Chương 13: Hôn trộm một cái!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là túi ngủ nha mọi người~

Chương 13: Hôn trộm một cái.

Chương 13: Hôn trộm một cái.

Edit: Cầm

Beta: Gấu

Sau khai giảng, trong nhà họ Lâm yên tĩnh hơn trước đây rất nhiều, thế nhưng vì hôm nay Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi tới nên vô cùng náo nhiệt, hơn nữa hai người còn muốn ở lại.

Triển Dực Phi sợ Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến nói chuyện khó nghe, cho nên muốn làm một ít công tác tư tưởng cho cha mẹ vợ trước, còn Lâm Ngọc Đồng thì lại muốn thương lượng với người nhà về việc đơn giản hóa đám cưới. Cậu cho rằng quan hệ của mình và Triển Dực Phi dù sao thì cũng chỉ là quan hệ vợ chồng giả, cho nên đám cưới cũng không nên tổ chức phô trương hay lãng phí quá, như vậy vừa có thể tiết kiệm tiền vừa giảm được không ít phiền toái, không phải rất tốt sao?

Thế nhưng cái biện pháp hay ho như vậy lại chưa kịp chạy ra đến cổng nhà họ Lâm thì đã bị bóp chết từ trong trúng nước rồi!!!

Lâm Chi Tùng cau mày nói "Con trai, chuyện khác ba mẹ còn có thể nghe con, thế nhưng đám cưới tổ chức đơn giản là không được. Dựa vào cái gì mà con trai của ta lại phải lén lén lút lút kết hôn với người ta? Không được đâu! Theo ta, cứ nghe lời Dực Phi đi, tổ chức long trọng một chút!"

Trần Tố Trữ nói "Đúng vậy, con cũng là do bà mẹ này dùng vàng dùng bạc nuôi lớn, có thể cho không người ta mang về làm vợ sao?"

Lâm Ngọc Đồng cau mày nhìn mẹ mình "Vợ cái gì mà vợ? Con với Triển Dực Phi là góp gạo thổi cơm chung, mà hai thằng đàn ông với nhau thì ở đâu ra mà có vợ?"

Đôi mắt đẹp của Trần Tố Trữ trừng to "Mỗi ngày đều nấu cơm giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa cho người ta mà còn nói mình không phải cô vợ nhỏ? Con giỏi lắm, dám làm không dám nhận sao?"

Lâm Ngọc Đồng lập tức phát cáu "Đâu ra chứ! Cũng đâu phải con tự nguyện, là bị chứng ám ảnh cưỡng chế thôi! Hơn nữa sạch sẽ không tốt à?"

Lâm Chi Tùng nghiêm túc nói "Sao lúc ở nhà không thấy con bị chứng ám ảnh cưỡng chế? Ở cùng Triển Dực Phi cái là bị ngay?"

Triển Dực Phi ngồi cạnh cậu, đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, cố nén ý cười trên khóe miệng, còn ý cười trong mắt thì không làm sao mà nén nổi.

Lâm Ngọc Đồng không nói nổi gì nữa rồi, một chút tật xấu của kiếp trước, không cẩn thận thôi mà cũng bị lôi đến tận kiếp này để trách cậu sao?

Sau khi ăn tối xong, Lâm Ngọc Đồng ngồi trong phòng mình khó chịu muốn chết, nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái. Cậu ngồi trên sàn nhà, dùng cái chân to dài thẳng tắp của mình đá nhẹ Triển Dực Phi "Dực Phi, không phải anh cố ý chứ hả?"

Triển Dực Phi ngẩng đầu lên từ trang sách, mặt không đổi sắc giả ngu "Cố ý cái gì cơ?"

Lâm Ngọc Đồng quan sát vẻ mặt anh rồi nói "Em bảo cứ đến thẳng nhà anh đi thì anh lại bảo cứ đến nhà em bàn bạc kế hoạch với ba mẹ em trước. Anh nói đi, có phải anh đã biết trước việc ba mẹ em sẽ không đồng ý việc đơn giản hóa rồi không?"

