Chương 14: Thông gia gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Thông gia gặp nhau

(Bởi vì thực sự là có rất nhiều căn biệt thự nguy nga lộng lẫy vừa cổ kính vừa hiện đại đặc biệt mấy nhà giàu bên Trung ấy nên chắc chắn nhà cũ Triển gia còn đẹp nữa.Nhưng ta chỉ tìm được như vậy thôi mọi người xem tạm cho dễ tưởng tượng nha. )

Chương 14:

Edit: Cầm

Beta: Gấu

Chỉ là một cái hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng vẫn khiến Triển Dực Phi cảm thấy bồi hồi rất lâu, phải đến tận nửa đêm, anh mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Cũng vì thế mà Lâm Ngọc Đồng, sau khi đã sống qua hai đời người, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tỉnh lại trong lòng người khác. Kiếp trước, cậu với Trầm Quân không phải chưa từng ngủ chung, thế nhưng ngày hôm sau thường thường sẽ là cảnh cậu lăn đi đâu không biết. Bởi vì sau khi ngủ say, Trầm Quân sẽ vô thức tìm cho mình một vị trí thoải mái, chứ không như Triển Dực Phi lúc này, rõ ràng là đang ngủ nhưng vẫn hoàn toàn duy trì một tư thế mà người thường khó mà làm được - tay trái vòng lên ôm lấy cậu, còn tay phải thì vòng qua thắt lưng cậu, tì lên đệm, giống như giam cầm một người khác, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá khó chịu.

Lâm Ngọc Đồng không khỏi nghĩ, chẳng nhẽ là do ban đêm bị cậu đè cho sợ quá nên mới có tư thế như thế? Thế nhưng ngủ như thế không thấy mỏi sao?

Lâm Ngọc Đồng cố gắng không đánh động Triển Dực Phi, từ từ lui ra ngoài, tránh cho Triển Dực Phi bất ngờ tỉnh lại mà xấu hổ. Nhưng ngay lúc cậu sắp thành công thì Triển Dực Phi đột nhiên động động, tóm cậu lại. Triển Dực Phi giống như đang tập binh, nhoáng một cái, cơ thể giống như có ý thức, sau khi tóm được cậu thì lại quay về y như dáng vẻ ban đầu.

Đây là sao đây?

Hô hấp Triển Dực Phi phả lên mặt cậu, khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, lông mày đen rậm, cái mũi cao thẳng, hàng mi dài che kín hai mắt. Lâm Ngọc Đồng nhớ rõ, sau hàng mi này là một đôi mắt trầm tĩnh như thế nào, nhìn nhiều sẽ không tự chủ mà bị hấp dẫn ra sao.

Không đúng, cậu đang nghĩ gì vậy?

Lâm Ngọc Đồng bỗng nhiên bật đậy, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng như bị thiêu. Mà hành động bất thình lình như vậy của cậu khiến Triển Dực Phi mở mắt ra. Anh chau mày, vì ngủ muộn quá nên dẫn đến việc lúc vừa mở miệng thì có chút khàn khàn giọng.

"Sao vậy?"

"À, không sao, đồng hồ sinh học ấy mà!"

Triển Dực Phi nhìn nằng sớm chiếu qua khung cửa vào trong phòng, biết thời gian không còn sớm, liền dậy theo. Có thể là do có chút mơ ngủ, cũng có thể là do cố ý giả vờ, anh chỉ mặc đúng một chiếc quần lót thoải mái, mặt không lộ ra biểu tình gì mà chui ra khỏi túi ngủ. Thế nhưng Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy phía dưới quần lót đã phồng lên một túp lều nhỏ!! Trong lòng không khỏi mắng một câu "Đệt! Cái thứ này còn to hơn của lão tử!"

Lâm Ngọc Đồng gấp túi ngủ, còn Triển Dực Phi đi rửa mặt. Lâm Ngọc Đồng nghĩ một lúc, cuối cùng không nói gì, dù sao hôm nay bọn họ cũng sẽ rời nhà họ Triển để về chung cư, sẽ không xuất hiện vấn đề xấu hổ như vậy nữa.

