cũng nên đặt nền móng cơ sở cho tình cảm của họ rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net