Triển Dực Phi cười nói "Sao có thể? Anh cũng đâu phải thần tiên. Hơn nữa, anh cũng chưa gặp qua chú dì được mấy lần, sao mà hiểu được chú dì chứ?"

Lâm Ngọc Đồng tỏ vẻ nghi ngờ.

Lúc này, Triển Dực Phi buông sách xuống, nhẹ nhàng khuyên "Em cũng đừng rạch ròi quá, thật ra chuyện này cũng đâu có khó hiểu đâu? Dù sao thì họ cũng tốn nhiều tiền đi đám cưới như vậy rồi, đây coi như cơ hội thu hồi lại vốn đi. Với cả, có nhà nào lại muốn giấu chuyện mình sinh được một đứa con đẹp trai như này không?"

Lâm Ngọc Đồng không thèm nghĩ, nói "Không phải có nhà họ Triển các anh à?"

Triển Dực Phi nghiêm túc hỏi lại "Em nói vậy là muốn khen anh đẹp trai sao?"

Lâm Ngọc Đồng ngẩn người "Hơ, sao em thấy dạo này da mặt anh càng ngày càng dày thế?" Nói xong liền lắc lắc đầu "Thôi bỏ đi, nếu anh mệt rồi thì tự mình lấy túi ngủ ra ngủ đi, trong tủ có đấy."

Hôm nay bọn họ ở lại nhà cậu, chắc chắn không thể có chuyện hai kẻ vốn ngủ chung một giường lại phân phòng ngay dưới mí mắt ba mẹ, do đó chỉ đành nhẫn nhịn ở cùng phòng một đêm vậy.

Triển Dực Phi thấy đã muộn mà Lâm Ngọc Đồng còn mở bút kí ra thì hỏi "Viết bản thảo à?"

Lâm Ngọc Đồng ậm ừ một tiếng, cũng không giải thích gì thêm. Thật ra, cậu muốn xem lại những tư liệu đầu tư đã được chỉnh lí cẩn thận một chút. Sau khi sống lại, cậu đã hiểu ra rất nhiều chuyện, giống như bất động sản gì đó kinh phí đầu tư quá lớn, cậu không định đầu tư vào, mà thế thì cũng không đủ trình độ để bước chân vào thị trường tài chính, so sánh một chút thì những cái kinh phí đầu tư đầu vào thấp mà thu về nhiều như cổ phiếu, hay một số công ty hiện nay đang phát triển trò chơi, mà cậu biết sau này nó sẽ phát triển rực rỡ vì đã từng bán qua bản quyền trò chơi ở kiếp trước, lại khiến cậu cảm thấy có hứng thú hơn một chút, cũng có chút hiểu biết nữa.

Sắp tiến tới thời đại trí tuệ và năng lực, mấy công ty trò chơi nhỏ mà có triển vọng thì đều có thể đầu tư vào.

Triển Dực Phi không lấy túi ngủ ra mà đi tắm trước. Lâm Ngọc Đồng đang suy nghĩ cũng không buồn để ý nhiều, ai ngờ sau khi truyền đến một trận ba ba ba tiếng tắm gội thì thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, Triển Dực Phi chỉ quấn mỗi một chiếc khăn bên hông cũng đi ra.

Nháy mắt, Lâm Ngọc Đồng ngừng thở, bởi vì cậu và Triển Dực Phi ở cùng nhau không ít thì nhiều cũng đã được một tháng, thế nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy loại tình huống này.

Lúc ở nhà, phòng tắm nằm trong phòng ngủ của Triển Dực Phi, cho nên mỗi lần tắm xong đi ra Lâm Ngọc Đồng sẽ không nhìn thấy, thế nhưng bây giờ, Triển Dực Phi vai rộng eo thon chân dài đó, hoàn hảo tạo nên một cơ thể cường tráng hữu lực, ngay lập tức đánh sâu vào hai mắt cậu.