"Tiểu Đồng, anh dùng dao cạo râu của em nhé?" Triển Dực Phi từ trong nhà tắm hỏi vọng ra.

"Dùng đi, kem cạo râu ở cái giá bên cạnh khăn mặt ấy."

Triển Dực Phi sau khi xong đi ra liền thấy Lâm Ngọc Đồng vẫn còn đang ngồi trên đất "Một lúc nữa đến nhà họ Triển, cho dù Uông Băng Yến có nói gì với cha anh, em cũng đừng để ý họ, dù sao cũng chỉ đến có một lần thôi."

Lâm Ngọc Đồng gật đầu, ánh mắt tránh khỏi cơ thể Triển Dực Phi, bước vào phòng tắm "Yên tâm đi, em ấy à, chịu đả kích tốt lắm. Hơn nữa, họ cũng đâu có ăn thịt em được đâu? Cùng lắm thì đối với em khó hiểu chút thôi, mà vẫn còn mẹ em mà, sức chiến đấu của bà kinh khủng lắm."

Triển Dực Phi "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Sau đó, Lâm Ngọc Đồng mới biết cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi!

Nhà cũ nhà họ Triển nằm ở Thành Nam, lúc ông của Triển Dực Phi còn sống, nơi này đã thuộc về nhà họ Triển. Sau đó trải qua nhiều năm xây dựng thêm, diện tích đã tăng lên gần bằng một công viên. Có thể nói, trụ lại được nói này, không chỉ thể hiện được thân phận, mà nó còn là minh chứng cho địa vị vững như núi của nhà họ Triển sau bao nhiêu thăng trầm.

Triển Dực Phi lái xe về hướng nam, cả đường đều nói về chuyện trong nhà "Ông bà con đều mất rồi, trong nhà bình thường ngoài ba con và Uông Băng Yến ra thì cũng chỉ còn Triển Dực Ninh. Đáng ra còn có cả cô con, nhưng sau khi bà kết hôn thì đã chuyển ra ngoài sống, rất ít khi trở về. Còn lại thì hầu như là người giúp việc và đầu bếp. À, đúng rồi, còn bác Vương là quản gia, là người làm già nhất trong nhà họ Triển từ lúc ông còn sống, là một người vui vẻ, hiền lành. Từ nhỏ ngoài cô ra thì cũng chỉ có ông chăm sóc cho con."

Vốn những thứ này phải nói từ tối qua, nhưng Lâm Ngọc Đồng ngủ sớm quá, nên anh chưa nói được.

Lâm Ngọc Đồng do dự nói "Hình như em nghe nói anh còn một người cậu hai?"

Sắc mặt Triển Dực Phi đột nhiên cứng đờ, im lặng một lúc mới lên tiếng "Có, nhưng chết rồi!"

Lâm Ngọc Đồng gượng ngùng nói "Xin lỗi", cả đường liền an tĩnh lại.

Rất nhanh đã đến nhà họ Triển, cửa sắt khắc hoa văn từ từ mở ra, sau khi xe tiến vào, một mảng xanh ngắt liền hiện ra dọc hai bên đường đi. Quản gia Vương chờ ở hoa viên to phía trước biệt thự, vừa nhìn thấy người, liền tiến tới mở cửa xe, hiền hậu nở nụ cười nói "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, hai người về rồi."

Triển Dực Phi đỡ lấy bác Vương, nói với Lâm Ngọc Đồng "Đây chính là bác Vương anh vừa nói."

Lâm Ngọc Đồng gật đầu "Cháu chào bác Vương, bác cứ gọi cháu là Tiểu Lâm đi ạ."

Đại thiếu phu nhân cái quỷ gì!!

Bác Vương cũng rất cố chấp "Thế sao được? Cháu là người mà đại thiếu gia nhà chúng ta yêu, thì cũng là chủ nhân. Đại tiểu...." Đột nhiên ngừng lại, vội đi ra phía Lâm Chi Tùng và Trần Tố Ninh vừa xuống xe ở phía sau chào hỏi, áy náy nói "Bảo vệ không thông báo nên lão gia và bà chủ không biết các vị tới, không kịp đón tiếp, mong hai vị đừng để trong lòng."

Lâm Chi Tùng nói không sao, Triển Dực Phi khe khẽ kéo tay áo Lâm Ngọc Đồng, nhỏ giọng nói "Em không qua được bác Vương đâu, với lại chỉ một hôm nay, em nhịn một chút vậy."

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy tai có chút ngứa ngứa, gãi gãi rồi nói "Bác Vương vừa nói đại tiểu là đại tiểu gì?"

Triển Dực Phi biểu thị anh cũng không hiểu.

Vì đã đề cập đến việc về nhà từ trước đó nên cả Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến đều ở nhà, đến cả Triển Dực Ninh cũng không ra ngoài. Trong ba người bọn họ lúc này có một người đang đọc báo uống trà, một người ngồi dũa móng tay, mà người còn lại thì đang laoy hoay nghịch điện thoại. Thấy Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng mang theo hai người Lâm Chi Tùng cũng đến, Triển Dực Ninh liếc mắt qua một cái liền tiếp tục loay hoay nghịch điện thoại, Triển Hồng Đồ bỏ tờ báo xuống, hơi lạnh nhạt nói "Mời mọi người ngồi."

Lúc này, Uông Băng Yến đi từ trên lầu xuống, đến nhìn cũng không thèm nhìn người nhà họ Lâm, trực tiếp nói chuyện với Triển Dực Phi "Dực Phi, con đúng là lâu rồi không có về nhà đó. Mà con cũng thật là, sao đến đăng kí mà cũng không nói trước một tiếng chứ? Không biết trong nhà quan tâm con sao?"

Triển Dực Phi nhàn nhạt nói "Làm phiền dì Uông quan tâm, chỉ là do con yêu thầm Tiểu Đồng đã nhiều năm, cho nên lúc em ấy đồng ý con liền quyết định trước luôn, tránh cho em ấy đổi ý. Còn về người lớn quan tâm con cháu trong nhà..... Sự quan tâm như của dì với con đây, con thật sự rất hiếm khi mới thấy đấy."

Uông Băng Yến nghẹn một chút, Triển Hồng Đồ nói "Được rồi, đừng nói những thứ này nữa." Dứt lời nhìn về phía hai người Lâm Chi Tùng "Giám đốc Lâm, mọi người đồng ý cho hai đứa ở cùng với nhau sao?"

Uông Băng Yến âm thầm nói một câu "Có thể không đồng ý sao? Cái cành cao này cũng không phải cao bình thường!"

Lâm Ngọc Đồng liếc mắt, đồng tình nhìn Uông Băng Yến, quả nhiên, mẹ cậu rất nhanh đã phản đòn lại một câu "Không đồng ý cũng đâu có làm gì được đâu? Triển Dực Phi nhà anh chị cứ muốn cùng với Đồng Đồng nhà chúng tôi, tôi còn cầm gậy đánh uyên ương được sao? Tội phá nhân duyên phải xuống địa ngục đó."

Triển Hồng Đồ hơi híp mắt "Nếu hai người cũng đã không đồng ý thì tốt rồi, bởi vì nhà họ Triển chúng tôi cũng không tán thành cuộc hôn nhân này, cho nên nếu như hai đứa nó cứ khăng khăng phải ở cùng nhau thì Triển Dực Phi phải từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Triển của nó."

Lâm Chi Tùng và Trần Tố Ninh nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, bởi vì họ thật sự không nghĩ tới Triển Hồng Đồ có thể tàn nhẫn với con mình như vậy. Triển Dực Phi sẽ không phải đứa con được nhặt từ bãi đá về chứ?