Lúc đó Triển Dực Phi chọn phòng chính cũng không phải vì muốn mình thuận tiện gì, mà là muốn có nhiều cơ hội được nhìn no mắt thôi, ví dụ như kiểu Lâm Ngọc Đồng đi tắm mà quên mang quần áo gì đó chẳng hạn, như vậy thì anh có thể nhìn no mắt rồi. Thế nhưng trên thực tế thì sau khi tắm, Lâm Ngọc Đồng luôn mặc quần áo cẩn thận xong mới đi ra, hại anh một lần cũng không tạo nổi phúc lợi cho đôi mắt mình thành công.

Đột nhiên, Lâm Ngọc Đồng cảm thấy cổ họng có chút thắt lại, quay nửa vòng ghế, chống tay lên cằm mà đánh giá Triển Dực Phi, không che dấu một chút nào sự thưởng thức trong ánh mắt, lại hơi trêu chọc nói "Ây, anh đẹp trai, dáng người không tồi nha."

Triển Dực Phi không chấp mà cười "Không tìm được áo tắm nên cứ thế đi ra, không ngại chứ?"

Lâm Ngọc Đồng cong ngón giữa gõ gõ lên mặt bàn một lúc "Túi ngủ ở trong tủ quần áo, cần em lấy giúp anh không?"

Triển Dực Phi lau tóc "Tự anh làm được rồi, em không tắm à?"

Lâm Ngọc Đồng hơi chần chừ một lát rồi gật đầu "Tắm."

Triển Dực Phi mở ngăn tủ lấy chăn ra, chỉ một lát liền nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra. Anh vừa mở túi ngủ ra vừa tưởng tượng đến bộ dáng Lâm Ngọc Đồng tắm rửa ở trong đầu, lập tức dở khóc dở cười nhận ra vật vốn chỉ có chút gây rối dưới khăn tắm đã thật sự bùng cháy rồi. Lúc đầu anh còn thấy may vì túi ngủ trong nhà Lâm Ngọc Đồng nhỏ hơn cái anh mua, như vậy thì lúc ngủ còn có thể nằm gần một chút, nhưng bây giờ thì có chút đáng lo rồi.

Để không bị Lâm Ngọc Đồng phát hiện, Triển Dực Phi không đợi tóc khô đã chui ngay vào trong túi ngủ, nỗ lực nhân lúc Lâm Ngọc Đồng còn chưa ra dẹp được hỏa khí. Thế nhưng tiếng nước từ phòng tắm vọng ra lại cứ như ma lực kích thích màng nhĩ anh, hại trong tâm trí anh tràn ngập hình ảnh Lâm Ngọc Đồng khen ngợi dáng người anh khi nãy.

Mà Lâm Ngọc Đồng đang trong nhà tắm cũng chả khá hơn Triển Dực Phi là mấy, vốn chỉ theo thói quen soi gương một chút, liền soi ra được sự đối lập giữa thân thể mình với thân thể Triển Dực Phi. Vai Triển Dực Phi rộng hơn vai cậu, eo thì nhỏ hơn, chân thì dài hơn, mà ngay đến cả lông chân cũng rậm hơn chân cậu nữa! Nghe nói, người như vậy nhu cầu cũng tương đối mạnh?

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên có chút khó chịu, sau khi vội vã tắm xong liền vô thức sờ soạng khăn tắm, ai ngờ, chỗ sờ tới lại chẳng có gì!

Khăn tắm bị Triển Dực Phi quấn ra ngoài rồi!!

Chỉ một lát sau, Lâm Ngọc Đồng liền ở trong phòng tắm gọi to "Dực Phi, lấy hộ em áo tắm! Cái màu trà trong tủ quần áo ấy!"

Triển Dực Phi tìm được nó rất nhanh, hít sâu hai cái xong mới gõ cửa phòng tắm, vừa nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng mặc ít đồ hơn bình thường, tim gan liền gia tốc đập.

Nhưng mà Lâm Ngọc Đồng lại chỉ mở một khe hở rất nhỏ, vươn tay lấy áo tắm vào, cũng không mất bao lâu liền mặc xong đi ra.

Triển Dực Phi để tránh bị phát hiện ra cái lều nhỏ (các nàng hiểu là cái gì rồi đấy), lúc này đã chui vào trong túi ngủ, cả người anh chỉ mặc mỗi một cái quần lót, nhưng vẫn có cảm giác vô cùng nóng.

Lâm Ngọc Đồng lại cho rằng Triển Dực Phi buồn ngủ, hơi do dự chui vào, vỗ vỗ tay để tắt đèn cảm ứng trong phòng đi.

Trong bóng tối, Triển Dực Phi dường như xoay người một cái.

Lâm Ngọc Đồng quay đầu nói "Anh ngủ không quen à, em lấy cho anh cái túi ngủ khác nhé?"

Triển Dực Phi âm thầm bật cười "Không cần phiền vậy đâu, như này là tốt lắm rồi!"

Lâm Ngọc Đồng nói "Đây là anh nói đó nha, buổi tối không cẩn thận em sàm sỡ anh thì đừng khóc nha, dù sao anh cũng biết tướng ngủ của em không tốt rồi đó."

Trong lòng Triển Dực Phi thầm nghĩ nếu em àm sỡ anh thật, anh cười còn không kịp, lấy đâu ra mà khóc?

Lâm Ngọc Đồng không thấy Triển Dực Phi đáp lại, nghĩ đợi sau khi anh ngủ say thì dậy viết tiểu thuyết hoặc xem tài liệu một chút, nếu không nửa đêm thật sự nhào lên người Triển Dực Phi thì xấu hổ biết bao? Thế mà chưa đầy mười phút sau, cậu thế mà lại ngủ trước tiên!!

Triển Dực Phi đợi mãi cũng không thấy Lâm Ngọc Đồng có phản ứng gì, cuối cùng cũng biết cậu đã ngủ say. Đây là lần đầu tiên sau ngày ở khu nghỉ mát Phù Liễu, bọn họ lại cùng nhau ngủ chung một phòng, đồng thời cũng là chung một cái túi ngủ.

Không làm gì thì có vẻ như hơi có lỗi với cái cơ hội tốt như thế này rồi?

Tim Triển Dực Phi càng đập nhanh hơn, đúng lúc này thì Lâm Ngọc Đồng quay người, lăn về phía anh. Triển Dực Phi nhanh chóng duỗi tay ra vẻ mời em, sau đó thì Lâm Ngọc Đồng lăn lăn lăn, lăn ngay vào lồng ngực anh.

Có lẽ Lâm Ngọc Đồng không rơi xuống đất thì sẽ không tỉnh, cậu đưa tay ôm lấy người Triển Dực Phi, hoàn toàn không có chút ý thức phòng vệ nào, hơn nữa còn cảm thấy nơi này vừa ấm áp vừa thoải mái.

Triển Dực Phi vô cùng nhẹ nhàng thu tay lại, đặt tay lên sau gáy cậu vuốt ve, sau đó mới khe khẽ đặt lên trán Lâm Ngọc Đồng một nụ hôn mà dường như anh đã phải đợi hết cả nửa thế kỉ qua....

(*) Thực ra chính xác là vì Lâm Ngọc Đồng khi ngủ rất hay bị rơi giường nên trong phòng em ấy không hiện hữu cái gọi là giường, chỉ có túi ngủ. Túi ngủ ở đây là loại to như đệm giường ấy, để tránh việc Lâm Ngọc Đồng ngủ trên đất rồi nhưng vẫn thích lăn vào gầm giường gầm tủ gầm bàn nhà vệ sinh các loại và để cho ấm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net