Triển Dực Phi nhìn thẳng vào mắt Triển Hoành Phi, không nói gì.

Thế nhưng Lâm Ngọc Đồng ngồi cạnh Triển Dực Phi lại cảm nhận được một luồng áp suất thấp trước nay chưa từng có. Đây rốt cuộc là loại gia đình gì vậy? Con trai chính tôn của vợ cả lại còn không bằng con của một tiểu tình nhân? Tốt xấu gì thì Triển Dực Phi cũng là con trai độc nhất của nhà họ Triển, như thế này thì cũng cmn quá là bắt nạt nhau đi?

Lạnh lùng trong ánh mắt của Triển Dực Phi giống như một mũi tên băng đâm mạnh vào lòng Lâm Ngọc Đồng. Lâm Ngọc Đồng cũng thấy bản thân mình chả ra làm sao cả, rõ ràng trước khi đến đây đã nói sẽ quản tốt cái miệng của mình, thế mà lúc này lại quản không nổi nữa, cười nói "Bác Triển, đúng là bác đã cho bậc tiểu bối cháu đây được mở mang tầm mắt, Dực Phi nói thế nào cũng là con trưởng nhà họ Triển, ở thời cổ đại thì chính là đích xuất (con vợ cả), thứ tử chi lưu (con vợ lẽ) gì đó nhìn thấy còn phải hành lễ vấn an, thế nhưng ở nhà họ Triển thì sao? Còn không bằng một kẻ xuất thân hèn kém như cháu, truyền ra ngoài thì mặt mũi bác còn biết để vào đâu đây? Mọi người vẫn nói thế gia (nhà giàu) nhiều quy củ, cháu thấy cũng chỉ đến thế này mà thôi, không biết lộ ra, người hai nhà có cười rơi răng không nhỉ?"

Triển Dực Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, lập tức đứng dậy chỉ vào Lâm Ngọc Đồng "Thằng khốn! Mày bảo ai là con vợ bé?"

"Tôi nói ai thì trong lòng người ấy tự biết, cũng như vị tiểu thư nhà thế gia đây, mở miệng là văng tục, quả nhiên là mẹ nào thì con nấy!"

Uông Băng Yến tức đến tái mặt "Mày!!! Hồng Đồ, em nói môn không đăng hộ không đối có phải đúng rồi không? Đây đều là cái loại người gì chứ?"

Triển Hồng Đồ quát to một tiếng "Được rồi! Tất cả đều thôi đi! Dực Phi, ta hỏi con, con muốn ở cùng tên tiểu tử này hay muốn quyền thừa kế?"

Triển Dực Phi không nói.

Triển Dực Ninh hừ lạnh một tiếng "Em nói anh đó, anh nghĩ cho kĩ đi, nếu anh thật sự là hai bàn tay trắng, thì tên nào đó vừa nhìn thấy anh có tiền đã xán vào có còn ở lại bên anh nữa không?"

Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ nói với Triển Dực Phi "Dực Phi, đừng nghe ai nói hết, anh sẽ được thừa kế, Lâm Ngọc Đồng em không tin, em mẹ nó muốn ở cùng anh thì ai có thể ngăn được em?"

Triển Dực Phi nhìn Lâm Ngọc Đồng, sau đó nói "Anh sẽ không từ bỏ........"

Còn chưa dứt lời, cửa đã bị người bên ngoài đá văng, một phụ nữ tầm đầu ba mươi tuổi, tóc ngắn, quân trang rằn ri bước tới.

Bác Vương liền vội vàng khom lưng hô lên một tiếng "Tiểu thư."

Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi lúc này mới hiểu, cái từ "đại tiểu..." chưa nói hết kia là gì.

Triển Hồng Anh quét đôi mắt như chim ưng qua những người ngồi trong phòng một vòng, cười lạnh một tiếng "Triển Hồng Anh tôi còn chưa chết đâu, chuyện lớn như cháu tôi kết hôn, sao không có ai nói cho tôi biết hết vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net